Trở về cung Mặt Trăng. Ba người chúng tôi miễn cưỡng ăn với nhau bữa
tối. Kế hoạch tổ chức tiệc gia đình đã phá sản từ lâu. Hoàng đế không
ghé lại điện Mặt Trăng. Valilila quyết không rời người “mợ hờ”. Thế là
chỉ có tôi, Dangkok cùng Hoàng hậu ngồi ăn tối. Cậu bé giữ im lặng từ
khi rời khỏi Miwani. Tôi vẫn chưa thích nghi với con hụt hẫng lẫn mâu
thuẫn khó tả trong lòng. Chỉ có mội Hoàng hậu là vẫn dịu dàng chuyện
trò, làm cho bữa ăn bớt đi không khí căng thẳng. Sau món tráng miệng,
Dangkok bỏ dao nĩa đứng dậy rời đi ngay. Nó bảo là muốn nghiên cứu cái
gì đó ở phòng sách. Hoàng hậu không cản chỉ căn dặn nữ tì nhắc nhở thái
tử đi ngủ sớm. Tôi là người tiếp theo cảm ơn về bữa tối để trở về phòng
mình.
-Nữ hoàng không định ở lại chơi sao? Trời đã tối rồi, phòng khách ở
cung Mặt Trời lại khá xa. Ta còn định mời người nghỉ lại một đêm, sẵn
dịp chuyện trò chút ít!
Tôi hơi bất ngờ về ý kiến của Vanya. Trước giờ hoàng hậu luôn tỏ ra
gần gũi dễ mến nhưng thật ra không ai tiếp cận cô quá gần. Có lẽ chính
ngai vị và phong thái cao quý của một hoàng hậu làm người khác e ngại.
Tôi lưỡng lự nhìn khuôn mặt xinh đẹp vẻ mong chờ kia rồi cũng gật đầu.
Hoàng hậu đưa tôi dạo quanh khu vườn cao nhất ở cung điện. Mặt trăng to
tròn rọi ánh sáng dìu dịu, lấp lánh sắc bạc. Đứng ở cung điện Mặt trăng
có cảm tưởng như nó là đại diện, là nhịp cầu đưa ta tới vật thể xinh đẹp trên trời cao kia. Những họa tiết hình nguyệt cũng theo ánh sáng mà
phản chiếu lại. Khắp đâu đâu cũng thấy mặt trăng nhỏ, to đang phát sáng. Giờ tôi mới thấy hiểu cái dịu kì của lâu đài này. Nó thật xứng có tên
trong danh sách các kì quan thế giới.
Hoàng hậu Vanya vẫn phe phẩy chiếc quạt lông trên tay, bây giờ là một chiếc quạt màu hồng đẹp đẽ. Tôi bỗng khao khát được nhìn thấy bộ sưu
tập quạt của Hoàng hậu, chắc phải ít nhất vài trăm chiếc. Hoàng hậu
khoan thai bước tới một chiếc võng mây, rồi duyên dáng kéo váy ngồi
xuống. Những hạt đá quý đính trên vải sáng lấp lánh giữa bóng đêm. Tôi
thầm khen ngợi rồi cũng bắt chước ngồi xuống. Hưởng thụ cái se lạnh của
sa mạc về đêm thật là lý thú. Ở Vaiza, ngày nắng đổ lửa nhưng đêm về thì rét tái da thịt. Thời tiết thế này thật không tốt cho ai mới đến đây.
Mấy chị nô tì vội đem áo lông khoát cho hoàng hậu và tôi. Mặc kệ không
khí lạnh táp vào da mặt, tôi vẫn thấy dễ chịu.
-Nữ hoàng, người có cảm thấy lạnh không? Hay chúng ta vào trong nhé?
Tôi mỉm cười nói với Vanya
-Không ạ! Thưa Hoàng hậu, thật ra lành lạnh cũng tốt. Vào mùa đông, Trường Thịnh Thiên quốc còn có tuyết rơi cơ!
Hoàng hậu Vanya gật đầu cười
-Ừ đúng, tuyết thật là đẹp… gần 20 năm rồi ta chưa hề trông thấy
tuyết… Viễn Xuyên này, cứ gọi nhau hoàng hậu, nữ hoàng mãi nghe thật
khách khí. Hay ta cứ phá lệ gọi chị xưng em nhé!
Tôi giật mình tròn xoe mắt
-Sao thế được ạ… Hoàng hậu lớn hơn rất nhiều mà…
Vanya cười tươi
-Ý em là chê ta già hả?
Tôi vừa lắc đầu vừa lắc tay
-Không đâu ạ… em nào dám!
Vanya thân thiện nắm tay tôi
-Mặc dù chị đã 35 nhưng… chẳng phải em gọi “người nào đó” là anh sao? Hắn cũng 32 chứ ít gì… lẽ nào thêm 3 tuổi lại biến thành một bà cô à?
Tôi hiểu ý chị nên ngượng ngùng cúi thấp đầu
-Vâng, em biết rồi, chị Vanya!
Vanya hài lòng buông tay ra. Đôi mắt bồ câu sáng long lanh nhìn ra
phía xa nơi chân trời. Ở đấy bây giờ chỉ còn là mảng tối âm u.
-Thế này thì khó xử nhỉ? Nếu em gọi ta là chị thì Dangkok và Valilila không thể tiếp tục xưng hô như cũ. Vì thấy chúng nó không quá cách xa
tuổi tác với em nên ban đầu ta mặc kệ không muốn sửa chữa. Bây giờ thì
thay đổi quả thật ngượng miệng. Đúng ra em phải gọi hai đứa là “cháu”…
Tôi chớp mắt lia lịa
-“Cháu” ạ?
Hoàng hậu cười quyến rũ
-Chứ sao? Từ giờ hai đứa sẽ gọi em là “dì”.
Tôi thở hắt ra
-Dì sao? “Dì” gì mà chỉ hơn cháu có mấy tuổi…. Thế này không ổn tí nào!
Hoàng hậu cũng thở dài
-Biết làm sao được… có trách thì phải trách thằng em ngỗ nghịch của chị. Nó đúng là “trâu già thích gặm cỏ non”!
Tôi thấy đôi mắt Hoàng hậu hay háy nhìn mình, có quá nhiều ẩn ý trong ấy tôi chưa kịp nhận ra. Em trai của Vanya dĩ nhiên là Japkong
Tuadekep. Cái tên này gần đây tôi luôn nhớ tới. Xem ra đã tới lúc rồi,
Hoàng hậu có ý muốn tiết lộ, tôi cũng không ngần ngại muốn biết
-Chị Vanya, em trai mà chị nói chính là Ngài Quận công tên Japkong phải không ạ?
Vanya mỉm cười, đưa chiếc quạt lên che nửa mặt
-Chính là nó. Chắc em cũng đã biết hết cả rồi. Ban đầu chị không có ý giấu, chỉ là cảm thấy tự em tìm tòi thì thú vị hơn… Japkong Tuadekep là cậu em ruột của chị. Mẹ của chị là Vakilia Tuadekep. Bà là con gái thứ
hai của dòng tộc Tuadekep, một trong 10 dòng họ lâu đời nhất ở Vaiza.
Chị đặt tên cho con gái đầu lòng dựa theo tên bà ngoại. Bố chị và mẹ chị gặp nhau khá muộn màng. Nhưng vì tình yêu mà bà đồng ý rời xa quê hương về làm nhị phu nhân Liêu tộc. Còn bố chị, chắc không xa lạ gì với em,
chính là cố tướng quân Liêu Mãn Bình từng phục vụ dưới quyền hai đời
Hoàng đế Quang Minh. Nói chính xác thì chị là con lai, Japkong cũng là
con lai…
Tôi nhíu mày nghĩ ngợi
-Sao lại thế ạ? Em nhớ mẹ anh ấy là vợ cả của ngài tướng quân…
Vanya gật đầu vẻ đượm buồn.
-Đúng vậy, đứa con trai đầu tiên của nhà họ Liêu ra đời cùng lúc với
Japkong. Tên nó là Liêu Thần Phong. Nó chỉ lớn hơn Japkong có 3 tháng
tuổi. Nhưng đứa trẻ xấu số ấy không may bị giết hại. Cái chết của sinh
linh bé bỏng đó là một bí mật trong dòng họ. Vụ ám sát đã bị Liêu tộc
bóp méo sự thật. Thành ra ai cũng tưởng Japkong mới là người bị giết. Kể từ đó, nó đã là con bài thay thế người anh trai xấu số!
Tôi há mồm nhìn chị Vanya. Lại cái mớ bồng bông gì nữa đây? Thân thế
của Ngạn Luật lại biến thành một đống dây nhợ rối ben. Qủa nhiên là đặc
trưng của anh ấy, chẳng có gì là bình thường, ngay cả giấy khai sinh
cũng là lấy của người khác sao?
Vanya thấy được sự rối trí của tôi. Chị cười nói tiếp
-Chắc là em khó hiểu lắm. Tên thật của em trai chị là Liêu Nghị Hàn.
Nhưng em đừng bất cẩn gọi tên đó ra. Nếu em lục lại những tờ báo cũ của
30 năm về trước, em sẽ gặp những tiêu đề như: “Con trai thứ của Đại
tướng quân-Liêu Nghị Hàn bị ám sát”. Nói toẹt ra là cái tên ấy đã không
còn tồn tại 30 năm trước và người mang tên ấy đã biến thành Liêu Thần
Phong vốn dĩ đã chết 30 năm trước. Cách xoay xở này xem ra rất hiệu
nghiệm. Cả kẻ ám sát cũng tưởng rằng mình giết lầm người. Kể ra thì em
trai chị thật đáng thương. Từ đầu đã phải sống trong vai trò của người
khác. Nhà họ Liêu là một dòng họ có uy quyền nhưng cũng chính là gia tộc bị dòm ngó, hãm hại và gặp nhiều tai ương nhất. Gia huy Liêu tộc quy
định chỉ có con trai vợ cả mới đủ điều kiện thừa kế sản nghiệp. Người vợ đó sức khỏe yếu, sau khi có con thì ngã bệnh, chẳng còn hy vọng sinh nở gì… Bị rơi vào hoàn cảnh đó, cha chị chỉ còn biết gán cho Nghị Hàn cái
tên của người đã chết và mẹ chị ngậm ngùi mất đi một cốt nhục ruột thịt… Nghị Hàn không hề biết chuyện này cho tới lúc nó lên 16. Khổ thân nó,
đã dằn vặt trong bao năm. Ngày trước nó luôn hỏi chị rốt cuộc bản thân
là ai, sống cuộc đời của người khác thì phải làm sao tìm ra chính mình?
Nào ai có biết một Ngài quận công có trong tay tiền tài địa vị lại ẩn
giấu một vết thương đau ẩm ỉ, mãi không lành.
Vanya dừng lại một lúc, vừa bồi hồi nhớ vừa vô thức đưa tay vuốt ve chiếc quạt lông
-Còn chị cũng là một cái bóng mờ trong gia đình. Ít ai biết rằng nhà
họ Liêu còn có một vị tiểu thư tên là Liêu Dạ Trân. Vì thân là con gái
của vợ hai nên không ai quan tâm nhiều tới chị. Tới khi chị rời khỏi đất nước cũng không ai tò mò vì sự vắng mặt của chị. Vụ việc đó xảy ra cũng lâu rồi. Sau khi tưởng rằng ám sát Liêu Thần Phong không thành, bọn họ
lại tổ chức lần nữa bắt cóc Nghị Hàn. Lúc đó chị cùng với nó đang chơi
trong vườn. Vì còn nhỏ quá nên chị không nhớ nỗi chuyện đó xảy ra thế
nào, chỉ có cảm giác sợ hãi là thỉnh thoảng tìm đến chị trong giấc mơ.
Cả hai chị em đều bị bắt đi… May sao cha chị đã dốc sức giải cứu kịp
thời. Bố mẹ chị nhận ra nơi này thật quá nguy hiểm, không thể nào bảo vệ được hai đứa con thơ. Vì thế mà hai người quyết định đem bọn chị qua
đây. Gia tộc Tuadekep cũng là một dòng tộc danh giá, đủ sức mạnh bảo vệ
hai đứa cháu ngoại. Hơn nữa Vaiza là vùng đất xa xôi mà quân sự cũng
hùng mạnh, kẻ địch muốn tới cũng ít nhiều ngần ngại. Vậy là bọn chị được đưa đi. Năm đó chị 13, Nghị Hàn 10 tuổi. Hai chị em cùng nhau ra rời đi vậy mà chẳng ai nhắc tới chị, chỉ nói rằng Liêu Thần Phong, người thừa
kế duy nhất đã đi du học ở Vaiza! Bởi vậy chị cũng biến mất không dấu
vết, không ai hay biết… Còn người dân Vaiza chỉ biết tin trưởng lão dòng họ Tuadekep vừa nhận nuôi hai đứa cháu ngoại của người con gái ngoài
giá thú đã mất vì bệnh. Thân thế hai chị em từ đó được gột rữa. Không
còn Liêu Nghị Hàn hay Liêu Thần Phong mà là Japkong Tuadekep. Chị cũng
không phải Liêu Dạ Trân mà là Vanya Tuadekep. Mang tên khác, sống cuộc
đời khác chính là cách duy nhất để hai chị em tồn tại.
Tôi mơ màng theo câu chuyện của chị Vanya. Hóa ra hai người họ có một tuổi thơ phải trốn chạy và luôn bị hãm hại như thế. Thảo nào hầu hết
các gia đình danh giá trong lĩnh vực chính trị đều neo đơn. Thế hệ sau
không ngửng bị triệt tiêu bởi kẻ thù không rõ mặt. Bây giờ tôi biết Ngạn Luật có thêm cái tên Liêu Nghị Hàn. Đó là tên đầu tiên anh có trên đời. Anh là Nghị Hàn… Nghị Hàn… cái tên duy nhất thực sự là của anh tuy
không ai công nhận. Ngay bây giờ tôi chỉ muốn chạy tới bên anh và gọi
anh bằng cái tên ấy. Nghị Hàn dù mang tên nào thì vẫn là Nghị Hàn, cái
tên sơ khai cũng là bản chất, là con người của anh. Tôi tự nhủ về sau
nếu hai người ở một mình thì sẽ gọi anh là Nghị Hàn. Mới nghe hơi lạ tai nhưng rồi lại thấy thân quen quá. Dường như tôi yêu mọi cái tên, mọi
thân phận, chỉ cần nó thuộc về anh.
Lúc tôi mãi nghĩ vẩn vơ thì chị Vanya cũng thả hồn tận đâu đâu. Một lúc im lặng chị lại thầm thì
-Em biết không, chị biết ơn bố mẹ vì đã cho chị cuộc sống này. Xét
cho cùng thì chị rất tự do, không như Nghị Hàn. Chị có thể ở lại Vaiza
suốt đời nhưng Nghị Hàn thì không thể. Nó đã mang danh con trai trưởng
thì cuối cùng cũng sẽ trở về Liêu tộc. Chính vì thế mà thằng bé đã được
huấn luyện từ nhỏ. Nhà ngoại chị rất nghiêm khắc với nó. Nó phải học võ, học binh pháp, luyện văn chương,… học đủ thứ để đạt tới chữ “hoàn hảo”. Tuổi thơ của nó vất vả chứ chẳng sung sướng gì. Khó khăn nhất là làm
sao để cùng lúc làm Japkong Tuedekep lẫn Liêu Thần Phong. Tuy nó đã sang đây nhưng dư luận và cánh báo chí trong nước vẫn theo dõi nhất cử nhất
động của nó. Bình thường nó sống ở ngôi biệt thự bảo vệ nghiêm ngặt và
đi tới trường trong vai trò Liêu Thần Phong. Những lúc vào cung hay sang nhà ngoại thì biến thành Japkong Tuadekep. Nhiều năm sống hai thân phận như thế mà nó chưa gây ra sai lầm nào. Thậm chí tới bây giờ cũng không
ai ngờ hai người chính là một. Người ta chỉ nghĩ rằng Japkong Tuadekep
là vị hoàng thân danh giá, được đế vương Vaiza hết lòng ân sủng. Còn
Liêu Thần Phong là kẻ long bong, không tiền đồ, không có chí hướng lập
thân. Để bảo vệ chính mình, Nghị Hàn không còn cách nào khác là khoác
lên mình một bộ mặt kém cỏi. Nó vào quán bar, tham gia vài trò đồi trụy, dan díu với vài ả kiều nữ, dính líu tới mấy vụ buôn bán heroin, cố tình để nhà báo chộp được rồi tin tức đang ùn ùn khắp nơi. Về sau rất may là nhà ngoại tìm ra một thanh niên có vóc người tương đương Nghị Hàn, chỉ
có điều gương mặt hơi khác. Thời gian nó làm quan Toàn quyền Gem, thế
thân đó thay nó đều đặn tạo scandal. Nhờ lúc nào cũng có người kè kè bên cạnh che chắn mà chưa có tấm hình nào chụp được trực diện khuôn mặt.
Người ta chẳng ai hay nhân vật trên báo kia không phải Liêu Thần Phong.
Cuộc đời nó đã được định hướng trở thành tướng quân cho triều đại Quang
Minh. Sứ mệnh của Nghị Hàn là phục vụ cho đất nước. Nhưng thật ra tất cả đều là ý muốn của cha. Nghị Hàn sống xa bố mẹ quá lâu, ý thức của nó
với quê hương cũng dần mờ nhạt. Nó từng nói với chị là không muốn quay
về, miền đất đó không chào đón nó, chỉ muốn tổn hại đến nó. Những người ở đây mới thực là gia đình của nó, nếu phải phục vụ một vương triều thì
nó sẽ chọn Vaiza. Năm đó bố chị suýt lên cơn đau tim thằng thằng con trở chứng, một mực không chịu về nhà. Thời gian đó là lúc nó sắp kết hôn…
chị cũng tưởng rằng Nghị Hàm sẽ ở lại làm Hoàng đế Gemjii vậy mà…
Vanya bỏ dở giữa chừng làm tôi sốt cả ruột gan
-Chuyện đó xảy ra như thế nào hả chị?
Vanya nhìn tôi cười bí mật
-Chị không kể đâu. Cái này phải để chính miệng Nghị Hàn nói ra chứ!
Em chỉ cẩn biết rằng vì một lý do nào đó đã khiến nó bỏ mọi địa vị, bỏ
ngai vàng Gemjii, bỏ cả nàng công chúa Seliana xinh đẹp để trở về nước,
làm anh một cô bé mới hơn 11 tuổi… Người tức giận nhất có lẽ là Hoàng
đế, ngài không ngờ tất cả mồi ngon tung ra đều không câu được “con cá
Nghị Hàn”, cuối cùng cũng vuột mất một nhân tài. Không phải chị khen em
trai mà chính nó là một con người tiền tài, danh vọng, quyền lực,…không
gì quyến rũ được!
Chị không nói thì tôi cũng đã biết. Cho dù anh ấy có tật xấu gì thì
trong mắt tôi lại hóa thành tốt cả. Tôi tự thấy mình may mắn vì quen
biết một con người tuyệt vời như anh. Người như Nghị Hàn không trở thành nam chính trong series [DVĐN] thì tác giả đúng là quá thất đức! (Hoa
Ban: Con nhỏ này to gan, dám bảo mẹ nó thất đức! >,