Thân Diệc Phàm thấy Tử La đối đáp cùng hắn không chút luống cuống, khác hẳn với hình tượng khóc thút thít vì một xâu kẹo hồ lô, lại cảm thấy rất mới mẻ. Hắn hỏi tiếp: “Vậy các muội cảm thấy công thức của món bánh kem này đáng bao nhiêu tiền?”
Tử La cũng biết hôm nay nàng thể hiện hơi quá nên mếu máo nói: “Muội quên mất đại ca đại tỷ nói như nào rồi.”
Mã chưởng quỹ và Thư Mặc, còn cả tiểu nhị vừa thấy Tử La đối đáp cùng thiếu gia, mới đầu còn kinh ngạc vì sự thông minh của nàng, nhưng mà khi nghe câu tiếp theo chợt ồ ra, hóa ra nhóc con nghe anh chị nói chuyện rồi bắt trước như vẹt thôi.
Thân Diệc Phàm cũng chẳng thấy sao cả. Tựa như từ lần đầu hắn gặp Tử La, trong lòng hắn cũng cho rằng cô bé nên thông minh như vậy.
Còn Tử Thụ và Tử Vi đã sớm quen với sự thông minh của nàng rồi.
Thân Diệc Phàm lại hỏi lại đám Tử Thụ: “Vậy xin hỏi các đệ định bán công thức này bao nhiêu tiền?”
Cả đám Tử Thụ bị hỏi tới, bọn họ còn chưa bàn bạc nên bán giá bao nhiêu đâu.
Vì vậy, Tử Thụ suy nghĩ nói: “Vậy cũng phải xem công tử ra giá như thế nào?”
Nghe vậy Thân Diệc Phàm còn tưởng huynh muội Tử Thụ không tin bọn hắn có thể đáp ứng được cái giá yêu cầu nên ướm thử.
Nên hắn nói cái giá thích hợp nhất trong lòng: “Chẳng giấu gì các đệ, lấy công thức bánh kem bây giờ, Tụ Phương Trai bọn ta có thể ra giá một trăm lượng bạc. Còn công thức cải thiện có thêm sữa bò, ta muốn thử trước mới quyết định được giá cả, mấy đứa thấy sao?”
Tử La cũng thấy cái giá này tạm ổn, nhưng nàng không muốn bán đứt công thức này ngay lập tức.
Nàng nhìn ánh mắt dò hỏi của Tử Thụ đang liếc qua nàng, bèn làm bộ như nhớ ra gì đó: “Muội nhớ ra rồi! Lúc trước có phải đại ca nói có quán điểm tâm quan tâm tới công thức của chúng ta, chỉ cần đưa họ công thức này miễn phí, chúng ta có thể nhận được hai phần lợi nhuận của món này trong năm năm không, còn sau năm năm tiền kiếm được là của bọn họ.”
Tử Thụ và Tử Hiên thấy vậy đều thầm nghĩ: Hôm nay A La bịa nhiều thế nhỉ! Bọn họ nói lời này khi nào!
Nhưng nghĩ lại thì A La luôn là người thông minh, có chủ kiến, có lẽ nàng nói vậy là có lý do của mình nên họ cũng không phủ nhận vội.
Mã chưởng quỹ vừa nghe đã khiếp sợ! Hai phần lợi nhuận, mạnh mồm thật! Phải biết món điểm tâm bán kém nhất trong tiệm bọn họ, lợi nhuận một tháng cũng hơn mười lượng bạc. Chỉ tính theo món bán dở nhất, hai phần lợi nhuận là một năm hơn hai mươi lượng bạc rồi, còn cao hơn lương một năm của ông!
Nhưng chủ tử còn chưa lên tiếng, nào có chỗ cho họ nói chuyện.
Mà Thân Diệc Phàm cũng kinh ngạc vì vốn kiến thức của Tử Thụ. Ban đầu hắn cho rằng huynh muội Tử Thụ chỉ là thiếu niên nhà nông bình thường, không ngờ họ lại có tầm nhìn xa xôi đến thế. Một trăm lượng bạc thoạt nghe có vẻ rất nhiều, nhưng là bán đứt trong một lần, sao có thể so được với hai phần lợi nhuận tích lũy lại.
Xem ra hắn nên thay đổi cái nhìn về mấy đứa trẻ này! Nếu huynh muội bọn họ thực sự có tầm nhìn, hắn không ngại có thêm vài người bạn tiềm lực. Không thể không nói, năm ấy Thân Diệc Phàm mới mười bốn tuổi đã nắm quyền quản lý buôn bán của gia tộc, cũng là do hắn có tầm nhìn.
Sau đó, hắn tự hỏi tính khả thi của cuộc mua bán này.
Hiện tại đã lâu lắm rồi điểm tâm không có gì đột phá. Tất cả mọi người đều có cảm giác nhàm chán với những món điểm tâm hiện tại. Nếu bây giờ bọn họ đẩy ra món điểm tâm mới ở tất cả các cửa hàng ở thành Bạch Nhạc, chắc chắn sẽ hấp dẫn được sự chú ý của mọi người.
Nói vậy, danh tiếng của Tụ Phương Trai bọn họ trong ngành sản xuất điểm tâm này sẽ bước lên một nấc thang mới. Đây có lẽ là một cơ hội lớn của bọn họ!
Hơn nữa, hai phần lợi nhuận cũng không nhiều. Tụ Phương Trai bọn họ cũng từng trích phần trăm cho đầu bếp làm điểm tâm rồi.
Vì thế, Thân Diệc Phàm cũng không vội vàng từ chối.
Hắn nói với Tử Thụ: “Được rồi, vậy hai ngày nữa, đợi bọn ta chuẩn bị sữa bò xong, các đệ lại đến làm thử bánh kem cải tiến. Nếu bọn ta thấy bánh kem cải tiến đáng giá, sẽ đáp ứng điều kiện kia. Được không?”
Bây giờ Tử Thụ cũng hơi hơi hiểu ra tại sao Tử La nói vậy: “Được ạ, cứ theo lời thiếu gia.”
Đương nhiên, Tử Hiên và Tử Vi cũng hiểu ra. Dù sao trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn cố gắng học hỏi. Có Tử La dẫn dắt, kiến thức của họ cũng không còn như xưa.
“Tốt rồi, cứ quyết định vậy đi. Đến lúc đó các đệ nhớ tới đấy! Còn nữa, số bánh kem hiện tại các đệ có cửa tiệm bọn ta cũng mua luôn, bán thử xem thế nào. Ta mua bằng giá lúc nãy các đệ rao bên ngoài, các đệ thấy được không?” Thân Diệc Phàm nói tiếp. Hắn cũng vui vẻ giúp huynh muội Tử La.
“Bọn muội cảm ơn đại ca ca.” Thấy Thân Diệc Phàm muốn mua trước số bánh kem các nàng mang tới, Tử La vui sướng vô cùng, vậy là khỏi phải bày hàng bán tiếp rồi.
Thân Diệc Phàm nhìn Tử La đồng ý sảng khoái như thế, không chút ngượng ngùng, hảo cảm của hắn với nàng càng tăng vọt.
“Đừng ngại, mà nói lại thì ta cũng phải cảm ơn công thức bánh kem của mấy đứa mang lại cho Tụ Phương Trai cơ hội mới.” Thân Diệc Phàm cười nói.
Khi mọi việc đều bàn xong, Mã chưởng quỹ đi tính tiền số bánh kem huynh muội Tử La mang tới. Tử Thụ chào tạm biệt Thân Diệc Phàm và Mã chưởng quỹ, cũng hẹn hai ngày sau tới dạy họ làm bánh kem!
Từ trong tiệm bước ra, đến một chỗ vắng vẻ, Tử Thụ khen Tử La: “A La thông minh quá đi.” Nhưng cậu cũng dặn dò: “Nhưng thông minh ắt bị người ganh ghét. Sau này A La phải học cách che giấu bản thân, đừng để lộ trước mặt người ngoài, hiểu không?”
Qua quá trình quan sát trong khoảng thời gian này, Tử Thụ nhận thấy tiểu muội cậu còn thông minh hơn những gì bọn họ tưởng tượng, có những việc chỉ cần dạy nàng một lần là học được. Vì vậy cậu cũng không sợ tiểu muội nghe không hiểu.
Sau khi Tử Thụ nói xong, Tử Vi, Tử Hiên và Tử Đào cùng suy tư. Bọn họ hiểu Tử Thụ đang lo lắng điều gì. Chỉ có Tiểu Lục vẫn còn ngây thơ, chẳng lẽ thông minh không phải việc tốt sao? Vì sao phải giấu, mà đại ca đại tỷ sao trông lo lắng thế, nhưng cậu là bé ngoan, cậu không hỏi. Tuy rằng cậu còn nhỏ, nhưng cũng biết đại ca đại tỷ làm tất cả vì bọn họ.
“Đại ca nói đúng, tiểu muội, sau này cứ để huynh và đại ca xử lý mọi chuyện đi! Muội chỉ cần làm một bé gái vui vẻ, có một tuổi thơ hạnh phúc là được. Việc kiếm tiền có huynh và đại ca rồi.” Tử Hiên đau lòng nhìn tiểu muội, bé con mới bao tuổi mà đã phải suy tính chuyện gia đình.
“A La biết ạ. A La thông minh lắm! Muội bảo người ta mấy cái này do đại ca, đại tỷ nghĩ ra mà. Người ta không biết là muội nghĩ ra đâu. Muội thông minh không.” Tử La bày ra vẻ mặt mau khen muội đi.
“Được rồi, chỉ có chúng ta biết rõ bản thân chưa từng bàn bạc việc bán công thức bánh kem, tất cả là ý của A La, người khác biết sao được? Bởi vậy, A La nhà chúng ta thông minh lắm, đại ca đừng lo lắng.” Đừng tưởng ngày thưởng Tử Đào hay trêu Tử La, thật ra người yêu thương Tử La nhất là nàng. Tuy nàng biết đại ca đại tỷ không có ý trách Tử La, nhưng nàng vẫn muốn bênh.
Có một lần, nàng, Tử La, và Tiểu Lục cùng chơi với trẻ con trong thôn (tha thứ cho A La vẫn còn chưa hết trẻ con, thỉnh thoảng vẫn chạy loạn với đám trẻ con trong thôn). Có thằng nhóc tên Cẩu Đản thấy bím tóc của A La chổng lên trời trông rất đáng yêu, liền chạy ra tháo bím tóc của A La. Ai ngờ sau đó Tử Đào đuổi nó chạy khắp thôn. Từ đó, nó thấy Tử Đào là chạy biến, không dám trêu bọn Tử La nữa.
Cái danh ớt nhỏ của Tử Đào cũng lan khắp thôn.
“Ố ồ, từ bao giờ mà Tử Đào lại thấy A La thông minh thế, còn quan tâm A La kìa. Lần trước ai vì một xâu kẹo hồ lô mà đuổi A La chạy khắp sân nhỉ?” Tử Hiên thấy vậy mở miệng trêu Tử Đào.
“Việc nào ra việc đó, lần trước A La không đúng mà.” Tử Đào mạnh miệng.
Nói đến chuyện kẹo hồ lô này, Tử La không biết giấu mặt vào đâu. Lần đó, sau khi Tử Vi lấy kẹo Thân Diệc Phàm mua tặng cho người khác, Tử La ăn hết kẹo của mình rồi vẫn còn thòm thèm. Thấy trong phòng còn một xâu thì lấy ra ăn. Ai ngờ xâu này của Tử Đào để dành để mai ăn. Thế là chọc phải tổ ong vò vẽ.
Tử Đào thấy kẹo của mình bị Tử La ăn hết thì tức điên. Nàng đuổi theo Tử La chạy khắp sân. Cuối cùng, Tử Thụ phải ra giảng hoà nên Tử La mới tránh được một kiếp.
“Đúng á, việc lần trước muội sai mà. Xin lỗi nhị tỷ~” Tử La nịnh nọt.
Tử Đào thấy bộ dạng của Tử La cuối cùng cũng phì cười: “Chỉ được cái dẻo miệng!”
“Sắp trưa rồi. Chúng ta tìm chỗ ăn cơm trưa đi.” Tử Vi thấy đề tài này qua đi, thời gian cũng không còn sớm, liền đề nghị đi ăn cơm trưa.
“Qua bên kia ăn mì nước nhé?” Tử Hiên chỉ vào quán mì cách đó không xa.
Thấy quán mì kia cũng tấp nập, có vài người đang ăn mì. Lò lửa cháy hừng hực, hơi nóng ta ra từ nồi, vào đầu đông vô cùng hấp dẫn. Tất cả mọi người đều đồng ý.
Mấy huynh muội Tử La vào quán tìm một cái bàn trống ngồi xuống. Chủ quán là một đôi vợ chồng trung niên, thấy có khách đến ông bác chạy qua hỏi: “Mấy vị khách quan muốn ăn gì đây?”
Tử Thụ hỏi: “Ở đây có món gì không bác?”