Trong nhà vẫn còn chuồng lợn ngày trước, chỉ cần sửa sang lại một chút là dùng được, hay chúng ta cũng mua hai con về nuôi đi?” Tử Vi nhớ hôm cuối năm sang nhà Trần thẩm ăn cơm giết lợn, các đệ đệ muội muội đều rất vui mừng đã muốn nuôi mấy con rồi, bây giờ nghe Tử Hiên nói vậy thì có chút động lòng.
Nàng nghĩ, nuôi2mấy con lợn, không những Tết có thịt lợn ăn, mà còn có thể bán lấy tiền, đó cũng là một phần thu nhập không nhỏ. Mấy huynh muội các nàng chỉ cần chăm chỉ một chút thì nhất định có thể lo liệu được.
“Nuôi lợn, đệ sẽ giúp cho lợn ăn, cơm giết lợn ngon tuyệt.” Tiểu Lục vui vẻ nói.
“Đúng, muội cũng có thể cho lợn ăn.” Tử Đào8cũng phấn khích nói.
Tử Thụ thấy các đệ đệ muội muội đều đồng ý nuôi lợn thì cũng biết việc này không tệ, chuồng lợn ở sau vườn cũng không thể để không mãi được, không bằng chăn lợn đi.
“Chuồng lợn sau vườn có thể nuôi ba con, vậy chúng ta sẽ mua ba con nhé, mọi người thấy thế nào?”
“Được, mọi người nghe Đại ca.” Tử La cười hì hì6nói. Nàng cũng biết nuôi mấy con lợn là việc tốt, nàng rất thích bầu không khí thịt lợn hôm Tết.
Tử Thụ thấy mọi người không có ý kiến gì, thì cầm tiền rồi cùng Tử Hiên sang nhà Trần thẩm.
“Vi tỷ nhi, làm bữa trưa xong chưa, mua được lợn con về rồi.”
Mấy tỷ muội đang định làm bữa trưa thì nghe thấy tiếng gọi của Trần thẩm ở ngoài3cửa. Tử Vi nhanh nhảu ra mở cổng. Đám Tử La cũng rất tò mò không biết mấy con lợn con mới mua về thế nào, cho nên cũng theo ra ngoài.
Tử La ra sân, thấy ba con lợn con đều đang ở trong sọt, mỗi con mới dài khoảng hơn một thước, không hề mập mạp như lúc lớn. Lông của chúng rất ngắn, có thể thấy được cả lớp5da hồng hồng dưới lớp lông đó. Bây giờ chúng đều đang được nhốt trong sọt, kêu ụt ịt không ngừng, cực kỳ có sức sống.
“Thụ ca nhi, Hiên ca nhi, mấy đứa đưa bọn ta tới chuồng lợn, thúc sửa sang lại cho mấy đứa một chút là có thể thả lợn vào nuôi rồi.” Trần thúc thấy mấy đứa trẻ đều ngắm nghía xong thì nói với Tử Thụ.
Lần này, ngoài Đào Hoa tỷ ở nhà nấu cơm không tới thì cả nhà Trần thẩm đều tới giúp huynh đệ Tử La sửa chuồng lợn.
Chuồng lợn cách nhà Tử La một đoạn khá xa, ở tận góc vườn gần bờ sông. Chuồng lợn nhà Tử La cũng không phải sửa sang gì nhiều, chỉ cần dọn dẹp chút đất đá trước chuồng, quét tước lại một lượt là được rồi.
Hai vợ chồng Trần thẩm cùng bốn tiểu tử choai choai là Thiết Đản, Thiết Trụ, Tử Thụ và Tử Hiên chung tay dọn dẹp, chỉ một lúc đã xong, có thể thả ba con lợn nhỏ vào.
“Trần thẩm, nhà thẩm ở lại ăn cơm trưa với bọn cháu đi, bọn cháu làm cả cơm của mọi người rồi, gọi cả Đào Hoa tỷ đến nữa.” Tử Vi vừa múc nước cho mọi người rửa tay vừa nói.
“Không cần đâu, Đào Hoa ở nhà đã nấu cơm xong rồi, với lại, nhà thím còn phải về cho lợn ăn nữa. Nấu nhiều cơm cũng không sao đâu, các cháu giữ lại để tối ăn, tối không ăn hết cũng có thể cho lợn ăn. Sau này các cháu sẽ không sợ bị thừa cơm nữa.” Trần thẩm cười ha hả nói.
Tiếp đó, bà ấy lại dạy huynh muội Tử La cho lợn ăn thế nào, dạy xong thì cùng Trần thúc về nhà.
Theo lời của Trần thẩm thì, đám Tử La hay mang đồ ăn cho nhà bà, Tử Vi còn dạy Đào Hoa tỷ thêu, theo lý nhà thẩm ấy phải giúp các nàng một tay, sao có thể chỉ vì một chuyện nhỏ thế này cũng ở lại ăn cơm, chẳng phải phép gì cả.
“Giá lợn con là năm mươi văn một cân, ba con tổng cộng sáu mươi mốt cân, mọi người tính xem phải trả bao nhiêu tiền. Tính xong thì viết ra giấy, đưa cho ta xem.” Sau bữa cơm, mọi người theo Tử Thụ học mười chữ rồi thì Tử Thụ bắt đầu kiểm tra mấy “học sinh nhỏ” của mình.
Tử La thấy cách dạy của Tử Thụ rất tốt, bình thường lúc dạy mọi người viết chữ cũng rất thú vị, còn dạy mọi người thêm một số kiến thức ngoài lền nữa, giống như bây giờ bảo mọi người tính toán, dạy một số kỹ năng sinh hoạt.
Lần trước Tử La lấy danh nghĩa thần tiên gia gia dạy cả nhà số học hiện đại, Tử Thụ và Tử Hiên đều học rất tốt. Bây giờ, Tử Thụ đang muốn giúp mọi người ôn tập.
Tử Hiên và Tử La tính ra nhanh nhất. Tử Vi không lâu sau cũng tính ra. Còn Tiểu Lục, tuy rất thông minh nhưng dù gì cũng còn nhỏ, tính cả buổi trời cũng đành bất lực với mấy con số ngoài một trăm này.
Tử Đào hì hục cả buổi trời mới tính ra: “Tổng cộng là ba nghìn không trăm năm mươi văn tiền đúng không?”
Đến lúc Tử Đào nghe được Tử Thụ khẳng định thì cực kỳ vui sướng, ý chí học tập tăng vụt chưa từng có, vui vẻ nói với Tử Thụ: “Đại ca, chờ huynh đi học, học được cách tính bàn tính rồi lại về dạy muội nhé, muội cũng muốn giống mấy chưởng quỹ trong tiệm, tay gảy bàn tính, tính thật nhanh.”
“Được, Đại ca học được nhất định sẽ dạy mọi người.”
Tử La nghe Tử Thụ nói vậy, liền nghĩ đến trường tư thục mấy ngày nữa sẽ nhập học, nàng nói với mọi người: “Muội nghe nói là mấy ngày nữa trường tư thục trong thôn sẽ bắt đầu đi học đấy, Đại ca, Nhị ca, hai huynh chuẩn bị xong chưa?”
“Đúng, Tử Thụ, Tử Hiên, hai đệ chuẩn bị xong chưa?”
“Để mình Tử Hiên đi học thôi được không? Ta phải ở nhà trông nom một chút, trong nhà có gà, có lợn, bẫy mồi trên núi cũng phải đi xem, còn phải bắt thỏ cho Lưu bá bá nữa. Đại tỷ, mọi người đâu giải quyết được.” Tử Thụ nhíu mày, quyết định nói.
Bẫy trong núi hôm nào cũng phải đi xem, những con vật khác không cần xử lý, chỉ cần đưa đến Lưu Hương Lầu là xong, nhưng xử lý thỏ, làm thành thịt kho tàu lại tốn rất nhiều công sức, hơn nữa trong nhà còn cả gà và lợn, Tử Thụ đâu yên tâm được.
“Đại ca, huynh đi học đi, huynh học cái gì cũng nhanh, học rồi về dạy lại bọn đệ cũng được mà, đệ không biết dạy, đệ ở nhà thì tốt hơn.” Tử Hiên thấy vậy thì gấp gáp nói.
“Tử Thụ, Tử Hiên, cả hai đứa đều phải đi, ở nhà đã có Đại tỷ trông nom rồi.” Tử Vi khó có lúc kiên định nói.
Tử La thấy Tử Thụ, Tử Hiên đều nhường nhau thì đỡ trán, nàng bèn nói: “Đại ca, Nhị ca, hai huynh nghe Đại tỷ đi. Hai người nghĩ xem, ai bảo đến trường thì không thể giúp việc nhà? Trường tư thục trong thôn chỉ cách nhà ta có một khắc đi bộ thôi mà, rất gần. Sáng sớm hai người có thể dậy sớm bắt thú, sau đó đi học, buổi trưa về tầm một canh giờ cũng có thể giúp mọi người làm rất nhiều việc, buổi tối tan học hai huynh về qua ruộng cũng tiện lấy rau cho lợn. Như vậy không phải vừa có thể học, vừa giúp được việc trong nhà sao?”
Tử La biết nếu nàng không nói rõ ràng, để hai người này nghĩ thì họ sẽ không đồng ý đi học đâu.
Tử Thụ nghĩ một lúc, thấy Tử La nói cũng đúng. Tư thục vào giờ Thìn mới bắt đầu học (khoảng 8 giờ sáng), bọn họ có thể đi lấy thú dính bẫy về rồi đi học. Buổi trưa, tư thục có một canh giờ ăn cơm, bọn họ cũng có thể cũng có thể về nhà giúp việc. Đến cuối ngày, bọn họ lại có thể lấy rau cho lợn trên đường về. Thế là, Tử Thụ thả lỏng hơn.
Tử Đào thoải mái nói: “Đúng vậy, A La nói rất đúng, Đại ca, hai huynh cứ yên tâm học đi. Muội nhất định sẽ chăm chỉ giúp việc trong nhà. Muội còn chờ hai người thi đậu tú tài trở về, để bọn muội nở mày nở mặt nữa đấy. Muội nghe nói, tú tài không những có thể miễn thuế đất, mà còn được quan phủ phát gạo trắng cho ăn nữa kìa.” Tử Đào nói đến phần sau thì có chút ước ao.
“Tú tài thì tính là gì, Đại ca, Nhị ca của chúng ta nhất định có thể thi đậu cử nhân, tiến sĩ ấy.” Tử La tiếp lời Tử Đào.
“Sau này đệ sẽ đoạt giải trạng nguyên về cho Tam tỷ.” Tiểu Lục sợ mọi người quên mình thì cũng vào góp vui.
“Tiểu tử thối, đệ chỉ nhớ mỗi Tam tỷ thôi phải không? Trong lòng đệ đúng là không có Nhị tỷ mà.” Tử Đào làm bộ tức giận.
Tiểu Lục nghe vậy, cũng thấy có chút không ổn, vội nịnh nọt: “Nhị tỷ là tốt nhất mà! Đại tỷ, Nhị tỷ, Tam tỷ, Đại ca, Nhị ca đều tốt! Tiểu Lục sẽ đoạt giải trạng nguyên về cho mọi người.”
Tiểu Lục đáng thương bây giờ vẫn còn cho rằng trạng nguyên là rau cải trắng trên đường, chỗ nào cũng có.
“Đây là đệ nói đấy nhé, Tiểu Lục, đệ phải nhớ kỹ nha! Nhất định phải đoạt giải trạng nguyên về cho tỷ đấy, nếu không tỷ sẽ không cho đệ ăn kẹo đâu.” Tử La xấu xa nói.
Tử Thụ thấy tiểu muội đang gài bẫy tiểu đệ, khóe miệng không khỏi co giật, nghe Tiểu Lục trả lời xong, cũng suýt thì nội thương.
“Đương nhiên, đệ nhất định sẽ đoạt giải trạng nguyên về cho mọi người, nếu không thì sau này đệ sẽ không ăn kẹo viên nữa.” Tiểu Lục chỉ biết trạng nguyên là thứ khiến mọi người vô cùng nở mày nở mặt, nhưng vẫn không hiểu nó có nghĩa gì, tội nghiệp thằng bé sau này lớn lên, đèn sách cực khổ mới hối hận ngày hôm nay trẻ người non dạ.
Chuyện Tử Thụ và Tử Hiên đi học cuối cùng cũng được quyết định trong tiếng cười của cả nhà.
“Đại ca, Nhị ca, sách vở bút mực không thể thiếu được, Đại tỷ, chúng ta làm túi sách cho hai huynh ấy, còn sách thì mua nhé?” Tử La đề nghị.
“Sách thì đến trường, phu tử bảo mua cái gì thì mua cái đó, còn túi sách là cái gì? Dùng để đựng sách sao?” Tử Thụ rất ngạc nhiên hỏi.
“Vậy bình thường mọi người gọi đồ đựng sách là gì?” Tử La cảm giác hình như mình nói sai.
“Tất cả mọi người đều gọi là hòm đựng sách, sao vậy? Túi sách là muội học được ở chỗ thần tiên gia gia sao?”
“Đúng vậy, thần tiên gia gia dùng túi vải để đựng sách, chỗ chúng ta có không?” Tử La kiên trì đáp.
“Chỗ chúng ta, nếu không dùng hòm đựng sách thì sẽ dùng tay nải* để đựng.”
* Tay nải: túi vải may theo lối xưa, có dạng như một cái bọc, có quai đeo, dùng đựng đồ mang đi đường.
“Túi sách này cũng không khác tay nải là mấy, nhưng cũng không hoàn toàn tương tự, nó tiện hơn tay nải nhiều.” Tử La cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Vậy A La nói cho ta biết cách làm túi sách đi, nếu làm được sẽ làm cho Tử Thụ và Tử Hiên mỗi đứa mọt cái.” Tử Vi cũng tò mò không biết túi sách trông thế nào. Nếu dùng tốt thật, nàng cũng muốn làm cho mỗi đệ đệ một cái.
“Vâng, thật ra nó rất đơn giản. Lát nữa muội nói ra, nhất định tỷ sẽ làm được.” Tử La cực kỳ tin tưởng năng lực lĩnh ngộ và tay nghề của Tử Vi.
Quả nhiên, qua một buổi tối nỗ lực của Tử La và Tử Vi, chiếc túi sách đầu tiên của thời đại này cũng ra đời. Tử Thụ và Tử Hiên nhận được thành phẩm cũng vô cùng kinh ngạc, cũng vô cùng vui mừng.
“Thế nào? Tử La lo lắng hỏi hai người Tử Hiên.