Lại một tuần lễ mới bắt đầu. Buổi chầu sáng hôm nay kết thúc khá sớm. Tôi đã mong đợi biết bao ngày thứ hai để có cơ hội gặp Ngạn Luật, ấy
vậy mà…
Trong lúc đang đau buồn ủ dột thì một người tới tìm tôi: Ngài Quốc Công.
Vì ngay từ đầu hai chú cháu tôi đã có nhiều hiềm khích, bất đồng nên
suốt 4 tháng trời kể từ ngày tôi chính thức làm Nữ Hoàng, chú ấy không
hề chủ động tìm gặp hay trò chuyện gì với tôi cả, thế mà hôm nay lại đột ngột ghé đến Chánh Cung xin được thỉnh an. Tôi mang theo tâm trạng lo
lắng bâng khuâng đến Thư phòng. Chú ngồi nghiêm trang trên ghế, vẫn còn
mặc bộ lễ phục cung đình của ngày đầu tuần
-Thỉnh an Nữ Hoàng Điện hạ, chúc Người một ngày tốt lành!
Giọng của chú ồm ồm và đầy sự kiên nhẫn. Tôi vội mời chú ngồi xuống
và kính cẩn rót trà. Xét cho cùng thì tôi chỉ là một đứa cháu gái, đối
với người chú ruột cần biết lễ nghĩa cho phải đạo cháu con. Ngài Lữ Công bối rối nhận lấy tách trà từ tay tôi. Ông ngửa cổ uống cạn và nhanh
chóng trở lại phong thái trang nghiêm
-Hôm nay chú tìm cháu chắc là có chuyện gì hệ trọng…?
Ông hít một hơi sâu và thận trọng dò hỏi
-Phải có chuyện thì ta mới được phép diện kiến Người sao, thưa Nữ Hoàng cao quý?
Lại bắt đầu rồi đây! Sao chú ấy không thể thân thiện một chút nhỉ?
-Dĩ nhiên là không. Chỉ là… trước giờ… chú đâu có thích nói chuyện với cháu.
Quốc Công thở ra nhè nhẹ, đôi mắt ông híp lại nhìn tôi ngâm cứu, một tay vô thức đưa lên sờ sờ vào bộ râu quai nón bờm xờm
-Vâng… có lẽ… vi thần và Người không mấy hợp nhau. Nhưng mà thôi, nói gì thì giờ Người cũng đã là Nữ Hoàng, quyền lực tối thượng, oai phong
lẫm liệt… làm sao mà tên quan lại nhỏ bé như vi thần có thể nói là
“không thích”?
Tôi nuốt khang rồi giữ im lặng. Mỗi khi chú ấy “khen ngợi” là tôi lại có cảm giác mình đang bị giễu cợt. Cái gì mà oai phong với lại quyền
lực…? Nhìn tôi đi! Chẳng khác con nhóc tiểu học mặc long bào là bao. ==
-Sao Nữ Hoàng không nói gì?
Tôi ngước lên nhìn thẳng vào mặt ông. Lúc trước chính đôi mắt sắc sảo và vẻ mặt kiên nghị đó là tôi lo lắng sợ hãi. Còn bây giờ, chú ấy vẫn
là một mối đe dọa không thiên giảm thế nhưng tôi đã rèn cho mình một sự
dũng cảm để đối mặt.
-Dạ thưa chú! Cháu biết mình không xứng đáng với cương vị này. Cháu
biết mình còn rất kém cỏi. Nhưng… cháu có thể học, cháu hứa sẽ cố hết
mình, sẽ trở thành một vị Vua tốt. Trước kia có thể vì thái độ… thái độ
thất lễ của cháu đã làm chú nổi giận, mong chú lượng tình bỏ qua. Lúc đó cháu bị mất bình tĩnh nên đã ăn nói và hành động hàm hồ… cháu không cố ý chọc giận đến chú đâu!
Ngài Lữ Công nhìn tôi chằm chằm, sự im lặng khiến tôi sợ hãi nín thở chờ nghe bị mắng. Nhưng…
-Ha ha ha ha…. Khá, khá đấy! Ha ha ha…
Chú tôi há miệng, không kiên nể mà cười to. Một tay ông ôm bụng, tay
kia đập đập trên đùi. Tôi chưa bao giờ thấy ông ấy cười sảng khoái và tự nhiên như vậy. Ai đây? Quốc Công của Trường Thịnh Thiên Quốc sao? (*-*)
Tôi ngơ ngác nhìn ông ấy. Mọi khi ông ta toát ra một ám khí đậm đặc,
nhìn thôi là đã sởn da gà. Bây giờ ông ta cười như vầy, âm thanh vang
vọng khắp phòng bộ râu run run như cái bờm sư tử… Thật là… đáng sợ quá!
(>._<
-Hả???
-Ơ… không có gì…
Tôi phẩy phẩy tay coi như mình vừa bị…lẹo lưỡi… Nét cười vẫn còn động trong đôi mắt đen thâm của ông ấy
-Thôi, ta biết rồi… Trước tiên, ta muốn nói xin lỗi vì đã… đã… tỏ ra
xa cách với cháu. Cốt nhục tình thâm, dù cháu là ai thì đối với ta vẩn
là cô cháu gái chưa đủ chính chắn! Hiềm khích trước kia, chúng ta xí xóa cho qua, cháu thấy sao?
Còn chờ gì hơn thế nữa, tôi vui mừng hơn hở gật đầu. Vậy là cuối cùng chú cháu tôi đã làm hòa với nhau rồi ^o^
-Chuyện này về sau chắc chắn sẽ có nhiều thời gian để nói tới. Trước mắt, ta có một chuyện hệ trọng muốn bàn bạc với cháu…
Qủa nhiên là chú ấy không đơn giản sang đây giảng hòa…
-Chuyện này khá là hệ trọng vì nó liên quan đến sự ổn định trong triều đình.
Tôi nghiêm chỉnh ngồi thẳng người. Mặc dù trong Thư phòng chỉ có hai
người nhưng chú tôi vẫn cẩn thận nhìn trước ngó sau, giọng nói của ông
cũng nhỏ đi đáng kể:
-Ta nghi ngờ Liêu phủ đang có động tĩnh.
Ông nói duy nhất một câu rồi nhìn tôi chờ đợi. Giống như thể ông biết rõ bộ não của tôi hoạt động “rùa bò” hơn người thường =.=
-Ý chú là…
-Liêu Thần Phong có mưu đồ tạo phản!
Ngài Quốc Công nói quả quyết. Tôi há miệng ngơ ngác nhìn.
-Gần 2 tháng nay ta bí mật dõi theo hắn. Ban đầu khi con cho phép hắn nối nghiệp cha, tiếp tục giữ chức tướng quân ta cứ tưởng Liêu Thần
Phong là một tên vô dụng không hơn không kém nên ta chẳng ra tay ngăn
cản làm chi. Vào thời điểm đó, tân vương lên ngôi, triều chính cũng còn
rối ren, huống hồ chúng ta chưa tìm được một nhân vật nào khác có thể
đảm đương trọng trách này… Vậy mà… thực tế là chúng ta đã nhầm to. Liêu
Thần Phong không phải là kẻ vô dụng, càng không phải là kẻ vô hại! Từ
ngày làm Tướng quân hắn ta đã âm thầm cấu kết với nhiều thế lực lớn nhỏ
trong triều. Bình thường thì tỏ ra thờ ơ vô tâm nhưng thực chất là xảo
trá, thủ đoạn… Hắn liên tiếp thâu tóm sức ảnh hướng từ các quan lại và
Hoàng gia. Gần đây nhất, hắn đã kết thân với Chu Lĩnh qua việc đề cập
hôn sự với chị họ con! Trước đó hắn đã tiếp cận Lý Công Công, Triệu Bá
tước,… ta còn biết tin hắn thường xuyên đi đánh gold với giới thượng lưu họ hàng xa của Hoàng tộc. Đây rõ ràng là tìm cách thao túng họ nhằm lấy lòng mà tranh giành quyền lực trong triều đình. Chưa kể bản thân hắn là một Đại tướng… binh lính và quân đội nắm trong tay, nếu mà có tạo phản
thì chúng ta có khả năng dễ dàng bị thất thủ…
Tôi chú ý nghe rõ từng từ, từng từ một từ miệng chú Lữ Công. Nghe có
vẻ rất logic. Giờ thì tôi hiểu vì sao Ngạn Luật thường xuyên tới nhà
dượng Chu ăn cơm tối, tìm mọi cách làm dượng vui lòng… ra là để…
-… sáng nay Liêu Thần Phong cũng không tới chầu…
Tôi tự giác thốt lên một câu, cả ngày hôm nay tôi thất vọng vì không gặp được anh ấy.
-Đúng thế thưa Nữ Hoàng! Ta biết được hắn lại sang Vũ Hầu Quốc rồi.
Mời tuần rồi hắn lấy lý do đi du lịch nhưng tuần này lại tiếp tục đi. Ta nghi ngờ hắn ta còn muốn thế lực ngoại quốc can thiệp cho nên mới bỏ
công lặn lội ra đó… Nước Vũ Hầu từng là một láng giềng rất thân vì Hoàng hậu Vũ Hạ – vợ chính thức của hoành huynh ta là công chúa bên ấy. Nhưng từ khi bà qua đời vì tai nạn giao thông, Vua bên đó đã tỏ ra lạnh nhạt. Họ nghi ngờ có tay chân Hoàng Gia xen vào hại chết con gái của họ. Từ
đó nước ta luôn hiểu rõ, tuy Vũ Hầu không tuyên chiến nhưng cũng không
đặt lại vấn đề hữu nghị như trước. Lần này có thể thấy tên họ Liêu chết
tiệt kia rất biết nắm bắt điểm yếu của Trường Thịnh Thiên quốc…
Tôi chau mày nhìn chú chằm chằm. Nếu mà người chú gọi là “phản
nghịch” là một vị quan nào khác thì tôi chắc chắn sẽ tin ngay… Chứ Dương Ngạn Luật – Liêu Thần Phong – người từng là anh trai tôi làm sao có
thể!?
-Chú à… hay… đó chỉ là hiểu lầm gì đó? Biết đâu… chú đã quá đa nghi?
Ngài Quốc Công lắc đầu quả quyết
-Không! Liêu Thần Phong đúng là có mưu đồ tạo phản! Mới đây hắn còn
lân la tiếp cận ta… đến Quốc Công của một nước mà hắn còn dám mó vào mua chuộc thì làm sao là nhầm lẫn được? Vì thấy ta tỏ thái độ gây gắt nên
hắn chỉ dám thầm quan sát đánh giá chứ chưa dám đặt vấn đề… Nữ Hoàng à,
chúng ta cần mau chóng hành động ngay thôi! Đầu tiên là cắt chức Tướng
quân đã, sau đó ta sẽ lần ra dây mơ rễ má, triệt hết hệ thống phản động
này!
Chú của tôi vô cùng lo lắng. Ông hối thúc tôi phải ra mặt răng đe
trước khi tất cả trở nên quá muộn. Tôi bắt đầu thấy nhức đầu! Chuyện này là sao đây? Ngạn Luật không thể nào là gian thần phản Chúa được!? Chính anh ấy đã bảo vệ tôi suốt nhiều năm kia mà… Nhưng nếu mọi chứng cứ chú
đưa ra là đúng thì…
-Viễn Xuyên Nữ Hoàng à… ngay tối nay con phải mau mau sang Đông Cung
tìm gia đình Chu Hầu tước. Nếu dượng con mà lỡ nói đồng ý cho Dĩ Linh
lấy hắn thì xem như họa lớn! Lời hứa của người trong Hoàng tộc không thể dễ dàng rút lại… Liêu Thần Phong đi con cờ này là rất cao tay. Hắn mượn cớ hôn ước mấy chục năm về trước để trở thành rễ của Hoàng gia. Con
nghĩ mà xem… vừa là Đại tướng một nước, lại còn là một phò mã thì quyền
hành sẽ lớn ra sao? Tới khi đó e cả Nữ Hoàng cũng khó bề xử lí được hắn… Người xưa có câu: Giặc trong nhà mới là giặc đáng sợ nhất!
Cứ như vậy, suốt mấy giờ đồng hồ, chú Lữ Công cùng tôi bàn bạc phương thức đối phó với Liêu phủ. Tôi càng nghe thì càng thấy căng thẳng. Làm
sao mà tôi có thể ra tay phế bỏ địa vị của anh ấy được? Về chuyện anh ấy muốn cưới chị tôi thì… tôi không biết mình phải can thiệp làm sao cho
dù rất muốn ngăn nó lại! Lý do không phải đơn thuần vì chuyện chính trị
như chú nói…
Khi Ngài Quốc Công ra khỏi Chánh Cung tôi ủ rũ trở lại tẩm phòng của
mình. Tôi tìm con Teddy trong đóng chăn mền và bực bội giựt phăng một
con mắt của nó!?
Mày chớ có than trách tao! Số của mày là chịu mọi dày vò cho những gì chủ mày gây ra… Ngạn Luật ơi là Ngạn Luật, em biết anh là một chàng
diễn viên đa năng rồi! Làm anh trai, làm thầy,… rồi tới một viên tướng
triều đình dưới tay em… bây giờ anh còn tính sấm thêm vai “loạn thần
phản quốc” nữa hay sao???