Điền Viên Cẩm Tú

Chương 119: Đêm giao thừa

Mấy người Tử La mời nhà Trần thẩm, nhà thôn trưởng, vợ chồng Trần Đại Ngưu, nhà Xuyên Tử, nhà Giang Tam thúc, nhà Đại Phong thúc, và những nhà có2mối quan hệ thân thiết với họ đến cùng mổ heo.
Heo nhà nàng rất béo, mỗi con heo nặng tầm khoảng hai trăm cân. Ba con heo gộp lại là hơn8sáu trăm bảy mươi cân thịt.


Mấy người Tử La để riêng một con để ăn và biếu cho những người thân, hai con còn lại thì bán cho người làm heo.
Hai6con heo được bốn trăm năm tám cân, mỗi cần tám văn tiến. Nên số tiền bán heo mà nhà Tử La kiếm được là ba ngàn sáu trăm sáu tự3văn tiền.


“Vị tỷ nhi, heo nhà cháu béo thật đấy, mập hơn nhiều so với mấy con mà chúng ta từng làm trước đây. Mấy tỷ
muội mát tay quá, nuôi béo5thật. Nhìn xem, nhà của các cháu cũng đã chăm chút gọn gàng, bố trí hợp lý. Cuối cùng thì những tháng ngày sau này các cháu cũng hết khổ rồi!”


Đại Phong thúc và Giang Lâm thị, sau khi xem cảnh giết heo xong thì không khỏi hâm mộ nhà Tử La vì nuôi heo mập mạp đến vậy, bà lại nhìn nhà Tử La tuy rằng hơi nhỏ, cũng hơi cũ, nhưng sạch sẽ không một hạt bụi, ngăn nắp gọn gàng, lại thấy sân trước sân sau nhà Tử La cũng được sắp xếp bố trí hợp lý bèn cảm khái nói.


“Đúng vậy! Mấy đứa bé này đều là người chăm chỉ, là những đứa bé ngoan! Cuộc sống của mấy đứa càng lúc càng khấm khá rồi.” Trần thẩm cũng nói.


“Huynh muội nhà Tử Vi, Tử Thụ đều giỏi giang! Giống như việc bán câu đối, chữ Phúc cũng là ý tưởng do mấy đứa nghĩ ra đấy. Mấy đứa không chỉ biết kiếm tiền cho bản thân, mà còn dẫn theo cả Thiết Đản, Thiết Trụ và Xuyên Tử cùng nhau viết câu đối kiếm tiền. Xuyên Tử nhà ta tranh thủ thời gian nghỉ học đi theo viết câu đối cũng kiếm được hơn 100 văn tiền rồi. Ngay cả cha nó tranh thủ lúc rảnh đi làm công ngắn hạn cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu.” Mẹ Xuyên Tử nghe vậy cũng nói theo, giọng điệu ngoài việc khen ngợi huynh muội nhà Tử La, thì còn có chứa niềm tự hào về con trai Xuyên Tử của mình.


Thôn trưởng, Trần Đại Ngưu, còn có Giang Tam thúc, Đại Phong thúc nghe xong cũng rối rít khen ngợi mấy huynh muội.


Đột nhiên, có một giọng nói không hài lòng vang lên: “Cái này có gì mà tốt? Sĩ nông công thương, rõ ràng thương nhân là tầng thấp kém nhất. Được học thì không lo học hành cho tốt, lại còn học đòi kinh doanh, đúng là bôi nhọ những người đọc sách. Nếu như không có tiền thì đừng đi học nữa!”


Mấy người Tử La nhìn sang, phát hiện lời này không ngoài ai khác, chính là của Trần Cao thị, con dâu của thôn trưởng.


“Mẹ Thanh ca nhi, con còn không mau rửa bát đũa đi! Ý của con là sao, chẳng có quy định nào nói người đọc sách thì không thể kinh doanh cả. Ngay cả Liễu thừa tướng xuất thân từ thảo dân, lúc đi học cũng phải dựa vào kinh doanh mới đủ tiền thi đậu Trạng nguyên đấy!” Thôn trưởng tức giận mắng.


Thốn trưởng thấy từ khi Trần Thiếu Thanh thi đậu tú xong thì thái độ của Trần Cao thị càng lúc càng quá quắt. Có lúc Trần Cao thị tự kiều đến mức ông cũng không chịu nổi.


Trần thẩm, mẹ Xuyên Tử, còn có Đại Phong thúc và Giang Lâm thị vốn định tranh luận với Trần Cao thị, nhưng nghe thôn trưởng mắng Trần Cao thị rồi nên cũng không tiện nói nữa. Ít nhiều cũng nên chưa chút thể diện cho thôn trưởng. Hơn nữa thôn trưởng có nhắc tới Liễu Thừa tướng, điều này đã khiến mọi người dịu đi phần nào rồi.


Trần Cao thị thấy ai ai cũng khinh bỉ nhìn mình thì không khỏi cảm thấy uất ức, sĩ nông công thương, bà ta nói sai gì chứ? Đám anh em nhà Tử La, và cả Thiết Đản thật sự là tầng thấp kém nhất mà.


“Hừ!” Trần Cao thì chỉ có thể nhỏ giọng hừ không phục, suy cho cùng thì bà ta không dám cãi lại lời thôn trưởng. Buổi trưa, Trần thẩm với sự giúp đỡ của mấy người Tử La đã làm xong một mâm cơm thịt heo vô cùng thịnh soạn. Mọi người ăn rất hăng say. Nếu như trước đó mọi người còn cảm thấy hơi khó chịu vì Trần Cao thị, thì bữa cơm này có thể nói là cả chủ và khách đều vui vẻ.


Sau đó nhà Tử La còn chia cho mỗi nhà hơn hai cân thịt heo mang về.
Buổi chiều, mấy người Tử La lại mang cho Lưu chưởng quỹ, lão Chu, lão Ngũ lò rèn, và Tụ Phương Trai ở trấn trên mỗi nhà hơn mười cần thịt.


Như vậy, số thịt heo mà nhà Tử La giữ lại chỉ còn hơn một nửa. Hơn nửa số này sẽ để nhà họ ăn đến Tết, mấy người Tử La không phải cẩn tiếp tục lên trần trên để mua thịt heo cho năm mới nữa.
Tử La thích nhất là được húp canh thịt hầm.
Cuối cùng cũng tới đêm Giao Thừa.


Họ nhanh chóng chuẩn bị bữa cơm cuối cùng của năm.
Mọi người tất bật trong bếp, ngoài sân, đến cơm trưa cũng chỉ ăn qua loa cho xong.
Ăn trưa xong, mấy người Tử La lại bắt tay chuẩn bị cho đêm Giao Thừa.
Mãi đến tận tối, bữa cơm Tất Niên của nhà Tử La mới hoàn thành.


Năm nay, bữa cơm Tất Niên của nhà Tử La thịnh soạn hơn năm ngoái nhiều. Họ làm tổng cộng mười sáu món, có cá có thịt, bày đầy một bàn.


Tử La ngồi trên giường ăn những thức ăn đặc sắc phong phú, vừa húp nước canh nóng hổi, mấy anh em nói cười vui vẻ. Tử La cảm thấy bữa cơm Tất Niên này ấm áp lạ kỳ.
Đây không chỉ là sự ấm áp cơ thể, mà còn là sự ấm áp lan tỏa từ trái tim


Nàng thích sự bình thản và yên ấm như vậy, bình yên và đẹp đẽ, những tháng ngày hạnh phúc!
Đặc biệt các ca ca, tỷ tỷ, và đệ đệ đối xử rất tốt với nàng, mối tình thân tương trợ mà ở kiếp trước nàng chưa từng được trải qua.


Tử La cực thích cuộc sống bình thản như vậy, chính là cuộc sống điền viên.
Ăn cơm xong, mọi người bắt đầu thay nhau tắm gội. Mấy huynh muội Tử La ngồi trong phòng sưởi ấm, vừa ăn lê đông lạnh, vừa trò chuyện chờ đến tối ăn sủi cảo.


Tử La nhìn khung cảnh ấm áp này, lại nghĩ tới cảnh đón Tết thời hiện đại, dưới pháo hoa rực rỡ, chỉ có mình nàng lẻ loi đón Tết, cho nên hiện tại nàng rất quý trọng những gì mà nàng đang có lúc này. Tử La càng quyết tâm phải thật cố gắng hơn nữa để huynh muội nàng được sống một cuộc sống hạnh phúc, sung túc hơn.


“A La, muội đang nghĩ gì đấy?! Sao lại ngẩn người rồi?” Tử Đào thấy Tử La không nói lời nào, cho nên tò mò hỏi.
“Dạ?!” Tử La nghe thấy Từ Đào gọi, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Tử Thụ, Tử Vi thấy vẻ mặt đần thối của Tử La thì cười bò.


“A La, muội thật đáng yêu!” Tử Hiên cười nói.
Tử La: “...”
“Tất cả chúng ta hãy nói về sự thay đổi của mình sau một năm qua đi? Như vậy, chúng ta mới biết được chúng ta đã tiến bộ như thế nào.” Tử La đề nghị.
“Hay lắm! A La muội nói trước đi!” Tử Đào nói.


“Vâng ạ! Muội thấy năm vừa qua muội học được nhiều chữ hơn năm ngoái. Muội gần như đã học được tất cả các chữ rồi. Ngoài ra, muội có đọc thêm sách y, học được chút y thuật thông dụng, rồi đọc thêm sách du ký, biết thêm chút ít về phong tục đại Tề, địa hình một số địa phương, đặc sản của từng vùng.” Tử La vừa nói vừa giơ tay ra đếm.


“A La giỏi quá! Học được nhiều như vậy, Đại ca dùng tiền riêng của mình để thưởng cho A La nhé!” Tử Thụ cũng phối hợp khen ngợi.
“Tốt quá! Tốt quá! Đại ca, huynh muốn thưởng A La bao nhiêu?” Tử La nghe Tử Thụ nói như vậy, kích động ôm lấy chăn đứng dậy, vẻ mặt đầy mong chờ nhìn Tử Thụ!


“Xem kìa, mọi người xem dáng vẻ mê tiền của A La kìa!” Tử Đào có chút không dám nhìn thẳng. Sao nàng lại có một tiểu muội mê tiền như thế chứ? Tử Đào không nhịn được phải lên tiếng.


“A La, tỷ nói muội này, tiền tiêu vặt của muội là nhiều nhất trong số chúng ta rồi đó, nói không chừng, tiền tiêu vặt của Đại ca chỉ được một góc của A La thối. Tiền tiêu vặt của Đại ca đã ít đến đáng thương rồi, A La, muội còn nhẫn tâm lấy tiền tiêu vặt của Đại ca ư?!” Tử Đào nói tiếp.


Tử Thụ: “...” Đây là chế hắn ít tiền tiêu vặt, khinh bỉ hắn ư?
Tử La: “...” Đây chỉ là phản xạ có điều kiện thôi mà?! Nghe được có bạc nên nàng mới hơi kích động chút thôi.


“Được rồi! Đại ca nói giữ lời, nhất định thương bạc cho A La. A La, muội thấy một lượng bạc đã đủ chưa?” Tử Thụ nói.
“Quá tốt!” Tử La nói.
“Đại ca, còn muội?!” Tử Đào nghe thế cũng vội hỏi.
Tử La: “...”
Tử Thụ: “...”


Vừa rồi là ai thấy tiền tiêu vặt của Tử Thụ ít đến đáng thương vậy?
“Vậy Tử Đào, muội cũng nói xem một năm qua muội đã tiến bộ như thế nào đi? Đại ca cũng khen thưởng cho muội!” Tử Thụ xoa đầu Tử La, cười nói với Tử Đào.


“Muội, muội... Muội biết được nhiều chữ hơn, có thể hiểu được lá thư Lưu đại ca viết cho chúng ta lần trước! Còn nữa, kỹ năng thêu của muội cũng tiến bộ hơn nhiều! Đại ca, cái này có được tính không?” Tử Đào nói.


“Chà! Chà! Tử Đào thật thông minh! Vậy đại ca cũng cho muội một lượng bạc!” Tử Thụ khen.
“Đại ca, còn đệ?” Tử Hiên cũng tham gia!
“Được rồi, chỉ cần mọi người có thể nói ra được sự tiến bộ của bản thân, huynh đều khen thưởng!” Tử Thụ tuyên bố.


“Đại ca, tốt quá! Đệ đã biết nhiều chữ hơn, gần như đã biết hết. Cuốn sách mà Phu tử yêu cầu chúng ta học, đệ cũng đã học thuộc lòng hết rồi. Đệ... đệ còn học được cưỡi ngựa nữa.” Tử Hiên nói.


Trước đó, có một ngày Tử Thụ và Tử Hiên được nghỉ học có đi cùng Dung Phong học cưỡi ngựa. Hiện tại, Tử Thụ và Tử Hiện đã có thể cưỡi ngựa chạy rồi.


“Được, vậy cũng thưởng cho Tử Hiên một lượng bạc! Đại tỷ, tỷ cũng nói một chút tiến bộ trong năm qua của tỷ đi!” Tử Thụ nói.
“Tỷ? Tỷ cũng có phần ư?” Tử Vi ngạc nhiên