Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 129: Chiến phong vỹ

...

"Hỏa Chi Luân - Hỏa Ảnh Lưu Tinh!"

"Rầm"

Lôi Ngọc gian nan đứng dậy, ôm quyền nói:

"Tô sư huynh, Lôi Ngọc xin nhận thua."

Tô Bá nghe vậy thì khẽ gật đầu, triệt tiêu hỏa cầu trong lòng bàn tay, lên tiếng đáp lại:

"Đa tạ."

Kết quả này cũng không có gì bất ngờ, mọi người đều đã dự đoán được. Kể cả hành động nhận thua của Lôi Ngọc cũng chẳng làm mọi người khinh thường hay cảm thấy hắn nhát gan. Trái lại, họ còn coi đó là một quyết định sáng suốt.

Vị trưởng lão đảm nhiệm vị trí trọng tài trong trận đấu này đứng ra tuyên bố:

"Vòng đấu thứ ba, trận đấu thứ nhất giữa tuyển thủ Tô Bá và tuyển thủ Lôi Ngọc, người chiến thắng là Tô Bá."

Tiếng của trọng tài vừa dứt thì những tiếng hò reo khác lại nối nhau vang lên.

"Tô sư huynh! Tô sư huynh! Tô sư huynh!..."

"Tô sư huynh! Tô sư huynh! Tô sư huynh!..."

...

"Bây giờ sẽ đến trận đấu thứ hai của vòng đấu thứ ba. Xin mời tuyển thủ Phong Vỹ và tuyển thủ Niệm Từ bước ra sàn đấu."

Người vừa lên tiếng là Ngô trưởng lão. Ông sẽ là trọng tài trong trận đấu này.

Trọng tài không phải chỉ do một mà do nhiều vị trưởng lão của năm viện thay phiên nhau đảm nhiệm trong từng trận đấu.

Ngay khi Giang Lưu Nhi vừa xuất hiện, những tiếng xì xào to nhỏ vang lên khắp khán đài.

"Lần này thì Niệm Từ kia thảm rồi, lại gặp phải tên cuồng nhân Phong Vỹ của Đông viện."

"Xem ra vận khí của Niệm Từ kia đã đổi chiều rồi. May mắn đã biến thành đen đủi. Lát nữa thế nào hắn cũng sẽ bị Phong Vỹ đánh cho tơi tả."

"Sao các ngươi biết chắc là Niệm Từ sẽ thua? Lần trước hắn thắng được là dựa vào thực lực chứ không phải vận khí."

"Sư muội à. Hôm qua hắn thắng được Lý Lập cũng là nhờ may mắn thôi, những người khác cũng đều cho rằng như vậy chứ không phải riêng gì ta."

"Hừ! Ta thấy các ngươi là ganh ghét hắn nên mới cố tình nói hắn như vậy. May mắn? Vậy các ngươi cũng thử dựa vào may mắn mà đi khiêu chiến với Lý Lập đi, xem thử có thắng được không hay là bị đánh cho bầm dập."

...

Giữa hàng trăm lời bàn tán kiểu như thế, ở một góc khuất của khán đài, một cô gái đang chăm chú dõi mắt nhìn thân ảnh Giang Lưu Nhi.

"Hắn có thể thắng không..."

Cô gái lẩm bẩm nói. Tự đáy lòng mình, nàng hy vọng hắn sẽ chiến thắng.


Dưới sàn đấu.

Phong Vũ đang quan sát đối thủ của mình, bộ dáng của hắn khá nghiêm túc.

Hắn không cho rằng mình sẽ bại trong tay đệ tử Niệm Từ kia của Tây viện nhưng cũng không dám quá chủ quan. Nói thế nào thì việc đối phương đánh thắng Lý Lập là sự thật và hắn không nghĩ đó chỉ là may mắn. Thân pháp Niệm Từ kia rất không tầm thường.

"Trận đấu bắt đầu."

Tiếng trọng tài vừa dứt, Phong Vũ lập tức phát động công kích.

Hắn muốn tốc chiến tốc thắng.

"Keng keng keng"

Sau khi tiếp liền mấy đao của Phong Vỹ, Giang Lưu Nhi đã bị đẩy lùi gần chục bước.

Đao pháp thật mạnh mẽ!

Trong lòng Giang Lưu Nhi không khỏi có chút cảm thán.

Nhưng cũng chỉ một chút mà thôi. Bởi vì so với nó thì Thanh Hà Kiếm Quyết của hắn mạnh hơn gấp nhiều lần.

Một tay cầm kiếm, một tay còn lại nhanh chóng kết quyết, Giang Lưu Nhi đánh ra liên tiếp mấy quang cầu.

"Uỳnh uỳnh uỳnh"

Chỉ trong nháy mắt, số quang cầu kia đã tan tành dưới đao của Phong Vỹ.

"Đến lượt ta đáp lễ!"

Phong Vỹ đột nhiên bay lên không trung, dùng cả hai tay cầm đao, miệng hét lớn:

"Khai Thiên Đao Pháp, đệ nhị đao - Phá Phong Đao!"

Từ trên trời, gần mười đạo đao ảnh gào thét xông xuống.

Giang Lưu Nhi vội vung kiếm lên chống đỡ.

"Uỳnh uỳnh... Uỳnh uỳnh..."

"Ầm..."

Giang Lưu Nhi lấy kiếm chống xuống sàn đấu, ra vẻ cố sức đứng lên.

Tuy rằng đang chiếm thế thượng phong nhưng Phong Vỹ lại chẳng hề tỏ ra đắc ý hay lơ là, ngược lại, hắn càng tập trung hơn. Bởi vì đến bây giờ đối thủ của hắn vẫn chưa dùng đến thứ thân pháp kia.

"Khai Thiên Đao Pháp, quả không hổ là đệ nhất đao pháp của Đông viện."

Bạch Thiên Thù nhìn sang Cổ Mị Sanh, nói:

"Cổ Mị Sanh, không biết là tên đệ tử kia của Tây viện ngươi có thể một lần nữa sáng tạo kỳ tích hay không?"

"Biết đâu đấy."


Cổ Mị Sanh chẳng mấy để ý lắm.

"Lão Chu ta thì lại đang muốn xem lại thứ thân pháp kỳ diệu của tên tiểu tử đó."

...

"Keng keng"

"Khai Thiên Đao Pháp, đệ tam đao - Phá Sơn Đao!"

Nhìn đao ảnh to lớn đang bổ xuống đầu mình, Giang Lưu Nhi biết nếu chỉ sử dụng thực lực ở mức tu vi Thần Thông Cảnh hậu kỳ là tuyệt đối không thể nào cản được. Trong khi hiện tại, vẫn chưa phải lúc để hắn bộc lộ tu vi ở mức cao hơn. Vì vậy, chỉ còn một cách - tránh.

Hắn cần phải tránh đao ảnh này. Nếu là người khác thì chắc chắn không tránh được, nhưng hắn thì khác. Hắn đâu phải thực sự chỉ là một tên đệ tử có tu vi Thần Thông Cảnh hậu kỳ.

Đao ảnh kia chỉ còn cách Giang Lưu Nhi chưa đầy một gang tay...

"Ầm"

Quang ảnh dần tiêu tán.

Thế nhưng bóng dáng Giang Lưu Nhi thì lại chẳng thấy đâu cả.

Cùng lúc, sắc mặt Phong Vỹ chợt biến. Nhanh như chớp, hắn vung đao ra phía sau.

"Keng"

Ánh mắt Phong Vỹ hết sức ngưng trọng. Nếu không phải vừa rồi trực giác mách bảo thì hắn đã bị trúng chiêu của đối phương rồi. Thân pháp của đối phương quả thật vô cùng kỳ diệu. Nó không chỉ đơn thuần là tốc độ mà còn có cả sự ẩn giấu. Khi nãy hắn hoàn toàn chẳng phát giác được đối phương đã tiến ra phía sau mình lúc nào. Cũng may mà trực giác của hắn không sai, nếu không e là...

Phong Vỹ không dám nghĩ tiếp. Bây giờ thì hắn hiểu: Lý Lập bại không oan.

Thân pháp của Niệm Từ kia quá quỷ dị.

Trên sàn đấu lúc này, Giang Lưu Nhi và Phong Vỹ mỗi người lăng không đứng một góc. Cả hai đều không ra tay mà chỉ chằm chằm nhìn về phía đối phương.

Gần một khắc trôi qua.

"Niệm Từ. Phong Vỹ ta công nhận ngươi đi được đến vòng này là hoàn toàn dựa vào thực lực của mình mà không phải nhờ vào may mắn. Đồng thời ta cũng công nhận ngươi là một đối thủ thật sự. Bây giờ ta sẽ sử dụng đến thủ đoạn mạnh nhất hiện thời của mình - Phá Diệt Đao - chiêu thức mà ta vốn định giữ lại để phân cao thấp với Tô Bá. Nhưng ta phải nói rõ, chiêu thức này ta cũng chưa thể hoàn toàn khống chế được, vì vậy mong ngươi hãy cẩn thận."

"Đa tạ."

Nhẹ gật đầu, Giang Lưu Nhi nói.

Trong so đấu mà lại đi nói trước đòn đánh tiếp theo của mình cho đối thủ biết, đây là hành động mà chẳng ai làm. Đó là một việc làm ngu ngốc. Tuy trong hoàn cảnh này thì không thể đánh đồng như vậy, nhưng chung quy thì vẫn là một việc làm không mấy sáng suốt. Đương nhiên, quan điểm của mọi người là vậy.

Bên kia, Phong Vỹ hít sâu một hơi, tập trung điều động linh lực.

Hắn vừa vung đao vừa hét lớn:

"Khai Thiên Đao Pháp, đệ tứ đao - Phá Diệt Đao!"

"G... r... à... o..."

"G... r... à... o..."

Những tiếng hổ gầm vang vọng khắp đấu trường.

Hổ uy khiếp người!

Không giống như hai chiêu Phá Phong Đao và Phá Sơn Đao lúc trước, lần này, đao ảnh đã bủa giăng bốn phía, cho dù Giang Lưu Nhi có sử dụng "thân pháp quỷ dị" của mình cũng khó lòng tránh được.

Kết cuộc gần như đã được định.

Đó là nhận định của mọi người lúc này.

Trên khán đài, một cô gái siết chặt hai tay, môi cắn chặt, thần sắc vô cùng lo lắng.

Đến cả Ngô trưởng lão, trọng tài trong trận đấu này cũng ở tư thế sẵn sàng ra tay ứng cứu.

"G... r... à... o..."

Đao ảnh đã chém xuống!