“Mấy người không thể đi! Ta, ta trả bạc lại cho mấy người là được chứ gì!” Giang lão bà nói.
“Giờ biết sợ rồi hả? Muộn rồi!” Giang Nhị Nha trào phúng nói.
“Muốn chúng ta không đi báo quan cũng được, vậy bà thành ý một chút, nếu bà có thể thuyết phục bọn nhỏ không muốn báo quan nữa, cộng thêm bà phải đảm bảo mẹ bọn nhỏ không có chuyện gì, không mất tính2mạng, thì ta có thể cho bà một con đường.” Thôn trưởng nói tiếp.
“Được, được, chỉ cần không đi báo quan thì mọi chuyện đều có thể thương lượng!” Giang lão bà cắn răng nói.
“Được, vậy các cháu có yêu cầu gì thì cứ nói đi.” Thôn trưởng nói.
“Cháu không có yêu cầu gì, chỉ muốn đi tố cáo bà ta, đền mạng cho mẹ cháu!” Giang Nhị Nha tức giận nói.
“Ôi, chúng ta đều biết8lần này bà nội cháu quá đáng thật, cũng đáng để báo quan. Nhưng dù sao bà ấy cũng là bà nội cháu, cháu xem, nếu lần này bà ta có thể thật sự hối cải, làm theo yêu cầu của cháu, cháu có thể cho bà ta một con đường thoát không?” Thôn trưởng khuyên nhủ.
Mặc dù Giang Nhị Nha kích động, nhưng nàng không phải là người không biết suy nghĩ. Nàng biết báo6quan chưa chắc có thể giải quyết vấn đề, hơn nữa nàng cũng biết báo quan không phải dễ như vậy. Giờ thấy thôn trưởng cũng khuyên nàng đừng báo, như vậy cơ hội nàng báo quan thành công lại càng thấp.
Nhưng nàng không cam lòng!
Suy nghĩ thay đổi, nàng nghĩ tới ngày trước Tử La vô tình nói với các nàng: “Muội thấy những gia đình khác trong thôn đã ra ở riêng, bọn họ3chỉ cần hằng năm đưa một số tiền dưỡng lão là được, còn việc ăn uống sinh hoạt do gia đình con trai sống cùng phụ trách, không có chuyện con trai đã ở riêng rồi còn bị mẹ đến cướp đồ đạc. Thế nên Nhị Nha tỷ, nhà tỷ cũng có thể làm như vậy mà.”
Haha, những câu này đương nhiên là Tử La cố tình nói cho Giang Nhị Nha nghe!
Ở chỗ Tử La,5con cái thành gia lập nghiệp rồi đều sẽ ra ở riêng, khi đó cha mẹ đều do con trai trưởng nuôi dưỡng, những người con khác hằng năm chỉ cần cho cha mẹ tiền phụng dưỡng là được (đương nhiên ngoại trừ cha mẹ xảy ra chuyện gì đó bất ngờ).
“Được, vậy chúng cháu không đi báo quan nữa. Nhưng bà nội nhất định phải trả lại tiền cho nhà cháu, chúng cháu cần bạc này để cứu mạng mẹ cháu nữa.” Giang Nhị Nha nói.
Giang Tam thúc đang muốn ngăn cản Giang Nhị Nha đi báo quan, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì Giang Nhị Nha đã thôi. Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy hổ thẹn với thê tử. Tất cả là vì hắn vô dụng. Hắn cũng muốn mẹ hắn trả lại bạc, Giang Nhị Nha đã có chủ ý của mình, Giang Tam thúc cũng không nói nữa. Hắn quyết định mọi chuyện đều nghe theo Giang Nhị Nha!
“Yêu cầu này hợp lý. Nhị nha đầu, cháu còn có yêu cầu nào khác không?” Thôn trưởng nói.
“Thôn trưởng gia gia, chỗ chúng ta con cái ở riêng bình thường mỗi năm cho cha mẹ bao nhiêu tiền dưỡng lão ạ?” Giang Nhị hỏi.
“Bình thường con cái thành gia lập nghiệp rồi đều ở riêng, cha mẹ sống cùng con trưởng, những đứa con khác hằng năm sẽ hiếu kính cha mẹ một lượng bạc, y phục bốn mùa và quà lễ tết.”
“Được, thôn trưởng gia gia, hằng năm nhà chúng cháu cũng cho bà nội một lượng bạc, quần áo bốn mùa và quà lễ. Nhưng từ nay về sau, bà nội cùng các bá các thẩm, tất cả mọi người ở nhà cũ, nếu nhà cháu không mời thì không được bước chân đến gần nhà chúng cháu nửa bước.”
“Chúng cháu thật sự sợ bà nội, nếu bà nội cùng các thẩm còn đến nhà chúng cháu, chỉ sợ lại làm hại mẹ và các muội muội. Nếu bà nội và mọi người có thể làm đúng hai điều kiện trên thì tạm thời chúng cháu sẽ không đi báo quan.”
“Được, yêu cầu này có thể chấp nhận.” Thôn trưởng quay sang nói với Giang lão bà: “Giang lão bà, bà có đồng ý hai điều kiện trên không? Nếu bà không đồng ý thì bây giờ chúng ta sẽ lập tức đi báo quan.”
Giang lão bà nghe nói sau này không thể đến nhà Giang Tam thúc lấy đồ đạc nữa, trong lòng vô cùng không tình nguyện. Có điều nghĩ tới hằng năm bà ta có thể thu được một lượng bạc, quần áo bốn mùa và quà cáp, bà ta cũng nhịn. Cuối cùng nghe thôn trưởng nói nếu không đồng ý thì sẽ đi báo quan, Giang bà tử lại càng không dám nói gì.
“Được, ta đồng ý!”
“Thôn trưởng gia gia, nếu sau này bà nội không giữ lời thì làm sao ạ?” Giang Tam Nha và Giang Tứ Nha đã đứng dậy từ lâu, lo lắng hỏi.
“Đúng rồi, bà nội phải viết cho chúng cháu một tờ giấy cam đoan, bảo đảm sau này không được đến nhà cháu gây rối nữa. Nếu nuốt lời, chúng cháu sẽ truy cứu tội hôm nay, bồi thường chúng cháu một trăm lạng bạc!” Giang Nhị Nha nghe Giang Tam Nha nhắc nhở, nàng nghĩ đến nhà Đổng Nhị Lang viết thư nhận tội cho huynh đệ Tử La, nàng bèn học theo cách làm của họ.
“Được, yêu cầu này cũng không quá đáng!” Thôn trưởng nói.
“Giấy cam đoan gì chứ! Lẽ nào mày không tin bà già này?” Giang lão bà đang định cứ giả bộ đồng ý yêu cầu của Giang Nhị Nha trước, sau này bà ta lại đến nhà bọn họ thì sao, lẽ nào bọn họ dám ngăn mình! Giờ thấy Giang Nhị Nha muốn viết giấy cam đoan, đương nhiên bà ta không chịu.
“Vậy giờ chúng ta đi báo quan đi!” Giang Nhị Nha chẳng muốn phí lời với bà ta.
Cuối cùng Giang lão bà vẫn phải điểm chỉ trên tờ giấy cam đoan thôn trưởng viết, đồng thời phải trả lại tiền bà ta cướp.
Giang Nhị Nha, Tam Nha, Tứ Nha nhìn giấy cam đoan trên tay và số bạc, các nàng cười ra nước mắt. Khi về tới nhà, biết Giang Tam thẩm đã tỉnh lại, còn đang nói chuyện với Giang Đại Nha.
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi ạ?!” Giang Nhị Nha vui mừng nói.
“Nhị nha đầu, các con không sao chứ?” Giang Tam thẩm thấy cuối cùng tỷ muội Giang Nhị Nha đã về nên lo lắng hỏi. Bà nghe Giang Đại Nha nói Giang Nhị Nha cầm dao đi tìm Giang lão bà, nghe xong thì lo lắng khôn nguôi. Bà đang định bảo Giang Đại đi xem sao thì mọi người đã trở về. Nhìn thấy tỷ muội Giang Nhị Nha bình an, bà cũng yên lòng.
“Phương thuốc của Mã đại phu đúng là hữu hiệu, giờ con đi mời Mã đại phu đến khám cho mẹ.” Giang Nhị Nha nói xong thì chạy ra ngoài. Chỉ một lát sau Mã đại phu liền đến.
“Bây giờ đại nương đã không nguy hiểm đén tính mạng nữa rồi, nhưng vẫn cần phải uống bốn, năm thang thuốc nữa, tốt nhất là uống năm thang. Trong một tháng cần nghỉ ngơi thật tốt, nếu không sẽ để lại di chứng về sau.” Mã đại phu xem bệnh cho Giang Tam thẩm xong thì nói.
Tiễn Mã đại phu đi rồi, Tử La và Tử Hiên biết Giang Tam thẩm đã bình an nên cáo từ về nhà, sợ đi lâu tỷ muội trong nhà lại lo lắng.
Tử La, Tử Hiên về đến nhà nhìn thấy ngoài cửa có một chiếc xe ngựa, Tử La nhận ra đó là xe ngựa của Lưu Hương Lầu. Hôm nay không phải ngày Lưu Hương Lầu đến lấy trứng gà, hơn nữa Lưu Hương Lầu đều đến buổi sáng, giờ trời sắp tối rồi. Nghĩ tới một khả năng, Tử La và Tử Hiên đều chạy vội vào nhà!
“Có phải Lưu đại ca về không?!” Tử La nghe trong nhà có tiếng nói chuyện, vừa chạy vào vừa hỏi.
“Tiểu Trúc chào Hiên thiếu gia, tiểu thư A La.” Tiểu Trúc nhìn thấy Tử La, Tử Hiên đi vào thì cung kính chào hỏi.
“Lưu đại ca đâu? Sao không thấy huynh ấy?” Tử Hiên không thấy Lưu Hoành nên vội hỏi Tiểu Trúc.
“Thiếu gia còn ở thị trấn tham gia tiệc ngắm hoa của Huyện lệnh, ngày mai mới có thể về đến trấn. Thiếu gia sai tiểu nhân về trước báo tin cho lão gia và huynh muội Hiên thiếu gia. Ngày mai thiếu gia sẽ cùng bạn học trở về.” Tiểu Trúc thấy Tử Hiên hỏi bèn nói lại một lần nữa.
“Lưu đại ca thi thế nào rồi?” Tử Hiên hỏi tiếp.
“Thiếu gia đậu Tú tài rồi, đứng thứ tám mươi bảy!”
“Quá tốt rồi! Quá tốt rồi!” Tử Hiên và Tử La vui mừng.
Tiểu Trúc đi rồi, Tử Hiên hâm mộ nói: “Khi nào ta mới có thể thi đậu tú tài như thế.”
“Vậy Nhị ca cần cố gắng học đi!” Tử La khuyên nhủ.
“Không vội, Tử Thụ, Tử Hiên các đệ cứ từ từ học, chúng ta vẫn đang chịu tang, chưa thể tham gia khoa cử.” Tử Vi nhắc nhở.
“Ôi! Mấy người cũng sắp sửa thi Tú tài rồi, chỉ có đệ và Xuyên Tử vẫn còn ở lớp sơ cấp.” Thiết Trụ thở dài nói.
“Không sao, cậu còn có Xuyên Tử làm bạn mà. À, đúng rồi, đừng nói là các cậu vẫn đang học Thiên Tự Văn chứ?” Tử Hiên vỗ vai Thiết Trụ cười nói.
“Cậu nói chuyện cẩn thận chút được không?” Thiết Trụ gào lên!
Thiết Trụ, Xuyên Tử, Tử Hiên đều bằng tuổi, tại sao Tử Hiên có thể học lớp trung cấp, mà cậu và Xuyên Tử lại phải học lớp sơ cấp? Ông trời, đừng đùa như vậy chứ! Không thể không nói, đây là nỗi đau trong lòng Thiết Trụ.
“Ha ha ha, chẳng phải trong lớp các cậu còn có người lớn tuổi hơn sao? Đừng vội, cứ từ từ thôi, sốt ruột không ăn được đậu hũ nóng đâu.” Tử Hiên nói.
Thiết Trụ: “...” Ban nãy là ai nóng lòng muốn thi tú tài?
“Đúng rồi, không biết Thiếu Thanh thôn chúng ta, còn cả Đổng Vũ thế nào rồi.” Tử Hiên tò mò hỏi.
Tử Hiên không có hảo cảm gì với nhà Đổng Nhị Lang, đương nhiên với anh họ Đổng Vũ cũng không có cảm tình gì, thế nên Tử Hiên gọi thẳng tên Đổng Vũ cũng chẳng thấy có sao.
“Không biết, ban nãy huynh hỏi Tiểu Trúc ca, hắn nói quan sai báo tin đỗ tú tài ngày mai mới đến nhà, chờ mai là có thể biết bọn họ có trong danh sách hay không thôi.” Tử Thụ nói.
Vì huynh muội Tử La không nói cho Lưu Hoành biết trong thôn nàng cũng có người đi thi tú tài, nên Lưu Hoành không chú ý đến đám Trần Thiếu Thanh thế nào, Tiểu Trúc cũng không biết được mấy người họ thi đỗ hay không.
“Ta thấy Thiếu Thanh sư huynh lợi hại như vậy nhất định có thể thi đỗ, còn Đổng Vũ đã thi thử ba lần đều không đỗ, có vẻ không chắc lắm.”
“Có điều nếu Đổng Vũ thi đỗ, chẳng phải Tử Hiên cũng có anh họ làm Tú tài sao? Dù sao cũng uy phong một chút. Nhưng thấy dáng vẻ kiêu ngạo của mấy người Đổng Hoàng thị, ta lại không hy vọng Đổng Vũ có thể thi đỗ chút nào.” Thiết Trụ mâu thuẫn nói.