Trong thôn Tử La các nàng cũng có hai người đi Phủ Thành thi, một người là Trần Thiếu Thanh năm nay mới đậu kỳ thi huyện, người kia là Đổng Vũ năm ngoái đã đậu kỳ thi huyện rồi.
Trần Thiếu Thanh hôm qua đã xuất phát cùng cha hắn, Trần Sơn đi đến Phủ Thành.
Mấy ngày trước Đổng Vũ đã đi cùng Đổng Nhị Lang và cậu hắn. Còn Lưu Hoành thì chuẩn bị trưa nay xuất phát, huynh muội Tử La đều đến tiễn.
Lần này2đi cùng Lưu Hoành cũng là Tiểu Trúc, ban đầu Lưu chưởng quỹ cũng muốn đi cùng tới Phủ Thành, nhưng Lưu Hoành kiên quyết nói không cần. Hắn nói đi cùng còn có sáu thí sinh nữa, không cần phải lo lắng.
“Hoành ca nhi, đi ra ngoài phải cẩn thận, gặp chuyện thì gắng nhẫn nhịn, đừng háo thắng tranh hơn thua với người khác.” Lưu chưởng quỹ cẩn thận dặn dò.
“Cha, con biết mà, cha đừng lo.” Lưu Hoành nói.
“Lưu đại ca, các huynh sắp8xếp lịch trình đi Phủ Thành thế nào? Còn lương khô mang theo nữa?” Tử Thụ quan tâm hỏi.
“Trưa nay bọn huynh sẽ khởi hành, ngủ trên huyện một đêm rồi hôm sau lại đi tiếp, từ huyện đến phủ thành, nếu đi sớm thì trước khi trời tối là kịp đến trước khi cổng thành đóng.
“Nhưng bọn huynh chưa đi Phủ Thành bao giờ nên còn chưa tìm được chỗ ở. Lần này phải đến Phủ Thành trước nửa tháng, thi xong ở lại chờ yết6bảng, nếu đậu thì phải ở lại thêm chờ tin về kỳ thi viện nữa, thi xong kỳ thi viện, chờ yết bảng trở về cũng gần tới tháng Bảy rồi.”
“Tính ra ở lại Phủ Thành khoảng hai tháng, chi phí ăn ở rất tốn kém, huynh cùng bạn học thuê chung một phòng, lúc đó chia đều chi phí.”
Ở triều đại này muốn thi Tú tài nhất định phải trải qua các kỳ thi: thi huyện, thi phủ và thi viện.
Kỳ thi huyện là do Huyện3lệnh ra đề thi, các thí sinh thi tại huyện của mình là được. Các thí sinh thi đậu rồi mới có tư cách đi Phủ Thành tham gia kỳ thi phủ, đề thi do triều đình và các quan viên đưa ra.
Vì đề thi mỗi năm mỗi khác, nên các thí sinh bình thường đều ôn luyện các dạng đề có thể sẽ ra, thậm chí một số thí sinh có thể học lớp ôn thi của các viện tổ chức, giống như lò luyện thi5ở hiện đại vậy. Tương tự, nếu không vượt qua kỳ thi phủ thì phải xách hành lý về nhà.
Còn nếu qua được kỳ thi phủ? Vậy thì xin chúc mừng! Ngươi chính là Đồng sinh rồi! Tiếp theo ngươi phải tham gia kỳ thi viện. Nếu nhà ngươi không ở Phủ Thành, thì tốt nhất ngươi nên tiếp tục ở lại đó, như thế ngươi mới có thể biết được thông tin biến động của kỳ thi vào bất cứ lúc nào, cũng tìm hiểu được khuynh hướng ra đề của các quan chủ khảo, thi thoảng tham gia các ‘Hội thí sinh’ để biết tin về kỳ thi viện, tránh mù thông tin.
Đương nhiên, nếu ngươi có tiền thì có thể tham gia các lớp luyện thi.
Thế nên đám người Lưu Hoành đến Phủ Thành trước nửa tháng, còn chuẩn bị ở lại Phủ Thành hơn một tháng cũng không có gì kỳ lạ.
Có thể thấy được, ở triều đại này thi Tú tài là một chuyện vất vả cỡ nào.
Trước không bàn đến chuyện kỳ thi khó khăn như thế nào, mà chi phí đi thi cũng không phải là chuyện mấy gia đình nghèo có thể lo liệu được, thế nên người đọc sách ở triều đại này mới ít ỏi như vậy.
“Lưu đại ca, đệ nghe Mã chưởng quỹ của Tụ Phương Trai nói, vì thời gian phải ở lại Phủ Thành khá lâu, một số thí sinh muốn tiết kiệm chi phí nên họ thuê trọ trong nhà dân, như vậy không chỉ tiết kiệm hơn, mà cũng yên tĩnh nữa, không ồn ào vì người đến người đi như ở trong khách điếm, các thí sinh cũng có thể tĩnh tâm ôn luyện. Lưu đại ca, huynh có suy nghĩ đến chuyện này không?” Tử Thụ đề nghị.
Những tin này là do mấy ngày trước Tử La hỏi thăm được khi Mã chưởng quỹ đến nhà Tử La tính chuyện công nợ.
“A, ý này không tồi. Vậy để đến nơi ta đi hỏi thăm chỗ ở trước, nếu có thể thuê được chỗ thích hợp, không chỉ tiết kiệm tiền mà còn có thể yên tĩnh luyện thi.” Lưu Hoành nghe vậy thì trước mắt sáng ngời.
“Đúng là nhiều người nhiều sức! Ta và Hoành ca nhi không nghĩ tới chuyện này. Thụ ca nhi, thực sự cảm ơn các cháu đã nhắc nhở.” Lưu chưởng quỹ cảm khái nói.
“Lưu chưởng quỹ, bác đừng khách khí ạ, cháu chỉ tùy tiện nói vậy thôi.”
Tử Thụ nghe Lưu chưởng quỹ khen ngợi, trong lòng cảm thấy xấu hổ. Ý kiến này là do Tử La hỏi thăm Mã chưởng quỹ, cậu còn không cẩn thận bằng tiểu muội nữa kìa.
Tiếp theo mọi người bàn luận về những chuyện liên quan tới cuộc thi, mãi đến khi không còn bỏ sót điều gì nữa họ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đây là những thứ mấy huynh muội đệ chuẩn bị cho huynh, Lưu đại ca nếu huynh không chê thì nhận đi ạ.” Sau đó Tử Thụ đưa chỗ đồ bọn họ chuẩn bị cẩn thận cho Lưu Hoành.
“Đương nhiên là không chê rồi, ta còn nghĩ các đệ quên tặng đồ cho ta rồi ấy chứ! Nếu các đệ không tặng cho ta, ta sẽ nhớ dai lắm đấy!” Lưu Hoành giả bộ nói.
Mọi người nghe đều biết hắn đang đùa giỡn với huynh muội Tử La, ai cũng cười vui vẻ. Chỉ có Lưu Hoành biết, những lời hắn nói đều là thật, hắn thật sự để ý Tử Vi sẽ tặng cho hắn thứ gì.
Sau đó Tử Vi lấy lương thực mà các nàng chuẩn bị. Lương thực mang đến cho Lưu Hoành lần này cũng giống với lần trước, có điều trứng gà nhiều hơn, còn thêm một ít lạc luộc.
“Lưu đại ca, lần trước huynh nói thích ăn lạc và trứng gà nhà muội, cảm thấy tinh thần thoải mái hơn. Nên giờ bọn muội chuẩn bị cho huynh một trăm quả trứng gà mới đẻ, còn cả chỗ lạc khô này nữa, huynh cầm lấy ăn dần.” Tử Vi nói.
“Cảm ơn Tử Vi muội muội, cảm ơn các đệ muội!” Lưu Hoành trịnh trọng nói.
“Ha ha, Lưu đại ca, nếu muốn cảm ơn bọn đệ thì thi Tú tài xong trở về mua cho bọn đệ ít quà là được rồi.” Tử Hiên cười hì hì nói.
Không khí nhất thời lại trở nên náo nhiệt.
Mọi người giúp Lưu Hoành chuẩn bị mọi thứ kỹ càng, kiểm tra thêm mấy lần mấy lượt, chắc chắn không thiếu sót thứ gì mới yên tâm, sau đó mọi người cùng nhau ăn cơm trưa, ăn xong Lưu Hoành liền xuất phát.
Lưu Hoành ngồi trên xe ngựa ngoái đầu lại nhìn mọi người, mãi đến khi bóng dáng khuất xa hắn mới ngồi thẳng lại.
“Sao vậy, không nỡ xa nhà à?” Đồng môn ngồi chung xe giễu cợt nói.
“Cậu không hiểu đâu!” Lưu Hoành nghiêm túc nói, nói xong còn tỏ vẻ thế giới của ta cậu làm sao hiểu được.
Đồng môn: “…”
Tiết Đoan Ngọ qua đi, khí trời ngày càng nóng. Đến tháng Sáu, nóng bức càng khó mà chịu nổi.
Chiều hôm đó, mặt trời phát huy uy lực tối đa của nó.
Tử Thụ và Tử Hiên khó có dịp nghỉ ngơi. Ăn trưa xong, Thiết Trụ lại gọi Tử Hiên đi bắt cá. Tử Hiên nghĩ lâu rồi không đi bắt cá, cậu cũng thấy nhớ vị cá luộc nên bèn đồng ý ngay.
Tử La năn nỉ Đại tỷ, Tử Thụ xin cho nàng đi bắt cá với Tử Hiên, Tiểu Lục thấy vậy cũng đòi đi.
Tử Thụ, Tử Vi bị Tử La nhõng nhẽo. Tử Hiên, Thiết Trụ cũng đảm bảo sẽ trông nom hai chị em Tử La, lúc này Tử Thụ, Tử Vi mới chịu đồng ý.
Tử La đi cùng Tử Hiên tới bờ sông. Tử Hiên bảo Tử La cùng Tiểu Lục ngồi trên bờ nhìn, cậu và Thiết Trụ nhảy xuống sông bắt cá.
“Nhị ca, các huynh đã bắt được chưa?” Một lúc sau Tiểu Lục sốt ruột hỏi.
“Vẫn chưa, chờ một lát đi. Các muội đừng lên tiếng, cá chạy mất đấy.” Tử Hiên nói.
Tử La và Tiểu Lục nghe vậy nên đành phải im lặng. Tử Hiên nhìn hai đứa trẻ ngồi im thin thít thì lại thấy buồn cười.
Một lát sau, Tử Hiên bắt được ba con cá, có một con nặng hơn nửa cân, làm Tử La, Tiểu Lục hoan hô không ngớt.
Sau đó Thiết Trụ cũng bắt được cá.
Bọn họ đang vui vẻ bắt cá, chợt nghe có tiếng ồn ào xen lẫn khóc lóc, có vẻ từ nhà Giang Tam thúc phát ra.
“Không biết Giang lão bà lại làm loạn gì nữa đây.” Thiết Trụ bất đắc dĩ nói.
Tử La, Tử Hiên nghe vậy cũng không có phản ứng gì lớn. Vì đây không phải là chuyện quá bất ngờ, gần như ngày nào Giang lão bà cũng tới nhà Giang Tam thúc làm ầm lên, nghe nói đã nhiều năm như vậy, gió mặc gió, mưa mặc mưa, ngày nào cũng tới.
Tử La nghĩ, trước tiên Giang Tam thúc phải tỏ thái độ cứng rắn, khi ấy họ mới có cơ hội thoát khỏi sự dây dưa của Giang lão bà, nếu không thì mỗi ngày vẫn cứ ầm ĩ như vậy thôi.
Nhưng mà, lần này còn ầm ĩ nhiều hơn những lần trước.
“Không phải xảy ra chuyện gì chứ?” Thiết Trụ nhíu mày nói.
“Thiết Trụ, cậu mang cá về trước với A La, Tiểu Lục đi, ta đi qua xem sao.” Tử Hiên lên bờ, nói.
“Ừ, nếu xảy ra chuyện gì về nói cho bọn ta biết nha.” Thiết Trụ đáp.
“Nhị ca, muội cũng đi!” Tử La cũng lo lắng nhà Giang Đại Nha xảy ra chuyện.
Tử Hiên thấy Tử La gấp gáp như vậy, biết nàng thực sự muốn đi, cậu cũng không ngăn cản.
“Nhưng lát nữa muội phải im lặng đó.”
“Dạ.”
Nghe Tử La bảo đảm, Tử Hiên mới dắt Tử La đi qua nhà Giang Tam thúc.
Càng tới gần nhà Giang Tam thúc, tiếng khóc càng lớn hơn, quả nhiên nhà họ đã xảy ra chuyện.
Chờ huynh muội nàng tới nhà Giang Tam thúc, trong sân đã có ba, bốn người. Giang Tam thẩm đang nằm ngất lịm trong sân, trên đầu không ngừng chảy máu. Giang Tam Nha, Giang Tứ Nha, Giang Ngũ Nha vây quanh Giang Tam thẩm khóc, mấy người khác thì đứng cạnh chỉ trỏ.
“Giang lão bà thật ác độc, đánh vỡ đầu con dâu thế kia!”
“Đúng vậy, nhà họ thật đáng thương!”
“Sau này biết sống thế nào đây.”
“Không biết còn cứu được nữa không, chảy nhiều máu như vậy.”
“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi!” Giang Tam Nha nức nở lay Giang Tam thẩm.
“Tam tỷ, tỷ đừng lay Giang Tam thẩm!” Tử La vội chạy lại nói.
“A La muội muội đến rồi, muội cứu mẹ tỷ với!” Giang Tam Nha nhìn thấy huynh muội Tử La thì giống như bắt được nhánh cỏ cuối cùng.
Nhánh cỏ cứu mạng.