Diễn Viên Đa Năng

Chương 17: Gia tộc họ Liêu

Căn phòng tôi đang ngồi thật ảm đạm và không khí nặng quằng sự căng
thẳng. Đã hơn 2 giờ sáng rồi mà tôi chưa được ngủ, nói chính xác là chưa thể ra khỏi Tây Cung. Một vụ án mạng vừa xảy ra. Người bị giết là Liêu
Mãn Bình, cái danh dù đã nghe nhưng thực chất tôi chưa từng gặp. Toàn bộ cung điện đang bối rối, các khách mời trong bữa tiệc cũng đang bị nhốt
trong một gian phòng khác và được canh gác cẩn thận. Đến khi nào đội
cảnh vệ chưa lục soát kĩ càng từng ngõ ngách trong cung điện thì tức là
tên sát nhân vẫn còn lẫn quẫn và như vậy chúng tôi sẽ phải tiếp tục ngồi chờ. “Đó là để đảm bảo an toàn cho Người thưa Quận Chúa Điện Hạ!” Mỗi
lần tôi tỏ ý muốn ra ngoài thì đều nhận được câu trả lời như thế. Trong
phòng, Thủy Tú Thái Hậu đang trầm ngâm đọc sách, vẻ điềm tĩnh đáng
ngưỡng mộ. Chú Lữ Công thì đi đi lại lại miệng liên tục lẩm bẩm, vài lần còn liếc sang nhìn tôi, ánh mắt vẫn gay gắt như trước đây.

Chốc chốc tôi lại thấy mệt mỏi phải tựa đầu vào người anh họ Dĩ
Thuật.. Anh ta ngồi xếp bằng trên sofa, dáng vẻ thoải mái tự nhiên. Cái
tai nghe MP3 đang “bùm bùm chát chát” gì đó… Anh đưa cái điện thoại cho
tôi, cười an ủi

-Chán quá ha! Em thích chơi game không? Anh có trò đột kích phiên bản Mobile mới nhất đó!

Tôi không rành về game lắm nên thấy quá xa lạ. Như đoán được ý của tôi Dĩ Thuật nói thêm

-Thế thì chơi xây nhà hay nuôi thú đi. Cái đó hợp với con gái hơn!

Cái cười ranh mãnh lại làm tôi nghĩ tới Ngạn Luật. Khốn thật…! Cái
ông anh này sao ngày càng giống cái ông anh kia!!?? Không khéo sẽ có lúc tôi gọi nhầm anh ta thành Ngạn Luật mất (>..<

Mọt sách: Cậu… là virút hay là ai đang giả mạo vậy?

Bé củ cải: Ta chém chết mi!!! Không phải virut, không phải giả mạo! Là tui nè, chưa chi đã quên bạn cũ rồi…

Mọt sách:…uhm… là cậu thật à?……………. Tớ…. phải gọi làm sao đây? Công chúa điện hạ…

Bé củ cải: Ax ax ax… công với chúa nổi gì? Mình nhớ bồ lắm nè! Ko thể nc bình thường như trước kia sao???

Mọt sách: Ôi… nữ hoàng cao quý! Tiện dân làm sao có cái gan đó!

Bé củ cải: >.< Tui quậu rồi nha! Chán thật, out đây!

Mọt sách: CHỜ ĐÃ!

Bé củ cải:…………

Mọt sách: Ha ha ha… đùa tí thôi! Sao Ly nè, tớ bất ngờ lắm nhé! Có
thật bồ là Công Chúa không? Cả tháng trời nay tớ siêng đọc báo lắm đó.
Tờ nào cũng có bài viết về cậu… Cậu tin nổi không? Bây giờ tớ và Mỹ Lạc

là idol của thị trấn. Người ta còn phỏng vấn tụi tớ nữa… Tớ đã nói với
họ: “Chúng cháu là bạn thân nhất của Quận Chúa…hé hé hé… thiệt sướng cái miệng!

Bé củ cải: (T.T)

Mọt sách: Ối má ơi… tớ vẫn còn chưa tin cậu thực sự có dòng dõi Hoàng tộc đó! Sao trước giờ không nói?? Hôm qua có mấy đứa muốn xin hình của
cậu. Tớ và Mỹ Lạc rữa ra một rỗ đầy vung …. hí hí hí… buôn bán lời ghê
lắm đó!

Tôi chưa kịp phản ứng gì thì nick của Mỹ Lạc sáng đèn và cô ấy nhảy vào phòng chat riêng của 3 đứa

Tiên nữ: aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Bé củ cải: T.T tới rồi à?

Tiên nữ: aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Bé củ cải: điếc tai quá >.<

Tiên nữ: Là cậu thiệt không đó? Khó tin quá, dạo này thế nào? Có khỏe không? Có phải là được sống trong cung sướng lắm không? Cậu được sơn
hào hải vị đúng không? Sáng sớm được bế ra khỏi giường, có người tắm
cho, cơm dưng tới miệng à? Và được mặc đầm cô dâu mỗi ngày nữa phải
không?

Bé củ cải: T.T từ từ đã nào…

Tiên nữ: cậu có gặp được chàng hoàng tử nào chưa? Khi nào thì mời bọn tớ đi du thuyền…?

Bé củ cải: Nè, im lặng tí coi! Toàn là cậu tưởng tượng… Tớ sống dở chết dở chứ sung sướng gì?

Mọt sách: Ủa gì kì zậy? Làm công chúa không sướng thì cái gì mới sướng?

Bé củ cải; Haizz…. Khó nói hết lắm! Chuyện rất dài, sau này có dịp tớ sẽ kể hết cho 2 bồ! Bây giờ thì tớ đang lén lút online đây… mẹ kế, chú
và anh họ tớ đang ở đây… tớ mượn điện thoại của anh ấy…

Tiên nữ: Ấy… bộ người ta không cho cậu xài internet sao? Cậu đang bị giam lỏng??? >.<

Bé củ cải: Gần như thế…

Mọt sách: Tệ wa’ vậy… có cách nào giúp bồ ko?

Bé củ cải: T.T ko có cách nào đâu. Bây h 2 ng’ nghe tui hỏi nè! Có tin gì về Ngạn Luật ko?

Tiên nữ: Ờ nhắc tới thầy Luật mới nhớ. Tớ ko thể tin nổi, sao thầy
lại có thể là tội phạm nguy hiểm nhỉ? Vừa rồi người ta còn treo lệnh
truy nã trên các mặt báo…

Mọt sách: Báo nói thầy “bắt cóc” cậu? Nghe thấy mà mắc cười, chẳng phải hai ng’ là anh em sao?

Bé củ cải: Ko… anh ấy ko phải là anh ruột… anh ấy là… mà… tớ cũng ko biết NL là ai!

Mọt sách: (>,>)

Tiên nữ: (+.+)

Bé củ cải: tớ nói thiệt… anh ấy đã biến mất rồi. Bọn họ truy nã là
hiểu lầm, vụ đó tớ đã giải quyết êm xui, nhưng vẫn chưa biết NL đang ở

đâu! Tớ nhớ anh ấy… nhớ lắm… làm sao tìm dc NL bây h??? Hai bồ ko có tin gì thực sao?

Tiên nữ: Chờ đã, cậu đã luôn nói với bọn mình thầy là anh ruột cậu mà!

Bé củ cải: Ừ đó là vì tớ cứ tưởng như vậy. Về sau mới biết ko phải!

Mọt sách: Ôi ly kì ghê…. Nghe nè nhá: Nàng công chúa bí ẩn sống cách
xa Cung điện, được một hiệp sĩ giấu mặt nhận làm em gái và lo lắng cho
nàng….hố hố hố… { cười nham nhở}

Bé củ cải: Làm ơn đi, ko vui thế đâu… tớ đang phát điên nè. Hai ng’ nói xem, làm sao tớ có thể tìm ra NL bây h? {khóc sướt mướt}

Tiên nữ: nè SL! Hỏi thiệt nha, cậu…có phải là………. Có tình cảm “đặc biệt” với ng’ đó???

Bé củ cải: dĩ nhiên, anh ấy đã sống vói tớ lâu như vậy… tớ xem NL là ng’ thân thực sự….

Mọt sách: Ngốc wa’, ý nó hỏi tình cảm kia kìa!

Bé củ cải:???

Tiên nữ: CẬU YÊU ÔNG ANH GIẢ MẠO ĐÓ RỒI! {cười quỷ quyệt}

Bé củ cải:…………….

Mọt sách: Tớ đã luôn cảm giác 2 ng’ là lạ… thầy Luật có vẻ với
cậu….hơi kỳ kỳ… h 2 ng’ lại ko có qhệ huyết thống…. thuận buồm xui gió
nhá!

Bé củ cải: thôi đi, nói xàm bậy không à…>.<

Tiên nữ: nói thiệt cứ bậy hồi nào {đá lông nheo}

Tôi ngồi ngẩn ra chốc lát, mấy phút vừa rồi như quên hết thực tại.
Tôi vẫn còn ở đây-cung điện và tôi đang là công chúa! Ánh nhìn tò mò của Dĩ Thuật làm tôi tỉnh ra. Vội ghi nhanh vài dòng

Bé củ cải: tớ out! Bị phát hiện rồi….

Sau đó tắt ngay chế độ chat và đưa trả điện thoại

-Uhm… cảm ơn anh… mấy game này chơi rồi cũng chán!

Dĩ Thuật khẽ nhíu mày, ôn tồn nói khẽ

-Mai anh sẽ kêu người đưa em một cái điện thoại.

Tôi nhìn anh cười cười. Anh ta vừa nói cái gì ấy nhỉ? Điện thoại …
điện thoại á? Đầu óc tôi hơi chậm chạp một tí, mất mấy giây mới nhận ra
vấn đề. Tôi lấp bấp hỏi lại

-Sao? Anh sẽ cho em một cái điện thoại thật sao?

Tôi hỏi rất nhỏ để không gây chú ý tới Thái hậu và Quốc công. Dĩ Thuật gật đầu quả quyết

-Nghe này Sao Ly…!

Anh xoay cả người lại, nhìn tôi với vẻ tập trung rồi nói thật rõ ràng, từ tốn:


-Uhm… em là một người quan trọng, một Công chúa, đúng vậy! Em cần
biết mình có thể sống như ý muốn chỉ là… là… cần cẩn thận hơn thôi! Sở
dĩ không ai để em liên lạc với bên ngoài là do em… là…”người mới”! Ý anh là… em… còn quá non dại. Em chưa biết cách ứng xử, chưa biết cái gì là
nguy hiểm và an toàn. Rất có thể sẽ có người lợi dụng những thông tin do em nói ra để thăm dò Hoàng gia… có thể chỉ là em vô tình nói với bạn bè nhưng không biết được đấy là điều không nên nói. Bây giờ cuộc sống của
em đã khác xưa rồi, em là “tài sản” của quốc gia, là người của công
chúng. Do vậy em phải sống khác, cách suy nghĩ cũng phải khác… Tin anh
đi, chẳng mấy chốc em sẽ quen với nó thôi. Em còn một đời người để thích nghi mà!

Dĩ Thuật cười phong thái rất là “đại ca”.

-Vì muốn giải phóng cho em nên anh sẽ cho người đưa em một cái điện
thoại. Có lẽ chúng ta nên tạm giữ bí mật thời gian đầu… để tránh làm mọi người lo lắng thôi! Nhưng mà nhớ, phải biết dùng nó một cách khôn ngoan nhé!

Cuộc nói chuyện của tôi chưa kết thúc thì đã có tiếng mở cửa. Đội
trưởng đội cảnh vệ nghiêm trang bước vào. Bước đi của ông màu mè như
kiểu đi diễu hành. Sau khi làm động tác chào quân đội ông dõng dạc thưa

-Bẩm Thái hậu, Quốc Công, Hoàng tử cùng Công chúa… toàn bộ Chánh
cung, Nam cung, Tây cung, Bắc cung, Đông cung đã được lục soát kĩ. Chúng tôi chưa bắt được tên sát thủ nhưng có thể đảm bảo y không còn ở đâu.
Chế độ bảo vệ đã đặt ở mức cao nhất, Hoàng tộc đã an toàn!

Tôi ngồi thẳng dậy cười rạng rỡ. Thế là sắp được về Nam cung ngủ rồi! Quốc công gật gù và sờ sờ cằm

-Thế đã lần ra manh mối vào về y chưa? Xác định danh tánh chưa?

-Thưa Quốc công, y đã được xác định là xuất hiện ở hoa viên Lã Lục
cách Tây cung không xa. Một vài camera an ninh đã ghi được hình ảnh của y nhưng không rõ y đã đột nhập vào đây bằng cách nào. Có rất nhiều khách
đã đi ôtô từ cổng Tây. Thần cho rằng khả năng rất cao là y đã đi nhờ xe
ai đó…

Quốc công bất ngờ tỏ ra bối rối

-Ý ngươi là… có kẻ tồng phạm sao? Một vị khách nào đó tiếp tay tên sát thủ?

Đội trưởng đội cảnh vệ gật đầu nhưng hình như ông ta cũng không chắc chắn lắm.

-Được rồi… bây giờ đưa ta xem mấy cái camera!

Hai người lập tức rời đi. Tôi ngồi nguyên vị trí hoang mang. Thái hậu đã rời mắt khỏi cuốn sách và đang nhìn lên bức tường trống không, vẻ vô hồn lẫn chút nghĩ suy. Tôi nhìn sang Dĩ Thuật. Anh di di nhón tay trên
mũi và không ngừng nhíu mày. Gì thế nhỉ? Coi bộ tình trạng không khá hơn rồi… thế mà cứ tưởng sẽ có thể thanh thản chui vô chăn ai ngờ mọi
chuyện trở nên rắc rối và căng thẳng hơn. Tôi im re nuốt nước bọt sau đó là che miệng ngáp dài

-Thôi hai đứa có vẻ mệt rồi, ai về nhà náy đi!

Giọng Thái hậu trong trẻo cất lên. Bà nhìn chúng tôi cười nhẹ. Dĩ Thuật liền đứng dậy và nhún vai

-Đành thế… cháu về đây, Thái hậu cũng nên nghỉ sớm… Buổi tiệc hôm nay thật đáng tiếc!

Tôi cũng bẽn lẽn đứng dậy theo và cúi chào thật lễ phép

-Dạ con chúc Thái hậu ngủ ngon!

Bà cười hiền hậu và bảo

-Ừ con gái ta… hai đứa đi cẩn thận nhé!

Tôi và anh họ cùng bước ra ngoài. Một đội lính 12 người đã chờ sẵn để hộ tống. Chúng tôi đi ôtô trở lại Nam cung. Không như lúc đi, lúc về xe chạy gấp gáp hơn, cả tài xế cũng áo ướt mồ hôi. Dĩ Thuật muốn đưa tôi

về tận Nam cung. Anh ngồi cùng xe nhưng giữ im lặng. Không khí lạnh lẽo
và ngột ngạt cuối cùng tôi phải lên tiếng

-Tại sao sát thủ lại giết Liêu tướng quân?

Dĩ Thuật cắn môi

-Anh không biết… có thể là ai đó muốn loại ông ta!

-Là sao?

-Hình như ông Liêu lần này vào cung là có ý nắm lại quyền hành… có thể phe đối lập muốn ngăn chặn chuyện đó…

-Em không hiểu…!

Dĩ Thuật mất kiên nhẫn quay sang nhìn tôi

-Trời ơi… em còn phải học nhiều lắm đó! Từ khi… khi… có chuyện bất
đồng với ba em-chắc em cũng biết chuyện gì rồi đấy, Liêu Mãn Bình đã
không còn được tin tưởng, vị trí ông ta trong chính trị trở nên sa sút.
Bảo Bình thái tử lên ngôi, ông ấy cũng không được trọng dụng. Có thể lần này ông ta muốn tìm sự tin tưởng từ em… nên mới tham dự bữa tiệc. Những người ganh ghét ông ta sợ sự trở lại này nên hạ thủ!

Tôi há miệng như con ngáo ộp

-Ông ấy muốn em tin ông ta á?

Dĩ Thuật gật gù

-Ừ! Nhà họ Liêu từ lâu đời đã có quan hệ mật thiết với triều Quang
Minh. Từ đời ông cố ngoại tức là vua Quang Minh III Liêu Ngạn Đông là
một tướng tài, đã đóng góp nhiều công lao cho Tổ quốc. Ông cố ngoại đã
ban ấn kiếm công nhận Liêu Ngạn Đông là người của Hoàng tộc, có thể sống trong Cung, ra vào Điện Quang Minh bất cứ lúc ông ta muốn rồi rất nhiều đặc ân khác… Tới đời ông ngoại là tướng quân Liêu Nhậm Minh-con trai
Liêu Ngạn Đông cũng có sức ảnh hưởng to lớn như ông bố. Tiếp theo là
Liêu Mãn Bình-con thứ của Liêu Nhậm Minh. Em thấy đó, gia tộc họ Liêu có quyền thế từ nhiều đời. Đó là một dòng họ lớn, đồng nghĩa với việc đấy
là một dòng họ nguy hiểm! Nhưng bây giờ thì chắc là xong rồi… Liêu Mãn
Bình chết, nhà họ Liêu đã mất tất cả. Từ giờ sẽ chẳng còn liên can gì
lớn đến Hoàng gia… Có lẽ phó đại tướng quân họ Thẩm sẽ thay ông nắm
quyền. Ái chà… có khi nào chính ngài Phó tướng này ra tay hạ sát không
nhỉ?

Tôi ngẫm nghĩ một lát. Cái tên Liêu Ngạn Đông nghe quen lắm! À phải
rồi, Ngạn Luật từng kể đến ông ta. Anh có vẻ rành rọt con người này lắm! Anh bảo ông ấy là một vị tướng tài trí hơn người, là anh hùng của dân
tộc… Thông suốt một tí tôi lại hỏi

-Sao kì vậy? Chẳng phải Liêu tướng quân còn có con trai sao? Người đó có thể tiếp nối, giống như nhiều đời trước vậy!

-À ý em là Liêu Thần Phong hả? Tên này xem ra vô dụng… trừ khi… trừ
khi hắn cưới em gái song sinh của anh! Nhưng khả năng này không cao. Cha anh sẽ không cho phép đâu

-Tại sao chứ?

-Liêu Thần Phong xa rời gia tộc từ nhỏ. Hắn du học nhưng vì là một
nhân vật lớn nên báo chí cũng vài phần để ý. Nhiều năm trước tên này bị
phóng viên truy lùng… đủ thứ scandal… hắn ăn chơi sa đọa lắm! Học hành
thì bê bết, dính tới tệ nạn xã hội. Có lần Liêu Mãn Bình phải đứng ra
bảo lãnh con trai từ một vụ án có liên quan tới đường dây buôn bán tiêu
thụ heroin ở Vaiza. Người như vậy thì chắc chắn không có óc! Mà không có óc thì không thể bước vào đài chính trị được… Liêu Mãn Bình coi như xấu số, có một thằng con trai đáng xấu hổ!


-Ôi tệ thế kia à? Vậy mà chị Dĩ Linh vẫn yêu anh ấy?

Dĩ Thuật bực bội ra mặt. Anh hừ một tiếng và lầu bầu

-Thì đó! Anh đã bảo là con nhỏ bị khùng! Dĩ Linh vốn thông minh kiệt
xuất hơn người chẳng hiểu nông nổi nào mà lại… Đúng là con gái khi yêu
trở nên ngu muội mù quán!

Tòa lâu đài trắng đã hiện ra. Nam cung sáng ánh đèn
chờ đợi tôi về. Tôi tạm ngưng cuộc trò chuyện và vui vẻ chào anh họ.
Đêm đó tôi mơ thấy nhiều chuyện… Nhà họ Liêu với vô vàng cái tên xa lạ
cứ lẫn quẫn trong đầu tôi. Họ là ai? Tôi chưa bao giờ gặp nhưng có cảm
giác là lạ rằng họ rất thân quen. Sao vậy nhỉ?