Mươi hai tháng bảy, bên trong Cẩm Quỳ sơn trang bố trí yến hội. Giang hồ hào kiệt tới vì Đoàn lão thái gia chúc thọ.
Nam Cung Nhã sáng sớm đã rời giường, thu thập thỏa đáng xong liên kích động đi ra ngoài, kết quả cùng Công Nghi Ngưng ở ngoài cửa cũng đang định đi vào đụng thành một đống.
“Ôi! Sáng sớm ngươi cứ như vậy vội vàng đi nơi nào?” Công Nghi Ngưng xoa đầu, cau mày.
“Ta...”
“Từ từ, không nói cái này trước?” Công Nghi Ngưng là một người nôn nóng, hỏi xong chuyện lại nhớ đến mục đích chính tìm đến nơi này, vội vàng chuyển nhanh đề tài: “Ngươi nói cho ta biết trước, tối hôm qua rốt cuộc... Thế nào? Nàng có cái gì... Phản ứng không? Sẽ không phải là các ngươi...”
“Không có!” Trên mặt Nam Cung Nhã đỏ ửng lên, nói đến đây liền có vài phần tức giận: “Đều... Trách ngươi...”
Làm hại nàng xâu hổ đến cực điểm, quả thực xấu hổ và giận dữ muốn chết.
“A? Nàng thế nhưng đối với ngươi không có phản ứng sao? Cái này... trách ta làm cái gì?” Công Nghi Ngưng rất là xem thường: “Đó là do ngươi ngốc! Nếu đổi lại là ta, nàng tất nhiên sẽ ngoan ngoãn theo ta.” Nam Cung Nhã có chút bất đắc dĩ lại có chút buồn cười. Nhưng chuyện phát sinh đêm qua thật nhiều lại có chút phức tạp, nhất thời cũng không thể tỉ mỉ nói hết. cho nên Nam Cung Nhã chỉ có lệ phụ họa vài câu. là ta ngốc, ta phải đi rồi, đừng cản đường ta!”
“Cái gì?” Công Nghi Ngưng mở trừng hai mắt: “Ngươ cứ như vậy bỏ qua?”
“Đúng... A... Bỏ qua...”
“Không được!” Công Nghi Ngưng hai tay chống nạnh, khí thế mười phần: “Ta còn muốn tiếp tục nghĩ biện pháp!”
Nam Cung Nhã không nói chuyện, trong lòng nghĩ thầm: Toàn ý nghĩ... xấu. Nàng theo bản năng lắc đầu, nhưng vừa lắc một cái, dạ quỳnh hoa trâm cài ở trên đầu nàng lộ ra, hai dây một xanh một trắng lúc lắc, trông rất đẹp mắt.
“A, cây trâm này không tồi!”
“Đương nhiên.”
Nam Cung Nhã rất chi là đắc ý.
Công Nghi Ngưng đưa tay chộp tới, nhưng lại ngẫu nhiên lại đem cây trâm lấy trên tay mình: “Hì hì, cho ta mượn đeo vài ngày!”
“Không... Không được!”
“Có cái gì không được chứ, nhìn qua cũng là hàng rẻ tiền, có gì quý hiếm chứ! Nếu không... liền đem tặng cho ta, coi như là thù lao trả cho ta vì đã lo lắng suy nghĩ biện pháp!”
“Công Nghi Ngưng!”
Công Nghi Ngưng chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn.
Nam Cung Nhã vừa tức vừa vội, lại không biết làm thế nào. Sớm biết đã không lấy trâm ra cài... Đúng vậy, bảo bối như vậy, nên cất kỹ đi mới đúng. Tại sao lại có thể mang ra ngoài để cho người khác nhớ thương chứ. Nàng một đường vừa tức giận vừa hối hận, bất tri bất giác đã đến Lăng Ba uyển.
Ở cửa Lăng Ba uyển, đoàn người của Liêu Uy cùng Lưu Trưng đang tính toán đi đến chính đường của Cẩm Quỳ sơn trang.
Vừa thấy được Nam Cung Nhã, tất cả mọi người đều thức thời, đều lấy cớ có việc đi trước. Liêu Uy Trước khi đi thậm chí có chút ý vị thâm trường nhìn nàng một cái. Nam Cung Nhã thoáng chút xấu hổ, yên lăng nhìn thoáng qua Lưu Trưng sắc mặt vẫn thản nhiên.
“Tìm ta có việc?”
“Không...” Nam Cung Nhã liếc mắt nhìn về chỗ khác: “Ta chỉ muốn, đại khái ngươi đối Cẩm Quỳ sơn trang quen, cũng không biết người nào, cho nên ta...” Lời còn chưa dứt, Nam Cung Nhã liền ý thức được lấy cớ này rất sơ hở. Đối với chuyện trên giang hồ, Lưu Trưng xác định không hiểu, nhưng Liêu Uy là tiền bối đã hành tẩu trên giang hồ mấy chục năm, hắn chính là hiểu biết nhiều lắm. Nếu là có Liêu Uy chỉ điểm, rõ ràng tốt hơn nhiều so với một nha đầu gà mờ luôn ở trong nhà không rành thế sự.
Nhưng Lưu Trưng vẫn không phản bác, thế nhưng còn gật gật đầu.
“Ân, đi thôi.”
Nam Cung Nhã lại lập tức vui vẻ lên.
Nguyên lai đêm qua... Nàng làm chuyện ngu xuẩn như vậy... Lưu Trưng cũng không có để ở trong lòng. Đại khái là thật sự nghĩ lầm là nàng không cẩn thận đụng phải. Nghĩ như vậy, Nam Cung Nhã có chút thấy may mắn, lại có một chút ít mất mác.
Khó trách lúc ấy Lưu Trưng còn hỏi một lần...
“Thật không phải là cố ý?”
“Thật... Thật sự không phải là cố ý.”
...
Nam Cung Nhã hận không thể đập đầu chết ngay tại chỗ.
Trên đường đi nàng vẫn thất thần, may mắn Lưu Trưng còn nhớ rõ đường, ở những lúc mấu chốt lại kéo lại một chút, cuối cùng cũng đến được trước cửa chính đường của Cẩm Quỳ sơn trang.
Buổi thọ yến này không hề nhỏ, từ nhà chính đến trung đình ở bên trong đều tràn đầy người.
Người như Lưu Trưng không chút địa vị gì ở trong giang hồ, tự nhiên chỉ thể ngồi ở bên ngoài. Nàng nhìn xung quanh, thấy Liêu Uy cùng người trong Long Hưng tiêu cục đều ngồi cùng một bàn tựa cạnh hành lang, liền đi qua bên đấy. Lấy xuất thân của Nam Cung Nhã, nàng vốn có thể ngồi ở ghế trên bên trong nội đường, nhưng nàng lại cúi đầu, đi theo sau Lưu Trưng qua đó.
Người trong tiêu cục sớm nhìn quen hai người như hình với bóng, cũng không có gì kỳ lạ. Mà người khác ở cùng bàn căn bản không biết Nam Cung Nhã đại tiểu thư nên cũng không kỳ quái.
Cẩm Quỳ sơn trang trong chốn giang hồ coi như là rất có danh vọng, bữa tiệc này lại là mừng đại thọ tám mươi tuổi của Đoàn lão thái gia, rất phô trương, đồ ăn ngon miệng, một bữa cơm khiến tân khách rất là thỏa mãn.
Chờ dùng xong cơm, có người hầu lên dọn bàn, bày lên khay trà, rót trà đãi khách.
Lần này những người nổi danh trên giang hồ ngồi trong nội đường cũng đi ra.
Ở đằng trước chính là gia chủ của Cẩm Quỳ sơn trang Đoàn Mộc Thiên. Đoàn Mộc Thiên là một trung niên nam tử vô cùng uy nghiêm, đi lên đón tiếp và vào thẳng chủ đề, đem những hành vi làm loạn của U Minh phủ trong vòng mấy tháng nay nói từng việc rõ ràng. Nói U Minh phủ quỷ dị khó lương, làm các hành vi độc ác, còn làm hại dân thường thống khổ, thê thảm ra sao, khiến cho mọi người ngồi ở dưới cảm xúc trào dâng. Những hậu bội ngồi phía dưới tuổi trẻ khí thịnh bật dậy hô to những câu như “Sát tẫn (giết sạch) tà ma” hoặc là “Thay trời hành đạo“.
Nam Cung Nhã dựa vào bên người Lưu Trưng, đem những người ngồi bên cạnh Đoàn Mộc Thiên giới thiệu cho nàng.
Lần này có rất nhiều người của tứ đại thế gia.
Công Nghi gia phái tới một hậu bối trẻ tuổi, luận bối phận thì chính là đường huynh của Công Nghi Ngưng, thoạt nhìn là người khôn khéo giỏi giang. Văn Nhân gia phái tới là một trung niên nữ tử, nghe nói là thân muội muội của gia chủ đương nhiệm, cũng là một cao thủ hết sức lợi hại.
Thượng Quan gia hết sức coi trọng đại hội võ lâm lần này, gia chủ Thượng Quan Minh thế nhưng đích thân tới, đương nhiên Thượng Quan Sách Vân cũng đi bên cạnh, chính là sắc mặt có chút không tốt. Nghĩ đến chắc là do bị U Minh phủ đả thương lúc ở bên ngoài Linh Tà thôn.
Nhà Nam Cung Nhã tới chính là hai con trai của Nam Cung Vô Nhai, đương nhiệm gia chủ. Đại nhi tử Nam Cung Phong bất quá mới hơn hai mươi, mặc một thân màu xám cẩm bào, thần sắc nghiêm túc, bất cẩu ngôn tiếu (không nói cười tùy tiện), có một loại cảm giác trầm ổn hơn tuổi của mình. Tiểu nhi tử Nam Cung Tụng một thân áo trắng, nhưng bộ dạng lại không giống ca ca cùng tỷ tỷ lắm. Hắn mặt mày thiên dài, mũi cao môi mỏng, hàm dưới dầy, nhưng lại sinh ra một thư hùng nan biệt (sống mái khó phân biệt) tuyệt mỹ dung nhan.
“... Cái người thoạt nhìn thật tàn ác đáng sợ chính là đại ca ca ta, Nam Cung Phong. Trong nhà ta ngoại trừ nhị thúc, mọi người còn lại đều sợ hắn.” Nam Cung Nhã thấp giong giải thích, nói rất hưng trí: “Người bên cạnh hắn lớn lên giống như hồ ly chính là đệ đệ cùng tuổi với ta, Nam Cung Tụng. Hắn... Thực giảo hoạt, giống như Công Nghi Ngưng... xấu xa!”
Lưu Trưng khẽ nhíu mi, lại không nói gì cả.
Lúc này Đoàn Mộc Thiên cũng nói không sai biệt lắm, lại đột nhiên nói chuyển sang chuyện khác: “... Tuy rằng người của U Minh phủ lợi hại nhưng võ lâm hào kiệt Trung Nguyên chúng ta cũng không phải ngồi không. Mấy ngày hôm trước Công tử của Thượng Quan gia vừa bắt sống một nanh vuốt của U Minh phủ!”
Lời vừa nói xong, hào kiệt ngồi dưới liền cao giọng hô to, thanh thế rất lớn.
Thượng Quan Sách Vân trên mặt thoáng hiện vẻ đắc ý, một mực nói “Không dám nhận”, phất tay một cái kêu hạ nhân mang “Nanh vuốt” kia đi lên.
Mà tù binh vừa dẫn lên, Lưu Trưng cùng Nam Cung Nhã đều cả kinh.
Cứ việc người nọ đều bị trói rất chặt, tóc tai rối bù, mặt mày tái nhợt, nhưng các nàng vẫn rất nhanh nhận ra, cái người gọi là “Nanh vuốt của U Minh phủ” dĩ nhiên là Nhị Nha ở Linh Tà thôn!
Thượng Quan Sách Vân vẫn đang đắc ý dào dạt khoe ra: “Ngày trước tại hạ đi ngang qua một thôn rất cổ quái, tình cờ gặp được quái vật này của U Minh phủ, dưới cơ duyên xảo hợp, thế nhưng khiến cho ta bắt được nữ nhân này...”
Tình trạng của Nhị Nha lúc này thoạt nhìn rất là không tốt, hai tròng mắt vô thần, ánh mắt tan rã.
Lưu Trưng khẽ nhíu mày, thế nhưng rất nhanh liền đi tới.
“Người này không phải nanh vuốt của U Minh phủ.”
Thượng Quan Sách Vân đột nhiên đị người ngắt lời, rất là khó chịu, nghe tiếng thế nhưng là người quen, nhịn không được cả giận nói: “Diệp Lưu Trưng? Tại sao lại là ngươi!”
Nhưng Thượng Quan Minh cũng là người sáng suốt, thấy tình cảnh này, nhưng vẫn rất hòa khí hướng Lưu Trưng cười: “Xem ra vị công tử này có ý kiến khác? Khuyển tử mấy ngày trước bị người của U Minh phủ gây thương tích, lại gặp được cô gái này mang một đám đạo tặc, lúc cùng nhau giao thủ có hàn khí phát ra ngoài. Lại không biết ngươi chứng minh cô gái này không phải nanh vuốt của U Minh phủ như thế nào?”
Lưu Trưng chỉ nói: “Ta từng cùng nàng liên thủ đối phó với người của U Minh phủ.”
Một câu nói ra, mọi người đều sửng sốt, rất nhiều người đều ha ha phá lên cười. Mà ngay cả Thượng Quan Minh cũng không nhịn được có chút buồn cười: “Ngươi là nói... Ngươi từng đối phó với người của U Minh phủ?” Câu hỏi rất nhiều, Thượng Quan Minh cao thấp đánh giá, ý tứ kia không cấn nói cũng biết.
-----------Chỉ bằng ngươi?
Nhưng Lưu Trưng bất vi bất động, gật đầu nói: “Không sai.”
“Này...”
“Thượng Quan bá bá, ta cũng có thể làm chứng! Cô gái này thật sự cùng Lưu Trưng đối phó với lão quái vật của U Minh phủ, ngay tại Linh Tà thôn. Chúng ta thiếu chút nữa đã bị giết!” Nam Cung Nhã ngồi ở một bên rốt cuộc không kiềm chế nổi, trực tiếp đứng lên.
Nhưng mà vừa đứng lên, cũng khiến cho mọi người ở trong sân chú ý đến.
Nam Cung Phong chau mày, liếc mắt nhìn qua Nam Cung Nhã. mà Nam Cung Tụng tựa tiếu phi tiếu, tròng mắt đảo quanh không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nam Cung Nhã vừa đứng lên, liền đơn giản bước ra ngoài, bước vài bước tiến lên trước mặt Nhị Nha.
“Nhị Nha ngươi có còn nhớ ta hay không?”
Đôi mắt của Nhị Nha nặng nề, bị gọi một cái, hình như có chút phát giác, nhìn chằm chằm Nam Cung Nhã hồi lâu.
“Nam... Nhã...”
“Đúng đúng!” Nam Cung Nhã cười gật đầu, lại quay qua Thượng Quan Minh nói: “Về phần hàn khí toát ra như lời Thượng Quan bá bá nói, đại khái là bởi vì khi đối phó lão quái vật, Nhị Nha bị hàn độc gây thương tích. Sau đó... Ta cũng không biết... Nhưng ta đoán nhất định là như vậy!”
Lời này nói ra thật khồn minh bạch, nhưng mà Thượng Quan Minh có thể không để ý đến Lưu Trưng không rõ lại lịch, lại không có cách xem nhẹ Nam Cung Nhã ở bên cạnh.
“Nếu Nam Cung đại tiểu thư nói như thế, như vậy chắc là khuyển tử đã có hiểu nhầm.” Thượng Quan Minh vẫn không đổi sắc mặt, vẫn cười ấm áp như mộc xuân phong: “Một khi đã như vậy, lão phu nhất định sẽ cứu chữa bảo vệ tốt vị cô nương này. Một phần xem như vì bồi thường lại sai lầm của khuyển tử. Còn một phần nữa, chính là chỉ cần cùng võ lâm chúng ta cùng chung mối thù đối với tà ma ngoại đạo, liền cùng chúng ta là bằng hữu!” Thượng Quan Minh nói một phen không chút sơ hở. Mọi người đương nhiên cũng rất hiểu biết đem chuyện này bỏ qua, lại bắt đầu la hét khẩu hiệu quyết tâm.
Rất nhanh người hầu áo xanh của Thượng Quan gia đi lên, cởi dây thừng cho Nhị Nha, giúp đỡ nàng đi xuống.
Nam Cung Nhã nếu đã đứng dậy liến ngượng ngùng không dám quay trở lại bên người Lưu Trưng, đành phải đau khổ chậm rãi đi về, nàng không dám đứng bên cạnh Nam Cung Phong, đành phải chen chúc đứng ở bên cạnh Nam Cung Tụng.
Lưu Trưng nhíu mày nhìn thoáng qua hướng Nhị Nha vừa bị dẫn đi.
Thấy không có người chú ý, nàng lui lại mấy bước,chậm rãi đi theo.