“Chào A La tiểu thư, Tiểu Lục thiếu gia.” Tiểu Trúc cũng cười nói.
“A La, Tiểu Lục ngoan, hai đứa có nhớ Lưu đại ca không?” Lưu Hoành ngồi xổm xuống xoa đầu Tử La và Tiểu Lục.
“Nhớ.” Tử La và Tiểu Lục đồng thanh đáp.
Lưu Hoành nghe hai đứa trẻ nói xong thì vô cùng vui vẻ.
“Ngoan quá! Xem Lưu đại ca mang gì cho2mấy đứa này.” Lưu Hoành nói xong, lấy hai hộp điểm tâm trên xe ngựa xuống.
Tử La nhìn thấy ký hiệu của Lục Kỹ trên hộp thì biết ngay là bánh đậu xanh Lục Kỷ, lập tức nói: “Lưu đại ca, là bánh đậu xanh Lục Kỳ.”
“Đúng vậy. Hai đứa có thích không nào?” Lưu Hoành cố ý hỏi Tử La và Tiểu Lục.
“Thích.” Quả nhiên8Tử La và Tiểu Lục lại đồng thanh trả lời.
“A La, Tiểu Lục, hai đứa lại quấy Lưu đại ca rồi, còn không mau mời Lưu đại ca và Tiểu Trúc vào.” Lúc này, Tử Thụ và Tử Hiên cũng đi ra. Tử Hiên thấy hai đứa trẻ lại làm nũng với Lưu Hoành thì cố ý nói.
Tử La và Tiểu Lục cùng làm một cái6mặt quỷ với Lưu Hoành.
Lưu Hoành và đám Tử Thụ nhìn thấy đều bật cười.
“Lưu đại ca, mau vào đi.” Tử Thụ mời mấy người Lưu Hoành vào nhà.
Sau khi họ đi vào, Tử Vi, Tử Đào và mấy người nhà Trần thẩm, Cao Ngũ thúc đều đứng lên chào hỏi Lưu Hoành, còn gọi Lưu Hoành là Lưu tú tài.
“Mọi người cứ ngồi đi, đừng3khách khí. Trần thúc, mọi người cứ gọi cháu là Hoành ca nhi là được, không cần phải Lưu tú tài gì đó đầu, nghe khách khí quá.” Lưu Hoành chắp tay nói.
Nhưng mấy người Trần thẩm nghe Lưu Hoành nói xong thì đều rối rít nói không dám, cuối cùng vẫn cố chấp gọi hắn là Lưu thiếu gia. Lưu Hoành thấy mọi người như5vậy cũng không miễn cưỡng.
Chờ Lưu Hoành ngồi xuống, Tử Thụ hỏi: “Lưu đại ca, hôm nay huynh mới bắt đầu nghỉ phép phải không? Sao nhanh như vậy đã tới nhà chúng ta rồi?”
“Sáng nay ta từ huyện về, chưa tới buổi trưa đã đến trấn trên rồi, ăn cơm xong ta mới đến nhà các đệ đấy chứ. Ta nghe cha ta nói là các đệ có chuyện muốn tìm ta hả?”
“Lưu đại ca, vậy chẳng phải huynh vừa từ huyện về, chưa kịp nghỉ ngơi đã chạy xe ngựa đến nhà ta ư?”
Đám Tử La nghe Lưu Hoành nói vậy đều rất cảm động, không ngờ hắn nghe nói các nàng tìm hắn có việc liền vội vàng đến đây như vậy.
Tử La biết Lưu Hoành đã coi mấy huynh muội các nàng như người trong nhà rồi. Xem ra, huynh ấy rất để ý đến Tử Vi đấy chứ.
“Lưu đại ca, huynh tốt quá.” Tử Đào nói thẳng.
“Tử Đào, các muội cảm động vì ta vội vàng đến thăm mọi người sao? Vậy Lưu đại ca ta ở lại ăn tối với mọi người được không?” Lưu Hoành thấy vẻ mặt của mấy người cảm động thì cũng biết được suy nghĩ của các nàng, hắn cố ý nói đùa.
“Nhất định rồi.” Tử Đào nói.
“Cũng trách lần đó ta vội vã về nhà, không nói rõ với Tiểu Lý ca, thật ra chúng ta tìm Lưu đại ca cũng không phải có chuyện lớn gì đâu, không cần huynh phải đến tận cửa thế này.” Tử Thu tự trách.
Lúc đó Tử Thụ và Tử Hiên vội về nhà, nghĩ cũng không phải chuyện lớn gì nên không nói lý do tìm Lưu Hoành với Tiểu Lý, chỉ hỏi Tiểu Lý là lúc nào Lưu Hoành mới từ huyện về, sau đó bảo bao giờ huynh ấy về thì họ lại đến. Không ngờ Lưu Hoành lại để tâm đến chuyện của họ như vậy.
“Cũng đâu có chuyện gì. Tử Thụ, các đệ đừng ngại, tại ta nhớ A La và Tiểu Lục nên mới vội đến đây vậy thôi.” Lưu Hoành cười nói.
Khóe miệng A La không khỏi có chút giật giật. Lưu đại ca, rõ ràng là huynh nhớ Đại tỷ mà. Đừng cho là ta không thấy vẻ mặt mừng rỡ khi nhìn thấy Đại tỷ của huynh nhé.
Tuy Tử La rất cảm động vì Lưu Hoành coi trọng huynh muội các nàng, nhưng nghe Lưu Hoành nói xong cũng không nhịn được than thở.
“Được rồi, Tử Thụ, các đệ tìm ta có chuyện gì vậy?” Lưu Hoành cười đùa xong thì hỏi.
Đám Tử Thụ thấy Lưu Hoành hỏi, thì nói lại chuyện mấy người vừa bàn bạc lúc nãy cho hắn nghe.
Lưu Hoành nghe Tử Thụ nói xong, suy nghĩ một lát rồi nói: “Trước kia ta đều học ở thư viện Cổ Thủy, năm nay đậu tú tài rồi mới lên huyện học. Nếu mọi người hỏi ta chuyện về thư viện Cổ Thủy thì ta còn biết một hai, chứ không hiểu nhiều về trường tư thục kia lắm. Ta chỉ biết trường đó ở gần Hoàng gia thôn, học sinh ở trường này đa số đều là người thôn đó. Nghe nói, học sinh không ở Hoàng gia thôn đến đó học ít nhiều cũng bị học sinh ở thôn đó bắt nạt, chỉ là ta không dám khẳng định chuyện đó có phải thật hay không.”
“Không có lửa làm sao có khói, có khi chuyện này là thật cũng nên. Ta nghe nói, người của Hoàng gia thôn nổi tiếng là ngang ngược không biết lý lẽ. Cứ nhìn tác phong của Đổng Hoàng thị và mấy huynh đệ nhà mẹ đẻ của bà ta thì biết.” Mẹ Xuyên Tử nói.
“Đúng vậy, ta cũng có nghe rồi, nếu Lưu thiếu gia không nhắc ta cũng không nghĩ tới. Nếu đám Thiết Đản đến đó học, bị người ta bắt nạt thật thì sao? Xem ra, chúng ta cứ cho bọn nhỏ đến thư viện Cổ Thủy học thì tốt hơn.” Trần thẩm cũng nói.
“Ai dám bắt nạt bọn con, xem con có đánh hắn đến cha mẹ không nhận ra không!” Thiết Trụ trước giờ vẫn không phải là người chấp nhận thua thiệt.
“Thiết Trụ, con lại muốn ăn đòn phải không? Ta cho con đi học là để đánh nhau à? Nếu ta mà biết con dám đánh nhau ở trường tư thục, xem ta xử lý con thế nào.”
Thiết Trụ nghe Trần thẩm quát lớn thì lập tức tắt ngúm. Hắn thấy cha mẹ đều nghiêm túc, liền cúi đầu: “Hì hì, con chỉ nói vậy thôi mà, con ở trường chưa đánh nhau với ai hết, Đại ca, Thụ đại ca, Tử Hiên và Xuyên Tử đều có thể làm chứng cho con.”
Thiết Trụ thấy sắc mặt cha mẹ mình càng ngày càng đen thì vội vàng giải thích.
“Đúng vậy, Thiết Trụ chưa đánh nhau với bạn học lần nào cả.” Tử Thụ thấy vẻ mặt của Thiết Trụ vô cùng tội nghiệp, nên nói đỡ cho hắn.
“Chuyện này ta tin các cháu, nhưng mà tính tình của Thiết Trụ đúng là có chút xốc nổi. Ta thấy chúng ta cứ cho nó đến thư viện Cổ Thủy là tốt rồi.” Trần thúc nói.
“Thư viện Cổ Thủy khá gần nhà chúng ta, đám Xuyên Tử đi học cũng tiện, hơn nữa còn không phải lo chúng sẽ bị đám người Hoàng gia thôn bắt nạt. Chỉ là, tiền học mỗi năm lại thêm một lượng bạc.” Mẹ Xuyên Tử biết thư viện Cổ Thủy rất tốt, những vẫn còn chút do dự về chuyện tiền nong. Một lượng bạc nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.
“Thật ra, nếu chúng ta học ở thư viện Cổ Thủy chỉ đi mất nửa canh giờ, có thể học ngoại trú lại không phải ăn cơm, dừng chân bên ngoài.”
“Nhưng nếu chúng ta đến trường tư thục kia thì phải đi mất hơn một canh giờ, như vậy sẽ không đủ thời gian đi lại, phải ở lại trấn trên, ăn ở ở đó, một năm cũng mất nhiều hơn một lượng bạc rồi.” Tử Thụ phân tích.
Mấy người Trần thẩm, Cao Ngũ thúc vốn đã muốn cho con đến học ở thư viện Cổ Thủy, chỉ là có chút băn khoăn về tiền học thôi. Bây giờ nghe Tử Thụ phân tích cũng hiểu là đến thư viện Cổ Thủy sẽ tốn ít tiền hơn đi chỗ khác, cho nên cũng càng nghiêng về ý kiến cho mấy đứa trẻ đến thư viện Cổ Thủy học.
“Mọi người cũng không nên quá lo lắng về tiền bạc. Ở thư viện, nếu ai có thành tích tốt trong cuộc thi của phu tử thì sẽ được thư viện khen thưởng, mỗi tháng một lần, từ nửa lượng bạc đến hai lượng bạc đấy.” Lưu Hoành nói.
Tử Hiên nghe xong, hai mắt tỏa sáng: “Vậy phải như thế nào mới được thưởng?” “Chỉ cần nằm trong nhóm năm học sinh giỏi nhất cùng cấp là được.”
“Vậy có phải là nếu để ở lớp trung cấp, chỉ cần lọt vào danh sách năm người đứng đầu ở lớp trung cấp là được thưởng rồi phải không?” Tử Hiên tiếp tục hỏi Lưu Hoành.
“Đúng vậy, chỉ là học sinh ở thư viện cổ Thủy nhiều hơn ở trường tư thục trong thần của các đệ nhiều, muốn đạt được top năm cũng sẽ khó hơn một chút.” Lưu Hoành nói.
“Vậy Lưu đại ca, huynh đã được khen thưởng bao giờ chưa?” Tử Đào tò mò hỏi.
“Nhị tỷ, tỷ thật ngốc. Tỷ nghĩ xem năm nay thư viện Cổ Thủy chỉ có bốn tú tài, Lưu đại ca có thể thi đậu tú tài thì sao lại chưa từng được thưởng chứ?” Tử La dùng vẻ mặt tỷ thật ngốc nghếch nhìn Tử Đào.
Tử Đào suýt nữa thì xù lông.
“Giỏi lắm A La, một ngày không cãi nhau với ta thì muội không chịu được phải không?”
Tử Đào nói xong thì bắt đầu rượt đuổi Tử La.
“Đại ca, cứu muội.” Tử La hét to rồi lao về phía Tử Thụ.
“Được rồi, Tử Đào, muội tạm tha cho A La lần này đi.” Tử Thụ buồn cười nói, hắn đã quen với cách chung sống này của Tử La và Tử Đào rồi.
Lưu Hoành thấy vậy cũng buồn cười. Hắn thấy cách huynh muội Tử La sống chung với nhau vô cùng vui vẻ, thú vị. Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn thích đến đây.
Tiếp đó, đám Tử Thụ, Tử Hiên và mấy người Trần thẩm, Cao Ngũ thúc lại hỏi Lưu Hoành kỹ hơn về chuyện ở thư viện Cổ Thủy, Lưu Hoành biết thì nói hết.
Càng thảo luận, mọi người lại càng có ý đến thư viện Cổ Thủy hơn.
Cuối cùng, đến giờ nấu cơm tối, mấy người Trần thẩm mới cáo từ. “Lưu thiếu gia, Thụ ca nhi, chúng ta về trước nhé. Bao giờ quyết định được chỗ học, chúng ta lại đến nói với các cháu.” Trần thúc nói.
Mấy người Trần thúc đi không lâu, nhà Tử La cũng nấu cơm tối xong. Lưu Hoành ăn xong cơm, lại lấy ra mấy món quà hắn mang về từ Phủ Thành cho các nàng, lần lượt giới thiệu.