- Em đã bị giam trong này gần nữa năm rồi… Chúng ta trốn ra ngoài chơi có được không?
Vẫn hưởng thụ hơi ấm trong lòng Ngạn Luật, tôi cao hứng đưa ra một đề nghị. Anh im lặng không nói, chắc là không đồng ý rồi… Bây giờ thân
phận tôi đã khác xưa, đâu thể nói muốn đi là đi được.
-Ừ… để anh nghĩ cách!
Tôi giật mình, tách người ra khỏi Ngạn Luật, nhìn vào đôi mắt đen huyền thân quen
-Thật sao? Anh đồng ý rồi?
Anh cười tươi và gật đầu. Tôi vô cùng ngạc nhiên bởi vì chưa lần nào
anh đáp ứng những đòi hỏi của tôi mà không kèm theo điều kiện này nọ.
Vậy mà lần này lại dễ dàng ưng thuận như vậy, hay là vì… anh ấy sắp kết
hôn cùng Dĩ Linh, sau này không còn thì giờ quan tâm tới tôi nên mới
chiều chuộng một chút coi như… khoản đền bù?
-Chừng nửa tiếng nữa Dương Cảnh sẽ thay phiên gác. Lúc đó anh ta cùng với vài người nữa trong đội sẽ giúp chúng ta ra ngoài… vấn đề là… phải
làm sao cho mọi người tưởng rằng em vẫn ở trong này…
Thế là cả tôi và Ngạn Luật không hẹn mà cùng nhìn về phía Vi Linh vẫn còn nằm sóng xoài dưới đất.
-Trước tiên phải gọi cô ta thức dậy… hiện giờ chúng ta có thể lợi
dụng việc em đang giả bệnh. Em không có ở đây thì mọi người cũng chỉ
nghĩ em còn đang bị bệnh phải cách ly. Chỉ cần thuyết phục Vi Linh là
được… Chị ta là thị nữ của em, chỉ cần chị ấy giả vờ như em còn ở trong
này, đem thức ăn vào đúng giờ thì chắc không ai nghi ngờ gì…
Tôi khoái chí gật đầu cái rụp, cách thức của Ngạn Luật khá là hoàn
hảo nhỉ? Nhưng… mong là nó không có “tác dụng phụ” như kế hoạch giả bệnh của tôi (==)
Ngạn Luật gọi Vi Linh dậy bằng… một ly nước lạnh == Anh ấy thật là vô tâm, đã đánh chị ấy bất tỉnh nhân sự mà còn làm chị ướt mem. Vi Linh
nhờ vậy mà dần hồi tỉnh, thần trí hoảng loạn chỉ tay về phía Ngạn Luật
suýt nữa la toán lên. Tôi nhanh tay bịt mồm chị lại và bắt đầu giải
thích đầu đuôi. Vi Linh không tin tưởng anh ấy cho lắm, chị núp sau lưng tôi và trừng mắt nhìn anh giống như một kẻ tà ma ngoại đạo!
-Khả Vi Linh! Cô là người Sơn Tây, cha từng là đi lính trong quân đội rồi bị thương mà qua đời, mẹ từng là một thị nữ của Mỹ Viên công chúa
(mẹ của Dĩ Linh và Dĩ Thuật), từ nhỏ đã lớn lên trong cung điện, làm hầu nữ cho gia đình Chu hầu tước ở Đông Cung. Về sau được chuyển sang Nam
Cung hầu hạ Viễn Xuyên quận chúa. Nhờ Sao Ly yêu mến mà cô trở thành thị nữ thân cận nhất của Nữ Hoàng… Tất cả những điều tôi nói, có gì sai sót không?
Vi Linh kinh ngạc mở tròn mắt
-Làm sao mà Ngài biết???
Ngạn Luật nhìn sang tôi, rồi cười với chị
-Vì tôi đã điều tra rất kĩ về cô. Tự nhiên xuất hiện một nữ nhân xa
lạ, suốt ngày bám lấy Nữ Hoàng, làm sao mà không khiến tôi lo lắng. Tới
nay thì tôi chưa tìm ra dấu hiệu nào cho thấy cô có liên quan tới thế
lực khác trong triều… nhưng… tôi vẫn mong cô sẽ không khiến tôi phải
thất vọng!
Vi Linh nhíu mày khinh khỉnh đáp
-Xí! Ta đây yêu mến Viễn Xuyên Nữ Hoàng còn không hết, lấy đâu dã tâm hãm hại em ấy…
Ngạn Luật nghiêm mặt gật gù
-Tạm thời tôi sẽ tin như vậy.
Vừa lúc đó có một giọng nói từ phòng ngoài vọng vào
-Thần Phong, là tôi, Dương Cảnh đây. Anh mau chóng ra ngoài… hiện giờ bên ngoài đều là người của ta!
Những chuyện diễn ra sau đó là một áp lực nặng nề đối với Vi Linh.
Chị không dám tin tôi lại bỏ trốn đi chơi, còn bắt chị đứng ra che giấu. Vi Linh bối rối bảo tôi hãy suy nghĩ lại. Dĩ nhiên là chị ấy có van xin tôi cũng không đồng ý. Cơ hội trốn ra ngoài ngàn năm có một, ngu gì mà
không đi (^o^)
Bỏ lại Vi Linh ở trong với vẻ mặt như sắp chết tới nơi, tôi và Ngạn
Luật hối hả dắt nhau thoát ra khỏi Chánh Cung. Tôi hứa với chị là sẽ về
sớm nhất có thể. Dương Cảnh vốn dĩ không nghĩ đến phải hộ tống thêm cả
tôi trốn khỏi Hoàng Cung, anh ấy cũng không đồng tình với sự liều lĩnh
này. Cuộc đào tẩu của tôi ly kì không tả nổi, y như trong phim vậy ^_^
Đội cảnh vệ của Nữ Hoàng có tất cả 12 thành viên. Đó là một tổ chức
luôn luôn được Hoàng gia chú trọng đầu tư, tuyển chọn những cá nhân tốt
nhất. Họ đều phải trãi qua 10 năm huấn luyện đặc biệt cùng chọn lọc, đào thải rất khắc nghiệt, để đủ khả năng bảo vệ nhà Vua và sẵn sàng hy sinh khi cần thiết. Hiện tại trong đội có 3 người đã phục vụ từ đời của cha
tôi, 2 người cùng với cả Dương Cảnh gia nhập từ khi anh trai cùng cha
khác mẹ của tôi lên ngôi. Còn 6 người kia là những thành viên mới. Ngạn
Luật nói trong đội có 4 người anh hoàn toàn tin tưởng vì họ là do chính
cha anh cài vào.
Lần trốn ra ngoài này chính là nhờ vào 4 người đó. Bình thường đội
được chia làm ba thay phiên nhau canh gác khi tôi còn trong Cung điện
của mình. Mỗi lúc đi ra khỏi “phạm vi an toàn” của hoàng cung thì cả 12
người họ luôn có mặt. Thật tình tôi chưa khi nào để ý tới hành tung của
bọn họ, không ngờ là cái tổ chức chỉ 12 nhân sự này lại chuyện nghiệp và thần thánh tới vậy. Tất cả đều là cao thủ hiếm có!
Dương Cảnh cùng hai người nữa hộ tống chúng tôi đi xuống tầng dưới,
một người ở lại sẳn sàng báo động. Tôi không biết vì sao họ lại đi ra
khu vườn nhỏ phía bên hong Chánh Cung, ở đó đâu có cửa thông với bên
ngoài.
-Chuyện ở đây giao lại cho cậu. Nhớ trông nôm người thị nữ của Nữ Hoàng… Tôi thật sự vẫn không tin cô ta lắm…
Ngạn Luật bắt tay với Dương Cảnh dặn dò. Dương Cảnh gật đầu, vẻ mặt anh hơi căng thẳng
-Anh chắc là chuyện này ổn thỏa chứ? Tiểu nữ vương này… liệu có thể
đi lung tung bên ngoài không? Lỡ như cô ta bị ăn bậy bị ngộ độc, qua
đường bị tai nạn hay bất cẩn té xuống sông thì sao?
Anh ấy nhìn tôi giống như một đứa trẻ còn ở tuổi ăn bột và bú mẹ ==
Chưa đi mà đã bị cái miệng ăn mắm ăn muối của anh ta trù ẻo rồi!
-Được mà, em sẽ không sao. Khi trở về em sẽ hỏi tội anh vì đã giấu giếm quan hệ giữa 2 người!
Tôi gửi lại một lời đe dọa nho nhỏ. Ngạn Luật lại trấn an bọn họ rồi hai bên chia tay nhau.
-Tại sao anh ấy không đưa chúng ta ra ngoài?
Tôi tò mò hỏi Ngạn Luật. Bây giờ mới bắt đầu lo lắng vì xung quanh
không hề có lối đi tiếp, nếu cứ đứng chòng ngòng như vậy thế nào cũng sẽ có người đi ngang trông thấy. Cứ tưởng mấy anh cận vệ xinh trai kia sẽ
tốt bụng giúp mình chạy trốn, ngờ đâu họ bỏ mình giữa đường thế này… ==
-Yên tâm đi, chúng ta sắp ra khỏi đây rồi…
Ngạn Luật bí hiểm cười. Anh kéo tay tôi tới chỗ cái bồn phun nước ở
giữa vườn, đi vòng ra phía sau… Ngạn Luật ngồi xổm xuống đất, tay mò mẫn trong cỏ
-Đây rồi!
Anh dùng sức kéo mạnh cái gì đó bên dưới. Một thảm cỏ xanh dâng cao lên… tôi nhận ra nó tương tự như… cái nắp cống ấy!
-Một mật đạo hả???
Tôi reo lên. Qủa nhiên việc xem nhiều phim cũng có ít nhiều lợi ích.
Hoàng cung đúng là có những lối đi bí mật như vậy! Ngạn Luật vẫn ra sức
mở cái nấp hầm đó ra. Không biết nó làm bằng gì mà lại nặng đến vậy? Tôi cũng hùa vô giúp một tay. Khi cái nấp đã hoàn toàn mở rộng thì xuất
hiện một đoạn cầu thang bên dưới, càng xuống sâu thì không nhìn rõ vì
tối.
-Chỗ này hẹp quá, chỉ xuống được từng người thôi. Em trước đi!
Tôi nhìn anh, nuốt nước bọt
-Sao lại là em trước?
Anh chỉ tay vào cái nấp cống
-Vậy em có biết cách đóng nó lại mà không lộ sơ hở không? Nó nặng lắm đó…
Tôi biết là mình không thể, nên miễn cưỡng chui xuống trước. Tôi ngồi bẹp xuống cỏ rồi từ từ bám vào các nấc thang mà trèo xuống dưới. Chết
tiệt! Bộ đầm trên người làm tôi thấy vướng víu…
Xuống thêm chút nữa…
Ngạn Luật giục. Tôi lại cắn môi lần theo vách tường đi xuống. Ở đây có mùi ẩm móc rất khó chịu!
Có con gì đó bò ngang qua chân tôi, nó mềm mềm và… chắc là có lông T.T
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! (O.o)
-CÁI GÌ VẬY?
Ngạn Luật đang chui xuống giữa chừng thì bị tiếng hét của tôi làm giật mình
-C….có…. c… con… CHUỘT!!!
Tôi nhảy tưng tưng lên mà quên mất là mình đang đi trên các bậc
thang. Ngạn Luật nhanh tay chộp lấy tôi trước lúc tôi hụt chân ngã lăn
cù.
-Đứng im!
Anh đanh giọng ra lệnh và nó có hiệu quả khá nhanh
-Nếu em thấy hối hận rồi thì anh sẽ đưa em trở về…
Trong bóng tối Ngạn Luật nói với tôi
-Không! Em muốn đi chơi…
Lúc đó, một luồng sáng phát ra. Ngạn Luật có một cái đèn pin trên tay…
-Ơ… nó ở đâu ra vậy?
Anh chỉ vào cái đinh trên đầu tôi
-Nó luôn được treo sẵn ở đây!
Có ánh sáng thì dễ dàng hơn nhiều. Cuối mấy bậc thang là đường hầm
bằng phẳng. Nhìn vào loại gạch cỗ lỗ xây nên nó là biết ngay con đường
này có từ lâu đời.
-Lối này!
Ngạn Luật kéo tay tôi đi theo anh. Vừa đi anh vừa nói sơ sơ về lai
lịch của địa đạo. Nó được xây từ đời Vua Quang Minh I với mục đích làm
đường thông với bên ngoài nếu có hỏa hoạn xảy ra. Sau cuộc nội chiến
năm đó thì lâu đài vị hư hại nghiêm trọng. Con đường này cũng chịu chung số phận và không được tu sửa nữa… Dần dần người ta cũng quên đi nó! Đến đời cha tôi thì ông bí mật truy tìm dấu vết của con đường rồi lặng lẽ
khôi phục lại. Ông hy vọng một ngày nào đó nó sẽ có ích cho hậu thế!
-Anh nhiều lần cũng dùng đường hầm này để lẻn vào Hoàng Cung…
Ngạn Luật thừa nhận. Thảo nào anh ấy lại rành như vậy. Dọc đường đi chính còn có các ngã rẽ…
-Lối này có thể tới được Đông Cung đó…
Ngạn Luật chỉ tay về một con đường hẹp hơn ở bên trái.
-Anh đã từng dùng nó để tới đó chưa?
Tôi bất giác hỏi. Ngạn Luật bật cười rất khó hiểu
-Một lần, và không bao giờ dám đi nữa…
-Vì sao?
Anh ấy nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh những tia tinh nghịch
-Vì… đầu bên kia là… phòng tắm của Dĩ Linh!
Tôi há miệng đủ rộng để ném một trái bóng tennis vào.
-Khụ… khụ… lần đó… anh đã bị cô ấy giội nước ướt hết người!
Ngạn Luật tiếp tục kéo tôi theo
-Nhưng… sao lại chọn địa điểm kì cục như vậy?
-Anh nào có biết… chắc là lúc con đường này được xây thì chỗ đó là
phòng sách hay nhà bếp, nhà kho gì đó… rồi người ta sửa sang lại lâu
đài, biến nó thành một cái phòng tắm!
Nghe cũng có lý! Tôi tiếp tục ngơ ngác đi theo. Trong lòng thích thú vì trãi qua một cuộc du ngoạn li kì không thể nói!
-Sắp tới rồi…
Anh vừa dứt lời thì tôi bất cẩn đạp vào cái váy của chính mình và
chúi đầu ngã về phía trước. Xui xẻo là Ngạn Luật không chụp lại kịp.
-Lần thứ 23…
Tôi khổ sở bò dậy và nhẩm tính. Đây là kiểu té “đặc trưng” nhất từ ngày tôi vào sống ở Hoàng Cung.
-Có sao không? Lúc nãy anh quên kêu em thay một bộ đồ ngắn hơn…
Tôi chán nản nhìn cánh tay bị rướm máu vì cọ vào xà bần dưới đất
-Xui quá đi. Chọn đúng chỗ có gạch vụn mà té…
Ngạn Luật giúp tôi đứng dậy, âm thầm đánh giá cái váy tôi mặc
-Cái này nhìn quá “Hoàng gia”. Phải làm sao đây?
Tôi cũng biết vậy nhưng không thể quay trở lại thay đồ được. Lỡ bị
bắt gặp thì sao? Ngạn Luật khụm một chân quỳ xuống, sờ tay vào một đường ren trên cái váy. Anh ngẩn đầu nhìn tôi
-Xin lỗi nha!
Vừa nói xong là…
“Rẹt….t……t……t…”
Đường may bị xé rách dọc theo dãi ren trắng. Vậy là phần đầm dài bị
mất đi một khúc, thành ra một cái váy ngắn ngang đầu gối. Tôi trơ mắt
nhìn khúc vải bị quẳng vào góc tường mà không nói được gì. Bắt đầu lục
tung bộ nhớ về nguồn gốc xuất xứ của cái váy… Nó là quà của Thái hậu!
-OK! Tốt hơn rồi, nhìn bình thường như đồ bán ngoài chợ ha!
Chẳng màn tới bộ mặt bánh bao thiu của tôi, anh lại cười tỉnh queo và lôi tôi đi tiếp. Cuối con đường lại là một cầu thang nữa. Tôi rọi đèn
pin cho anh mở khóa. Cái nấp hầm giống như cái khi nãy. Nó làm anh đổ
khá nhiều mô hôi để mở ra. Tôi hớn hở trèo lên.
-Waooooo…………. (^o^)
Bên ngoài là một bãi đất trống, có thể nhìn thấy Điện
Quang Minh cách đó xa xa… Vậy là tôi đã ra ngoài thật rồi? Ngạn Luật cho tôi một ít thời gian thưởng thức phong cảnh xung quanh sau đó chúng tôi đi ra khỏi bãi đất đến một cái nhà bằng thiếc giống như kho chứa củi.
Ngạn Luật bảo tôi đợi trong lúc anh đi vào trong. Lát sau, một cái ôtô
đen chạy vù ra, sẵn sàng đưa tôi tới bất cứ nơi nào tôi muốn!