Tử Thụ cuồng em gái còn cho rằng Tử La bị doạ sợ, vội vàng bế Tử La lo lắng hỏi: “A La, không sao đâu, đừng sợ, đừng sợ.”
Lúc này, Tử La mới hồi phục tinh thần lại. Nàng nhìn đại ca đang lo lắng hỏi xem nàng có sao không, bất giác nước mắt tuôn rơi. Kiếp này nàng thật may mắn, có người nhà yêu thương đến vậy.
Tử Thụ thấy Tử La khóc thì càng thấy lo hơn. Cậu sợ lúc nãy Tử La có xây xát chỗ nào đó nên kiểm tra nàng từ trên xuống dưới, xác nhận không bị thương chỗ nào mới yên lòng.
“Muội buồn vì kẹo rơi hả? Không khóc nào, huynh mua cho muội mấy xâu.” Thân Diệc Phàm cũng nghĩ rằng Tử La khóc vì rơi kẹo. Hắn liếc nhìn người bán hàng rong đang đẩy xe kẹo hồ lô ý bảo người kia lại đây.
Người bán hàng rong kia cũng nhạy bén, chạy nhanh sang đưa một đống kẹo vào tay Tử Thụ, sau đó nhận tiền từ chỗ Thư Mặc.
Những việc này chỉ xảy ra trong nháy mắt, Tử La ngỡ ngàng nhìn đống kẹo kia, tạm dừng khụt khịt, ngẩn ngơ nhìn Thân Diệc Phàm. Thân Diệc Phàm thấy vậy càng chắc chắn cô bé khóc vì không có kẹo. Hắn dở khóc dở cười, càng lúc càng thấy cô bé này thật đáng yêu!
“Sao có thể mặt dày mày dạn thế được, do huynh muội ta đụng phải công tử trước, lại khiến công tử phải tốn kém.” Tử Thụ muốn chạy theo đưa bạc cho người bán hàng rong, nhưng người ta đã đi mất rồi.
“Không có gì đâu, cô bé vui là được. Chúng ta cáo từ trước!”
Mãi đến khi bóng Thân Diệc Phàm đi xa, Tử La nhìn mấy xâu kẹo trong tay đại ca, đột nhiên muốn khóc quá! Tốt xấu gì thì chị đây năm đó cũng yêu thầm đàn anh, giờ lại bết bát tới độ để một thiếu niên giống anh ấy như đúc mua kẹo dỗ, sao chịu cho nổi!
“A La, ăn thêm một xâu nữa nhé?” Tử Thụ cũng tưởng Tử La khóc vì kẹo hồ lô.
“Dạ!” Tử La biết đại ca hiểu nhầm, nhưng nàng quyết định mặc kệ, dù sao mọi người đều nghĩ thế, vậy thì cứ ăn cho thỏa, dù sao lúc nãy nàng vẫn chưa ăn đã nghiền. (A La, cưng chắc chắn lúc nãy cưng khóc vì thích ăn kẹo, tiếc xâu kẹo kia chưa ăn xong chứ.)
Vì vậy, Tử Thụ nắm tay Tử La đang ăn kẹo hồ lô tiếp tục dạo phố!
Cuối cùng mấy xâu kẹo hồ lô kia, cả Tử La, Tiểu Lục rồi cả Tử Đào, chiến đấu suốt một ngày vẫn chưa ăn hết. Tử Vi sợ mấy đứa bé ăn nhiều hỏng răng, kêu chúng nó chia cả cho Trụ Tử với Vật Tắc Mạch ăn cùng.
Sau đó, họ đi vào quán thịt heo lần trước mua vài cân thịt nạc cùng rất nhiều xương ống.
Từ khi cả nhà Tử Thụ nếm thử canh xương hầm thơm nức, mỗi lần lên trấn họ đều mua rất nhiều xương và thịt.
Qua một tháng dùng canh xương hầm tẩm bổ, huynh muội Tử Thụ đều cảm nhận được lợi ích của nó. Bọn họ nhận ra sau khi ăn canh xương hầm, cảm thấy rất tỉnh táo, lúc ngủ cũng sâu giấc. Nhưng họ không biết rằng một phần là do Tử La bỏ thêm nước không gian vào.
Hiện giờ mỗi lần họp chợ, Tử Vi đều đưa tiền để mua xương heo.
Lúc đi qua một sạp bán bánh đậu xanh, Tử Thụ nhớ ra Tử La thích ăn nhất là bánh đậu xanh, bèn hỏi nàng: “A La, đại ca mua bánh đậu xanh cho muội nhé?”
Có lẽ lần trước khi thím Trần cho mấy huynh muội bọn họ một hộp bánh đậu xanh, Tử La thích bánh này nên ăn rất nhiều, còn thiếu chút không ăn được cơm tối. Tử Thụ chú ý tới điểm này nên biết nàng rất thích ăn bánh đậu xanh.
Tử La nhìn từng miếng bánh đậu xanh cắt khối ngon lành, nuốt nước miếng, mong chờ nhìn đại ca.
Tử Thụ biết tỏng tiểu muội nhà mình nghĩ gì, nên mua một hộp to cho nàng, nhưng cũng không quên nhắc nhở: “Để về nhà rồi ăn, mà không được ăn hết cả hộp như lần trước nhé. Biết chưa?”
Tử La gật đầu cái rụp!
Đột nhiên, Tử La nhớ tới bánh kem ở hiện đại, hình như ở đây chưa có món nào như bánh kem cả. Nếu ở đây còn chưa có bánh kem, thế chẳng phải lại có thêm đường kiếm tiền à. Mà hình như trong nhà không có trứng gà. Vì thế nàng nói với Tử Thụ: “Đại ca, chúng ta mua thêm trứng gà được không?”
Tử Thụ nhớ lại từ khi nhà Nhị bá cướp hai con gà mái đẻ trứng nhà họ đi, Tử La và Tiểu Lục vẫn chưa được ăn trứng gà, cậu đáp ứng không chút do dự.
“Đại nương, trứng gà này bán như nào ạ?” Tới trước sạp trứng gà, Tử Thụ hỏi.
“Một văn tiền một quả, cháu muốn bao nhiêu?”
Tử La biết làm bánh kem cần rất nhiều trứng, nàng nói với Tử Thụ: “Đại ca, mình mua hai mươi quả nhé?”
“Được, chúng ta mua hai mươi quả.”
“Hai mươi quả của cháu đây, đếm lại đi.” Đại nương bán trứng gà đựng trứng trong một cái rổ nhỏ đưa qua.
“Hai mươi văn đây ạ.” Tử Thụ đếm trứng xong đưa tiền cho đại nương.
Khi hai người Tử La về nhà thì vừa lúc đến giờ cơm trưa. Sau bữa trưa Tử La nói với mọi người nàng muốn làm bánh kem. Mọi người cho rằng nàng học được ở chỗ thần tiên gia gia, nên cũng không hỏi nhiều.
Tử Hiên bị nàng phân công đánh lòng trắng trứng. Tử Hiên ai oán, thương thay cho tay cậu! Mãi đến khi lòng trắng đạt chuẩn, Tử Hiên đã đánh liên tục mười lăm phút rồi.
Tử La nhào lòng đỏ trứng với bột mì, đánh đường với lòng trắng trứng, sau đó cho hỗn hợp vào nồi hấp. Hết cách rồi, ở đây không có lò nướng.
Lúc bánh kem ra nồi, mọi người đều bị hấp dẫn bởi hương vị thơm ngọt đó. Tử Hiên cũng vứt hết oán niệm lúc đánh lòng trắng trứng lên chín tầng mây!
Sau khi ăn thử bánh kem, mọi người đều nhất trí bánh kem là món điểm tâm ngon nhất từng ăn, Tử La càng thêm có lòng tin với món bánh kem của mình!
Lúc trước khi nàng ăn thử điểm tâm ở Tụ Phương Trai, nàng phát hiện hương vị điểm tâm ở đây rất giống nhau, ngoại hình cũng không tinh tế. Vì thế, nàng phỏng đoán tay nghề làm điểm tâm ở nơi này thua xa hiện đại. Có lẽ, nàng có thể dựa vào tay nghề làm bánh kem kiếm một đống tiền rồi!
“Đại ca, mình lấy bánh kem ra bán có được không?” Tử La hỏi.
“Đại ca, đề nghị của tiểu muội cùng được đấy, đệ cảm thấy bánh kem do tiểu muội làm còn ngon hơn điểm tâm ở Tụ Phương Trai. Chúng ta mang đi bán chắc chắn sẽ có người mua.” Tử Hiên lên tiếng.
Tử Đào cũng hùa theo: “Đúng đó, muội cũng thấy vậy.”
Tử Thụ cũng cảm thấy ổn, nên nói với Tử Vi: “Đại tỷ, đệ thấy đám Tử Hiên nói không sai, hay chúng ta bán thử xem?”
“Vậy đến phiên chợ sau chúng ta bán thử một ít xem thế nào.” Tử Vi cũng đồng ý.
Mấy ngày kế tiếp, Tử La càng toàn tâm toàn ý nghiên cứu xem làm thế nào để hoàn thiện và phát triển cách làm bánh kem. Không phụ lòng nghiên cứu, bánh kem Tử La làm ra càng ngày càng ngon. Nàng còn dùng táo đỏ để làm bánh kem táo đỏ. Tử La cảm thấy nếu có sữa bò thì càng tốt! Như thế thì bánh kem của nàng càng ngon hơn nữa.
Cuối cùng cũng chờ tới ngày phiên chợ tiếp theo! Ngày đó mấy huynh muội Tử La lại cùng nhau xuất phát lên trấn trên! Vì lúc trước các nàng hẹn với Lưu chưởng quỹ đến cuối giờ Thìn mới lấy thịt thỏ đã chế biến, giờ vẫn còn sớm, nên Tử La tiện đường mang thịt thỏ sang Lưu Hương Lâu luôn, đỡ mất công Lưu chưởng quỹ phái người đi một chuyến.
Lần này nhà họ chỉ bắt được bốn con thỏ, một mình Tử Thụ là vác được hết. Tiếp nữa là năm cân bánh kem các nàng làm do Tử Hiên vác. Tử Vi còn cầm theo khăn thêu của nàng, chuẩn bị mang tới tiệm thêu xem người ở đó còn muốn mua không. Mười ngày nay tuy rằng lúc đầu bận thu mua quả hồng, nhưng Tử Vi cũng thêu không ít khăn.
Mà ba đứa nhóc Tử Đào, Tử La, Tiểu Lục tay không quần áo nhẹ ra trận!
Chưa tới giờ Thìn, cả bọn đã tới trấn trên, đầu tiên phải tìm vị trí tốt dọn sạp chuẩn bị bán bánh kem. Sau khi chuẩn bị xong hết tất cả, Tử Thụ nói: “Mọi người ở đây trông sạp, huynh và đại tỷ đưa thỏ đến chỗ Lưu chưởng quỹ, sau đó đến tiệm thêu bán khăn. Tử Hiên ngồi đây trông chừng Tử Đào với Tử La cẩn thận đấy.
“Đại ca, đại tỷ, hai người cứ yên tâm đi! Đệ sẽ trông cẩn thận.”
Sau khi hai người Tử Thụ đi không lâu, đường lớn dần náo nhiệt. Tử La và Tử Đào bày mấy cái bánh kem nguyên vị và mấy cái bánh kem táo đỏ ra.
Chẳng mấy chốc hương thơm ngọt ngào của bánh kem tỏa ra tứ phía, không ít người đi đường đều nhìn lại đây. Cuối cùng có người tiến lên hỏi: “Các cháu bán điểm tâm gì thế?”
“Đây là bánh kem do nhà bọn cháu tự nghiên cứu phát minh ra, đảm bảo quý khách chưa từng ăn món điểm tâm nào ngon đến vậy ở nơi khác. Không tin có thể nếm thử, không ngon không lấy tiền.” Tử Hiên nhanh nhẹn trả lời, giờ cậu đã học được cách rao hàng như thế nào.
Người khách kia vô cùng tò mò về món bánh kem này, nên anh ta nhận một miếng bánh kem nhỏ từ tay Tử Hiên. Miếng bánh kia vào miệng thơm ngọt, cực kỳ mềm xốp, khiến người ta ăn một lại muốn ăn hai!
“Ăn rất ngon đúng không, chúng cháu không lừa chú chứ, có muốn mua thêm một ít không?” Tử Hiên biết chắc người nọ cũng thấy ngon rồi.
“Vậy bánh kem này bán thế nào?” Người kia hỏi.
“Không giấu gì mọi người, món bánh kem này cách làm cực kỳ phức tạp, lại còn vất vả, sai một ly là hỏng cả mẻ, nên chúng cháu không làm nhiều. Một miếng năm văn tiền.”
Mấy tỉ muội Tử La cắt bánh kem thành một đống hình chữ nhật chỉnh tề, nặng chừng nửa lạng tới một lạng. Món bánh kem này Tử La chuẩn bị bán theo con đường hàng cao cấp, nên các nàng định giá năm văn tiền một miếng là cái giá tương đối cao.
Người kia thấy đắt, bắt đầu do dự.
“Giảm giá chút được không cháu?”
“Đại thúc, thực sự không được. Hay là thế này, chú là khách hàng đầu tiên của bọn cháu, nếu mua đủ hai mươi văn, bọn cháu tặng thêm một miếng, được không?” Tử Hiên ngẫm nghĩ nói.
Người này nghĩ thầm hương vị của bánh kem thực sự rất ngon, nhưng mà hơi đắt, nhưng mà lâu lâu mua ăn thử cũng được, nhớ đến mấy đứa nhỏ trong nhà, bèn nói: “Được, vậy cho chú hai mươi văn bánh kem đi.”
“Dạ, đại thúc muốn vị gì? Bọn cháu có vị táo đỏ và vị truyền thống, miếng chú vừa thử là vị truyền thống.”
Đại thúc kia nghe nói còn một vị khác, ngạc nhiên hỏi: “Cho chú nếm thử vị táo đỏ với?”
“Tất nhiên không thành vấn đề.” Tử Hiên nói xong lấy thêm một miếng bánh kem vị táo đỏ đưa qua.
Sau khi người khách ăn xong, nói: “Vậy cho chú ba miếng truyền thống, ba miếng táo đỏ đi.”
Bán xong cho người khách đầu tiên, sau đấy tuy rằng cũng có mấy người tới hỏi, nhưng ngại giá quá cao nên không mua.
Mấy huynh muội Tử La cũng không vội vã. Các nàng cũng biết cái giá này phải nhà tương đối khá giả mới mua được. Trên đời này không thiếu người có tiền, cứ kiên nhẫn chờ đợi thôi.
Một tiểu nhị tầm tuổi thiếu niên tiến lên hỏi: “Cái món điểm tâm tên bánh kem này do các cháu làm ra à?”
“Đúng vậy, xin hỏi quý khách có muốn nếm thử không?” Tử Hiên đáp.