Bữa tiệc có tổng cộng năm bàn, bọn trẻ chưa thể ngồi vào bàn ăn cơm nên nhà Trần thẩm còn bày thêm một bàn trong phòng bếp, trẻ con dưới mười tuổi sẽ dùng bữa ở đây.
Mấy đứa trẻ ngồi cùng bàn với Tử La ăn uống rất nhanh. Khi bọn nhỏ ăn xong, mấy người lớn vẫn còn ăn uống vui vẻ, vừa uống vừa trò chuyện.
Sau khi Tiểu Lục và Tử La ăn xong, họ chờ mấy tỷ muội Tử Vi, Tử Đào rồi cùng nhau về nhà,2nhưng vì hai tỷ còn phải đợi mọi người ăn xong, giúp đỡ dọn dẹp, Tiểu Lục thì đã quen ngủ trưa, mới đợi được một lúc Tiểu Lục đã ngủ thϊế͙p͙ trên cái hầm nhà Trần thẩm.
Tử Vi sợ làm Tiểu Lục tỉnh giấc nên mới hỏi Đào Hoa tỷ cho bế Tiểu Lục vào phòng ngủ của tỷ ấy.
Còn Tử La không có việc gì làm, nàng lại không muốn nghe mọi người huyên thuyên. Thế là nàng nói với Tử Vi, nàng ra sau núi hái rau dại.
Tử8Vi thấy Tử La cũng nhàm chán thật, trong khi bình thường nàng cũng hay lên núi lấy mồi với huynh đệ Tử Thụ, chắc nàng cũng quen địa hình sau núi rồi, hơn nữa một mình đi ra sau núi hái rau dại cũng nhanh thôi, thế là Tử Vi đồng ý.
“Đừng đi lâu quá.”
“Vâng ạ, muội hái đủ sẽ về ngay.”
Đầu tiên, Tử La về nhà lấy một cái sọt đeo lưng rồi mới ra sau núi.
Đang lúc hái rau dại, đột nhiên nàng nhớ tới cây quýt sáng6nay lúc đi cùng Đại ca vào núi, mấy cây trồng trong không gian còn ít, cho nên nhân cơ hội này, nàng lên núi xem thử có còn cây cỏ nào hái được mang vào không gian trồng hay không, nhân tiện đào cây quýt kia về. Với lại có không gian bên cạnh, nàng cũng không phải sợ sẽ có nguy hiểm gì.
Nói là làm ngay, Tử La đi thẳng vào trong núi.
Đi hơn nửa giờ không thu hoạch được gì. Nàng nghĩ, con đường này nàng hay đi3lấy mồi, đi qua quá nhiều lần cũng không tìm ra cây nào mới. Thế là nàng quyết định đi sang hướng khác, rẽ sang con đường vắng vẻ hơn.
Nhưng Tử La đã đánh giá mình quá cao, nàng mới đi được một quãng không xa, nhưng vì đường núi khó đi, không cẩn thận bước hụt nên bị ngã.
Cả thung lũng vang lên tiếng hét thất thanh của Tử La. Chim chóc sống trên cây cũng giật mình bay tán loạn.
Tử La nghĩ thầm, lần này mình chết chắc rồi.
Sớm5biết vậy nàng không thèm lên núi kiếm cây đâu. Mình cũng không phải thiếu ăn thiếu uống, liều mạng như thế làm gì chứ. Tử La hoảng sợ nhắm nghiền mắt.
Nhưng mà khác với suy đoán của mình, nàng không hề cảm giác thấy đau đớn.
Hình như dưới người mình là một vật thể gì đó hơi mềm mềm, trên môi còn có một cảm giác lạ thường, nàng hoảng hốt vội vàng mở mắt ra.
Vừa nhìn thấy đã sợ đến điếng người.
Nàng đang nằm sấp trên người người nọ, môi mình cũng vừa lúc chạm phải môi người kia.
Tử La hoảng đến mức còn chưa kịp nhìn rõ đối phương, nàng đã vội vàng bò dậy, rối rít không ngừng: “Xin lỗi, ta không cố ý.”
Nhưng mà đối phương lại không nói một lời. Lẽ nào bị nàng đè chết rồi, không thể thế được. Chỗ nàng rơi xuống cũng không cao lắm mà. Hơn nữa nàng cũng nhẹ cân.
Nàng ngước mắt nhìn lên mới phát hiện ra đối phương nằm im không nhúc nhích, phần cỏ bên cạnh thấm máu đỏ tươi.
Đây là một thiếu niên khoảng tầm mười lăm, mười sáu tuổi, trên ngực hắn có một vết thương rất lớn đang chảy máu, máu thấm ướt cả ngoại bào màu đen của hắn.
Mặc dù bây giờ người kia không nhúc nhích nhưng vẫn khiến người ta có một cảm giác ngột ngạt vô cùng, khó ai dám lại gần.
Đường nét khuôn mặt góc cạnh tinh tế như vậy, vầng trán như sông núi khúc khuỷu quanh co, đôi mắt nhắm nghiền nhưng vẫn có thể khiến người ta như tưởng tượng ra được lúc hắn mở mắt sẽ thu hút người khác như thế nào, mũi cao thẳng, miệng mím lại. Phối với ngoại bào màu đen của hắn khiến người thiếu niên này giống hệt như một bức tranh sơn thủy.
Tử La càng nhìn lại càng thấy sững sờ. Sao trên đời lại có một nam tử khí thế bừng bừng như vậy chứ.
Không phải ý bảo hắn đẹp trai đến mức nào, mà cả người hắn khiến Tử La có cảm giác ngột ngạt. Nàng cũng cảm nhận được hắn không phải người thường, bởi vì khí chất thượng vị giả toát ra cho dù bây giờ hắn chỉ nằm yên không nhúc nhích.
Sau đấy nàng mới dần tỉnh táo. Còn chưa kịp mặc niệm vì nụ hôn đầu của mình ra đi như thế, nàng đã phải đối mặt với câu hỏi nên làm gì giờ đây.
Người này hiện không rõ sống chết, nàng muốn cứu hắn sao? Chắc chắn đây không phải người thường, nàng cứu hắn liệu có gặp phiền phức hay không? Nhưng nàng có thể thấy chết mà không cứu được sao?
Hơn nữa nhỡ đâu vừa rồi nàng đè lên người hắn là đạp đi cọng cỏ cuối cùng của con lừa thì sao đây? Nhưng mà không bị nàng đè lên thì chưa chắc là hắn sẽ không chết, cũng đâu phải tại nàng hại hắn đâu.
Sau một hồi đấu tranh nội tâm, rốt cuộc lương tâm của nàng giành chiến thắng.
Nàng đưa tay tới trước mũi hắn xem thử, thấy hắn còn thở mới thở phào nhẹ nhõm.
Tử La cố kìm nén trái tim đang hoảng sợ của mình, đỡ nửa người trên của hắn dậy, cho hắn uống nước linh tuyền mà nàng chuẩn bị sẵn mang theo phòng khi lên núi khát. Thấy hắn có thể nuốt được, nàng cũng thấy yên tâm, có khi uống được nước linh tuyền thì còn cơ hội cứu.
Vết thương của hắn vẫn còn đang chảy máu, mặc dù không nhiều nhưng cứ chảy hoài như vậy, nhất định hắn sẽ bị mất máu quá nhiều mà chết.
Nàng chợt nhớ mình có mang theo hai bình thuốc trị thương, khi đó mới yên lòng.
Nói đến thuốc trị thương, đây là thuốc mà lão đại phu từng cho Tử La hạt giống nhân sâm và linh chi phối được.
Hai tháng trước, có một hôm trời mưa, Tử Hiên và Tử Thụ phải lên núi lấy mồi.
Tử Hiên bất cẩn đạp phải bụi rậm trơn trượt vì mưa, rơi xuống một con suối đầy đá sỏi, lúc ngã cậu còn bị va vào một tảng đá to, để lại một vết thương rất sâu trên chân của Tử Hiên, chảy máu không ngừng.
Tử Thụ không để ý đến con mồi mà cõng Tử Hiên về nhà, mượn xe bò của Trần thẩm đưa Tử Hiên lên gặp đại phu trên trấn.
Cũng may là không có chuyện gì. Nhưng mà Tử Vi cũng sợ hãi một phen. Nàng hỏi lão đại phu phối cho mấy chị em nhiều bình thuốc trị thương, để sau này bọn Tử Thụ có lên núi nhất định phải mang thuốc theo.
Hai bình thuốc trị thương trên người Tử La hôm nay cũng là do Tử Vi muốn nàng cầm theo, vì hôm nay nàng đi lên núi cùng Tử Thụ.
Hơn nữa mấy lọ thuốc trị thương ở nhà đều được Tử La nhân lúc không có ai thêm nước linh tuyền trong không gian vào đó, phơi khô trong không gian. Sau khi phơi khô cấp tốc trong không gian thì nó quay lại y nguyên trạng thái ban đầu.
Tử La còn phát hiện ra thuốc phấn này hữu hiệu hơn trước đó, sau khi thoa lên vết thương của Tử Hiên thì hiệu quả khắc phục cực kỳ nhanh. Các vết thương cũng không để lại sẹo, Tử Hiên còn tưởng là do thuốc trị thương của lão đại phu quá tốt, hơn nữa sức khôi phục của cậu cũng mạnh.
Đương nhiên, đây cũng có công lao của lão đại phu trong đó, nhưng mà linh tuyền cũng phát huy tác dụng vô cùng.
Tử La vội cởi ngoại bào của hắn, sau lớp áo trong là khuôn ngực rắn chắc. Nàng đang định bôi thuốc cho hắn thì đối phương bất thình lình mở mắt.
Tử La giật mình. Ánh mắt đó sắc lạnh như băng, bén hơn gió rét, sắc như dao, khiến người ta ớn lạnh từ xương tủy, cơ thể bất giác run lên.
Thậm chí khi hắn nhìn Tử La chằm chặp, chân nàng còn như nhũn cả đi. Nhưng trời sinh Tử La đã kiên cường can đảm. Lúc còn ở hiện đại, có một người bạn thân từng nhận xét về nàng, bình thường thì nhìn không có gì, cũng dễ nói chuyện, nhưng bản chất bên trong lại vô cùng bướng bỉnh, không dễ chịu thua.
Mặc dù lúc này đây nàng đã sợ đến mức nhũn chân ra, nhưng vẫn cố gắng giả vờ trấn tĩnh, cố sức đối mặt với hắn, không muốn bị hắn hù dọa, không muốn thua cuộc.
Mạc Vân Thiên thấy tiểu cô nương này rõ là rất sợ hắn, nhưng vẫn kiên cường giả bộ, đối diện với ánh mắt trong suốt kia, vô tình hắn lại nảy sinh một cảm giác tội lỗi. Giống như nàng đang dùng ánh mắt lên án hắn, như thể hắn đã làm một tội ác tày trời nào đó.
Thật ra mặc dù vừa nãy hôn mê, nhưng hắn không hoàn toàn mất đi ý thức. Nhiều năm chinh chiến trong đời đã rèn giũa cho hắn một ý chí mạnh mẽ, dù có bị thương nặng, hắn vẫn cố gắng chịu đựng không để mình bất tỉnh. Hắn biết, ở chiến trường, một khi mất ý thức thì chỉ còn nước hy sinh.
Hắn có thù sâu oán nặng cần phải báo. Hắn không cam lòng nhắm mắt. Để kẻ thù cướp hết mọi thứ của bản thân. Hắn không cam lòng, cứ thế đi trên hoàng tuyền hắn cũng không nhắm mắt.
Tuy nhiên lần này hắn bị thương nặng hơn bất kỳ lần nào trước đó. Hắn bị trúng độc, lại thêm vết đao chém trí mạng trên người.
Bây giờ hắn chảy máu quá nhiều, nếu không được cứu chữa kịp thời, hắn chỉ có thể chờ chết.
Hơn nữa, mấy ngày trước hắn bị mất liên lạc với thuộc hạ, một mình một ngựa trốn khỏi bốn năm nhóm truy sát, thuốc trị thương trên người đều đã hết cả.
Hắn liều mạng dùng hết chút khí lực cuối cùng giết sạch nhóm sát thủ thứ năm, trốn thoát.
Nhưng hắn không dám thả lỏng một chút nào, nếu có một nhóm sát thủ nữa tới, hắn chỉ còn đường chết.
Xem ra lần này tên tiểu nhân kia cuống lên thật rồi, nhìn từng nhóm sát thủ kia là thấy. Nếu không hắn cũng không bỏ ra một số tiền lớn như vậy để đuổi giết mình.
Hắn không chờ nổi thuộc hạ của mình, lại phải lo lắng có sát thủ đuổi theo, lúc ý thức càng ngày càng mơ hồ, dường như tuyệt vọng.
Đúng lúc đó có một người từ trên trời rơi xuống, ngã lên người hắn. Vừa nãy hắn lo Tử La là người do sát thủ phái tới thăm dò bao nhiêu, có lẽ cũng chỉ mình hắn biết.
May là hắn không cảm nhận được trên người Tử La có sát khí, hơn nữa hắn cũng không dám làm bừa, với tình huống của hắn bây giờ, nhiều nhất hắn chỉ có thể đồng vu quy tận với một người.
Cũng may vận may của hắn còn chưa tới hồi kết. Hắn cảm nhận được đối phương là một cô bé, từ cảm xúc mềm mại và sức nặng lúc nàng ngã trên người mình, hắn có thể đoán được.
Hơn nữa, hắn cũng có thể cảm nhận được nàng xoắn xuýt thế nào, bởi vì nàng còn nhỏ giọng lẩm bẩm, rốt cuộc có nên cứu hay không.
Rồi thì lương tâm trỗi dậy, rốt cuộc nàng cũng ra tay cứu hắn.
Nàng đút nước cho hắn, dòng nước âm ấm trôi xuống khiến cả người hắn thoải mái hơn không ít, cũng tỉnh táo mấy phần.
Sau đó, hắn cảm nhận được nàng cởi y phục của mình. Hắn biết, nàng muốn băng bó miệng vết thương cho hắn, nhưng từ trước đến giờ hắn không quen có người lại gần, ngay cả thân tín của hắn, hắn cũng không quen họ lại bên hầu hạ, huống chi là hầu gái.
Hắn có bệnh hơi thích sạch sẽ, hắn không chịu được người khác quá mức thân mật chạm vào mình.
Vì thế hắn cố gắng tỉnh lại.
“Huynh bị thương mà. Ta chỉ muốn... băng bó cho huynh thôi, ta không... có ý gì khác.” Rốt cuộc, dưới ánh mắt của Mạc Vân Thiên, Tử La cũng thua trận, bèn lắp bắp giải thích.