Điền Viên Cẩm Tú

Chương 99: Đào hoa tỷ gặp chuyện không may

“Ngày mai, đệ và Tử Hiên được nghỉ phép, chúng ta sẽ đi mua xe bò nhé. Có điều, chúng ta không biết chọn bò nên ngày mai phải sang nhà Trần thúc hỏi họ có rảnh không, nhờ họ cùng chúng ta đến trấn trên xem thử.” Tử Thụ nói.
Đám Tử La nghe Tử Thụ nói vậy đều đồng ý.


Hôm sau, hai người Tử Thụ, Tử Hiên ăn sáng xong liền sang nhà Trần2thúc.
Tử La cũng muốn đi xem náo nhiệt nhưng cũng biết việc này nàng không giúp được gì, cho nên không đi theo, đỡ gây thêm phiền phức cho họ.


Đám Tử La vừa ăn trưa không lâu, Tử Thụ, Tử Hiền và Trần Thúc, Thiết Đản và Thiết Trụ đã mang một chiếc xe bò về.
Ba đứa trẻ Tử La, Tiểu Lục, Tử Đào thấy vậy đều ra cửa sân đón.
“Đại ca, đây chính là8xe bò nhà chúng ta sao? Con nghẻ này đáng yêu quá.” Tử Đào vui vẻ nói.


“Đúng vậy. Tử Đào, A La, Tiểu Lục có thích không?” Tử Thụ thấy vẻ mặt ba người tò mò, không nhịn được hỏi.
“Thích.” Đám Tử La đồng thanh nói.


“Ha ha, Tử Đào, A La và Tiểu Lục thật tinh mắt, bọn ta phải chọn rất lâu mới mua được con này đấy. Chỉ là nó không tính là6nghé nữa, giờ được coi là trâu trưởng thành rồi, cũng rất hiền lành. Bây giờ nó vẫn chưa quen các cháu nên đừng đến gần nó quá.” Trần thúc cười ha ha nói, không quên dặn dò đám Tử La không được đến quá gần.


Thì ra, đám Tử Thụ và mấy người Trần thúc đã đến chợ bán trâu bò từ sớm nhưng tìm tới tìm lại vẫn không được con hợp ý.


Dù sao,3trấn Cổ Thủy là một trấn khá lớn nhưng cũng không phải thị trấn. Ở đây tuy cũng có chợ trâu bò nhưng số lượng khá có hạn. Mấy người Tử Thụ cũng không có nhiều lựa chọn lắm.


Đúng lúc đám Tử Thụ định đi về, hôm khác lại đến chọn thì Trần thúc thấy Liễu Lực ở Liễu gia thôn ngày trước hay làm công với mình dắt một con trâu vào chợ.
Trần thúc5kéo bọn Tử Thụ đi vào mới biết người tên Liễu Lực này cũng đến bán trâu.


Thì ra mẹ của Liễu Lực bị bệnh, trong nhà hết tiền chữa bệnh nên hắn mới phải bán con trâu mới trưởng thành trong nhà đi, dù sao thì nhà họ vẫn còn một con trâu cái nữa. Chỉ có điều, hắn hỏi khắp cả thôn mà chẳng ai mua, dù gì thì bây giờ trâu cũng là một loại gia súc khá đắt đỏ nên có rất ít nhà nông mua được.


Vì vậy, Liễu Lực mới đến chợ trâu bò thử vận may, xem có thể tìm được người mua không.
Trần thúc cẩn thận đánh giá con trâu hắn mới mang đến, cảm thấy không tệ, ít nhất cũng khá hơn đám trâu bò bọn họ nhìn lúc trước.
Thế là, đám Tử Thụ quyết định mua con này.


Liễu Lực thấy nhanh như vậy đã bán được, hòn đá vướng mắc trong lòng cũng thả xuống. Hiện tại trong nhà vẫn chờ bạc của hắn để đi bốc thuốc cho mẹ uống, nên hắn rất cảm kích mấy người Tử Thụ, chủ động đưa ra giá ít hơn thị trường một lượng bạc cho mọi người.


Có điều, Tử Thụ thấy hắn không khá giả gì, hơn nữa họ cũng không thiếu một lượng bạc này nên cuối cùng Tử Thụ vẫn trả cho hắn theo giá thị trường.


Liễu Lực thấy đám Tử Thụ không hề ép giá lúc hắn đang vội thì càng cảm kích hơn, còn nói thẳng là sau này nếu mấy người có chuyện gì hắn có thể giúp thì cứ đến Liễu gia thôn tìm hắn. Sau đó hắn mới cầm bạc đi bốc thuốc cho mę.


Trần thúc cũng nói, ông và Liễu Lực cùng đi làm thuê, theo quan sát của ông, Liễu Lực này là một người rất chăm chỉ, hơn nữa còn rất trường nghĩa phóng khoáng.


Đám Tử Thu mua được trâu thì lập tức đi mua một chiếc xe mới tinh. Sau khi người trong tiệm giúp họ trang bị xong, Tử Thụ thấy không còn sớm liền mời mấy người nhà Trần thức ăn cơm, rồi mới đánh xe trâu về.
Trần thúc mang xe trâu ra hậu viện giúp đám Tử La rồi cùng mấy đứa trẻ xây chuồng.


Bởi vì có ba cha con nhà Trần thúc, cộng thêm hai huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên, thỉnh thoảng Tử Vi, Tử Đào và Tử La cũng vào giúp nên đến lúc trời nhá nhem, chuồng bò cũng được xây xong.
Mấy huynh muội mời ba cha con Trần thúc ở lại ăn cơm chiều, sẵn tiện gọi cả Trần thẩm vừa ở ruộng về sang ăn luôn.


Từ khi nhà Tử La có xe trâu, ngày nào Tử Thụ, Tử Hiển cũng đánh xe đến thư viện, cuối cùng cũng không phải lo Trần thúc không đến đón mấy người nữa. Đương nhiên, hai huynh đệ đến thư viện cũng đưa Thiết Đản, Thiết Trụ và Xuyên Tử theo cùng luôn.


Bởi vì, Từ Thụ phải gửi xe trâu ở thư viện, nên mỗi ngày phải đưa cho người quản lý xe trâu, xe ngựa của thư viện ba văn tiền. Có điều trả ba văn tiền xong, bọn họ sẽ phụ trách quét tước vệ sinh cho trâu, ngựa và cung cấp cỏ khô và nước cho nó. Tính ra cũng không hề đắt.


Sau khi Trần thúc, Cao Ngũ thúc biết gửi xe trâu phải mất tiền thì đều chủ động chia mỗi nhà một đồng.
Một đồng tiền này so với việc phải bỏ tiền ra ăn ở trên trấn trên thì cũng rất đáng đấy chứ.


Sau khi có xe trâu, không chỉ Tử Thụ, Tử Hiên đến thư viện nhanh hơn, mà đám Tử La muốn lên trấn trên làm gì cũng dễ hơn rất nhiều, muốn mua gì nhiều chút cũng không sợ không mang về được.
Bởi vì trong nhà có thêm một con trâu, Trần thúc dặn dò huynh muội Tử La phải chú ý bảo vệ một chút.


Tuy người dân ở đây đều khá chất phác, hơn nữa Tử La các nàng còn quen biết một số người có mặt mũi ở trấn trên nên bình thường mấy người có ý đồ xấu cũng không dám làm gì, nhưng các nàng cứ cẩn thận một chút thì tốt hơn.


Vì thế Tử Thụ cũng đưa ra ý kiến nuôi thêm một con chó.
Mấy ngày sau, Tử Thụ và Tử Hiển từ thư viện về có mang theo hai con chó nhỏ, nói là Dung Phong cho.
Từ lúc Tử Thụ, Tử Hiên tới thư viện Cổ Thủy, Dung Phong nhanh chóng thân thiết với họ.


Tử Thụ, Tử Hiên cũng phát hiện cái Dung Phong này ngoài việc hơi nóng nảy, không thích đọc sách ra thì rất thông minh, hơn nữa còn rất có đầu óc buôn bán.
Dung Phong nghe nói huynh muội Tử La muốn nuôi chó thì lập tức bảo chó nhà hắn mới sinh, mấy ngày sau đã mang hai con chó con đến cho đám Tử Thụ.


Hai con chó con này đến nhà Tử La lập tức nhận được sự quan tâm chưa từng có.
Hai cái con chó con đáng yêu nhanh chóng chinh phục được mấy huynh muội, đặc biệt là ba người Tử La, Tử Đào, Tiểu Lục. Ngay cả Tử Vi cũng rất thích chúng nó.


Tử Thụ bình thường vẫn hay nói đùa: “Bây giờ A La chỉ thích Đại Bạch, Tiểu Bạch thôi, không thích Đại ca nữa rồi.”
Tử La nghe Tử Thụ thì đương nhiên làm nũng với hắn ngay lập tức, an ủi tấm lòng của lão đại Tử Thụ.
Không sai, Tử La đặt tên cho hai con chó nhỏ là Đại Bạch và Tiểu Bạch.


Tử Hiên nghe Tử La đặt tên cho hai con chó xong thì mặt méo xệch. Hai con chó này màu trắng thật, nhưng có cần đặt tên kiểu vậy không?
Tử La gọi con lớn hơn là Đại Bạch, nhỏ hơn là Tiểu Bạch.


Có điều, trước đó Tử Hiên cũng đã được chứng kiến Tử La đặt tên cho con trâu nhà mình rồi, gọi là Tiểu Hắc. Tên cũng như nghĩa, Tiểu Hắc chính là một con trâu đen.
Bây giờ cậu nghe Tử La đặt tên cho hai con chó nhỏ đúng là cạn lời luôn.


Tử La đặt tên tệ thế đấy. Đến mấy cái tên này, nàng cũng phải nghĩ kỹ lắm mới ra.
Trước đây Tử La chưa từng nuôi vật cưng, có điều điều này không hề ảnh hưởng đến sự yêu thích của Tử La với hai con chó nhỏ này.


Thật ra, bình thường Tử La sẽ nhận lúc đám Tử Thụ không chú ý mà cho gà, trấu, chó vào không gian của nàng một lát. Nàng phát hiện mấy con vật nhỏ đều rất thích không gian của nàng, cũng rất thích thức ăn trong không gian của nàng, ví dụ như hoa quả hay các loại rau có trong đó.


Gần đây Tử La cũng phát hiện không khí trong lành trong không gian càng ngày càng khiến người ta vui vẻ thoải mái, mặc dù không quá rõ ràng, nhưng Tử La thật sự cảm nhận được. Có vẻ không gian của nàng càng ngày càng nhiều cơ duyên rồi.


Tử La còn phát hiện, Tiểu Hắc, còn cả Đại Bạch, Tiểu Bạch tới không gian của Tử La mấy lần thì càng ngày càng thân thiết với nàng.


Hơn nữa, không biết có phải ảo giác của Tử La hay không mà hình như Tiểu Hắc, Đại Bạch và Tiểu Bạch thông minh hơn rất nhiều, ít nhất là thông minh hơn mấy con vật nhỏ nhà khác.
Có điều, Tử La lại thấy gà nhà nàng không thông minh hơn. Có vẻ là vì gà vốn không thông minh bằng trâu và chó.


Bây giờ, Tử La cũng không cho gà, trấu, chó vào không gian nữa. Ngộ nhỡ chúng nó quá thông minh khiến người ta phát hiện sẽ không tốt. Bây giờ, trấu và chó nhà nàng có thông minh hơn một chút nhưng cũng không khiến quá nhiều người chú ý. Nhiều lắm chỉ khiến người ta cảm giác rằng trâu và chó nhà nàng ngoan ngoãn một chút mà thôi.


Cuộc sống của mấy huynh muội Tử La càng ngày càng vui sướng thoải mái, từ ngày có trầu lại có chó, cái sân nhỏ nhà nàng cũng càng ngày càng náo nhiệt.
***


Hôm nay, Tử Thụ, Tử Hiên được nghỉ phép ở nhà. Ăn cơm trưa xong, hai người dạy đám Tử La học, thuận tiện kiểm tra bài học gần đây của các nàng.
Đột nhiên có người đập của viện, tiếng đập cửa khá sốt ruột.
Mấy huynh muội đều rất kỳ lạ, ai vậy nhỉ?


Tử Thụ ra mở cửa, thấy cả nhà Trần thẩm đều đang đứng ngoài, còn có một thanh niên lông mày rậm có chút lạ mặt tâm mười tám, mười chín tuổi.
“Thụ ca nhi, mấy đứa giúp nhà thẩm với.” Trần thẩm vừa lau nước mắt vừa gấp gáp nói.


Đám Tử La thấy cả nhà Trần thẩm và thanh niên kia đều vội vàng, thậm chí Trần thẩm, Thiết Trụ và thanh niên kia còn chảy nước mắt thì vô cùng kinh hãi.
“Trần thẩm, xảy ra chuyện gì vậy?” Tử Thụ vội vàng hỏi.


“Tử Thụ đại ca, mọi người nhất định phải cứu tỷ tỷ của ta” Thiết Trụ khóc nức nở nói.
“Đào Hoa tỷ làm sao vậy?” Tử Vi nghe vậy cũng vội vàng hỏi.