"Bộ trưởng, chào ngài!” Thư ký của Lý Tam Giang đẩy cửa bước vào rồi nói với Lý Tam Giang: “Bộ trưởng Triệu tới đây nói là có chuyện quan trọng tìm ngài!”
“Bộ trưởng Triệu sao?” Lý Tam Giang lập tức ngây ra: “Trong Bộ có Bộ trưởng họ Triệu từ bao giờ thế?” Lý Tam Giang nghi hoặc hỏi.
“Chính là trợ lý Bộ trưởng, Triệu Khắc Hùng ạ!” Thư ký ho một cái rồi nói.
“Mau mời vào!” Lý Tam Giang nói với thư ký. Ngoài miệng nói rất khách khí nhưng ánh mắt ông nhìn thư ký lại vô cùng dữ dội. Ông ta đã ở trong viện trị liệu gần một năm nay, mà Triệu Khắc Hùng lại thăng tiến đúng trong khoảng thời gian này, thư ký nói hàm hồ, mà trí nhớ của ông ta cũng có sai sót, nên mới không nhớ ra Bộ trưởng Triệu mà thư ký nhắc tới là ai.
Xem ra vẫn nên gọi tên mập tới thì hay hơn, Lý Tam Giang thầm lẩm bẩm trong đầu. Thư ký hiện tại là do phòng nhân sự trong bộ tạm thời sắp xếp, vốn dĩ là ông không hề hài lòng.
“Quấy rầy Bộ trưởng Lý rồi!” Triệu Khắc Hùng đi vào liền cười nói.
“Trợ lý Triệu, mời anh ngồi!” Lý Tam Giang biểu hiện rất khách khí, hoàn toàn không hề còn bộ dạng không vui vẻ ban nãy ở trong phòng họp nữa.
“Đây là hồ sơ của nhân viên đặc nhiệm đó!” Triệu Khắc Hùng đưa một bộ hồ sơ được tăng cường bảo mật ra trước mặt Lý Tam Giang.
“Tôi cũng chỉ là nói bừa thôi mà!” Lý Tam Giang cười hê hê một tiếng: “Bao nhiêu năm rồi không có chuyện nực cười như vậy? Tôi cũng không biết là nhân viên đặc nhiệm này được huấn luyện thế nào!”
“Thứ trưởng Lý phê bình đúng lắm, quả thực là sơ suất của chúng tôi!” Triệu Khắc Hùng gật đầu nói.
“Ấy đừng!” Lý Tam Giang xua xua tay giống như là được sủng ái mà lo sợ vậy: “Tôi không hề có ý phê bình trợ lý Triệu đâu!”
Nhưng ông ta lại lập tức thở dài một tiếng nói: “Cái cậu Đào Bình An này quả thực bố trí có vấn đề, dù gì thì cũng là vụ án liên quan tới nước ngoài, tại sao chỉ phái có một người đi cơ chứ? Hơn nữa lại còn là tay mơ!” Ông vừa nói vừa mở hồ sơ ra.
Nhìn bức ảnh và tên trên hồ sơ, Lý Tam Giang kinh ngạc tới mức trợn tròn mắt. Ông nhìn bức ảnh rồi lại nhìn Triệu Khắc Hùng, rồi lại nhìn bức ảnh, rồi lại nhìn Triệu Khắc Hùng, Lý Tam Giang nhìn đi nhìn lại đủ ba lần.
Triệu Khắc Hùng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả, ông vẫn điềm đạm ngồi đối diện với Lý Tam Giang tựa như đã dự liệu từ trước là Lý Tam Giang sẽ có bộ dạng sốc nặng như vậy.
“Trợ lý Triệu à, anh chắc là không lấy nhầm hồ sơ đó chứ?” Lý Tam Giang niêm phong hồ sơ lại rồi đặt trước mặt Triệu Khắc Hùng.
“Chuyện như này sao mà tôi dám đùa được?” Triệu Khắc Hùng cười khổ nói.
“Hình Chí Đông?” Lý Tam Giang nheo mắt theo thói quen, ông nhìn Triệu Khắc Hùng hỏi.
“Đúng là anh ta!” Triệu Khắc Hùng trịnh trọng gật đầu nói.
“Hê hê hê!” Lý Tam Giang bật cười vài tiếng rồi chậm rãi dựa người lên thành ghế, hai tay đan vào nhau để trước bụng.
“Chẳng phải cậu ta đã cùng nghỉ hưu với Bộ trưởng Lý rồi sao?” Lý Tam Giang hỏi.
Hình Chí Đông chính là tên thật của Tư Hình, tất cả mọi người cấp Thứ trưởng trở lên đều biết rằng một năm trước sau khi Bộ trưởng Lý Tứ Hải xin về hưu thì ông ta luôn theo sát Bộ trưởng Lý Tứ Hải. Tài xế? Trợ lý đời sống? Cảnh vệ? Không biết thân phận của ông ta rốt cuộc là gì, nhưng theo như Lý Tam Giang tìm hiểu thì khi mà Lý Tứ Hải về hưu thì chẳng đem theo bất cứ ai, chỉ đem theo duy nhất một mình Hình Chí Đông. Kể từ lúc đó Hình Chí Đông có lẽ không làm bất kể nhiệm vụ gì trong ban ngành nữa.
“Lúc đó khi nguyên Bộ trưởng về hưu không đồng ý tiếp nhận bất kỳ nhân viên nào do Bộ bố trí, Bộ trưởng Hình liền quyết định để Hình Chí Đông theo ông làm tài xế riêng một thời gian, nhưng biên chế của Hình Chí Đông vẫn ở Cục 9, còn chả tính là giấy vay nợ nữa là về hưu!” Triệu Khắc Hùng bình tĩnh nói.
“Tư Hình không kém cỏi vậy chứ!” Đến ngay cả tên thật của Tư Hình cũng chẳng gọi nữa, Lý Tam Giang nhìn Triệu Khắc Hùng rồi kêu thẳng biệt danh của Tư Hình.
Tư Hình là một nhân vật vô cùng lừng lẫy ở trong ban ngành an ninh. Những người cấp bậc thấp có thể không biết tới ông, nhưng Lý Tam Giang lại vô cùng hiểu rõ. Sau khi Tư Hình gia nhập ban ngành an ninh thì đều từng có thời gian ở Cục Bảy, Cục 8, Cục 9. Lần nào có vụ án lớn thì hầu như đều có sự tham gia của ông ta. Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ tương đối cao, đánh giá của các ban ngành liên quan về ông cũng rất cao. Kinh nghiệm phong phú, năng lực cũng mạnh, cái chính là rất nhiều lần được thăng tiến nhưng ông đều không tiếp nhận, chứ nếu không thì cấp bậc hiện giờ của ông không hề thấp hơn Quan Thành Quân. Một nhân vật có thể so sánh được với Quan Thành Quân sao lại có thể phạm phải sai lầm hạ đẳng như vậy cơ chứ?
“Là do sơ suất nên bị lật thuyền giữa dòng!” Triệu Khắc Hùng thở dài một tiếng rồi nói câu này một cách mơ hồ.
Nhân viên ngoại cần được sắp xếp không đủ kinh nghiệm!
Nghĩ tới câu nói này tại hội trường của Đào Bình An mà Lý Tam Giang không kiềm được sự xúc động muốn chửi thề.
Không đủ kinh nghiệm?
Không đủ cái bà mẹ nhà anh!
Tư Hình sắp thành ma xó ở cái ban ngành này rồi, có trận nào mà ông ta chưa từng đánh cơ chứ?
Như vậy mà lại còn không đủ kinh nghiệm?
Anh lôi một tên có kinh nghiệm hơn ra đây cho tôi xem nào!
Lý Tam Giang không nói thêm gì nữa, ông trầm mặc khoảng mười giây rồi bất ngờ ngồi thẳng dậy cười nói với Triệu Khắc Hùng: “Cậu Tư Hình này đúng là càng già càng đi xuống rồi, tôi hoàn toàn chẳng ngờ rằng người làm nhiệm vụ lần này lại là cậu ta đâu. Thế nên lại trách nhầm cậu và Đào Bình An!”
“Quả đúng là do chúng tôi sắp xếp không hợp lý!” Triệu Khắc Hùng cúi đầu nói: “Sai thì vẫn là sai!”
“Chỗ anh mà không còn việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước đây!” Triệu Khắc Hùng đứng dậy nói: “Tôi còn phải gặp lãnh đạo hệ thống công an để mở cuộc họp báo!”
“Được, cậu cứ đi làm việc đi, phiền cậu phải đích thân tới đây rồi!” Lý Tam Giang đứng dậy bắt tay với Triệu Khắc Hùng, khách khí nói.
Đây là việc đã được định sẵn khi diễn ra cuộc họp cấp Thứ trưởng trở lên. Động tĩnh của vụ án khu Văn Hoa Uyển quá lớn, sức ảnh hưởng quá rộng, không thể không đưa ra một lời giải thích hợp lý được. Bây giờ cách duy nhất, cũng là cách thích hợp nhất, chính là để hệ thống công an mở cuộc họp báo công bố về nguyên nhân vì sao ban ngành công an ở Kinh Thành ngày hôm qua lại có động tĩnh lớn như vậy, đó kỳ thực chỉ là một buổi diễn tập chống khủng bố mà thôi! Đây cũng là cái cớ dùng đi dùng lại mãi rồi.
Mẹ nhà nó, đúng là biết kiếm cớ! Bịa ra như thật ấy!
Sau khi Triệu Khắc Hùng đi khỏi, Lý Tam Giang liền dựa người vào ghế, lạnh lùng suy nghĩ.
Ông ta tỉ mỉ suy luận từng chi tiết trong đó, nhưng mãi mà cũng chẳng có phát hiện gì cả. Thậm chí ông ta còn không tìm được cái bất hợp lý trong đó nữa kìa.
Điều duy nhất khiến ông ta nghi ngờ, đó là rõ ràng Đào Bình An biết vụ án có liên quan tới cơ cấu nước ngoài, mà khi bố trí nhân viên lại chỉ phái một người đi. Tuy năng lực của nhân viên đặc nhiệm này rất mạnh và kinh nghiệm cũng dày dạn, nhưng bất luận là dựa theo quán lệ hay quy định thì tình huống này cũng đều không được phép.
Nếu nhân viên đặc nhiệm làm nhiệm vụ lần này là Tư Hình thì đây chính là lời giải thích hợp lý nhất cho sự có mặt tại hiện trường cùng lúc của Bộ trưởng Hình Minh Viễn và Bộ trưởng Lý Tứ Hải. Tư Hình là cháu ruột của Bộ trưởng Hình, việc này tất cả những lãnh đạo có cùng cấp bậc như Lý Tam Giang trở lên ở trong toàn ban ngành đều biết. Mà Tư Hình lại có quan hệ vô cùng thân thiết với Bộ trưởng Lý Tứ Hải, đối với một vài lãnh đạo cấp bậc cao mà nói thì đây không phải là bí mật. Trước khi Lý Tứ Hải về hưu và Tư Hình chưa làm nhiệm vụ thì Tư Hình đã luôn là tài xế riêng của Bộ trưởng Lý Tứ Hải rồi. Chỉ có điều rất nhiều người không biết rằng Tư Hình trông lôi thôi nhếch nhác thế thôi, nhưng thực chất ông ta là một nhân viên đặc nhiệm có kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Có điều xử phạt là cái không tránh khỏi. Dựa theo cấp bậc của Hình Minh Viễn và Lý Tứ Hải thì tự ý xuất hiện tại hiện trường có mức nguy hiểm cao như vậy đã là vi phạm điều lệ an ninh, huống hồ họ còn là vì tình cảm cá nhân.
Nhưng xử phạt như vậy đối với hai người đó mà nói thì chắc chắn cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi, chẳng hề mang tính sát thương.
Hừm hừm hừm, sớm muộn gì cũng sẽ tóm được cái đuôi của bọn họ!
Lý Tam Giang hừ mấy tiếng.