Điền Viên Cẩm Tú

Chương 70: Tiễn đưa

“Vậy bọn muội đi trước nhé, Lưu đại ca cứ thu dọn đồ đạc đi.” Tử Vi nói.


Lưu Hoành thấy Tử Vi, lòng vô cùng lưu luyến, nhưng hắn không có lý do gì để giữ nàng lại, đành phải nói: “Ừ.” Nhưng không2biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nói thêm một câu: “Huynh nhất định sẽ thi thật tốt, không để muội thất vọng đâu!”


Nói xong thấy tỷ muội Tử La đều dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn mình, Lưu Hoành vội bổ thêm8một câu: “A La, Lưu đại ca chắc chắn sẽ đỗ tú tài cho muội xem!”
Tử La nghe xong suýt thì đứng không vững, ngã sấp mặt, đổi lại được một ánh mắt trách móc của Tử Vi: “Sao muội hậu đậu thế?”


Tử La6chỉ muốn khóc ròng! Tỷ, muội vô tội mà! Ai bảo Lưu đại ca nói linh tinh chứ, mấy lời kia rõ ràng huynh ấy muốn nói với tỷ mà, muội trúng đạn oan rồi!
Lưu đại ca của muội ơi, tú tài huynh thi3là vì Đại tỷ ấy chứ. Liên quan quái gì tới muội. Tử La ai oán...


Cơ mà lúc này chả ai để ý tới ánh mắt ai oán của Tử La. Tuy Đại tỷ người không hiểu nỗi khổ tâm của muội, nhưng muội5muội ta đây không thể không ra tay giúp tỷ được!


“Lưu đại ca, huynh cứ thi cho tốt, nhưng đừng lo lắng quá. Tỷ tỷ muội nói vạn sự bỏ công sẽ có thành quả, Lưu đại ca yên tâm, chắc chắn sẽ thành công. Tỷ tỷ nói huynh cứ như bình thường thôi, không vội vã, lúc đấy sẽ phát huy được hết trình độ của huynh, tất sẽ thành công thôi.” Tử La nói dõng dạc. Nàng biết Tử Vi sẽ không vạch trần mình.


Lưu Hoành nghe xong chấn động tinh thần, những lời này còn có chiều sâu hơn cả những lời phu tử nói, đặc biệt là câu: Vạn sự bỏ công sẽ có thành quả. Nó như một tiếng trống ủng hộ hắn.
Hắn tin mình đã tới lúc chín muồi, lần này chắc chắn sẽ thành công.


Lưu Hoành nghiêm túc nói với Tử Vi: “Cảm ơn Tử Vi muội muội đã nhắc nhở. Huynh sẽ nhớ kỹ lời muội nói, bình thản ung dung đối mặt với cuộc thi.”


Tử Vi thấy vẻ mặt Lưu Hoành nghiêm túc như vậy, nàng biết lúc này mình phải nói gì đó: “Lưu đại ca, tuy muội không hiểu nhiều về cuộc thi của các huynh, nhưng muội biết dù cuộc thi có quan trọng đến đâu cũng không thể bằng thân thể mình được, huynh nhất định phải bảo vệ sức khỏe. Cuộc thi cứ cố hết sức mình là được. Bọn muội chúc huynh thi tốt.”


“Đúng! Lưu đại ca, đệ chờ tin tốt của huynh!” Tử Thụ cũng mong đợi.
“Được rồi, được rồi, cảm ơn mọi người đã đến tiễn huynh. Huynh nhất định sẽ cố hết sức mình trong lần thi huyện này.”


Lưu Hoành vẫn luôn ngóng theo bóng huynh muội Tử La mãi tới khi huynh muội họ ra khỏi Lưu Hương Lầu. Tử La ngồi trên xe bò, nhìn Lưu Hoành mỏi mắt trông theo bóng các nàng, không đành lòng: “Lưu đại ca, huynh cứ thi cho tốt, nếu lần này qua kỳ thi huyện, huynh muội muội mỗi người tặng huynh một món quà! Huynh chịu không?”


Lưu Hoành nghe xong trước mắt sáng bừng, vui vẻ nói theo: “Được! Lưu đại ca của muội chắc chắn sẽ thi tốt lần thi huyện này! Đến lúc đó các muội đừng quên chuẩn bị quà nhé!”
“Chắc chắn rồi, chúng ta ngoéo tay.” Tử La nói.
“Được, chúng ta ngoéo tay!”


Tử Vi buồn cười nhìn hai người trước mặt ngoéo tay, vô tình cười ra tiếng. Hiếm khi nàng thấy Lưu Hoành có lúc trẻ con như vậy.
“Được rồi A La, chúng ta đi thôi, đừng làm phiền Lưu đại ca nữa, huynh ấy còn phải chuẩn bị đồ lên đường.” Tử Vi nhắc nhở.


Tử La thầm nghĩ, Lưu đại ca chẳng thèm để ý muội chiếm dụng thời gian của huynh ấy đâu! Huynh ấy còn đang ước gì tỷ hàn huyên thêm vài câu ấy.


Quả nhiên, Lưu Hoành nghe Tử Vi nói vậy liền cướp lời: “Không có việc gì đâu, về cơ bản đồ đạc đều thu dọn xong rồi. Hơn nữa cũng không nhất định phải xuất phát vào buổi trưa, tối nay đi cũng được, ngồi xe ngựa hơn hai canh giờ là đến, xuất phát muộn một chút cũng không sao.”


“Cứ xuất phát sớm một chút cho an toàn, đi lên huyện sớm thì xe ngựa không phải đi nhanh.” Tử Vi dặn dò, nàng sợ Lưu Hoành xuất phát muộn quá, đến lúc ấy đánh xe nhanh sẽ nguy hiểm.


Lưu Hoành thấy Tử Vi quan tâm đến mình, trong lòng càng cảm thấy ấm áp, hắn đáp lời: “Ừ, lúc ấy huynh sẽ đánh xe chậm. Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”


“Vậy bọn đệ chúc Lưu đại ca thuận buồm xuôi gió!” Cuối cùng Tử Thụ cũng tìm được cơ hội nói chuyện.
“Được rồi, mọi người cũng đi từ từ thôi. Bao giờ có kết quả, huynh sẽ phái người thông báo cho các đệ.”


Đợi đến khi bóng chiếc xe bò của huynh muội Tử La biến mất sau con phố đá xanh, Lưu Hoành mới xoay người đi vào Lưu Hương Lầu, trong lòng có một cảm giác buồn bã mất mát lạ thường. Hắn càng vững quyết tâm phải giật được chức tú tài vào tay.


“Đại tỷ, tỷ thấy Lưu đại ca thế nào?” Tử La hỏi.
“Thế nào là thế nào?” Tử Vi khó hiểu.
“À ừ thì, tỷ thấy huynh ấy có được không?”
“Tất nhiên Lưu đại ca là người tốt rồi.”


“Tốt chỗ nào? Sao lại tốt?” Tử La hỏi dồn.


“Tốt chỗ nào thì tỷ cũng không nói rõ được. Nhưng cách huynh ấy đối xử với mấy huynh muội chúng ta rất tốt, cách đối nhân xử thế cũng nho nhã lễ độ, nhân phẩm đáng quý, dùng một từ để hình dung là quân tử đoan chính.” Tử Vi suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi đáp.


Ôi, làm khó Đại tỷ rồi, dùng nhiều từ ngữ như thế để hình dung về Lưu đại ca. Xem ra Đại tỷ cũng rất có hảo cảm với Lưu đại ca! Tử La cảm thấy vô cùng hưng phấn.


“A La, muội sao thế? Nhìn tỷ làm gì.” Tử Vi cảm thấy ánh mắt Tử La nhìn mình cứ là lạ! À đúng rồi, chính là ánh nhìn đánh giá.
“Không… không có gì?” Tử La thấy mình hơi lố quá rồi, mong là Đại tỷ không nhận ra cái gì.


Lúc này Tử Thụ đang đánh xe phía trước cũng quay đầu lại nhìn Tử La, ánh mắt kia tựa nhi đã nhìn thấu tâm tư của nàng, khiến Tử La chột dạ.
Ánh mắt Đại ca như điện ấy, huynh ấy không nhìn ra cái gì chứ. Kinh khủng quá đi!


Tử La tự nhận mình sống lâu hơn hai mươi năm mới nhìn ra nỗi lòng của Lưu Hoành, nhóc con như Tử Thụ thì nhìn ra gì chứ? Huynh ấy có nhìn ra tâm sự của mình không?Tử La kinh hồn táng đởm.
Tử La cảm thấy hối hận vì đã “xúc phạm” chỉ số thông minh của Tử Thụ.


“Hôm nay A La thích Lưu đại ca nhỉ. Lưu đại ca vội lên huyện mà A La nói chuyện với Lưu đại ca nhiều quá đi.”


Tử La nghe Tử Thụ nói vậy thở dài nhẹ nhõm, xem ra Tử Thụ chỉ nghĩ hôm nay nàng rất nhiệt tình với Lưu Hoành mà thôi. Cơ mà sau này nàng vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn, chứ không nàng không dám cam đoan sau này Tử Thụ nhìn một lần không ra, nhìn thêm vài lần cũng không ra được gì.


Chuyện Lưu Hoành thích Đại tỷ vẫn nên để mấy vị Đại ca tự phát hiện thì hay hơn. Tử Thụ, Tử Hiên thông minh như thế, chắc sẽ phát hiện nhanh thôi.


Nàng nên bình tĩnh quan sát, sau đó nhẹ nhàng quạt gió thổi lửa là tốt rồi, cứ thể hiện tần suất cao như hôm nay, mai mối rõ ràng như thế, về sau ít làm thì tốt hơn.
Nàng chỉ là một con nhóc bảy tuổi, cố gắng làm ít mấy việc không hợp tuổi đi!!!!


“Lưu đại ca muốn đi thi, muội không nỡ nên mới nói nhiều thêm mấy lời với huynh ấy. Lưu đại ca thích muội mà, huynh ấy không ghét muội lắm mồm đâu. Đại ca, muội nói chuyện với Lưu đại ca có gì không được à?” Tử La nói vặn lại.


“Không có gì, nếu A La nhớ Lưu đại ca, sau này đến Lưu Hương Lầu thăm Lưu đại ca là được.” Tử Thụ nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Tử La, cảm thấy mình nghĩ nhiều mới thấy Tử La bám Lưu Hoành, hết chủ đề còn cố nói chuyện.


Thấy Tử Thụ không thảo luận về đề tài nữa, Tử La thầm hô nguy hiểm thật, ai ngờ câu tiếp theo của Tử Vi tí thì doạ Tử La lăn khỏi xe.


“A La, rõ ràng tỷ chưa từng nói câu: Vạn sự bỏ công sẽ có thành quả mà, còn cả cái gì bình tâm nữa, sao muội bảo là tỷ nói?”


Tử La toát mồ hôi lạnh, suy nghĩ trong bụng lướt qua thật nhanh, nàng nói: “Muội nhìn thấy trong một quyển sách đấy, muội thấy rất đúng, cũng có chỗ hữu dụng với Lưu đại ca. Nhưng đại ca nói, muội không nên biểu hiện quá mức thông minh trước mặt người khác, phải biết che giấu, nhưng muội muốn nhắc nhở Lưu đại ca. Thế nên muội mới nói là tỷ nói.”


“A La, muội làm tốt lắm.” Tử Vi xoa xoa mái tóc Tử La.


Chờ huynh muội Tử La về đến nhà đã sắp tới trưa. Tử Đào cũng làm cơm xong rồi. Sau khi ăn cơm trưa, Tử Thụ và Tử Hiên bắt đầu ôn tập rồi làm bài tập thầy giáo giao. Bây giờ chủ yếu phải ôn tập công khóa và chuẩn bị nội dung bài học sau.


Mà Tử Vi, Tử Đào lại bắt đầu nghiệp lớn kim chỉ.
Còn Tử La và Tiểu Lục thì sao? Sau khi theo chân hai người Tử Thụ học tập một canh giờ, hai đứa bắt đầu lăn lộn trêu nhau trên giường đất.


“A La, Tiểu Lục, hai đứa muốn chơi thì ra ngoài chơi đi, đừng làm phiền Đại ca, Nhị ca. Nếu không thì yên tĩnh đi, tỷ đánh mông đấy nhé.” Tử Đào ra dáng bà cụ non.
Tử Thụ rời mắt khỏi trang sách, nhìn khung cảnh trong phòng, khoé miệng cong cong.


Năm tháng tĩnh lặng! Cậu thích cuộc sống như vậy, cậu âm thầm quyết tâm nhất định phải học tập thật tốt, để bản thân càng ngày càng mạnh mẽ, để bảo vệ những người mà cậu muốn chở che.


Những ngày yên tĩnh như vậy trôi qua thật nhanh. Đảo mắt đã tới tháng Tư, có một tin tốt là Đào Hoa tỷ sắp thành thân rồi. Mà mấy tỷ muội Tử La muốn thêm của hồi môn cho Đào Hoa tỷ.


Cái gọi là thêm của hồi môn chính là những thân thích bên nhà mẹ đẻ hay những hộ gia đình có quan hệ tốt trong thôn sẽ tới nhà đưa thêm hồi môn cho tân nương. Mấy thứ này sẽ được đưa cho tân nương mang sang nhà chồng, chỉ có nhà nào nghèo lắm mới không có cách thêm đồ cho cô dâu.


“Hai ngày sau phải tặng đồ hồi môn cho Đào Hoa tỷ rồi, nhà chúng ta đưa tỷ ấy cái gì đây?” Buổi tối, mọi người quây quần mở cuộc họp, Tử Vi trưng cầu ý kiến của mọi người.


Nhà Tử La vẫn luôn qua lại tốt với nhà thím Trần, nhà thím Trần cũng giúp Tử La rất nhiều, nên về tình về lý nhà nàng đều nên thêm hồi môn cho tỷ ấy.
“Bình thường mọi người hay tặng gì ạ?” Tử La tò mò hỏi.


“Thường là đưa mấy thước vải, hay đôi áo gối, hoặc là cái bàn gỗ gì đấy, còn nhà nào thân hơn hay giàu hơn sẽ đưa một số thứ khác hay trang sức thuần bạc.” Tử Vi nói.
Tử Đào hỏi: “Vậy giờ nhà mình đưa gì bây giờ?”