“Mẹ quan tâm đến họ làm gì! Năm ngoái chúng ta cũng giúp họ gieo hạt, vậy mà chả có gì tốt lành cả, đừng nói tiền công lương thực, ngay cả cơm cũng không ăn được của họ một hạt. Vậy thì thôi đi, họ còn mưu ma chước quỷ, suýt thì hại chết Đại tỷ, may mà có Tử Thụ đại ca hỗ trợ, chứ không bây giờ chúng ta đã nhà nát cửa tan!”
Giang Nhị Nha cực kỳ tức giận với hành vi của đám người bên nhà cũ.
Còn có vài lời nàng không nói, vì2cái quái gì mà nhà nàng nhất định phải vội vội vàng vàng chạy sang giúp đỡ những người đó, một câu cảm ơn cũng không có, chỉ toàn lời đánh chửi.
Nàng rất muốn hỏi một câu, chẳng lẽ các nàng trời sinh mệnh hèn, sinh ra để làm nô tài cho đám người bên nhà cũ kia? Các nàng phải cam tâm tình nguyện cho họ bắt nạt. Cũng chỉ vì cái người trưởng bối mà các nàng gọi là bà nội, mẹ của cha nàng?
Không! Không! Nàng không phục.
“Cha, lương thực nhà chúng ta sắp cạn rồi,8nhiều lắm là ăn được nửa tháng nữa thôi.”
“Bây giờ vụ xuân vừa mới gieo, vụ thu thì ăn hết, cả nhà chúng ta ăn gì trong khoảng thời gian này bây giờ? Chúng ta đi giúp nhà Thụ ca nhi bọn họ, cái khác không nói, chắc chắc sẽ có một bữa cơm, chẳng lẽ chúng ta còn phải sang giúp nhà cũ rồi ngồi chờ chết đói?” Giang Nhị Nha càng nói, mắt càng nhòe nước.
Giang Tam thúc nhìn con gái thứ hai nước mắt lưng tròng, nhìn lại mới thấy con mình đã mười ba tuổi6mà lâu ngày đói ăn nên gầy hơn nhiều so với những đứa trẻ khác trong thôn.
Cả mấy đứa con đứa nào đứa nấy gầy quắt queo. Đại nữ nhi đã mười sáu tuổi nhưng không có chút đường cong thiếu nữ nào.
Còn vết sẹo trên đầu đại nữ nhi, nghĩ đến hôn sự của đứa nhỏ này vì cha mẹ vô dụng mà phải hoãn lại, trong lòng hắn vô cùng áy náy.
Lần đầu tiên hắn không trách cứ Giang Nhị Nha hỗn xược, chỉ thở dài một hơi, trong lòng cũng đưa ra một quyết định quan3trọng: “Tại cha vô dụng. Cha xin lỗi tỷ muội bọn con.” Nói xong ông đấm mạnh xuống đất.
“Không phải do cha vô dụng, cha là người làm nông giỏi có tiếng trong thôn, mọi người ai nhắc đến bản lĩnh trồng trọt của cha chẳng phải khen một tiếng? Nhưng cha à, lương thực người làm ra không có miếng nào rơi vào miệng tỷ muội bọn con.”
Tuy Giang Nhị Nha không đành lòng nhìn cha mẹ mình tự trách bản thân, nhưng nàng biết, lúc này nàng không thể mềm lòng! Lúc này nàng nhất định không5thể lùi bước, nhất định phải chỉ ra chỗ sai của họ, bằng không, cả nhà nàng không còn lối thoát.
“Cha mẹ, huynh muội Thụ ca nhi giúp đỡ chúng ta nên mới tính Đại tỷ là một sức lao động, nhưng chúng ta đều biết, con và Đại tỷ dù đi tới đâu cũng không ai tính là một sức lao động cả, thế nên, để cả bọn Tam Nha theo đi! Đến lúc tính tiền công, cả nhà chúng ta coi như được bốn sức lao động. Tuy mấy đứa nó làm chẳng được bao nhiêu, nhưng cũng đỡ đần cho nhà Thụ ca nhi được phần nào.” Giang Nhị Nha nói tiếp.
“Đúng vậy, bọn con muốn đi giúp tỷ muội A La làm việc. Bọn họ đối xử tốt với bọn con lắm, còn cho bọn con ăn ngon nữa.”
Giang Tam Nha vô cùng cảm động với thiện ý của Tử La. Trẻ con trong thôn đều gọi bọn họ là đồ nghèo kiết xác, không xu dính túi. Chị họ của các nàng còn mắng các nàng là đồ tốn cơm tốn gạo, ánh mắt bọn họ nhìn các nàng lúc nào cũng chỉ toàn chán ghét và khinh thường.
Nhưng Tử La không giống bọn họ, ánh mắt của nàng lúc nào cũng ấm áp, thân thiện. Các ca ca, tỷ tỷ của nàng ấy cũng đối tốt với tỷ muội bọn họ! Nàng thích ở cùng các huynh muội Tử La, dù phải làm việc nàng cũng không sợ mệt!!!
“Được, đi cả đi, tất cả chúng ta đều sang giúp đỡ huynh muội Thụ ca nhi, đến lúc đó mà có tiền công, chúng ta đưa cho mẹ một ít là được, cũng coi như hiếu kính bọn họ. Năm này, chúng ta không sang giúp bên nhà cũ nữa.”
Giang Tam thúc quyết định xong, thấy ánh mắt các con nhìn mình đều tỏa sáng. Nhất thời, trong lòng hắn cảm xúc ngổn ngang.
Vì thế, ngày hôm sau, một nhà Giang Tam Thúc sang ruộng nhà Tử La từ sáng sớm, bận rộn làm việc.
Lúc Tử Thụ, Tử Hiên đến đã thấy nhà Giang Tam Thúc ra ruộng rồi.
“Tam thúc, mọi người tới sớm quá, đã ăn sáng chưa?” Tử Thụ hỏi.
“Không có gì đâu, nhà Tam thúc không có thói quen ăn sáng.”
Nông gia trong thôn ngày thường chỉ ăn hai bữa, chỉ có lúc vào mùa vụ mới ăn ba bữa. Tất nhiên cũng có ngoại lệ, tỉ như nhà thôn trưởng, nhà Trần thẩm, nhà Đại Phong thúc hay mấy nhà tương đối giàu có ngày thường đều ăn ba bữa.
Nhà Tử La các nàng cũng vậy, khi cha mẹ họ còn sống vô cùng thương yêu các con, lúc nào cũng làm ba bữa một ngày. Dù trong nhà rất nghèo nhưng mẹ các nàng cho rằng trẻ con phải ăn sáng mới nhanh lớn được. Vì thế, dù nhà Tử La rất nghèo nhưng vẫn ăn đủ ba bữa.
“Ngày mùa không ăn bữa sáng sao được! Tử Hiên, đệ về nhà bảo đại tỷ nấu bữa sáng cho nhà Tam thúc.”
“Dạ.” Tử Hiên nghe lời, bỏ cái thuổng sắt xuống chạy nhanh như chớp. Cả nhà Giang Tam thúc không kịp ngăn lại.
“Thụ ca nhi, có lý nào còn chưa giúp các cháu cái gì đã ăn cơm đâu? Nhà thúc còn chưa kịp làm gì mà.” Giang Tam Thúc ngượng ngùng nói.
“Tam thúc đừng nói vậy, một bữa sáng mà thôi, mời bà con thôn xóm ăn cơm là chuyện bình thường, huồng hồ thúc còn sang giúp đỡ bọn cháu nữa. Mà vào vụ mùa phải ăn no mới có sức làm việc chứ.”
“Ôi, thúc sẽ cố gắng làm việc, chắc chắn sẽ làm xong cho các cháu!” Giang Tam thúc càng cảm kích Tử Thụ, càng cố sức làm việc, sau đấy hắn nói với mấy nữ nhi: “Mọi người cố gắng làm việc nào!”
Tỷ muội nhà họ Giang gật đầu thật mạnh. Giang Nhị Nha hứng khởi nói: “Cha yên tâm đi, bọn con sẽ nỗ lực làm việc!” Động tác trên tay nàng cũng nhanh hơn.
Chờ đến khi Tử Vi mang bữa sáng tới, lạc đã gieo xong vài luống.
“Mọi người dừng tay chút nào, ăn sáng xong lại làm!” Tử Vi lấy bữa sáng từ trong rổ ra, hô to với mấy người dưới ruộng.
Bữa sáng Tử Vi chuẩn bị có bánh bao, cháo trắng, mỗi người còn được một quả trứng gà.
Giang tam thẩm thấy tỷ muội Tử La còn luộc cả trứng gà thì luôn miệng kêu lãng phí: “Trứng gà này mang ra chợ bán lấy tiền được mà, nhà thẩm không ăn được.”
Cũng khó trách Giang Tam thẩm lại khẩn trương khi thấy tỷ muội Tử La luộc trứng gà. Ở nông thôn, trứng gà là vật quý giá, người thường đều tiếc không nỡ ăn. Mọi người đều tích trứng lại, lúc nào lên chợ lại lấy ra bán, kiếm ít tiền mua dầu muối hay đồ dùng sinh hoạt. Đây cũng là một nguồn thu nhập quan trọng của nhà nông.
Bây giờ tỷ muội Tử La nấu cho mỗi người một quả trứng gà, một quá bán được một văn tiền, đối với những nông dân quanh năm suốt tháng kiếm ăn trong ruộng như bà, chẳng thấy được mấy đồng tiền, sự hào phóng của Tử La khiến bà cảm thấy không yên.
“Ôi! Tam thẩm, gà nhà cháu ngày nào cũng đẻ trứng, mỗi ngày được vài chục quả. Muốn bán lấy tiền trong nhà vẫn còn, nên thẩm cứ yên tâm ăn đi.” Tử Đào thản nhiên nói.
“Đúng đó Tam thẩm, lúc này là lúc đám Đại Nha tỷ phát triển, phải ăn nhiều một chút mới tốt.”
Bữa cơm sáng này gia đình Giang Tam thúc ăn vừa thỏa mãn vừa cảm động.
Tới giữa trưa, bọn họ đã gieo gần xong một mẫu lạc.
Tử Thụ thấy cũng đến lúc nấu cơm trưa, mặt trời cùng càng ngày càng gắt, Tử La và Tiểu Lục đã toát hết mồ hôi, cậu nói với Tử Vi: “Đại tỷ, tỷ mang Tử Đào với A La về nấu cơm đi. Cả Tam Nha nữa, muội cũng mang hai muội muội về cùng Tử Vi tỷ đi, tí nữa ăn cơm trưa ở nhà Thụ ca ca nhé.”
“Thụ ca nhi, cháu cứ kêu Tam Nha về nấu cơm là được rồi, lát nữa thúc không thể qua nhà cháu ăn cơm được.” Giang Tam thúc vội ngăn cản quyết định của Tử Thụ lại. Bọn họ không có mặt mũi nào ở lại ăn cơm trưa.
“Không sao đâu, giờ cũng không còn sớm nữa, Tam Nha muốn tự mình nấu cơm cũng phiền lắm, không bằng cứ để muội ấy giúp Đại tỷ nấu cơm, như thế cũng nhanh hơn một chút. Nếu Tam thúc còn băn khoăn thì lúc tính tiền công cứ trừ đi một ít là được, một ngày chúng cháu sẽ bao ăn ba bữa.” Tử Thụ thấy nhà Giang Tam thúc vẫn còn băn khoăn, đành khuyên bảo.
Nói đến vậy, Giang Tam thúc cũng không thể từ chối nữa, hơn nữa ông biết nhà mình đã chẳng còn gì để ăn, ăn không no thì lấy sức đâu làm việc, chỉ đành mặt dày đồng ý. Cũng tỏ vẻ, đến khi làm xong không phải đưa tiền công gì đâu, đã bao cơm tháng là nhà ông thỏa mãn lắm rồi.
Đương nhiên Tử Thụ chẳng để những lời này vào lòng, chỉ nói đến khi đó rồi tính.
Bữa trưa, Tử Vi cầm năm mươi văn tiền đưa cho Tử La và Tiểu Lục ra đầu thôn mua cân thịt heo với nửa cân đậu phụ.
Tử La cầm tiền Tử Vi đưa, kéo Tiểu Lục sang nhà đồ tể Trần bán thịt heo ở đầu thôn.
Tử La dùng ba mươi văn tiền mua một cân thịt ba chỉ ngon nhất, rồi lại sang tiệm tạp hoá của Trần Đại Lực ở kế bên mua gần một cân đậu phụ mất năm văn tiền.
Sau đó nàng còn mua hai lạng rưỡi kẹo mà trẻ con thích ăn nhất, mất mười văn tiền rồi mới mang tiểu lục về nhà.
“A La biết tiêu tiền nhỉ, lại mua kẹo ăn, cẩn thận răng muội đấy.” Tử Đào thấy Tử La mua một gói kẹo, chỉ đưa lại Tử Vi năm văn tiền nên lên tiếng trêu ghẹo Tử La.
Tử Vi nghe Tử Đào nói cũng thấy từ Tết ra đến giờ Tử La với Tiểu Lục ăn quà vặt liên mồm: “A La với Tiểu Lục bây giờ chỉ được ăn một viên thôi nhé, chỗ còn lại A La chia cho tỷ muội Tam Nha đi.”
“Hà hà, Đại tỷ, Nhị tỷ, chỗ kẹo này vốn dĩ muội mua cho Tam Nha tỷ mà, không tin tỷ hỏi Tiểu Lục mà xem.”
“Tử Vi tỷ, Tử Đào tỷ, lúc nãy A La muội muội cho muội với Tứ Nha, Ngũ Nha mỗi người ba viên kẹo đó. A La muội muội với Tiểu Lục đệ đệ chưa ăn đâu.” Giang Tam Nha sợ Tử Vi mắng Tử La nên vội vàng giải thích.
“Coi như muội còn biết đúng mực, chỗ kẹo kia muội với Tiểu Lục chia nhau cất đi mai lại ăn.”
Tử Vi buồn cười gõ gõ đầu Tử La, sau đó lại cho tỷ muội Tam Nha một đống kẹo, dặn các nàng đừng ăn hết trong một lần rồi mới cất chỗ kẹo còn lại đi.