Ông lão không hề truy cứu thật giả mà tiếp tục nói: “Tôi không biết đám khốn kiếp phía quân đội là vô tình hay cố ý mà khi nhập vào hệ thống tình báo lại để sót thông tin có liên quan đến Kim Bằng. Đến khi có người tới kích động cảnh báo thì mới thông báo với chúng tôi là cảnh báo này có liên quan tới Kim Bằng!” Ông lão hơi nghiến răng nói.
“Tóm được người chưa?” Mèo Rừng lại cố ý hỏi.
“Chưa!” Ông lão nói: “Đối phương rất cảnh giác, đến khi nhân viên ngoại cần của ban an ninh đến nơi thì đối phương đã đào thoát rồi!”
“Chuyện này thì có liên quan gì tới nhiệm vụ của tôi cơ chứ?” Mèo Rừng lại hỏi.
“Mấy hôm trước, chúng tôi nhận được tin tức tình báo là có gián điệp nước ngoài sẽ tiến hành giao dịch ở Kinh Thành, địa điểm chính là Ngân hàng quốc tế ở toà nhà tài chính, hơn nữa thì một bên rất có thể là Kim Bằng!” Ông lão nói: “Cụ thể là vật gì thì tôi hoàn toàn không biết! Nhưng qua phân tích thì độ tin cậy của tình báo rất cao! Cậu xuất hiện thì cũng đồng nghĩa với việc tình báo chính xác!”
Mèo Rừng mừng thầm trong lòng, trực quan của anh ta phán đoán rằng ông lão không hề nói dối. Nghe ý tứ của ông lão thì thân phận lúc này của thằng năm vẫn chưa bị lộ. Bất luận kẻ thù giết cha anh ta có phải bố già hay không thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới thằng năm cả, anh ta không muốn thằng năm phải bị liên đới.
Ông lão lại tiếp tục nói: “Tuy tôi không biết tại sao tin tức lại bị lộ ra nhưng đã có phía quân đội làm gương, chúng tôi không hề nghi ngờ về nguồn tin mà phái luôn người tới đó canh! Thậm chí chúng tôi còn tiến hành thẩm định với nhân viên nội bộ ngân hàng và khách hàng.”
Trong lòng Mèo Rừng lại giật thót một cái. Thằng năm tuy chưa bị lộ nhưng sớm muộn gì rồi cũng sẽ bị thôi. Nếu ai đó chỉ cần tra xét sát sao hơn một chút về tài liệu khách hàng lúc trước của Ngân hàng thì rất có khả năng sẽ liệt thằng năm vào diện tình nghi dựa trên độ tuổi.
Bố già suy đoán là có người đã đánh tráo tài liệu về người vô hình mà ông để lại cho thằng năm. Mèo Rừng đoán rằng người để lộ thông tin cho ban ngành an ninh nhất định là kẻ đã đánh tráo tài liệu. Nhưng kẻ này rốt cuộc là ai? Mục đích của hắn ta là gì? Lẽ nào chỉ vì để bắt anh ta hoặc ép bố già lộ mặt sao? Hoặc giả hắn ta muốn có được tình báo gì đó?
Nhưng điều này lại có ý nghĩa gì chứ! Mèo Rừng thầm châm biếm. Nếu làm vậy thì hắn áp giải luôn thằng năm giao dịch với bố già cho xong. Lấy anh ta đổi lấy tình báo là rất có khả năng, nhưng muốn tóm anh ta rồi từ đó tìm được bố già thì quả đúng là điều không tưởng. Mèo Rừng dám khẳng định 100% rằng bản thân anh ta vừa rời khỏi căn cứ thì địa điểm của căn cứ cũng lập tức chuyển dịch. Bố già không tin bất kỳ ai, kể cả anh ta, cũng có khả năng là bao gồm cả thằng năm. Đây cũng là ý mà anh ta nhấn mạnh nhiều lần trong điện thoại với ông lão. Muốn thông qua anh ta để tìm được bố già sao? Bất kể anh ta có đồng ý hay không thì đây cũng là điều tuyệt đối không thể!
“Thế vừa rồi sao ông lại nói “hoá ra là thật” là có ý gì? Mèo Rừng lại hỏi lại.
“Chính là bởi vì sự xuất hiện của cậu đấy!” Ông lão trầm giọng nói: “Quá là trùng hợp! Chúng tôi vừa nhận được tin tức thì Kim Bằng lại phái cậu tới Kinh Thành gần như cùng một thời gian, thậm chí còn cùng một địa điểm! Tôi nghi rằng ở giữa có kẻ ngầm lên kế hoạch muốn để chúng tôi tóm được cậu hoặc bất kỳ ai mà Kim Bằng cử tới!”
“Còn nữa”, Ông lão dường như nghĩ ra điều gì đó liền nghiêm giọng hỏi: “Hôm nay cậu có tới con phố tài chính không?”
“Không?” Mèo Rừng trả lời rất tự nhiên: “Ban nãy tôi đã nói hết với ông rồi. Tôi vừa tới Kinh Thành liền tìm ngay một chỗ an toàn để gọi điện cho ông luôn!” Đánh chết anh ta cũng không nói ra vụ ở khu Văn Hoa Uyển là do mình gây ra, nếu không thì ông lão sẽ trực tiếp lấy dữ liệu camera từ những con phố quanh đó. Tuy Mèo Rừng vô cùng tự tin vào tài nguỵ trang của mình nhưng ông lão làm công tác đặc biệt mấy chục năm nay, khó đảm bảo rằng ông ta sẽ không phát hiện ra bất cứ dấu vết gì của anh ta. Tuy rằng giữa hai người họ là quan hệ hợp tác nhưng anh ta cũng chẳng dám chắc rằng ông lão sẽ không tóm anh ta rồi từ đó biết được rằng mấy năm nay rốt cuộc bố già đã làm những gì.
“Không phải cậu sao?” Ông lão vô thức hỏi lại, lông mày càng lúc càng nhíu lại chặt hơn nhưng dựa theo tin tức hiện nay thì ông ta căn bản là nghĩ không thông được.
“Vậy cậu chuẩn bị làm thế nào?” Ông lão lập tức hỏi: “Tôi đang nói tới nhiệm vụ mà lần này Kim Bằng bố trí cho cậu!”
“Ông có kiến nghị gì hay không?” Mèo Rừng hỏi ngược lại.
“Tôi không biết suy nghĩ cụ thể của cậu!” Ông lão nói: “Nếu tôi kiến nghị thì cậu có tin không?”
“Tôi có năng lực phân biệt đúng sai!” Mèo Rừng trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nhưng dù sao thì tôi vẫn phải quay về. Ở lại chỗ ông thì cũng chẳng có cái mà tôi muốn, hơn nữa đối với ông mà nói thì bây giờ tôi chẳng có bất kỳ giá trị gì cả!”
“Hê hê hê!” Ông lão cười mấy tiếng tựa như lời mà Mèo Rừng nói rất thú vị: “Ý cậu là vẫn muốn hoàn thành nhiệm vụ mà Kim Bằng giao phó đúng không?”
“Thế ông nói phải làm như nào bây giờ?” Mèo Rừng nhướng mày hỏi: “Theo ông ta thì quả thực không phải kế lâu dài, nói không chừng ngày nào đó nếu không bị các người tóm được thì cũng sẽ chết dưới tay của tổ chức gián điệp khác. Nhưng kiểu gì tôi cũng phải điều tra ra được cái chết của cha tôi. Ngoài ra thì cũng coi như là tôi để cho mình một đường lui, ngày nào đó nếu tôi đến nương cậy chỗ ông thì cũng phải có chút công lao gì chứ! Kể cả không giúp được ông tóm được ông ta thì ít nhất cũng có thể tra ra được chút tình báo có ích với các ông!”
“Vậy bây giờ cậu tin lời tôi nói rồi sao?” Ông lão cười khẩy hỏi.
“Cái này chẳng có mâu thuẫn gì với việc tin hay không cả.” Mèo Rừng nói: “Tuy ông ấy có ơn dưỡng dục với tôi nhưng nếu ông ấy phải xuống địa ngục thì tôi cũng không thể đi cùng chứ, phải không?”
“Con người ta quý ở chỗ biết thân biết phận đấy, hy vọng cậu thật sự nghĩ như vậy!” Ông lão nói.
“Cũng không nhất định là phải lấy được tài liệu mà ông ấy nói!” Mèo Rừng nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng nếu làm bộ để cho ông ta xem thì cũng phải có hành động gì đó mới được!”
“Ý của cậu là ông ta còn phái cả người khác nữa sao?” Ông lão chau mày hỏi.
“Tôi cũng không chắc!” Mèo Rừng nói: “Phong cách hành sự trước giờ của ông ta luôn cẩn trọng, hơn nữa còn vô cùng đa nghi. Ông ta không tin tưởng bất kỳ ai, hơn nữa thì tôi cũng có thái độ hoài nghi với nhiệm vụ mà mình chấp hành lần này!”
“Tức là sao?” Ông lão lại hỏi.
“Các ông nhận được tình báo thì ông ta liền phái người tới Kinh Thành. Từ đó có thể thấy được người được phái đi chính là tôi.” Mèo Rừng nói không cần suy nghĩ: “Nhưng tình báo quan trọng như vậy mà lại bị các ông dễ dàng có được, đối với một đối thủ đẳng cấp như Kim Bằng mà nói thì liệu có phải quá dễ dàng rồi không?”