Diễn Viên Đa Năng

Chương 8: Đêm không mộng mị

Lại một ngày dài nữa kết thúc, tôi và anh hai cùng nhau trở về nhà
trong sự im lặng. Anh chỉ nhìn thẳng đường đi phía trước không nói một
lời còn tôi thì hờ hững quay mặt về phía cửa kính quan sát hàng cây bên
đường. Không có gì khác thường xảy ra cho đến khi tôi phát hiện chiếc xe của chúng tôi vừa chạy qua cổng nhà. Tôi giật mình la lên

-Á! Chạy hút rồi!

Lúc đó Ngạn Luật cũng giật mình và đột ngột đạp mạnh thắng xe. Hậu quả là tôi mất thăng bằng ngã nghiêng rồi đập đầu vô cửa kính

-Auuu!

Phải mất hai giây anh trai tôi mới tỉnh ra và nhận thức được vấn đề. Anh hốt hoảng quay sang hỏi tôi

-Sao Ly! Em sao rồi? Có bị gì không?

Tôi giận dỗi nói

-Không! Xém bị chấn thương sọ não thôi!

Đôi mắt đen của anh dịu lại. Lúc đó tôi mới nhận ra những quầng thâm
chằn chịt ở mi dưới, có lẽ vì nhiều ngày không nhìn kĩ gương mặt anh nên tôi không biết là Ngạn Luật đang bị mất ngủ. Tôi vội vã nhìn đi chỗ
khác ngay, tránh ánh mắt của anh

-Ơ… Anh không cho xe lui lại à?

-À…ừ… anh sẽ quay đầu xe… Xin lỗi em, anh đang mãi nghĩ ngợi nên…

Tôi rất muốn hỏi xem anh lo nghĩ chuyện gì nhưng lại thôi. Hỏi như
thế trong lúc này quả không phù hợp. Sau khi xe đã đỗ vào trong sân nhà
anh hai mới đưa cho tôi một cái bọc trắng và bảo

-Của em đấy, kem hương bạc hà!

Tôi trồ mắt nhìn anh

-Hở? Kem… kem cho em à?

Anh khẽ cười và gật đầu. Một chút bối rối tôi nhận lấy món quà. Kem
bạc hà là món tôi mê nhất! Khi mẹ tôi còn sống mẹ rất thích loại kem này và thường xuyên tự tay làm, trữ trong tủ lạnh để ăn lúc nào cũng được…
Dần dần nó cũng thành một sở thích của tôi. Ngơ ngác nhìn hũ kem màu
xanh nhạt còn mát lạnh trên tay tôi nghe anh hai nhắc nhở

-Nhưng em chưa được ăn bây giờ đâu, để sau bữa tối đã. Cất vào ngăn đá đi!

-Cảm ơn anh!

Tôi đáp lí nhí và đem bỏ hủ kem vào tủ lạnh. Thế là bữa ăn hôm đó có
một không khí nhẹ nhàng và ấm áp lạ lùng. Không biết hũ kem đó có phải
là thông điệp của anh hai muốn kết thúc cuộc chiến ngầm giữa hai anh em

không. Anh không nói gì nhiều sau đó nhưng tôi có linh cảm anh ấy muốn
làm hòa thật! Ái chà… vậy là cuối cùng Ngạn Luật vẫn là người “giơ cờ
trắng” trước!

Sau bữa cơm tôi vui vẻ làm tròn trách nhiệm dọn dẹp bát đĩa của mình
và chạy đến ôm cái Tivi ngay. Hôm nay lại chiếu phim dài tập-bộ phim
tình củm sướt mướt tôi đang theo dõi gần đây. Cả tuần vì muốn tránh mặt
anh nên tôi miễn cưỡng bỏ lên không không thèm xem Tivi. Nhưng hôm nay
thì tốt rồi, anh em tôi đã huề nhau, thế có nghĩa là mọi chuyện sẽ phải
quay về vị trí cũ. Trong lúc đang mải miết dõi theo các tình tiết trong
phim tôi tranh thủ chốc chốc lại lén nhìn Ngạn Luật. Anh ngồi bên cạnh
nhưng thần sắc rất lơ đễnh, chẳng còn bận tâm xem tôi có lại khóc lóc
hay không. Anh đang nghĩ gì đó lung lắm, nét mặt không biểu cảm, đôi mắt nhìn trân trân vào cái màn hình nhưng chẳng có dấu hiệu tập trung.
Không biết đã bao lâu rồi anh ấy không chớp mắt nhỉ?

Tôi cảm thấy phập phồng thế nào ấy. Không biết có nên gọi anh một
tiếng không? Vừa lúc đó thì cái điện thoại đã đánh anh tỉnh. Ngạn Luật
bị giật mình và luýnh huýnh tìm nơi phát ra tiếng chuông. Anh vẫn không
thèm nhìn tôi lấy một cái

-Alô, San à? Uhm… anh còn đang ở nhà. Em chờ đó nhé, anh sẽ ra ngay. Cho anh 10 phút!

Sau khi tắt máy Ngạn Luật đứng dậy khỏi ghế và chạy vù về phòng. Một
chốc sau anh lại xuất hiện trong phòng khách với bộ sơ-mi tay dài rất
bảnh bao mà ít khi anh mặc tới. Anh vừa đi ra sau bếp vừa tranh thủ gài
cái nút cuối cùng trên cổ tay áo. Tôi ngồi đó trồ mắt nhìn anh quên bén
cả bộ phim hay trước mặt. Ngạn Luật ngồi xuống ghế để mang vớ vài chân,
anh nói vội

-Em ở nhà ngoan nhé! Khóa cửa lại cẩn thận và ngủ trước đi… anh sẽ mang chìa khóa theo. Có thể anh sẽ về hơi trễ đó!

Tôi nghe những lời đó sao mà lạ lùng quá đổi. Xưa nay không khi nào
anh bỏ tôi ở nhà ban đêm vậy mà hôm nay anh lại dám đi chơi với cô San
và để tôi ở nhà khi trời đã khuya thế này rồi… Tôi ấp úng nói:

-Nhưng… nhưng anh à… đã 9 giờ rồi đó! Tối lắm rồi, anh còn đi đâu nữa?

Ngạn Luật ngẩn mặt lên và có vẻ tập trung vào tôi một cách khác thường

-Uhm… anh biết, nhưng anh đã hứa với San rồi. Hôm nay là sinh nhật 25 của cô ấy đấy! Anh đã hứa là sẽ ở bên cạnh San tối nay…

Tôi thấy máu nóng của mình như sắp chực trào từ lỗ mũi.

-Nhưng… mà… anh bỏ em ở nhà vậy sao? Em… em không thích như vậy! Trước giờ anh có như thế này đâu? Hay… cho em đi với nhe!

Anh hai hơi lưỡng lư rồi lắc đầu

-Không, em ở nhà đi… anh có vài chuyện cần bàn bạc riêng với San nữa! Em lớn rồi mà, 17 tuổi chứ ít gì? Em đủ khả năng tự lo cho mình rồi…

Tôi phát bực mỗi khi nghe cái điệu: “Em đã lớn rồi!” Không thèm nhìn
anh tôi quay lại cái Tivi… chăm chú nhìn vào nó dù rằng phim đã hết và
đang chiếu những chuyên mục quảng cáo dịch vụ điện thoại ngớ ngẩn. Ngạn
Luật cũng không nói gì, anh đứng lên và bước vội ra cửa trong nổi thất
vọng ghê gớm của chính tôi. Tôi thề là chờ anh hai đi rồi tôi nhất định
sẽ chạy vào phòng khóc cho thỏa thích. Nhưng một sự bất ngờ đã xảy ra
anh hai đột ngột quay lại. Anh chạy đến bên cạnh tôi và trước khi tôi
kịp rời mắt khỏi cái tivi để nhìn anh thì Ngạn Luật đã ôm tôi vào lòng.
Tôi thấy vòng tay của anh siết chặt đến đau cả người. Anh còn kéo cả đầu tôi vào ngực anh làm tôi thở không nổi…

-Ơ…ơ…ơ… anh à!

Tôi cố gọi và cựa quậy. Không biết có phải anh lại chơi trò trói tay
không? Trước kia tôi hay bị anh đùa như thế. Một cách chậm chạp anh hai
cũng buông tôi ra. Tôi chau mày xoa lấy cánh tay của mình


-Anh làm gì vậy? Đau chết đi được!

Tôi giận dỗi nhìn vào mắt anh. Đôi mắt ấy lại trở nên vô hồn. Vẻ mặt
anh nhìn khắc khoải như đang bị một cơn đau hành hạ. Bây giờ thì tôi tin chắc 100% rằng anh hai có vấn đề. Tôi cuống cuồng lên hết sờ trán lại
vuốt mặt anh và sợ hãi hỏi

-Ngạn Luật à! Anh hai à… anh sao thế? Nói em nghe đi, anh bị sao đau ở đau hả???

Ngay lập tức cái đầu của anh gục xuống vai tôi. Ngạn Luật thì thầm cái giọng âm âm như ở cõi trên

-Hừ… anh có đau thật! Đau đầu và đau tim nữa!

-GÌ?

Tôi hét toán lên và lại giật đầu anh dậy

-Anh bệnh thật rồi!!! Chúng ta phải đi bệnh viện thôi, anh à… ngồi dậy mau!

Thấy bộ dạng hãi hùng của tôi anh ấy bật cười

-Làm gì ghê vậy? Anh không chết được đâu. Anh còn phải sống để còn gã cô em gái cưng này về nhà chồng đàng hoàng chứ!

Tôi rồ mắt nhìn anh hai. Gì vậy trời? Bây giờ cái mặt ảnh tự nhiên
tươi rói! Sao mà anh ấy đóng kịch giỏi thế, làm tôi phát hoảng cả lên.
Tôi há mòm ra định nói nhưng Ngạn Luật bịt lại ngay.

-Bây giờ thì nghe lời anh… vào phòng và đi ngủ đi!

Anh lại hôn lên cái mũi rất ư xấu xí của tôi và cam đoan

-Anh sẽ về trước 1 giờ sáng! Chúc nàng công chúa của anh ngủ ngon!

-CÁI GÌ? MỘT GIỜ SÁNG? ANH… ANH…

Tôi chưa kịp nói xong thì anh đã chui vào xe và chạy vù đi rồi. Không biết có thật là Ngạn Luật sẽ đi đến tận 1 giờ không. Điều tôi lo nhất
là cô San và anh hai tôi sẽ làm gì đêm nay. Mua một cái bánh kem, thắp
nến, hát Happy Birthday To You và uống nước trái cây à? Tôi nhớ lại sinh nhật thứ 17 của mình đã tổ chức đơn giản như vậy. Không biết sinh nhật
của người lớn thì sao nhỉ? Nếu đơn giản như tôi tưởng tượng thì không
mất nhiều thời gian như thế. Đang ngồi đoán già đoán non thì có điện
thoại reo. Mỹ lạc gọi tôi qua điện thoại bàn.

-Tớ nghe đây!

-Alô? Bồ đấy à? Đã làm hết toán chưa?

-Chưa, chưa làm gì cả…

-Trời! Giờ còn chưa làm?

-Ứ! Cô cho thời hạn tới mốt nộp mà…

-Tớ biết nhưng… tớ muốn làm xong sớm để kiếm điểm cộng! Bồ chỉ tớ bài dấu sao đi!

-Ơ…đó là bài nâng cao mà… tớ không biết làm đâu!

-Uí giời… bố không biết thì có anh hai rồi. Bây giờ bồ hỏi dùm tớ nhanh đi…

-Uhm… nhưng mà… anh mình không có ở nhà…

-Hả? Không ở nhà à? Anh bồ đi đâu?

-Đi chơi rồi, với cô San… hôm nay sinh nhật cô ấy!


-Ố ồ ồ! Bất ngờ ghê chưa? Tuyệt quá, anh ấy có mua hoa không?

-Hoa hả? Không không, anh tớ dị ứng với phấn hoa!

-Thế… một món quà chăng?

-Anh mình đi tay không.

-Rồi rồi… vậy chắc là anh bồ giấu một cái hộp nhẫn trong túi quần rồi!

-ĐIÊN VỪA THÔI! TƯỞNG TƯỢNG VỚ VẪN!

-Không dám đâu… để rồi coi… biết đâu anh bồ tính cầu hôn cô San thật. Họ yêu nhau mà!

Phải khổ sở lắm tôi mới khiến cho giọng nói của mình tự tin và có tính thuyết phục hơn:

-Làm ơn đi, Mỹ Lạc à! Tớ là em gái của anh ấy, dĩ nhiên tớ biết rõ mối quan hệ giữa họ chứ!

Sau vài ba giây bạn tôi mới hoài nghi hỏi

-Uhm… vậy… họ không hẹn hò thật sao?

Không ngờ cái giọng yểu xìu của tôi cuối cùng cũng đánh lừa được cô bạn.

-Ừ! Đúng thế!

Tôi khẳng định dù sự thật thì hoàn toàn gà mờ về chuyện của anh trai
tôi. Mỹ Lạc nghe hụt hẫn thấy rõ. Không hiểu vì cớ chi cô bạn lại quan
tâm thái quá tình cảm của anh tôi và cô San. Chúng tôi nói thêm vài câu
rồi gập máy. Tôi uễ oải trở lại cái ghế sofa, trong lòng thấy tội lỗi vì đã nói dối trắng trợn. Tôi nới lấy cái remote bấm lia lịa nhưng mắt
chẳng thèm để ý xem con số trên TV đã nháy đến mấy trăm rồi… Anh hai bây giờ đang làm gì nhỉ? Tôi cứ ngồi thừ ra tưởng tượng lung tung, nghĩ đến cả cái tình huống mà Mỹ Lạc đã nói lúc nãy. Phải chăng thực sự có một
hộp nhẫn trong túi Ngạn Luật?

Khi tôi mơ mơ chợt tỉnh thì cái kim đồng hồ dạ quang đã điểm 1 giờ
sáng rồi. Tôi nằm trên ghế, tắt hết đèn trong nhà nhưng vẫn để ti vi
hoạt động. Vậy là 1 giờ, anh hai chưa về, anh ấy chẳng giữ đúng lời hứa
gì cả. Lúc tôi uể oãi ngồi dậy để về phòng mình thì ánh đèn ôtô của anh
rọi vào nhà. Tôi lập tức nằm lại vị trí cũ coi như đang ngủ say. Rất nhẹ nhàng, chiếc chìa khóa tra vào ổ và mở một cái “cốc”. Tôi không tài nào nghe được thêm âm thanh của sự di chuyển. Mắt tôi bí mật hé mở, tôi
trông thấy cái bóng dài thượt của anh in trên nền gạch nổi bật giữa ánh
sáng liên tục chuyển màu của cái tivi. Sau đó thì ánh sáng ấy tắt lịm,
có tiếng cái remote bị ném xuống ghế… Tôi nhắm mắt lại ngay khi có linh
cảm anh đang đến gần. Bàn tay lạnh vì đi đường của anh sờ lên trán tôi.

“Ồ, không sao, em không có bệnh đâu!”-tôi nghĩ thầm

Bàn tay ấy di chuyển gần xuống gò má… mơn nhẹ và biến mất. Tôi nghe giọng anh thì thầm lơ lớ như bị nghẹt mũi

-Đã bảo về phòng rồi… Thật là cô em gái hư!

Hơi thở nồng mùi rượu phà lên mặt tôi. Thông thường tôi sẽ nhăn mặt
và hắt hơi lia lịa nhưng trong tình trạng này tôi giữ cho mình nét mặt
thanh thản của người đang ngủ. Thật nhẹ nhàng và cẩn thận Ngạn Luật nhấc bổng tôi lên khỏi cái ghế. Vừa lên cầu thang anh vừa càu nhàu:

-Trời ơi… cái con heo này bây giờ nặng đến thế kia sao? Chừng nào xẻ thịt bán được đây?

Suýt nữa tôi đã cười phà lên. Cái cảm giác không phải bước đi mà vẫn
di chuyển được mới thích làm sao! Tôi cảm nhận rất rõ tóc mình đang đung đưa theo nhịp chân của anh và đôi chân tôi cũng thế. Thật là một cú lừa ngoạn ngục! Anh hai hoàn toàn tưởng rằng tôi ngủ rồi. Trước giờ lừa
được anh ấy là chuyện vô cùng khó nhưng xem ra phen này trình độ “xạo”
của tôi đã lên một Level mới!

Được đặt xuống cái nệm êm như nhung tôi sướng vô cùng. Ngạn Luật còn
cẩn thận đắp chăn và nhét hai bàn tay tôi vào chăn cho ấm nữa. Sau khi
tôi an toàn trăm phần trăm trên chiếc giường thì cũng là lúc tôi không
còn cảm nhận được anh ở gần đó nữa.


“Uả? Đi rồi à? Sao nhanh vậy?”

Tôi mở choàng mắt ra dáo dác tìm. Căn phòng này còn tối hơn cả phòng
khách bên dưới nữa… dù vậy tôi vẫn nhận ra cái bóng đen lù lù đang ngồi
trên sàn nhà gói đầu lên chiếc giường của tôi. Ra là anh vẫn ở đây, đang trong tư thế như ngủ gục trên bàn làm việc vậy. Chỉ cần nghiêng đầu một tí thôi tôi có thể chạm vào cái đầu bù xù của anh hai.

“Nè, anh làm gì thế? Em đang ngủ rất say rồi… anh về phòng mình ngủ đi chứ!”

Ngạn Luật lặng lẽ nằm ngay cạnh tôi. Một tay anh gói đầu và hoàn toàn bất động. Nếu anh không đột ngột mò vào trong tấm chăn tìm bàn tay tôi
thì tôi cứ ngữ anh ngủ rồi. Thật chậm chạp anh kéo tay tôi ra ngoài và
siết chặt. Ngạn Luật mân mê năm ngón tay như thể nó lạ lẫm lắm. Sau đó
anh lại kéo tay tôi lại sát mặt, tôi chạm vào sóng mũi của anh.

“Trời ơi… anh kiểm tra cái gì thế? Em đã rữa tay sạch rồi… không có mùi thịt cá gì bám lên đâu!!!”

Bây giờ Ngạn Luật lại vuốt ve bàn tay tôi bằng cách khác. Môi anh ấy
cứ lần lượt trượt dài từng ngón tay một. Vài lần tôi còn ngờ ngợ cảm
thấy những chiếc răng của anh cắn nhẹ một cái nữa!?

“Í ẹ! Anh hai chơi dơ quá đi… buông tay em ra nhanh lên. Nước miếng không hà!”

Tôi muốn há miệng quát lên nhưng vì đang vờ ngủ nên không thích bị
quê độ. Không biết anh hai có mắc căn bệnh gì đó không… Tôi từng nghe
nói một số người bị cuốn hút đặc biệt với một số sự vật nào đó. Như là
khoái những tấm vải láng mịn và cứ sờ chúng mê mệt. Lẽ nào Ngạn Luật lại bị mấy ngón tay mê hoặc? Ồ không không… đó là dấu hiệu của chứng trầm
cảm. Anh tôi đâu có trầm cảm? Mãi nghĩ ngợi lung tung tôi cũng chẳng để ý xem mấy ngón tay ấy bây giờ như thế nào rồi. Cho đến khi một âm thanh
phá tan sự im lặng của căn phòng tối, đó là tiếng thầm thì của anh hai.
(Chết rồi, lại còn nói chuyện một mình… không lẽ ảnh bị bệnh thật?)

-S…Sao Ly… Sao Ly… tên đẹp chứ nhỉ? Sao Ly… là… ngôi sao bị ném vô cái ly… ớ ờ… nhảm nhí hết sức!

Tôi mở mắt và há hốc miệng.

“Anh hai bị khùng rồi… hay ảnh say rượu ta?”

-Uhm… Sao Ly… tên em do mẹ em đặt… anh không hiểu nó nghĩ gì… nhưng
chắc là một cái nghĩa buồn! Tự nhiên hôm nay anh thấy mình tồi tệ quá…
anh đã không đối xử tốt với em, anh đã không yêu thương em nhiều như mẹ
em mong đợi… anh đã khiến em thất vọng nhiều có phải không?

Tôi muốn hét to rằng: “KHÔNG!” Nhưng tôi tự kiềm chế lại. Ngạn Luật
say mèm rồi, khi say người ta thường hay nói thật. Tôi muốn nhân cơ hội
này chờ xem anh có nhắc đến những điều bí mật của riêng anh không… Bỗng
nhiên anh buông tay tôi ra và dù đang nhắm mắt tôi vẫn cảm nhận được anh đã đứng dậy và ngồi lên giường. Tay anh chỏi thẳng xuống nệm ở hai bên
đầu

tôi. “Không được mở mắt… không được mở mắt… anh hai đang nhìn… không được mở mắt!”

Và rồi không có gì bất ngờ, Ngạn Luật lại hôn lai cái mũi hay đỏ của
tôi. Anh ta sao cứ thích nựng nịu tôi như mẹ lúc trước thế nhỉ? Tôi lớn
rồi chứ có phải bé con đâu? Thiệt là bực mình anh hai! Cứ ngở sau đó anh sẽ nói “Ngủ ngon nhé công chúa” và đi về phòng vậy mà mọi chuyện không
diễn ra như vậy. Anh ấy cứ đặt môi lên cái mũi xấu xí của tôi rất lâu.
Mùi rượu nồng nặc làm tôi muốn nghẹn thở. “Ối trời ơi… làm ơn đi chỗ
khác dùm đi ông anh dị hợm!” Cổ họng tôi cứ muốn réo inh ỏi lên… Giọng
nói của anh run run như có một sự đè nén dữ dội lắm, phải hớp từng hơi
thở nặng nhọc Ngạn Luật mới phát âm thành tiếng:

-S…Sao Ly… làm ơn… làm ơn… làm ơn đừng đi đâu cả. Em cứ mãi là em gái của anh, của một mình anh thôi… như vậy có được không? Anh muốn mình là người ích kỉ nhất trên thế giới… nếu anh là kẻ xấu xa nhất, em có đồng ý tiếp tục là em của anh không?

Tôi nghe tim mình ngừng đập một nhịp… Anh hai đang thổn thức… Khóc à? Người vô cảm như anh mà cũng biết khóc sao? Chưa bao giờ anh trai tôi
lại yếu đuối và nói lên những lời ướt át như vậy… Đã xảy ra chuyện gì?
Có phải cô San đã từ chối tình cảm của anh nên anh đau lòng vì chuyện
đó? Thật là không có logic tí nào.


Một lúc rất lâu sau anh hai đã hoàn toàn gói đầu trên ngực tôi và ngủ mất rồi. Anh ngủ say, một giấc ngủ vật vã và mệt mỏi… Rượu đã gây mê hệ thần kinh của anh một cách hoàn hảo. Lúc này tôi mới dám mở mắt ra và
khẽ di chuyển 2 cánh tay. Tôi siết lấy Ngạn Lưật thật chặc, vùi mặt vào
mái tóc rồi của anh, vỗ vai anh đều đều như cách người mẹ ru con ngủ.
Tôi muốn nói cho anh biết rằng: “Anh là một người anh tuyệt nhất trên
thế gian. Đúng là nhiều lúc em thấy hụt hẫng vì anh lắm nhưng… so với
những niềm vui và hạnh phúc em nhận được, nó chẳngcó nghĩa lí gì! Em sẽ
chẳng bao giờ đi đâu cả. Anh ở đâu, cô em gái này sẽ ở đó… Và nếu anh
muốn làm 1 người ích kỉ thì cứ việc! Bản thân em cũng ích kĩ y như anh.
Em không thích anh quan tâm đến ai khác ngaòi em, dù người đó dễ thương
,tốt bụng như cô San đi nữa… Anh là anh trai ruột của em, và của chỉ
mình em thôi!”

Đêm hôm ấy dài như vô tận… Tôi cho anh ngủ một giấc
ngon trên người mình… bây giờ tôi cảm thấy mình yêu anh gấp trăm lần hơn trước! Giấc ngủ không mộng mị đến với tôi lúc nào không hay, khi tỉnh
lại ánh sáng đã rọi vào phòng. Ngạn Luật đi rồi nhưng cái mùi quen thuộc ấy còn quấn quít quanh đây…