Độ ba bốn phút sau, khu văn phòng hành chính có ba bốn người xông ra. Khi họ gần tới cổng trường thì Tống Triều Dương đã có thể nhìn ra được những người đi theo sau bảo vệ lần lượt là trưởng ban bảo vệ, giáo viên chủ nhiệm và thầy phó Hiệu trưởng phụ trách an ninh nhà trường.
Mấy người họ tiến về cổng trường nhưng không hề bảo bảo vệ mở cổng mà người nào người nấy đứng ở bên trong cánh cửa chạy bằng điện nhìn Tống Triều Dương bằng khuôn mặt hồ nghi.
“Em chào thầy Hiệu phó, em chào thầy chủ nhiệm, em chào thầy trưởng ban (ban bảo vệ)…”
Tống Triều Dương lúc này vô cùng lễ phép, cậu chào từng lãnh đạo một trong nhà trường, không bỏ sót ai.
Nghe cách xưng hô của Tống Triều Dương thì ngoài bảo vệ gác cổng ra, ba vị lãnh đạo còn lại đều sa sầm nét mặt, họ nhìn Tống Triều Dương mà cứ như là trông thấy kẻ thù vậy.
Tống Triều Dương hoàn toàn có thể hiểu vì sao lãnh đạo nhà trường nhìn mình với ánh mắt không thiện chí như vậy. Cậu có thể tưởng tượng ra được vì vụ án sử dụng và tàng trữ ma tuý của bản thân đã tạo nên ảnh hưởng vô cùng tiêu cực tới trường học. Ngày xảy ra vụ việc, hệ thống giáo dục đã lập tức triệu tập hội nghị khẩn cấp, ba người đứng trước mặt cậu đây đã bị huỷ bỏ toàn bộ chức vụ lãnh đạo ngay hôm đó.
Trường Trung học Thực nghiệm bảo to cũng không phải là to, mà nhỏ cũng chẳng phải nhỏ, dù gì cũng là trường học trọng điểm top 1 top 2 ở Kinh Thành. Học sinh có thể theo học ở đây không phải là con của quan to thì là gia đình siêu giàu. Dựa vào chức vụ lúc trước của mình thì quyền lực của ba vị lãnh đạo đây không hề nhỏ, họ có thể xử lý rất nhiều chuyện. Nhưng vất vả khó nhọc bao nhiêu năm trời, chẳng ngờ vì Tống Triều Dương mà trong vòng một đêm đã quay về trước thời kỳ giải phóng, bọn họ mà niềm nở được với Tống Triều Dương thì mới gọi là lạ đấy.
“Chẳng phải cậu đang ở nhà giam sao? Chạy đến trường làm gì?” Trưởng ban bảo vệ lúc trước của trường học hỏi.
“Vụ án đã được điều tra rõ ràng rồi, em bị vu oan!” Tống Triều Dương thành thực nói.
“Hừ!” Thầy phó Hiệu trưởng phụ trách an ninh nhà trường lúc trước hừ một tiếng: “Sao trường học lại chẳng nhận được bất kỳ thông báo nào cả?”
Thực ra chỉ vài ngày sau khi Tống Triều Dương bị bắt, do Diêu Kim Tiền chủ động tự thú nên mấy đứa đám Ngũ Phúc đã bị cơ quan công an đưa đi điều tra. Về sau vụ án cơ bản đã được làm sáng tỏ, lãnh đạo cấp cao của hệ thống giáo dục nhờ vào quan hệ nên đã biết được sự thực, hiểu được đại khái về tình tiết vụ án, trường Trung học Thực nghiệm số 4 cũng chỉ có thầy Hiệu trưởng mới biết chuyện.
Nhưng những chuyện xấu xa đen tối trong trường là có thật, do sự việc của Tống Triều Dương nên hệ thống giáo dục đã nhân cơ hội này để chỉnh đốn lại một lượt. Ba vị đang đứng ở cổng đây bị cách chức suy cho cùng cũng chẳng oan ức gì.
May mà so với các trường khác trong Kinh Thành thì trường Trung học Thực nghiệm số 4 còn khá ổn, nguyên nhân chủ yếu là nhờ thấy Hiệu trưởng chính trực.
Thầy Hiệu trưởng cương trực liêm chính thật sự là một tấm gương sáng. Tuy thầy đã sáu, bảy mươi tuổi rồi nhưng do nhiều nguyên nhân nên vẫn chưa về hưu, thầy vẫn đảm nhiệm chức vị Hiệu trưởng. Nhưng vì tuổi tác đã cao, sức khoẻ không còn dồi dào nên rất nhiều chuyện thầy cũng không thể quản hết được.
Có điều chuyện của Tống Triều Dương vẫn khiến thầy Hiệu trưởng tự trách mình. Sau khi bình tĩnh suy xét lại một lượt thì thầy Hiệu trưởng vẫn nộp đơn xin nghỉ hưu, có điều là đang bị hệ thống giáo dục nén xuống nên vẫn chưa phê duyệt. Dưới sự yêu cầu nhiều lần của thầy Hiệu trưởng, hệ thống giáo dục đã uỷ nhiệm thầy phó Hiệu trưởng mới cho trường Trung học Thực nghiệm số 4.
Đây này, thầy phó Hiệu trưởng mới tới cũng đã bước từ trong khu văn phòng ra và bước về phía cổng trường.
“Két…”
Một tiếng phanh xe vọng tới từ đằng sau, Tống Triều Dương quay đầu lại liền thấy chiếc xe thể thao của Lý Hương Quân đã đỗ trên vạch đỗ xe ở bên đường cạnh cổng trường, cùng đi với Lý Hương Quân còn có cả Đội trưởng Tiết.
“Thế trận lớn thế này cơ à?”
Đội trưởng Tiết mặc thường phục sau khi xuống xe nhìn thấy một đám người đứng ở cổng trường liền nói đùa.
Lý Hương Quân bước đến bên cạnh Tống Triều Dương, cô chẳng thèm nhìn cậu một cái, trên mặt cũng chẳng có chút cảm xúc gì. Cô nhìn thầy Hiệu phó mới tới, gật đầu chào rồi nói: “Chào thầy Hiệu phó Hà, tôi là Lý Hương Quân ở văn phòng luật Quân Thành, vừa rồi tôi có gọi điện cho thầy!”
Lý Hương Quân trước nay làm việc đều vô cùng cẩn thận, trước khi tới đây cô đã nghe ngóng được các mối quan hệ trong trường, biết được là hiện nay người phụ trách công việc ở trường Trung học Thực nghiệm số 4 là thầy phó Hiệu trưởng Hà mới tới, thầy Hiệu trưởng sắp sửa nghỉ hưu về vườn rồi.
“Luật sư Lý, chào cô!” Thầy Hiệu phó Hà gật đầu với Lý Hương Quân khách khí nói. Sau đó ông lại nói với bảo vệ: “Mở cửa ra để các vị đây vào!”
Bảo vệ vô thức nhìn trưởng ban bảo vệ lúc trước, bây giờ anh ta đã bị giáng xuống làm tổ trưởng trực ban, thì lại bị anh ta giận dữ nguýt cho một cái. Bảo vệ lập tức định thần lại, tay chân luống cuống móc cái điều khiển ra để mở cánh cửa chạy bằng điện.
“Mời các vị đi lối này!” Thầy Hiệu phó Hà khách khí nói với Lý Hương Quân, ông liếc Tống Triều Dương đứng đằng sau một cái rồi lại chuyển ánh mắt về Đội trưởng Tiết đang mặc thường phục.
“Đây là Đội trưởng Tiết của Cục công an khu Bắc!” Lý Hương Quân giới thiệu với thầy Hiệu phó Hà.
“Đội trưởng Tiết, chào anh!” Thầy Hiệu phó Hà bắt tay với Đội trưởng Tiết rồi nở nụ cười thân thiện. Trường Trung học Thực nghiệm số 4 thuộc trong phạm vi quản lý của Chi Cục khu Bắc, sau này còn nhiều cơ hội phải qua lại. Thầy Hiệu phó Hà tất nhiên biết đạo lý là phải thiết lập mối quan hệ tốt đẹp.
Một đám người vây lấy Lý Hương Quân và Đội trưởng Tết bước về phía toà hành chính, Tống Triều Dương bị bỏ lại phía sau. Cậu có chút nghi hoặc nhìn vào góc mặt nghiêng của Lý Hương Quân, nhưng cô vẫn không lộ ra bất cứ cảm xúc gì, rõ ràng khác hẳn với con người vừa gặp liền nở nụ cười trước đây.
Lúc trước vẫn còn yên ổn mà mới có một hai tiếng thôi sao đã lạnh lùng như băng tuyết vậy? Tống Triều Dương hồ nghi nghĩ, cậu có một trực giác rằng sự thay đổi của Lý Hương Quân chắc chắn có liên quan đến cậu.
Lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy bể, làm sao mà cậu hiểu được chứ? Tống Triều Dương cười tự giễu, cậu vẫn nên nghĩ cách xem làm thế nào để liên hệ được với anh hai Mèo Rừng thì hơn!
Tiếng chuông báo hiệu bắt đầu tiết học thứ hai vang lên, các học sinh lần lượt quay về chỗ ngồi của mình. Tiết này là tiết chính trị, cô giáo đeo kính đang viết bốn chữ lớn “ba cái đại diện” lên trên bảng rồi bắt đầu mở màn hình điện tử ở bên cạnh, trên đó là các nội dung tri thức lý luận quan trọng.
Vừa nhìn đến đây, hầu hết học sinh đều bắt đầu oán thán, lại là học thuộc lòng, tiết này chắc chắn vô cùng khô khan nhạt nhẽo. Kể cả cô giáo đứng trước mặt có kiến thức uyên thâm đến đâu, lời nói truyền cảm như thế nào chăng nữa thì cũng chẳng thể khiến cho những nội dung này trở nên sống động được.
Một bạn nữ ngồi cạnh cửa sổ ngáp một cái, cô chán nản mở quyển sách giáo khoa ra định sẽ tìm một vài phần quan trọng khác để xem. Những chương bài có liên quan tới “ba cái đại diện” cô đều đã thuộc làu làu, không muốn mất thời gian thêm nữa.
Bạn nữ trong khi mở quyển sách giáo khoa vô ý liếc ra bên ngoài cửa sổ liền nhìn thấy một đám người đang tiến từ cổng vào, người đi đầu hình như là thầy Hiệu phó Hà mới tới.
Cấp bậc của thầy Hiệu phó cách cô quá xa, đó chẳng phải là cái để cô quan tâm. Đang định quay đầu lại thì nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai đến mức tưởng chết ở trong đám người đó.
Tống Triều Dương?
Trong lòng cô bạn thầm ngạc nhiên, cô tưởng là mình nhìn nhầm liền vô thức ghé sát người lên phía trước, dán mặt vào cái cửa sổ thuỷ tinh trong suốt.
Đúng thật là Tống Triều Dương!
Đám người này càng lúc càng tiến lại gần, cô bạn nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Chẳng phải Tống Triều Dương đã bị bắt đi rồi sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở trong trường thế này?
Cô bạn kinh ngạc nghĩ.