Ông lão thở dài một tiếng rồi nói: “Tôi cũng biết là chắc chắn cậu từng nghĩ tới. Tôi ở vị trí này bao nhiêu năm như vậy rồi mà không hề xuất hiện sự bất hoà, bao gồm cả người anh ruột coi tôi như nước với lửa kia đều bị tôi ép cho phải đâu ra đấy. Dựa theo suy nghĩ của cậu thì tuy tôi đã về hưu nhưng chắc chắn là hổ đã về nhưng uy hổ vẫn còn đó!”
Nhìn vào đôi mắt của Bộ trưởng Lý, Bộ trưởng Hình gật đầu nặng nề.
“Hê hê!” Ông lão nở một nụ cười rất quái gở: “Chắc chắn là cậu vẫn luôn nghĩ là tôi và cậu quan hệ tốt như vậy mà sao tôi không kéo cậu một tay, tiến cử cho cậu một đám thủ hạ cũ trung thành đáng tin cậy phải không?”
Chẳng để cho Bộ trưởng Hình kịp phản ứng, Bộ trưởng Lý lại tiếp tục nói: “Bây giờ tôi sẽ nói luôn với cậu, tôi tuyệt đối sẽ không dùng sức ảnh hưởng của mình mà lót đường cho cậu đâu. Như vậy sẽ để lại hậu hoạn khôn lường cho cậu!”
“Lần trước tôi từng nói với cậu là bây giờ tôi không làm gì chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với cậu! Cùng đạo lý đó, có những lời cậu tự lĩnh ngộ đi, vị trí này không giống với bất kỳ một ban ngành nào khác!” Ông lão trịnh trọng nói.
“Đây chính là tính đặc thù của vị trí này!” Ông lão lại nói tiếp: “Nếu cậu không muốn chết sớm thì đừng có bất kỳ suy nghĩ gì không thiết thực cả. Kể cả có thì cũng không được để bất kỳ ai biết!”
“Vậy Kim Bằng…” Bộ trưởng Hình lại hỏi.
“Có duyên sẽ gặp!” Ông lão thở dài một tiếng rồi trầm giọng nói: “Đến khi phát hiện ra không ổn thì đã muộn rồi.”
“Vậy nên trước khi tôi nói chân tướng ra với cậu thì mới trịnh trọng hỏi ý nguyện của cậu như vậy đấy!” Ông lão lại nói.
“Bây giờ có hối hận không?” Ông lão làm bộ trêu ghẹo hỏi.
“Bây giờ tôi muốn lui còn kịp không?” Bộ trưởng Hình nửa cười nửa không trả lời.
“Lên thuyền giặc rồi thì sao mà xuống dễ dàng vậy được?” Ông lão hừ một tiếng nói.
“Vậy là được rồi!” Bộ trưởng Hình nhún vai nói.
Nhìn bóng dáng người bạn chí cốt lâu năm biến mất trong bóng tối, Bộ trưởng Lý lẩm bẩm nói một mình: “Đây rất có thể là một con đường không có lối lui, hy vọng khi tới cuối con đường cậu thật sự sẽ không hối hận và cũng sẽ không oán trách tôi….”
Bộ trưởng Hình đi khỏi, ông lão liền gọi Tư Hình vào thư phòng.
“Lãnh đạo, tôi xin lỗi!” Đứng trước mặt ông lão, Tư Hình ấp úng nói được một câu.
Bộ trưởng Lý khẽ xua xua tay rồi nhìn Tư Hình nói: “Thua rồi thì thôi, không trách cậu được!”
Từ đáy lòng mà nói thì lần này Tư Hình không chỉ phát huy thất thường, so với biểu hiện lúc trước thì quả thực khiến người ta phải bất ngờ. Tuy có cả sự trùng hợp trong đó, nhưng Tư Hình quả thực đã phạm một sai sót rất lớn.
Sự việc tiến triển tới mức độ này thì đến ngay cả Bộ trưởng Lý cũng thầm có cảm giác không khống chế nổi. Nhưng từ bỏ hoàn toàn không phải phong cách của ông, kể cả khó khăn thì ông vẫn vững vàng nghênh đón, nghĩ cách giải quyết.
“Toà nhà tài chính này không thể để mất được!” Bộ trưởng Lý trầm ngâm một lúc rồi nói: “Phí phạm nhiều thời gian như vậy, điều động vô số nhân lực và tinh lực, khó khăn lắm mới bày ra được thế trận này, sao bảo mất là mất được!”
Đây là kết quả mà ông lão và Bộ trưởng Hình vừa bàn bạc qua lại nhiều lần. Điểm mâu thuẫn duy nhất nảy sinh ra giữa hai người họ chính là người thực hiện nhiệm vụ, cuối cùng ông lão đã thuyết phục được Bộ trưởng Hình.
“Ý kiến của tôi vẫn là để cậu tiếp tục đi, anh Hình cuối cùng cũng đồng ý rồi!” Bộ trưởng Lý nhìn Tư Hình nói.
“Vẫn để tôi đi sao?” Tư Hình kinh ngạc trợn tròn mắt. Nhiệm vụ lần này khiến ông ta thất bại thảm hại, nếu để đồng nghiệp lúc trước biết được chắc chắn sẽ cười ông rụng răng. Tư Hình cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào gặp ai nữa cả.
“Sao thế, sợ rồi à!” Bộ trưởng Lý nghiêm mặt nói.
“Sợ thì cũng không đến nỗi!” Tư Hình ủ rũ nói, ông không hề biểu hiện ra bộ dạng vừa bị khích tướng liền nổi nóng như lúc trước nữa. Ông dường như đã nhụt chí: “Quan Thành Quân chẳng phải kẻ dễ đối phó!”
Tư Hình đợi ba bốn ngày ở tầng mười hai toà nhà tài chính, ông biết là Quan Thành Quân vẫn luôn ở đó, chỉ có điều là hai người họ không đối mặt trực tiếp mà thôi. E là gây ra động tĩnh lớn như vậy, Quan Thành Quân làm gì có chuyện không lật tung cả cái toà nhà tài chính đó lên. Bất luận ông đi hay không đi đều sẽ bị liệt vào đối tượng tình nghi, dựa vào sự tinh tường của Quan Thành Quân thì sớm muộn gì ông cũng sẽ lộ ra sơ hở.
Ông lão ngồi trên sô pha dùng ngón tay gõ gõ vào tay vịn ở ghế, ông trầm ngâm khoảng một phút sau mới nói: “Đến mức độ này rồi nếu có thể có biện pháp đề phòng hữu hiệu thì kể cả Quan Thành Quân có phát hiện ra cậu cũng chẳng phải vấn đề gì to tát!”
Sau khi trời sáng, Bộ trưởng Hình sẽ thông báo cho tất cả lãnh đạo cấp cao của cả ban ngành tham dự cuộc họp để nói chi tiết về sự việc của vụ án khu Văn Hoa Uyển ngày hôm qua. Tất nhiên là Tư Hình cũng sẽ bị đưa ra, nhưng sẽ bỏ qua chi tiết Tư Hình ngồi canh ở toà nhà tài chính. Nếu cần thiết thì Bộ trưởng Hình sẽ dặn dò riêng với Quan Thành Quân. Bất luận ra sao thì Bộ trưởng Hình vẫn là lãnh đạo tối cao của Quan Thành Quân. Có sự dặn dò trước của Bộ trưởng Hình thì kể cả Quan Thành Quân có phát hiện ra Tư Hình cũng không thể tuỳ tiện nói với người khác được.
Tư Hình nghe không hiểu nổi, bởi ông lão tiết lộ quá ít thông tin cho ông.
“Dựa theo kế hoạch ban đầu thì tin tình báo của nhiệm vụ lần này chỉ có tôi và chú cậu biết, thế nên tôi mới không nói với cậu.” Ông lão nhìn Tư Hình rồi nói: “Thực ra cậu không biết vẫn hơn!”
Tư Hình bỗng giật thót tim, ông có một dự cảm chẳng lành.
“Lãnh đạo….” Tư Hình dường như muốn nói gì đó, ông há miệng ra nhưng lại không biết phải nói gì.
Ông đi theo ông lão mười mấy năm nay rồi. Ông lão có một vài thói quen mà ông hiểu rất rõ. Có những chuyện ông lão không nói với ông không phải là vì không tín nhiệm ông mà là bởi biết càng ít thì trách nhiệm càng ít. Sự khác biệt giữa biết và không biết chuyện rất lớn.
“Đừng có đoán bừa!” Ông lão nhìn Tư Hình rồi lạnh lùng nói: “Tôi và chú cậu hiểu rất rõ là chúng tôi đang làm gì!”
Tư Hình bỗng cảm thấy căng thẳng, hơi thở của ông cũng trở nên dồn dập. Ông nghĩ không thông nổi, tại sao chú của ông và nguyên Bộ trưởng lại giấu cả hệ thống an ninh, bảo ông đơn độc một mình đi làm nhiệm vụ này cơ chứ? Cao thủ của hệ thống an ninh nhiều không đếm xuế, nếu điều phối thêm ba bốn nhân tài ở các phương diện tới cho ông để làm thành một tiểu đội thì tình huống như ngày hôm nay hoàn toàn có thể tránh được.
Nhìn thấy khuôn mặt đầy những cảm xúc phức tạp của Tư Hình, ông lão hoàn toàn có thể đoán được là Tư Hình đang nghĩ gì. Ngừng lại vài phút, ông lão lại chậm rãi nói: “Nhiệm vụ lần này liên can quá lớn, chỉ sơ sảy một chút thôi cũng thua cả ván cờ. Vậy nên tôi mới bảo cậu biết càng nhiều lại càng không an toàn.”
Tư Hình vô thức gật đầu, ông hoàn toàn hiểu được ý của nguyên Bộ trưởng và chú của mình.
Ông lão đột nhiên đổi chủ đề: “Tuy tình hình cụ thể không thể nói với cậu nhưng có một vài mục đích và chi tiết của nhiệm vụ có thể để cậu biết.”
Tư Hình ngẩng đầu lên, ông mở to mắt nghiêm túc lắng nghe.