“Nhi tử sai rồi, có chuyện gì thì mẹ cứ nói, đừng nghĩ quẩn mà.”
Giang Tam thúc quỳ xuống đất không ngừng dập đầu. Giang Tam thẩm cũng kéo mấy đứa con gái không ngừng quỳ lạy.
“Ông biết sai rồi thì2có đồng ý bán đại nha đầu không? Ông không nói gì thì xem như đồng ý rồi đấy.” Giang đại thẩm vô sỉ ép Giang Tam thúc.
“Mẹ…”
Giang Tam thúc còn chưa kịp nói gì, Giang lão bà lại khóc ra8vẻ muốn đập đầu vào tường tiếp. Làm như thể nếu Giang Tam thúc còn nói thêm câu nữa, bà sẽ lập tức chết ngay. Giang Tam thúc sao dám phản bác gì.
“Nếu lão Tam không phản đối thì đại tẩu6xem như ông đồng ý.” Giang đại thẩm vội nói.
“Giang đại gia, bà dám làm càn. Trước mặt mọi người, bà ép Tam đệ bán con gái, ai cho bà cái gan đó.” Thôn trưởng tức đến mức vểnh cả râu.
“Bà3đây cho phép đấy, sao? Dù ông là thôn trưởng đi nữa, đây là chuyện nhà Giang gia chúng ta, thôn trưởng cũng không được can thiệp. Ta muốn bán đấy.” Giang lão bà nghĩ đến cuộc sống tươi đẹp của5lão thái thái quan gia, bà cực khổ cả đời không phải chỉ chờ cuộc sống như vậy đó sao? Giờ thấy thôn trưởng cản trở con đường của mình, bà không cần khách sáo nữa.
Không thể không nói, bây giờ bà ta điên thật rồi, chỉ một lòng nghĩ tới cuộc sống của lão thái thái thôi.
“Bà… mấy người…” Thôn trưởng tức giận đến nghẹn lời.
“Đúng đó, mẹ nói rất đúng. Đây là chuyện của Giang gia, mọi người tránh ra đi. Mọi người không thấy lão Tam cũng đồng ý rồi à.”
Giang đại thẩm nói xong thì cười cười nói tiếp với bà kia: “Bà xem, cha con bé đồng ý rồi, bà đưa số bạc còn lại cho ta đi chứ?”
“Vừa giao tiền, vừa giao hàng! Yên tâm, lão nương không thiếu bà đâu. Hai tên kia còn đứng đó làm gì, mau bắt người đi’. Phụ nhân nọ mắng hai tên sai vặt.
Hai tên kia nghe vậy thì muốn lên trói người.
“Khoan.” Thôn trưởng mắng.
Mấy thanh niên trai tráng trong thôn cũng vội tới ngăn cản.
Phụ nhân nọ thấy mình bị các thôn dân bao vây, bà cũng hơi sờ sợ, nhưng mà sao bà ta có thể bỏ qua chuyện làm ăn tốt được chứ. Hơn nữa, người ta đồng ý bán rồi, những người này không thể ra tay với họ được.
“Ông là thôn trưởng phải không? Ta chả có ác ý gì, mọi người có gì thì trao đổi với nhau. Vả lại người ta đồng ý bán con gái, lão gia như ông cũng không thể cản đường làm ăn của người ta đúng không.” Phụ nhân nọ cười nói.
“Mau để cho người ta đi. Cản trở đường làm ăn của như thế, coi chừng bọn ta đi báo quan phủ tố cáo mấy người nhúng tay vào chuyện nhà chúng ta.” Giang lão bà chống eo mắng.
Mọi người nghe vậy cũng định thoái lui. Dù sao chẳng ai muốn đụng tới quan nha, người nông dân sợ nhất là đụng tới quan phủ mà.
Mấy nữ nhi nhà Giang Tam thúc thì càng khóc thê thảm, tuyệt vọng đến mức khiến người nghe muốn khóc.
Tử La thấy tình hình nguy cấp như vậy, lòng nàng nóng như lửa đốt. Tử La suy nghĩ thật nhanh. May mà cái khó ló cái khôn, nàng vội thì thầm với Tử Thụ, Tử Hiên bên cạnh.
Họ nghe Tử La nói xong mới giãn mày ra, đồng thuận tán thành.
Nhìn hai gã sai vặt muốn lôi Giang Đại Nha đi, nhưng Giang Tam thúc lại bị Giang lão bà lôi lại, nhiều lần hắn muốn đi lên nhưng bị bà ngăn cản.
Mà Giang Tam thẩm thì lại bị Giang Đại thẩm giữ lại. Giang Tam thẩm là một người nhút nhát, bà đâu thể là đối thủ của Giang đại thẩm được. Mấy tỷ muội Giang gia chỉ có Giang Nhị Nha là mạnh mẽ nhất, nhưng cũng không thể địch nổi Giang đại thẩm và hai gã sai vặt kia, nhanh chóng bị đẩy sang một bên.
Thôn trưởng thì tức tối đến mức không nói nên lời.
“Khoan đã, Giang lão bà bà, về chuyện tiền đồ của Xuân Sinh đại ca, có thể cho Tiểu Thụ nói một câu không ạ?” Tử Thụ đứng ra trịnh trọng nói.
Giang lão bà thấy người đứng ra là Tử Thụ. Bà biết gần đây mấy huynh muội Tử Thụ quen biết rất nhiều nhân vật lớn ở trấn trên. Bà cũng nghe cháu trai mình nói, những người đó không phải người dễ chọc, bất đắc dĩ lắm bà mới đắc tội với thôn trưởng hôm nay, giờ bảo bà đắc tội với cả bọn Tử Thụ nữa thì lại hơi e ngại.
Quan trọng nhất là Tử Thụ đề cập đến chuyện liên quan tới tiền đồ của thằng cháu lớn, bà không thể không hỏi rõ: “Cháu nói xem.”
“Đại Tề chúng ta đề cao phẩm hạnh của thí sinh và quan lại. Phu tử nói, triều đình thường xuyên phái người âm thầm điều tra đức hạnh của thí sinh và quan lại. Nếu người có đức hạnh không tốt, nhẹ thì bị truất quan, cách chức, nặng thì có thể chặt đầu, liên lụy đến người nhà. Mà tiêu chuẩn quan trọng nhất trong đánh giá phẩm hạnh chính là gia đình hòa thuận, kính trọng trưởng bối, mẹ hiền con hiếu, huynh muội yêu thương.”
“Vậy nên nếu để quan gia biết được lộ phí đi thi tú tài của Xuân Sinh đại ca là do bán em họ mà có, nhất định quan gia sẽ nghi ngờ phẩm hạnh của Xuân Sinh đại ca. Hơn nữa, quan gia sẽ cho rằng, huynh ấy có một bà nội độc ác và một người mẹ hung tàn sẵn sàng bán cháu gái. Nếu thế chỉ sợ dù Xuân Sinh đại ca có đậu tú tài, công danh cũng bị bỏ mà thôi. Vì vậy mong mọi người nghĩ lại.”
Tử Thụ nói xong, Tử La thấy hai chân Giang lão bà và Giang đại thẩm đồng thời run lên. Mặc dù hai người vẫn cố gắng trấn định, nhưng họ không biết phản ứng vô thức của mình đã bán đứng sự sợ hãi trong lòng.
Họ không còn kiêu căng phách lối như vừa rồi nữa. Giang lão bà nghi ngờ hỏi: “Mấy quan gian còn quản những việc này nữa sao?”
Tử Hiên nói thêm: “Mọi người đừng hoài nghi, có lần cháu và đại ca lên trấn trên, nghe người ta nói, trấn bên cạnh có một hộ nhà nghèo, để gom góp lộ phí thi tú tài cho con trai, họ bán đứa con gái út. Con trai họ thi đậu tú tài thật, nhưng chuyện này lại bị quan gia biết được. Sau này tú tài đó không chỉ mất công danh, người nhà của hắn còn bị đánh ba mươi gậy. Hơn nữa, từ đó về sau hắn không còn tư cách để tham gia thi thố. Nếu mọi người không tin thì có thể đi hỏi thử, chỉ ở trấn bên thôi, có thể hỏi dễ dàng.”
Đương nhiên chuyện này là thật, cũng vừa mới xảy ra năm ngoái. Có lần mấy anh em Tử Thụ nghe Lưu Hoành kể vậy, lúc về nhà họ có nói cho Tử La nghe. Khi đó Tử La mới biết hóa ra Đại Tề còn có quy định đó.
Vừa nãy đột nhiên Tử La nhớ ra, nàng mới bảo Tử Thụ dùng chuyện này để hù dọa Giang lão bà.
Quả nhiên, Giang lão bà và Giang đại thẩm vừa nghe là đã sợ mất mật. Họ luôn mồm nói, chuyện hôm nay chỉ là đùa mà thôi, họ không định bán cháu gái. Ngay cả phụ nhân kia muốn hai người trả tiền và bù thêm phí “uổng công”, hai người cũng sảng khoái đưa ra.
Thấy hai mẹ con nhà kia vừa bảo không có tiền đã lấy ra một số tiền kếch xù ba lượng bạc, thế mà họ còn muốn bán cháu gái, mọi người càng khinh bỉ họ hơn.
Cuối cùng, hai mẹ con cực phẩm chạy mất dạng dưới ánh mắt coi thường của mọi người.
Đương nhiên, cho dù phụ nhân kia có không cam lòng cỡ nào, bà cũng không dám chọc mọi người tức giận. Bởi vì họ chỉ có ba người mà thôi, sao đấu nổi một đám người. Cho nên bà ta chỉ có thể đòi thêm một lượng bạc tiền phí rồi đi, dù sao có một lượng còn hơn không.
Thấy hai mẹ con Giang lão bà và mấy kẻ buôn người đi rồi, Giang Tam thúc vội dẫn cả nhà đến cảm ơn mọi người.
Họ không ngừng dập đầu với mọi người, ai cũng bảo họ không cần làm vậy.
“Được rồi, mau dậy đi.” Thôn trưởng thấy họ vẫn còn dập đầu nên bảo người bên cạnh đỡ họ dậy.
“Đều là họ hàng làng xóm với nhau, thấy chuyện như vậy sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng mà Giang Lão Tam à, cậu muốn hiếu kính mẹ là tốt, nhưng không thể không phân biệt phải trái như vậy. Rõ ràng lần này mẹ cậu hồ đồ, đại tẩu của cậu còn xui khiến làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn, cậu cũng phải biết cách từ chối chứ.”
“Vả lại giống lần này, cho dù mọi người muốn giúp cậu, nhưng thái độ của cậu lại không rõ, mọi người muốn giúp cũng không được. Chúng ta đều ở cùng thôn, phẩm hạnh của ai thế nào mọi người đều rõ cả, chỉ cần cậu không bất hiếu với trưởng bối, cậu không cần phải sợ như thế.”
Trưởng bối tận tình giải thích.
Rốt cuộc cũng có người nói giúp tỷ muội Giang gia, còn khuyên cha mẹ giúp, đột nhiên họ lại có cảm giác được rửa sạch oan ức. Từ trước đến giờ, nghĩ đến cha mẹ quá mềm yếu nhu nhược, họ lại bật khóc lần nữa, nhưng mà lần này là vì những năm tháng chịu uất ức trước kia.
Trong đó, Giang Đại Nha khóc đau lòng nhất. Nàng biết, nếu hôm nay không có mọi người giúp, giờ nàng đã bị bán rồi. Hơn nữa, nàng lớn nhất trong mấy chị em, nàng bị Giang lão bà ức hϊế͙p͙ nhiều nhất, cho nên giờ nàng khóc đến mức không gì cản nổi.
Mọi người thấy các nàng khóc như thế sau khi nghe thôn trưởng nói, nghĩ đến những năm qua các nàng phải chịu uất ức thế nào, trong lòng họ cũng thấy đồng tình. Có người mềm lòng cũng khóc theo, vội vàng lau nước mắt.
“Thôn trưởng gia gia, nếu sau này cha mẹ cháu còn hồ đồ như vậy, ông nhắc họ được không ạ.” Giang Nhị Nha dần bình tĩnh lại.
“Được, tốt rồi, các cháu ngoan, đừng khóc, mọi người đều biết tỷ muội các cháu chịu khổ. Giang lão Tam, cậu xem đi, con cậu còn hiểu rõ mọi chuyện hơn, sau này các cậu phải lắng nghe con mình nhiều hơn.”
Giang Tam thúc nghe xong cũng hổ thẹn không thôi, đúng là hắn nhu nhược quá rồi. Thôn trưởng nói như sét đánh ngang tai, nhìn con mình khóc oan ức như thế, rồi cả vết thương trên trán Giang Đại Nha, hắn càng cảm thấy có lỗi với mấy đứa con.
“Sau này cháu sẽ thay đổi. Cảm ơn thôn trưởng, nếu không có ngài cháu cũng không biết phải làm sao mới tốt.” Giang Tam thúc thở dài một hơi, lần thứ hai chân thành cảm kích.
“Ừ.” Thôn trưởng thấy Giang Tam thúc vẫn còn chưa chắc chắn như vậy, ông cũng biết tính cách hèn yếu đó không thể đổi được, nhưng mà ông cũng hết lời rồi, còn kết quả thế nào ông không thể quyết định được.