Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 9: Ngộ quỷ

Nam Cung Nhã chui vào chăn, đầu ngã xuống gối liền nhắm mắt lại.

Tốc độ nhanh tới mức làm người ta phải kêu lên.

Lưu Trưng thở dài thu thập một chút, lúc sau đang định lên giường ngủ, lại nghe ngoài của sổ ẩn ẩn truyền đến một trận tiếng nức nở như có như không.

Lưu Trưng nhăn mặt lại.

Nàng lần nữa đem tóc buộc lại, cầm lấy áo khoác khoác lại trên người, dừng lại một chút, cầm lấy Lăng Vân Kiếm đeo trên lưng. Lưu Trưng đứng ở của ngưng thần nghe trong chốc lát, trừ bỏ tiếng nức nở, tựa hồ còn có một chút rất nhỏ động tĩnh, cơ hồ làm người ta khó có thể phát hiện được.

Linh Tà thôn tất nhiên có cổ quái.

Nhưng Lưu Trưng không tin linh quỷ hoặc là tà thần. Cũng không phải nàng cho rằng những thứ đó không tồn tại ---- mà chỉ là đối với nàng, chỉ cần không tự mình kiểm chứng qua, nàng phần lớn đều có thái độ lo lắng cẩn thận. Mà nàng cảm thấy được, cho dù thực sự có quỷ quái, cũng nhất định có nguyên nhân của nó. Có ‘nhân’ liền nhất định có biện pháp giải quyết. Huống chi sau khi nhìn thấy Linh Tà thôn, tận mắt nghe thấy, nhìn đến, thật đúng là có cái gì quỷ quái quấy phá.

Chỉ sợ có vài thứ so với quỷ quái càng...

Ngoài phòng kia động tĩnh nhỏ dần, chờ nàng đi nghe lại, thế nhưng không có tiếng động.

Lưu Trưng không khỏi có chút nghi hoặc, như vậy là xong rồi? Nàng thở dài, lại hướng đến bên giường đi hai bước. Lúc này mới phát hiện nguyên lai Nam Cung Nhã căn bản là không ngủ, nàng đem toàn bộ người chui vào trong chăn, còn có chút run rẩy. Nghe thấy động tĩnh, nàng mới chậm rãi đem đầu từ trong chăn chui ra. Nhìn thấy là Lưu Trưng, liền ngay lập tức nhào vào.

Lưu Trưng thân mình cứng đờ, cắn răng nhẫn nhịn, nhưng thật ra lại không đem Nam Cung Nhã đẩy ra.

« Cái kia... Cái thứ đó... đã đi chưa? »


« Không biết. »

Lời này vừa nói ra, Nam Cung Nhã sợ hãi, gắt gao ôm lấy cánh tay của Lưu Trưng, chết cũng không chịu buông tay.

« Chúng ta làm sao bây giờ a... Ô ô ô... Ta sợ hãi... »

Lưu Trưng kiên nhẫn: « Sợ cái gì? »

« Đương nhiên... Đương nhiên là sợ... Cái kia... »

Nam Cung Nhã còn chưa kịp nói hết, chợt nghe ngoài phòng truyền đến một trận thình thịch tiếng vang. Tựa hồ là có người từ tiền viện một đường chạy tới nơi này. Nam Cung Nhã vừa muốn động đã bị Lưu Trưng ôm lấy. Vì vậy cả khuôn mặt của nàng đều chôn ở cổ Lưu Trưng. Trong lúc hô hấp có thể ngửi thấy mùi hương trên người Lưu Trưng thơm ngát. Không giống huân hương cũng không giống mùi son phấn. Hình như là mùi hương từ trên người Lưu Trưng phát ra.

Đầu óc của Nam Cung Nhã mơ hồ, hoàn toàn quên đi sợ hãi cùng kích động.

Lưu Trưng sở dĩ ôm lấy Nam Cung Nhã là vì không muốn nàng lộn xộn lại càng không cần mở miệng nói chuyện. Mà bản thân nàng cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ giống như bình thường vẫn không nhúc nhích, tập trung nghe tiếng bước chân ở ngoài phòng.« Cứu... Cứu mạng... »

Tiếng bước chân kia ngừng lại, lại đột nhiên truyền đến một tiếng hô to.

Lần này Lưu Trưng thật sự nghe ra, cao giọng hỏi một câu: « Lý tộc trưởng? »

Nam Cung Nhã cũng thong thả ngẩng đầu lên, lập tức lắng nghe. Lúc này cả người nàng đều dựa ở trên người Lưu Trưng, chỉ cảm thấy vừa an ổn vừa thoải mái. Trong lòng sợ hãi cũng tiêu tan không ít.

Ngoài cửa người nọ cũng không đáp, chính là đập lên cánh cửa, đập có chút vừa mạnh vừa nhanh, trong giọng nói lộ ra lo lắng cùng bối rối: « Cứu mạng... Diệp công tử van cầu ngươi cứu Nhị Nha nhà chúng ta a... »

Nghe thấy thế, Nam Cung Nhã đang dựa trên người của nàng lập tức bật dậy, thần tình hoảng sợ nhìn Lưu Trung nói: « Là... Là lão tộc trưởng! Hắn bảo... bảo ngươi đi cứu Nhị Nha... Nhị Nha làm sao rồi? »

Nhưng mà Lưu Trưng mặt không chút thay đổi nhìn nàng một cái: « Có cứu hay không? »

« A » Nam Cung Nhã một lúc mới hiểu được. Lưu Trưng đang hỏi ý kiến của nàng? Lại… Lại cần phải hỏi sao! Nhị Nha là một cô nương không tồi. Tuy rằng chính là bình thủy tương phùng, nhưng đối với các nàng cũng là dốc lòng chiếu cố, đương nhiên… Đương nhiên…


“ Cứu?” Lưu Trưng liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của nàng.

“Ân!” Nam Cung Nhã kiên định gật đầu.

Lưu trưng thở dài đứng dậy: “Đem quần áo mặc vào đi theo ta.”

Lý tộc trưởng ở ngoài của dĩ nhiên luống cuống, chính là đang không ngừng đi tới đi lui ở dưới mái hiên. Trên mặt đầy mồ hôi với nước mắt, gấp đến độ không nói ra lời.

“Sao lại thế này?” Lưu Trưng nhíu mày hỏi.

“Là tà linh! Là tà linh nữ quỷ a! » Lý tộc trưởng thanh âm có chút phát run: « Ta thấy... Ta thấy một cái bóng trắng chợt lóe qua, Nhị Nha, nàng liền... Nàng liền không thấy tăm hơi! Ta lớn tiếng gọi người, nhưng hàng xóm giống như không không ai... Một người cũng không nghe thấy... »

Lưu Trưng nhìn lướt qua nông gia tiểu viện.

Bên trong viện tối đen một mảnh. Chỉ có một chiếc đèn lồng không lớn lắm treo ở hành lang, bị gió thổi lung lay sắp tắt. Ngọn đèn có cũng như không, cơ bản chiếu không rõ cái gì cả. Toàn bộ sân đều đắm chìm trong một loại không khí xơ xác, tiêu điều, vắng vẻ. Bên cạnh chỉ có tiếng nức nở của Lý tộc trưởng cùng tiếng an ủi của Nam Cung Nhã làm cho Lưu Trưng cảm thấy ngôi nhà này còn có sự sống tồn tại.

Nhưng Nhị Nha không phải nói, chỉ cần ban đêm không ra khỏi cửa sẽ không gặp quỷ sao?

Nàng lại nhìn lướt qua mái hiên.

« A! » Nam Cung Nhã ở phía sau đột nhiên hét toán lên: « Quỷ... Ta thấy... quỷ! »

Lưu trưng cau mày, nàng cũng nhìn thấy một cái bóng trắng bay qua cực nhanh, tựa hồ đi về hướng tiền viện.

« A nha, đó là... Đó là hướng phòng của Nhị Nha! » Lý tộc trưởng càng luống cuống.

« Nhị Nha không ở trong phòng?”“Không… Không ở, ta lúc vừa mới đi thời điểm còn không ở.” Lý tộc trưởng nói.


“ Ta đi xem.” Đứng ở đây nhìn sẽ không ra được vấn đề gì hết, bất quá Lưu Trưng vừa đi mấy bước, đã quay đầu lại hướng Nam Cung Nhã nói: “Ngươi đi theo ta.”

“Không… Không cần đi.” Nam Cung Nhã có chút trốn tránh cúi đầu: “Bên này thoạt nhìn có vẻ so với bên kia… Ta… Ta liền ở cùng tộc trưởng chờ ở trong phòng này không được sao?”

“Không được.” Lưu trưng rõ ràng lưu loát cự tuyệt.

“Vì cái gì a? Ta... Ta ở lại chỗ này tiếp ứng ngươi. » Nam Cung Nhã thập phần ủy khuất. Đúng vậy, nàng thực sự sợ hãi, ngay cả nói cũng run. Nàng biết mình như vậy thực vô dụng lại không có nghĩa khí. Nhưng... Nhưng nàng thật sự rất sợ hãi! Hiện tại đừng bảo nàng đi theo Lưu trưng, chính là bước từng bước cũng có chút khó khăn, thân thể sớm cứng còng không thể động đậy.

Lý tộc trưởng ở một bên, chủ động tiến lên nói: « Diệp công tử, ngươi... Ngươi cứ việc yên tâm. Ta ở chỗ này cùng với phu nhân... Cho dù là... Cho dù là phải bồi cái mạng già này, cũng không dám cho phu nhân có nửa phẩn tổn thương! »

Đã nói đến nước này, Lưu Trưng cũng không nói gì nữa, chính là dặn dò lại Nam Cung Nhã một lần: « Cẩn thận chút. »

Bởi vậy Nam Cung Nhã cảm thấy mình nhỏ nhen.

Nhìn Lưu Trưng ý tứ, chính là bởi vì lo lắng nàng nên mới cố chấp muốn nàng đi theo. Nhưng chính mình lại xuyên tạc Lưu Trưng ý tứ, thậm chí còn có chút tiểu nhân chi tâm... Nam Cung Nhã thoáng có chút hối hận. Đang cố lấy dũng khí để đi theo, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Lưu Trưng đi đã xa.

Lưu Trưng bản thân là nữ tử, đương nhiên đáy lòng không có nam nữ có khác trong đầu. Nàng bước nhanh đến cửa phong Nhị Nha, chỉ thấy hết thảy như bình thường, liền giơ tay đẩy cửa phòng. Mở cửa ra, Lưu Trừng nhìn một vòng đã thu toàn bộ phong vào trong mắt. Bất quá vẫn là khuê phòng bình thường của nữ tử. Trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, tuyệt không giống như gặp được giặc cướp hay là ma quỷ.

Bất quá ý niệm này chỉ lóe qua trong đầu, liền nghe được phía sau có phần phật một tiếng.

Lưu Trưng phản ứng nhanh chóng, nghiêng người một cái, chỉ thấy một mảnh màu trắng chạy qua như bay, chui vào phía sau bình phong. Lưu Trưng híp hai mắt, không trốn tránh ngược lại là đi theo vào đến phía sau bình phong.

Càng đi càng gần, chỉ cách một bước nhỏ.

Lại phần phật một tiếng, làn này nhưng không thấy bóng trắng. Lưu Trưng đi tiếp một bước vào phía sau bình phong. Lại chỉ thấy mặt đất phía sau bình phong có một lạnh run thân ảnh.

« Nhị Nha? »

Diệp Lưu Trưng vốn chỉ là đoán, nhưng sau khi nghe nàng gọi. Người kia thật sự khóc nức nở lên tiếng: « Diệp... Diệp công tử... » Một lúc sau cả người từ trên mặt đất đưng lên nhào vào lòng Lưu Trưng.


Lưu Trưng nhíu màu, xảo diệu xoay người, nhẹ nhàng tránh được.

« Không cần hoảng, ngồi xuống nói sau. »

Nhị Nha nhào vào khoảng không, cảm thấy ủy khuất. Nước mắt rơi xuông như mưa. Nhưng cũng chỉ trong một lát liền ngồi xuống bên giường.

« Sao lại thế này? » Lưu Trưng thản nhiên hỏi.

Vừa hỏi xong. Nhị Nha cảm xúc thật khó yên ổn lại, đã lại co quắp lại. Mắt đen lúng liếng tràn đầy sợ hãi: « Ta... Ta cũng không thấy rõ ràng, chính là nhìn thấy trước mặt một mảnh trắng mơ hồ. Sau đó cái gì cũng không thầy... liền... »

« Như thế nào? »

« Giống như... Bị mang lên không trung đi dạo một vòng, đầu óc choáng váng. Chờ đến khi thanh tỉnh, phát hiện mình đã ở trong phòng. » Nhị Nha nói như thế.

Lưu Trưng hơi nhíu mày.

Tựa hồ do trong phòng có người, Nhị Nha trên mặt tuy vẫn còn nước mắt, nhưng có thể nói chuyện cũng là đỡ hơn nhiều rồi. Nàng chậm rãi đứng lên, đi đến bên bàn rót một chén trà nóng đưa cho Lưu Trưng: « Đã trễ thế này còn làm phiền Diệp công tử mất công một chuyến, thật sự là áy náy. »

Lưu Trưng đón lấy chén trà, nhìn thoáng qua nó.

Lá trà trong chén từng mảnh cơ hồ lớn nhỏ giống nhau, đều là búp lá. Lá trà ngâm mình ở trong nước đều đứng thẳng, vô cùng đẹp đẽ. Trà pha có màu sắc quyến rũ, mùi hương thuần khiết.

Là một ly trà ngon.

Nhưng Lưu Trưng một hơi cũng không uống, đem chén trà buông xuống.

« Nếu đã muốn không có việc gì, ta liền trở về. »

« Không... Ngươi... Ngươi không thể đi! » Nhị Nha ở sau lưng hô to một tiếng. Lưu Trưng dừng bước, chậm rãi xoay người lại: « Cô Nương có gì chỉ giáo? »


Chẳng biết tại sao, Nhị Nha nghe xong câu này, trong lòng có chút hoảng hốt nhưng vẫn cố gắng trấn định nói: « Ta... Ta vẫn sợ hãi. Ngươi có thể hay không... Có thể hay không ở cùng ta trong chốc lát... »

« Không thể. » Lưu Trưng lắc đầu, còn nghiêm túc nói: « Nương tử của ta nhát gan, đại khái cũng đang sợ hãi. »

Lời vừa nói ra, Nhị Nha liền sửng sốt. Ngay sau đó thế nhưng phá lên cười chẳng còn có chút bộ dáng bị nữ quỷ dọa cho sợ hãi. Mà Lưu Trưng thấy nàng như thế, thế nhưng không có chút nào ngoài ý muốn, chính là lạnh lùng nhìn nàng.

« Nương tử? Kia sao có thể là nương tử của ngươi, nàng vẫ còn sơ tóc thiếu nữ đâu. » Nhị Nha cười dài nhìn Lưu Trưng: « Chậc chậc, bất quá nhìn bộ dáng của ngươi, thật không nghĩ đến lại là một tay ăn chơi lừa gạt đàng hoàng nữ tử. »