Đương nhiên, chỉ cần mọi người có thể nói ra sự tiến bộ của bản thân trong năm vừa rồi, đệ đều sẽ khen thưởng một lượng bạc!” Tử Thụ thoải mái nói.
“Đại tỷ, mau nói đi! Hiếm khi thấy Đại ca hào phóng như vậy, nếu không tiền tiêu vặt2của Đại ca đều sẽ dùng để mua kẹo và đồ chơi cho A La và Tiểu Lục đó.” Tử Đào nói.
Bình thường tiền tiêu vặt của Tử Thụ chủ yếu đều cho Tử La và Tiểu Lục, nếu không phải mua đồ ăn thì cũng là mua đồ chơi. Có8lúc là cậu tự mua cho Tử La, Tiểu Lục, có lúc lại do hai đứa trẻ đòi mua.
“Tốt quá! Vậy tỷ cũng tham gia cuộc vui mới được! Năm nay tỷ học được nhiều chữ hơn, kỹ thuật thêu cũng tiến bộ rất nhiều. Tỷ còn học được thêm nhiều6phương pháp thêu mới từ quyển sách A La phát hiện khi ở thị trấn nữa.”
“Không tồi! Đại tỷ, đệ cũng khen thưởng tỷ một lượng bạc!” Tử Thụ nói.
“Đại ca, còn đệ nữa, còn đệ nữa!” Tiểu Lục thấy Tử Thụ đã lối hà bao của mình ra, sợ mất3phần, thế nên vội nói.
“Được, vậy Tiểu Lục cũng nói xem đệ đã tiến bộ những gì nào!” Tử Thụ nói.
“Đệ, đệ...” Tiểu Lục suy nghĩ hồi lâu cũng không ra những tiến bộ của mình, thật lâu sau nhóc mới nói: “Đệ cao hơn! Còn có thể viết được hơn5mấy trăm chữ!”
“Được, cũng coi như Tiểu Lục đã tiến bộ.” Tử Thụ cực kỳ hào phóng nói.
Hà bao của Tử Thụ nhanh chóng mất đi năm lượng bạc, gần như sắp không còn gì.
Có điều tiền tiêu vặt của mình có thể khiến mọi người vui mừng phấn khởi như vậy, cậu cũng thấy đáng giá, không đau lòng chút nào.
Cả nhà Tử La cười nói vui vẻ, chẳng mấy chốc đã đến lúc ăn sủi cảo.
Từng chiếc bánh sủi cảo mập mạp, vỏ mỏng, nhân đầy thịt heo và củ cải trắng, vô cùng nóng hổi, khiến ai nhìn thấy cũng phải rớt nước dãi. Mấy người Tử La ăn xong, miệng ai nấy cũng toàn là vết bóng mỡ.
Ăn sủi cảo xong cũng là lúc đón giao thừa, Tử La vốn định thức đón giao thừa chứ không muốn ngủ thϊế͙p͙ đi như năm ngoái. Nhưng cơ thể nàng vẫn còn quá non nớt, Tử La ngồi một lúc, hôm sau tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường, bầu trời bên ngoài đã sáng rõ.
Một năm mới lại bắt đầu!
Đây là lần thứ hai Tử La đón năm mới tại đây!
Khác với khung cảnh hân hoan đón năm mới của Tử La, năm mới của Mạc Vân Thiên không hề vui vẻ sung sướng như vậy.
Trên đường Mạc Vân Thiên trở lại kinh thành phong hầu thì bị một bang phái giang hồ ám sát.
Mạc Vân Thiên dùng chân cũng đoán được đám thích khách này là do mẹ con Mạc Ngô thị phái tới, chỉ là Mạc Vân Thiên không có chứng cứ xác thực mà thôi.
Suýt nữa thì Mạc Vân Thiên bị nhóm thích khách này làm chậm trễ thời gian hồi kinh phong hầu. Cũng may, đây chỉ là chút trở ngại nhỏ. Cuối cùng, Mạc Vân Thiên vẫn về kinh thành đúng hạn.
Mạc Vân Thiên tham gia giao thừa yến trong cung không lâu thì từ biệt về Mạc Bắc.
Trên đường, tại dịch quán.
Mạc Nhị thúc gõ nhẹ cửa phòng của Mạc Vân Thiên.
“Thiếu chủ?”
“Vào đi!” Một lúc sau trong phòng vang lên giọng nói trầm thấp của Mạc Vân Thiên.
Mạc Nhị thúc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy Mạc Vân Thiên quay mặt về phía cửa sổ, nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Mạc Nhị thúc thấy bóng lưng Mạc Vân Thiên lúc nào cũng chứa đựng một nỗi buồn bã thê lương hiu quạnh.
Vị thiếu chủ này của ông từ nhỏ đã là người có tâm tư sâu nặng hơn bình thường, nói năng cũng không nhiều. Từ khi Hầu gia và phu nhân lần lượt rời đi, thiếu chủ càng trở nên trầm mặc hơn. Ông nghĩ, thiếu chủ lúc này nên có một vị Thiếu phu nhân bầu bạn, quan tâm và chăm sóc mới đúng.
Đáng tiếc, thiếu chủ không chỉ lạnh lùng, mà còn không có hứng thú với chuyện nam nữ, càng không có ý định kết hôn.
Những thiếu chủ thế gia khác bằng tuổi này hầu như đã kết hôn hết, mà cho dù chưa kết hôn thì cũng đều có tiểu thϊế͙p͙ hoặc thông phòng.
Nhưng, thiếu chủ của ông không chỉ không có ý định kết hôn, mà ngay cả ý định cưới tiểu thϊế͙p͙ hay thông phòng cũng không có. Ông nghĩ, nếu mấy năm nữa mà thiếu chủ vẫn không có nhu cầu về phương diện này, thì khó mà khiến cho các thủ hạ không hoài nghi thân thể của thiếu chủ có phải bị vấn đề gì không.
Đương nhiên, thân là một quân y của thiếu chủ, ông biết thân thể của thiếu chủ rất khỏe mạnh cường tráng.
Lần hồi kinh phong hầu này, Hoàng Thượng không chỉ muốn phong tước Hầu gia cho thiếu chủ, mà còn có ý tứ ban hôn cho thiếu chủ. Nhưng thiếu chủ lại nói hiện tại biên cương đang nhiều việc, muốn bảo vệ biên cương, tạm thời không có ý định kết hôn.
Mạc Nhị thúc nghĩ, thiếu chủ kiên quyết cự tuyệt ý ban hôn của Hoàng Thượng, thật không hiểu thiếu chủ muốn làm gì.
Những thế gia khác, những nam nhi bình thường đều được cha mẹ lo liệu hôn sự. Nhưng thiếu chủ của ông không cha không mẹ, không có ai lo liệu chuyện hôn nhân đại sự cho thiếu chủ, mà họ cũng không thể mong chờ Mạc Ngô thị lo liệu hôn sự này được. Bọn người đó còn mong cho thiếu chủ không có người nối nghiệp nữa ấy.
Xem ra, đám thuộc hạ bọn họ lại phải lao tâm với hôn sự của thiếu chủ rồi.
Mạc Nhị thúc ngưng dòng suy nghĩ, phục hồi tinh thần: “Thiếu chủ, nên bôi thuốc rồi!”
“Ừ!”
Mạc Nhị thúc tỉ mỉ bôi thuốc cho Mạc Vân Thiên xong thì thủ hạ của Mạc Vân Thiên, bao gồm năm vị gia tướng, Mạc Nhất, Mạc Tam, Mạc Tử, Mạc Ngũ và Mạc Tây luôn âm thầm bảo vệ Mạc Vân Thiên đều đi vào báo cáo tình hình.
Bên cạnh Trần Bắc Hầu Mạc gia đời đời đều có bốn vị gia tướng. Bốn vị gia tướng đời thứ nhất cùng giành chính quyền với Mạc Khung, luôn luôn đi theo Mạc Khung vào sinh ra tử, đời sau lại được tuyển chọn từ đám hậu bối, rồi huấn luyện bồi dưỡng. Đây cũng chính là bốn vị gia tướng ở Mạc gia mà ai ai cũng biết.
Nhưng mọi người không hề biết là, thật ra Mạc gia còn có vị tướng thứ năm. Năm đó theo Mạc Khung giành chính quyền cũng có năm vị, nhưng một trong số đó là âm thầm bảo vệ Mạc Khung, nên mọi người chỉ biết đến bốn vị gia tướng của Mạc gia mà thôi.
Mạc Nhị thúc, Mạc Tam thúc, Mạc Tứ thúc và Mạc Ngũ thúc đều là những gia tướng đời trước đi theo cha của Mạc Vân Thiên, nhưng bởi vì cha Mạc Vân Thiên mất sớm, người ở cạnh Mạc Vân Thiên lại không có ai, nên bây giờ nên mấy người Mạc Nhị thúc, Mạc Tam thúc đều ở cạnh giúp sức cho hắn.
Mạc Nhất, Mạc Nhị, Mạc Tam, Mạc Tứ và Mạc Ngũ lớn lên cùng Mạc Vân Thiên, đều được mấy người Mạc Nhị thúc đào tạo để thành người nối nghiệp.
Còn Mạc Đông, Mạc Bắc, Mạc Nam, Mạc Tây là người mà cha của Mạc Vân Thiên đặc biệt bồi dưỡng cho hắn, trong đó Mạc Tây là người âm thầm bảo vệ.
Mà lần này, ngoại trừ Mạc Tam thúc, Mạc Tứ thúc, Mạc Đông và Mạc Bắc ở lại biến thành để tiếp tục thủ vệ. Mạc Ngũ thúc, Mạc Nam được Mạc Vân Thiên phải đến âm thầm bảo vệ mấy huynh muội Tử La thì những người khác là Mạc Nhất, Mạc Nhị đều cùng Mạc Vân Thiên hồi kinh.
“Hầu gia! Thuộc hạ đã cẩn thận thăm dò chuyện sát thủ lần này. Tất cả đều xuất thân từ phái Thu Phong. Thuộc hạ còn nghe nói, các chủ của Thu Phong gần đây khá thân thiết với nhà mẹ đẻ của Mạc Ngô thị. Tiếc là lần này chúng ta không bắt sống được ai, nếu không, bạn thuộc hạ có biện pháp để những sát thủ này mở miệng khai nhận ra Mạc Ngô thị. Bọn thuộc hạ bất tài, không bắt được người sống, cầu xin Hầu gia trách phạt.” Mạc Nhất cung kính báo cáo, sau khi nói hết câu thì cùng Mạc Nhị, Mạc Tam quỳ xuống xin Mạc Vân Thiên Giáng tội.
Mạc Vân Thiên lơ đễnh khoát tay một cái, nói: “Thôi bỏ đi! Chắc chắn mấy người Mạc Ngô thị cũng không ngốc đến mức để lại manh mối cho chúng ta tra ra được đầu. Cho dù chúng ta bắt được người sống, ép họ xác nhận, thì e là người bọn họ khai ra cũng chưa chắc đã là Mạc Ngô thị.”