Giang Nhị nha lấy hết can đảm nói: “Tử Vi tỷ, Tử Thụ đại ca, đây là hai quả trứng gà.”
Nói ra xong, bản thân Giang Nhị Nha cũng cảm thấy ngại ngùng, ấp úng nói tiếp: “Tuy… tuy là hơi2ít, nhưng đó là tấm lòng của bọn muội, mong… mong mọi người đừng chê. Sau… sau này có điều kiện, bọn muội sẽ nỗ lực báo đáp đại ân hôm nay của các ngươi.”
Càng nói, Giang Nhị Nha càng tự8tin hơn, vẻ mặt kiên định, sắc mặt chân thành.
Tử La thấy Giang Đại Nha, Giang Tam Nha cũng tỏ thái độ y như vậy, nàng biết là họ nói nghiêm túc.
Mấy tỷ muội các nàng là những đứa bé biết6uống nước nhớ nguồn, tính tình như vậy đúng là rất được.
Bây giờ huynh muội Tử La còn chưa biết, sau này tỷ muội Giang Nhị Nha làm đúng như lời họ nói, báo đáp cho gia đình Tử La rất3nhiều. Mặc dù nhà Tử La cũng không cần tỷ muội họ báo đáp gì cả.
Tử Vi nghe Giang Nhị Nha nói vậy, lại nhìn về hai quả trứng gà trên tay nàng, Tử Vi vô cùng cảm động. Có lẽ,5đây là thứ đáng giá nhất trong nhà họ có thể lấy ra tạ lễ, lễ nhẹ, nhưng tấm lòng lại nặng hơn tất cả.
Các huynh muội còn lại cũng nghĩ như vậy.
Vốn dĩ Tử Vi muốn từ chối, nhưng sợ không nhận, tỷ muội Giang Nhị Nha lại nghĩ nhiều, nên thay đổi quyết định nói: “Vậy được rồi, nếu đây là tấm lòng của mọi người, chúng ta không khách khí nữa.”
Quả nhiên, thấy Tử Vi nhận lễ, các nàng đều thở dài nhẹ nhõm, trên mặt cũng vui vẻ hơn.
“Ở đây có mấy cái bánh bột ngô, đêm nay chúng ta làm nhiều quá, ăn không hết, mọi người mang một ít về ăn đi.” Tử Thụ thấy nhà Giang Nhị Nha muốn cáo từ thì đứng lên lấy mấy cái bánh bột ngô đưa cho họ.
Thấy họ có ý không muốn nhận, Giang Nhị Nha vừa định mở miệng từ chối, Tử La đã cầm bánh bột ngô trên tay Tử Thụ đưa qua: “Đại Nha tỷ, Nhị Nha tỷ, các tỷ nhận đi, không thì Đại tỷ Đại ca lại cảm thấy ngại.”
Giang Đại Nha nhìn nét mặt chân thành của huynh muội bọn họ, Tử La còn dùng vẻ mặt chờ mong nhìn nàng, nàng càng cảm động: “Vậy… vậy… cảm ơn bánh bột ngô của cả nhà, cảm ơn A La.”
Lần này, giọng của Giang Đại Nha rất nhỏ, nhưng mọi người đều nghe thấy rõ.
****
Mấy cơn mưa xuân ào ào ập tới, vụ cày xuân ở thôn Hòe Hoa bắt đầu rồi!
Vụ cày xuân tới thật rồi!
Cái gọi là một năm bắt đầu từ mùa xuân, vụ cày xuân vô cùng quan trọng với các hộ nhà nông. Vì thế, người trong thôn Hòe Hoa đều tất bật hẳn lên, tỉ mỉ chăm sóc hoa màu của họ.
Lúc này trong thôn gần như chẳng có ai rảnh rỗi, mọi người đều vội vàng cày bừa vụ xuân, có rất nhiều đứa trẻ đều xuống ruộng giúp đỡ.
Nhà Tử La phải đợi đến ngày mai mới vào vụ mùa. Thế nên trong hai ngày này, Tử Vi mang Tử Đào và Tử La đi gieo lạc trước. Dù Tử Thụ và Tử Hiên khăng khăng bảo đợi bọn họ nghỉ mới gieo giống lại, nhưng Tử Vi sợ lỡ vụ mùa, nhất định phải cày xong vụ xuân đã.
Trong hai ngày này, Tử Thụ và Tử Hiên cứ lúc nghỉ trưa là chạy từ trường về ruộng giúp đỡ. Ăn xong, Tử Đào và Tử La cùng mang cơm ra ruộng, hai huynh đệ chờ tới giờ lên lớp mới tiếp tục đến trường.
Chạng vạng, đám Tử Thụ cho heo ăn xong cũng chạy ngay ra ruộng. Mãi đến khi tối mịt, huynh muội Tử La mới cùng nhau đi về.
Cứ thế sau hai ngày, dù nhà Tử Vi không có lao động khoẻ mạnh, nhưng các nàng cũng gieo lạc được sáu, bảy phần rồi.
Cuối cùng, Tử Hiên và Tử Thụ cũng được nghỉ, vụ cày chân chính của gia đình Tử La chính thức bắt đầu.
Nhà các nàng không có lao động thành niên, hơn nữa trong nhà còn trồng muộn hơn các nhà khác trong thôn, nên áp lực trên vai cũng hề không nhỏ, nặng hơn nhiều so với các nhà khác trong thôn.
Hôm nay, trời còn chưa sáng, Tử Thụ và Tử Hiên đã ra ruộng. Tử Vi và Từ Đào làm xong bữa sáng, cho Tử La và Tiểu Lục ăn xong, Tử Vi cầm theo bữa sáng cho Tử Thụ, Tử Hiên rồi dắt đám Tử La ra ngoài.
Đi vào trong ruộng, Tử Thụ và Tử Hiên cũng đã gieo xong hai luống lạc.
Hiện giờ nhà Tử La có bảy mẫu ruộng cạn, hai mẫu ruộng nước. Bảy mẫu ruộng cạn kia, huynh muội Tử La định trồng ba mẫu lạc. Lạc là cây công nghiệp, thu hoạch ba mẫu, trừ một ít để lại để ăn, chỗ còn lại bán đi cũng được khoảng bảy lượng bạc. Hơn nữa, ba mẫu ruộng cạn này của nhà nàng còn cách bờ sông không xa, thổ địa phì nhiêu, thích hợp để trồng hoa màu nhất.
Trước kia lúc cha mẹ các nàng còn sống, ba mẫu đất nhà các nàng vào loại tốt nhất, mỗi vụ thu hoạch nhà nàng phải bán được cỡ tám lượng bạc, so với một mẫu lúa nước thì giá trị hơn nhiều. Hạt kê nhà nàng bán còn chưa đến năm lượng bạc, tất nhiên, phải bỏ qua số lương thực giữ lại ăn.
Bốn mẫu ruộng cạn còn lại, tỷ muội Tử La tính để trồng ngô, ngô là loại lương thực chính quan trọng, mà sản lượng thu hoạch cũng tương đối cao so với các loại khác.
Còn ruộng nước thì để trồng lúa nước. Tỷ muội Tử La đã nhờ Trần thẩm lúc nào ươm mạ, nhớ ươm nhiều một ít hộ nhà các nàng.
Nhà Trần thẩm cũng để ruộng nước gieo cuối cùng. Nhà họ tính lúc ấy gieo xong ruộng nhà mình sẽ qua gieo hộ hai mẫu ruộng nước nhà Tử La luôn. Dù sao thì hai mẫu ruộng nước cũng không nhiều, loáng cái là xong.
Huynh muội Tử La bắt đầu phân công công việc. Họ chia ra làm hai tổ, tổ một gồm Tử Thụ đi trước vạt luống, Tử La cầm theo một rổ lạc, đi sau vẩy xuống đất. Đậu phộng sau khi ngâm nước, viên nào viên ấy căng tròn, rất dễ nảy mầm, tất nhiên Tử La có trộn thêm nước linh tuyền trong đó, nàng nghĩ xác suất nảy mầm chắc chắn sẽ rất cao. Tử La không dám nói là một trăm phần trăm sẽ nảy mầm, nhưng nàng tin lạc nhà các tỷ lệ nảy mầm sẽ cao hơn nhà khác. Đi sau Tử La là Tử Hiên đắp thêm đất vào.
Tổ hai có Tử Vi vạt luống, Tiểu Lục gieo lạc, Tử Hiên tiếp tục đi đắp đất.
Nói về ba công việc này, vạt luống là vất vả nhất, đắp đất thứ hai, gieo lạc tất nhiên là nhẹ nhàng nhất rồi.
Vốn dĩ ban đầu, Tử Hiên muốn giành việc vạt luống, nhưng Tử Vi không cho. Nàng lấy thân phận trưởng tỷ ra đè Tử Hiên xuống. Tử Hiên đành ngoan ngoãn đi sau đắp thêm đất vào.
Chỉ trong chốc lát, người ra ruộng cũng ngày một đông, người trong thôn thấy huynh muội Tử La đã làm xong nhiều như vậy, còn phân công có trật tự, làm việc ra hình ra dáng, ai cũng tấm tắc khen.
“Thụ ca nhi, mấy huynh muội các cháu gieo lạc nhanh thế? Làm tốt lắm.”
“Thụ ca nhi, Vi tỷ nhi, các cháu giỏi quá.”
“Không tệ, làm cũng được đấy.”
“A La, Tiểu Lục cũng ra giúp cơ à, ngoan quá!”
Gần như thôn dân nào đi qua ruộng nhà Tử La cũng khen ngợi mấy huynh muội, tuy đều là lời khen ngợi, nhưng Tử La chỉ cảm thấy câm nín. Dù là ai cũng không thích bị vây xem như khỉ, dẫu có khen đi chăng nữa.
Cũng may, chẳng bao lâu sau, người ta ra ruộng hết, ai cũng bận việc nhà nấy, ruộng nhà ai mà chả cần gieo giống, không thể trì hoãn được.
Lúc này, quanh ruộng nhà huynh muội Tử La mới được yên tĩnh.
Khoảng hơn hai canh giờ sau, cũng tầm mười giờ hơn mười một giờ, trời bắt đầu mưa phùn xối xả.
Mưa xuân quý như vàng, thôn dân chẳng ai lo trời mưa, còn hân hoan vui mừng, họ tin cơn mưa này sẽ làm dịu hạt giống, mau nảy mầm, lớn càng nhanh.
Hơn nữa, sau khi gieo hạt, nếu thời tiết quá mức khô hạn, người ta còn phải đi gánh nước tưới ruộng. Có trận mưa này rồi, họ không phải lo lắng đến vấn đề đó nữa, việc tưới nước muôn phần vất vả, nếu không rơi vào tình huống bất đắc dĩ, ai mà muốn rước nợ vào thân.
Trong ruộng, mấy lão nông có kinh nghiệm lâu năm nhìn thấy cơn mưa này đều nói, năm nay sẽ là một vụ mùa tốt, ông trời biết thương dân rồi!
Tử Thụ thấy ruộng cũng gieo gần xong thì nói với các huynh muội: “Cũng không còn sớm nữa, hay là Đại tỷ, Tử Đào, hai người mang A La về nhà nấu cơm trước đi.”
Tử Vi quay lại nhìn ruộng, hôm nay gieo nhanh hơn mọi ngày nhiều, nàng nhíu mày, thấy cũng sắp đến giờ cơm trưa nên đáp lại: “Được, thêm một khắc nữa, gieo nốt luống này rồi về.”
Giữa trưa, bữa cơm nhà Tử La được chế biến cực kỳ phong phú, dù gì cũng đang lúc vụ mùa, thức ăn mà ít sẽ không có sức đi làm.
Mấy tỷ muội Tử La nấu cơm tẻ, thịt kho tàu, tỏi non xào thịt, cải trắng xào, còn có cả canh xương hầm. Dù đang giữa vụ mùa, đây đều là những món ăn ngon. Trước đây, kể cả khi ăn Tết, nhà Tử La cũng khó có nổi cơm tẻ mà ăn.
Chạng vạng, mấy huynh đệ Tử Thụ ngoài ruộng thấy việc cũng hòm hòm, nghĩ hôm nay chỉ cần làm nhiều thêm một chút, tầm hai ngày nữa là gieo lạc xong rồi.
Mấy tỷ muội Tử La cũng nghiêm túc bận rộn ngoài ruộng. Lúc này, cả nhà Giang Tam thúc cũng từ ruộng về nhà. Giang Tam thúc thấy huynh muội Tử La vẫn còn đang ngoài ruộng bèn hỏi: “Thụ ca nhi, các cháu vẫn còn làm à? Không còn sớm nữa đâu.”
Huynh muội Tử Thụ thấy người tới là Giang Tam thúc, trừ Tứ Nha, Ngũ Nha, cả nhà bọn họ đều ở đây. Cậu đáp lời Giang Tam thúc: “Còn một ít nữa thôi ạ, trồng nốt chỗ lạc này rồi bọn cháu về.” Nói rồi chỉ chỉ nửa rổ lạc của Tử La.
“Vậy để Tam thúc giúp mấy đứa một tay.” Giang Tam Thúc nói xong thì bắt đầu vạt luống giúp huynh muội Tử La.
Ông cảm kích sự giúp đỡ của huynh muội bọn họ, nhưng không biết cảm ơn thế nào, thế nên không nói hai lời đã bắt đầu hỗ trợ.
Giang Tam thẩm, Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha cũng xuống ruộng giúp đỡ.
“Không được, không được, bọn cháu làm loáng cái là xong ấy mà.” Tử Thụ vội chạy ra ngăn cản. Cậu không ngờ nhà Giang Tam thúc không nói hai lời đã xuống giúp rồi.
“Thụ ca nhi đừng khách khí, Tam Thúc không biết nói cái gì hay ho, nhưng từ đáy lòng thúc biết ơn các cháu nhiều lắm.” Giang Tam thúc nói xong càng ra sức làm việc.
Tử Thụ không ngăn nổi họ, biết họ thật lòng muốn giúp đỡ nên thôi không ngăn cản nữa.
“Tam Nha tỷ, nhà các người gieo xong rồi à?” Tử La hỏi Giang Tam Nha đang gieo lạc bên cạnh nàng.
Nói chuyện với Tử La, Giang Tam Nha cũng không ngại ngùng như khi nói chuyện với người lớn, nhỏ giọng đáp: “Nhà tỷ vừa gieo xong hôm nay rồi, nhà tỷ đâu có nhiều đâu.”
“Vậy mai nhà tỷ không cần ra ruộng nữa à?” Tử La kinh ngạc, không ngờ nhà bọn họ gieo xong sớm như vậy, phải biết lúc này gần như cả thôn mới gieo được một nửa, ít có ai đã gieo xong.
Giang Nhị Nha đứng sau Tử La đắp thêm đất nghe vậy bèn nói: “Nào có được sung sướng như thế, chắc chắn cha mẹ sẽ như năm ngoái về nhà cũ để giúp, đến lúc ấy mới lắm việc. Nghe nói, nhà Đại bá ta giờ mới bắt đầu gieo.”