Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 2: Thị trấn

Sáng sớm Lưu Trưng dậy giúp Tôn bà bà muối củ cải, uống một bát cháo gạo kê thơm lừng, ăn hai cái bánh mì. Ăn uống xong nàng trở về phòng đi lấy mấy lượng bạc vụn, cũng tiên thể đem theo LănG Vân kiếm.

Bất quá, tại thôn xóm sơn dã, kỳ thật không thích hợp mang theo một thanh kiếm đi khắp nơi.

Lưu Trưng đi tìm vài mảnh vải tính toán bọc kiếm lại, nhưng nàng hơidùng lực một chút mảnh vải đã bị cắt thành hai nửa.

Thật sự là thanh kiếm chém sắt như chém bùn.

Không tồi, một chút cũng không tồi.

Nhưng giờ phút này nàng tình nguyện nó là một thanh sắt rỉ.

Lưu Trưng lại thở dài, tìm khắp phòng cuối cùng tìm được một miếng da trâu cực kỳ cũ, không biết từ trước dùng để làm gì, nhưng nhìn kỹ cũng xem như rắn chắc. Lăng Vân kiếm không có vỏ kiếm, vân nên làm cho nó một cái. Lưu Trưng đem da trâu cho Tôn bà bà, lại tìm một miếng vải tùy tiện bọc ở bên ngoài rồi bước ra cửa.

Nàng không đi nơi nào quá xa, chính là ra sau nhà tìm đến nhà Vương thẩm. Sau đó, nàng buông tay thả Lăng Vân kiếm trên bàn nhà Vương thẩm khiên nó kêu loảng xoảng.

Trương phu cùng con trai Vương thẩm đều không có trong nhà, đàn ông tron thôn này sáng sớm đều phải ra đồng làm việc, cho nên ở trong nhà vần là hai người Lưu Trưng gặp ở ngoài ruộng ngày hôm qua là Vương thẩm cùng con dâu Từ thị.


Từ thị vừa nhìn thấy thanh kiếm kai liền sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đứng ở một bên run rẩy, cầm ấm trà cả buổi cũng không cầm lên nổi.

Vương thẩm sác mặt cũng không tốt đến chỗ nào, nhưng nàng tốt xấu cũng sống hơn mấy chục năm, cũng gặp đến nhiều chuyện, liền cứng rắn chống đỡ mở miệng: “Liễu... Liễu Chi cô nương, ngươi đây là...”

Lưu Trưng lúc này nhướn mày không nói chuyện.

Vương thẩm lại liếc mắt nhìn thanh kiêm trên bàn, tròng mắt vùa chuyển nhưng vẫn kêu lên: “ Ngươi... ngươi muốn làm gì a! Chúng ta... Chúng ta bất quá là đi sang đất nhà ngươi trộm ít rau làm thức ăn, ngươi...Ngươi nhưng có thể nào lại muốn giết người! Ông trời ơi! Trên đời này sao trên đời lại có cô nương độc ác như ngươi cơ chứ...”

Lưu Trưng vẫn nhăn mày, lại ném mấy lượng bạc vụ lên trên bàn.

“Làm phiền thím chiếu cố Tôn bà bà.”

“A?” Vương thẩm hoàn toàn ngây ngẩn cả người: “Ngươi... Ngươi nói cái gì?”

Lưu Trưng đưa tay cầm lên Lăn Vân kiếm, một lúc lâu su mới nói ra một câu: Lần sau tới trộm đồ ăn thuận tiện mang trở về cho Tôn bà bà một ít.”

Liễu Chi cô nương, ngươi đây là... Muốn đi xa nhà ư?” Vương thẩm đi theo hỏi: “Vậy cha mẹ ngươi, bọn họ...”

Lưu Trưng ôm kiếm đi ra cửa, lại ngừng chân: “Nhớ rõ lời của ta, bằng không...”

Bằng không? Bằng không cái gì a... Vương thẩm phục hồi lại tinh thần, dây coi như là uy hiếp? Bà đem ánh mắt nhìn xuống, bạc vụ này chỉ sợ đủ cho nhà bọn họ dùng mấy năm, vẫn là tính dụ dỗ?Lưu Trưng kỳ thật cung không biết nàng có thể “Bằng không” thế nào.

Nhưng có chút thời điểm, nói lấp lửng so với nói hết toàn bộ hiệu quả tốt hơn nhiều lắm. Huống chi nàng để lại bạc cùng lấy ra Lăng Vân kiếm tạo áp lực, đối phó với thôn phụ nơi thôn quê vẫn là dư dả.


Lưu Trưng trong lòng ẩn ẩn có loại dự cảm, chỉ sợ nàng trong thời gian ngắn khổng thể nào trở về, thậm chí rốt cuộc không về được.

Nhưng mặc kệ thế nào, ngày thứ năm sau khi nhặt được kiếm, Lưu Trững vẫn lên đường ra ngoài.

Khi đó Tôn bà bà đã giúp nàng may miếng da trâu thành một bao kiếm, nàng đem Lăng Vân kiếm để vào trong đó. Bởi vì chừa lại khẽ hở cho nên nàng cũng không lo lắng da trâu bị cắt hỏng. Sau đó Lưu Trưng lại tìm rất nhiều vãi cũ, vải vụn bọc Lăng Vân kiếm lại thật dày cho đến khi không nhìn ra nó tột cùng là hình dạng gì. Cuối cùng nàng thay một bộ áo dài cùng dài rách nát thậm chí còn có chút bẩn mà nam nhân thường mặc. buộc tóc, đeo túi, lại đem Lăng Vân kiếm buọc sau lưng, giả dạng thành một nông thôn tiểu tử.

Thanh Thủy trấn là một thị trấn dựa vào nước, hoàn cảnh thật ra không tồi chút nào, quan trọng nhất là vị trí vô vùng tốt. Bốn phương thông suốt, bất luận là muốn lên núi qua sông hay muốn đi đại thành, đại trấn đều phải đi qua tiểu trấn này, cho nên Lưu Trưng nghĩ đến đầu tiên là phải đi đến nơi này hỏi thăm tin tức.

Nhưng chờ thật sự đi đến thị trấn, đứng ở ngã tư đường nhốn nháo, nàng lại không biết nên đi đâu vậy.

Lưu Trưng hơi suy nghĩ một chút, nhớ tới cha mẹ trước kia thường hay nói người trong giang hồ thích nhất ở trong quán trà tìm hiểu cùng chuyển tin tức. Vì thế nàng liền tìm đến quán trà lớn nhất để tìm hiểu. Nhưng bởi vì nàng giả trang thật sự có chút khó coi, nên mãi đến khi nàng bỏ ra bạc vụn, mới miễn cưỡng được tiểu nhị dùng ánh mắt ghét bỏ cho đi vào.

Nhưng vấn đề là, nàng ngồi suốt đến giữa trưa, lại vẫn không thu hoạch được gì. Trong quán trà này nhìn toàn thấy mấy người thô lỗ đại hán trong giang hồ trêu trọc nhau bằng mấy lời thô tục, không hề có ý nghĩa gì cả, một chút manh mối có giá trị cũng không có.

Nàng uống một ấm trà ăn hai miếng bánh điểm tâm, nghĩ nghĩ lại đem mấy miếng bánh điểm tâm để vào trong ngực. Mấy miếng bánh điểm tâm này hương vị kỳ thực bình thường không ngon như Tôn bà bà làm nhưng một phần do Lưu Trưng đối với đồ ăn cũng không khó tính, thứ hai là nàng không thích lãng phí. Trà bánh lại đắt, cho nên nàng nghĩ trên đường nếu đói bụng liền có thể tiết kiệm một chút.

Cứ như vậy, lúc Lưu Trưng bước ra khỏi quán trà liền gặp đến tiểu nhị một trận xem thường.

Chờ nàng bước ra ngoài cửa quán trà, nàng liền nghĩ đến biện pháp cuối cùng.

Lúc này trên đường cái, xa xa xuất hiện một đội xe ngựa, trước xe đều cắm cờ, Ở trên viết mấy chữ “ Long Hưng tiêu cục“. Đội ngũ đi đằng trước một bên thét to một bên mở đường, đi theo sau đó là mười chiếc xe ngựa cùng ba nhăm người. Xem ra Long hưng tiêu cục là một đại tiêu cục, áp tải là một chuyến hàng lớn.

Tiêu cục là mua bán từ Nam ra Bắc, tin tức nhất định không ít.Lưu Trưng hạ quyết tâm, quyết định đi tìm một tiêu sư, kiếm cơ hội hỏi một chút, liền cúi thấp đầu đi theo. Chỉ thấy người ngựa trên đường lớn đi thẳng đến một khách sạn, mọi người đều xuống ngựa dỡ hàng, chuyển đi chuyển lại một lúc, sau đó liền đều vào phòng khách ngồi, xem ra là muốn dùng cơm.


Lưu Trưng đứng ở của nhìn trong chốc lát, mắt thấy có cái hơn ba mươi tuổi cường tráng tiêu sư chỉ nhét bánh mì vào miệng liền vội vàng ra ngoài.

Lưu Trưng lập tức đi theo.

Nhưng tiêu sư đi được cực nhanh, lại chuyển hướng đi vào trong hẻm nhỏ, nàng đi theo một đường vẫn đều không tìm thấy cơ hội. Cuối cùng nhìn thấy hắn đi vòng qua rồi rẽ, tiếp theo sau cũng đã khong thấy người.

Lưu Trưng trong long thấy kỳ quái, quay đầu nhìn xung quanh.

Cái ngõ nhỏ này nhìn liếc mắt một cái có thể thấy hết, cũng không có chỗ trốn, chỉ lơ đãng nghe thấy phía trước tựa hồ có tiếng nói. Nàng trong ngõ nhỏ đi tiếp về phía trước, cuối cùng nghe thấy một ít động tĩnh.

Tiếng hò hét rất to, tiếng khắc khẩu kịch liệt, còn có các loại tiếng ồn ào kỳ quái hỗn hợp lại một chỗ.

Bất quá nới phát ra âm thanh dều không phải từ phố xá sầm uất, mà tất cả đều phát ra từ một dãy nhà. Ra ngoài ngõ, Lưu Trưng theo tiếng nói nhìn một vòng, cuối cùng tìm được nơi phát ra âm thanh.

Đó là một tòa thạch lâu, xây đựng rất đồ sộ nghiêm mật, nhưng không có nhiều xa hoa quý phái. Trên mái nhà cắm một lá cờ lớn màu đen xám trắng, ở trên có ghi một chữ to màu đen -----”Đổ”(Cá cược). Xuống dưới chút nữa là một bảng hiệu, sơn son thiếp vàng, viết bốn chữ “Kim ngọc đổ phường“.

Đổ phường: sòng bạc

Lưu Trưng suy nghĩ một chút liền hiểu được, lúc trước tiêu sư kia tất nhiên là đi vào sòng sòng bạc này.

Chắc một đường đi áp tải đều là rừng núi hoang vắng, thật vất vả mới đến được thị trấn, cơn nghiện đánh bạc nổi lên ngay cả cơm cũng không ăn, tùy tiện nhét cái bánh mì liền chạy tới nơi này. Mà hắn sở dĩ chui vào trong ngõ, chỉ sợ là vì đi tắt thôi.

Còn nữa, Kim Ngọc đổ phưởng tuyệt đối không phải bình thường địa phương, quan phủ thế nhưng cho phép một cái sòng bạc gióng trống khua chiêng xậy ở ngay trên đường cái ở Thanh Thủy huyện thật sự là bất khả tư nghị. Mà người qua lại tựa hồ không hề cảm thấy kỳ quái, lúc đi ngang qua còn lộ ra một ít kính sợ hoặc kỳ hâm mộ.


Lưu Trưng lại nhìn lướt qua bên đường.

Phố đối diện đỗ một chiếc xe ngựa thập phần đẹp đẽ quý giá tinh xảo, rất làm cho người ta chú ý. Kéo xe là một bốn hắc mã thần tuấn phi thường. Người đánh xe cúi đầu dựa ở ghế trước, nhìn không rõ mặt.

Chiếc xe làm cho người ta có một cảm giác mơ hồ là nó đang đợi người.

Hơn nữa, người mà chiếc xe đang chờ rất có thể là khách trong Kim Ngọc đổ phường.

Lưu Trưng miên man suy nghĩ, đang suy tư rốt cuộc có nên vào sòng bạc hay không thì màn xe của chiếc xe ngựa đối diện tựa hồ có chút động. Nàng trâm triệu không nghĩ tới trên xe vẫn còn có người, lại tập trung suy nghĩ một chút đến khi nhìn lại. lại thấy màn xe tựa hồ bị người bên trong xe xốc lên một góc, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt. Người nọ lại thả tay, màn xe lại bị thả xuống dưới không có động tĩnh gì nữa.

Cho nên Lưu Trưng trừ bỏ thấy bàn tay tráng thuần tinh tế của người con gái ở ngoài thì cũng không phát hiện cái gì.

Nàng lại thở dài.

Sòng bạc này, chiếc xe ngựa đối diện kia, hay là người con gái bên trong xe ngựa... Kỳ thật đều cùng nàng không có quan hệ gì, mà giờ khắc này, chuyện tình nàng thật sự muốn biết lại vẫn như cũ không có đầu mối.

Lưu Trưng rốt cục xoay người, tính toán quay về khách điếm chỗ Long Hưng tiêu cục nghỉ chân.

Nàng không nghĩ rằng khi nàng vừa mới xoay người lại, rèm của của Kim Ngọc đổ phường đã bị người nhấc lên. Từ bên trong một nam nhân cao gầy, mặc đồ đen bước ra. Hắn ngẳng đầu, thấy Lưu Trưng vừa muốn xoay người bước đi cũng cả kinh. Nhìn qua một lúc, hắn lại dùng ánh mắt có chút xem xét đánh giá kỹ Lưu Trưng từ trên xuống dưới một lượt.

Lưu Trưng bị nhìn không thoải mái, nhíu mày muốn đi.

“ Tiểu huynh đệ, từ từ.”


Tiểu huynh đệ? Đây là đang gọi nàng? Lưu Trưng dừng bước, chờ hắn nói câu sau.

“Tiểu huynh đệ có muốn vào trong thử vận may hay không?” Hắc y nam tử ngũ quan sinh ra thập phần âm lãnh, lệ khí trên mặt cũng rất nặng, nhưng ngữ khí nói chuyện với Lưu Trưng lại mang theo mấy phần nịnh nọt, thật sự là có chút không tự nhiên.

Lưu Trưng tinh tế nhìn thoáng qua nam nhân trước mặt, sau đó lại nhìn quần áo cũ nát trên người mình. Bộ dạng của nàng ngay cả tiểu nhị cũng ghét bỏ, thậm chí khách đánh bạc cũng nhìn nàng chằm chằm, vậy mà còn muốn kéo nàng đi đánh bạc một phen?