Vương tử vì Hôi tiểu thư mà lo lắng ưu sầu tương tư.
Quốc vương vừa thương xót vừa vui mừng cực độ!
Lo lắng vương tử vì vậy mà sinh bệnh, ngày càng nặng chứ chẳng chút suy giảm, đồng thời nhìn vương tử cuối cùng đã có rung động cũng không thể kìm nổi vui sướng.
Vấn đề chính yếu cực kỳ nghiêm trọng chính là…đến giờ “Tiên Đế Lôi Lạp” vẫn chưa thấy tung tích!
Nghĩ đến đây, quốc vương lại không nén được sự bực mình đứa con ngốc nghếch… Nhớ đến tình trạng vì nhớ thương người kia mà cả người tiều tụy, trong lòng lại không đành lòng mà xót con.
Tới lúc nguy cấp này, vị thị nữ bỏ túi viên kim cương 5 ka-ra lần trước lại nhiệt tình hiến kế.
“Quốc vương bệ hạ, không bằng chúng ta tái tổ chức yến hội đi, khi đó, nói không chừng Tiên Đế Lôi Lạp cũng sẽ tái xuất hiện. Đến lúc đó cố gắng giữ chân nàng lưu lại, hảo hảo hỏi rõ ràng nàng là được! Vương tử của chúng ta là người vừa đẹp trai xuất chúng vừa tài năng thiên phú lại danh gia giàu có, bao nhiêu thiếu nữ tranh nhau xếp hàng chờ, Tiên Đế Lôi Lạp tuyệt đối không có khả năng cự tuyệt vương tử!”. Kỳ thực thị nữ cho rằng cái vị Tiên Đế Lôi Lạp thuộc dạng “lùi một bước tiến hai bước” (ý là kế sách mồi trai, có ý mà giả bộ làm lơ). Thực là cao thủ thượng thừa nga!
Thị nữ trong mắt lóe lên một tia sáng nưỡng mộ.
Vì thế, quốc vương hạ lệnh cho tổ chức yến hội lần hai…
Cả nước từ già đến trẻ lại được một phen nghiêng trời lệch đất, náo loạn cả lên.
Nhà Tiểu Hôi đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“Mẹ, con mặc lễ phục màu đỏ hay màu trắng thì ổn?”
“Màu đỏ đi, nhìn tràn đầy sức sống, hoạt bát hơn.”
“Con lại thích màu trắng hơn!”
“Vậy còn hỏi làm gì!”
“Mẹ, mặc bộ này nhìn con giống Mộng Ly Mã Liên Lộ không?” An Na trong bộ trang phục mới bắt chước động tác một vị nữ minh tinh điện ảnh nào đó.
“Không giống! Nhìn chân cứ như bị chuột rút!”
“Mẹ, cho con đi yến hội đi?” Tiểu Hôi nhìn mọi người náo nhiệt, lại chạy tới hỏi.
“Không!”
“Tại saoooooo…?”
“Nguyên nhân lần trước đã nói rồi! Giờ nói lại lỡ thiếu mất từ nào thì phiền, nếu con quên cứ lật lại mấy chương trước mà đọc cho chính xác. Các con, LOOK, nhìn mẹ đẹp không?” Mỹ Na học tập dáng pose của người mẫu thời trang,
“Wow, chuẩn nha! Quả thực mẹ thân hình 38 – 28 – 48 như này là cực hoàn hảo đó.”
[Mọi người: oa, hảo tao nhã nha, hãy tưởng tượng một cái đàn vi-ô-lông…]
“Of course! Xuất hiện trước mặt các vị đại quan qu1y nhân, không diện một chút sao được? Các con, chuẩn bị xong hết chưa?”
“Tất cả đều sẵn sàng!”
“Let’s go!”
Trong phòng lại còn mỗi mình Hôi tiểu thư cô đơn một bóng.
Không bao lâu sau, Tiên Gữ giáo mẫu lại xuất hiện. Nhưng mà lần này nàng không có mặc lễ phục lộng lẫy, Hôi tiểu thư có điểm thất vọng.
“Hôi tiểu thư, Hôi tiểu thư…”
“Chuyện gì?”
“Ngươi ở nhà a?”
“Nói nhảm à, ta không ở nhà thì ngươi nói chuyện với ma à!” Tiểu Hôi sinh khí.
“Eo, làm gì mà nóng. Ta chỉ muốn hỏi thăm sao ngươi không đi yến hội thôi.”
“Mẹ không cho đi.”
“Tội thật, lại là câu này. Có thể có câu nào khác mới hơn, hay hơn không a! Thật là. Thôi quên đi. Muốn thuê lễ phục hay không a? Lần này so với lần trước đẹphơn đó nha?” Tiên Nữ giáo mẫu giơ giơ lên một gói to.
Lần trước việc buôn bán thực thuận buồm xuôi gió, cho nên lần này đem quần áo gấp sẵn bỏ vào gói to trực tiếp tìm Hôi tiểu thư, đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm. Đổi qua đổi lại thực phiền chết được!
“Bao nhiêu tiền?” Tiểu Hôi lại động tâm. Hắn muốn gặp cái vị tóc vàng tuấn mỹ đẹp trai.
“2000!”
“Cái gì, sao ngươi không đi cướp luôn đi. 1200!”
“1500!”
“Hảo, thành giao.”
[Mọi người: Tiểu Hôi có nhiều tiền nga!]
[Tác giả: Papa mama để lại nhiều tài sản cho đó mà! Hắc hắc…hắc hắc…]
Vì thế Tiểu Hôi không khác lần trước, tiếp tục thuê xe ngựa, Tiên Nữ giáo mẫu tiếp tục làm phu xe.
“Y như cũ! Không quá 12 giờ.”
“Hảo!”
Lần này Hôi tiểu thư càng thêm xinh đẹp động lòng người, ngay cả vương tử cao quý tao nhã cũng nhịn không được phải lén lau nước miếng. (nghe dơ quá à)
“Nàng đi giày cao gót giống bữa trước?”
“Không, lần này là thủy tinh!” Nghĩ đến việc mỹ nam tóc vàng ngay cả mình đi giầy gì cũng quan tâm, Tiểu Hôi thẹn thùng nói. (mỹ nam quan tâm vì cái khác cơ mà)
Vương tử mặc dù là người có giáo dục nhưng chân lần trước được giày cao gót hỏi thăm kịch liệt, nhớ lại vẫn còn hãi.
“Ừ, chúng ta ra hoa viên trò chuyện đi!” Vương tử lo lắng biết đâu lần này được tặng thêm vài vết cắt từ cái đôi thủy tinh hài cho nên liền đề nghị đến hoa viên tâm tình bồi đắp tình cảm.
“Hảo a!” Lần trước sau khi khiêu vũ trở về, thực sự là xương sống đến thắt lưng đau đớn cả một tuần.
(tội ghê nha~)
Hoa viên tĩnh lặng, không gian thoảng hương hoa dịu nhẹ, trăng nhỏ treo lơ lửng giữa nền trời đêm, nhàn nhã tỏa ánh sáng lên người Hôi tiểu thư, cảnh đẹp như mộng, giống như tiên nữ giáng trần…
Vương tử mê mẩn bần thần, bất giác khẽ vươn tay ôm lấy thắt lưng Hôi tiểu thư, rồi…nhẹ nhàng…một nụ hôn….♥~
[Mọi người: chế độ – hưng phấn~ing]
“A, không nên!” Tiểu Hôi thẹn thùng.
Nhưng là công lực hôn vương tử rất là thâm hậu nga, Tiểu Hôi liền sau đó một câu cũng không thốt ra được.
[Mọi người: a, tên đó luyện tập với ai a?]
[Tác giả: hút ốc!] ===> ý là loại ốc muốn ăn phải kê miệng hút a~ không có dùng tăm chọt chọt khều khều a~ =)) chết vì cười
Lâu thật là lâu, vương tử mới buông Hôi tiểu thư ra.
Hôi tiểu thư một mặt đỏ hồng.
“Này…có phải là quá nhanh không?”
“Không đâu, em yêu…”
[Mọi người ồ lên, quan hệ tiến triển rồi kìa.]
“Ta vẫn cảm thấy chúng ta nên bắt đầu tìm hiểu từ việc trao đổi nhật ký.” Tiểu Hôi nhăn nhó, phi thường ngượng ngùng.
[Người qua đường: ta xỉu!]
[Mọi người: này ngây thơ có phần hơi quá nha!]
“Không cần, anh đã chờ mong em biết bao, khi em rời đi, một ngày tưởng chừng như cả một năm dài đằng đẵng. Tình yêu anh dành cho em, vầng trăng trên cao kia có thể chứng giám.”
“Oh, anh, đừng lấy trăng đưa lời thề thốt, chẳng phải, trăng lúc nào cũng biến đổi bất thường sao a!” Tiểu Hôi cảm động.
[Một cảnh kinh điển từ tác phẩm cũng kinh điển nốt – Rome và Juliet – bay xẹt qua…] ===> hèn chi…lúc edit muốn hết hồn, sến rện =))
“Tình yêu của anh mãi không thay đổi, trái tim này chỉ đập vì một người, nếu không tin, anh sẽ không do dự hai tay dâng tặng em…”
[Mọi người: không hổ thanh niên trí thức…]
[Tác giả: nói lầm bầm, các người nghĩ ta nói đùa sao?] ===> ám chỉ bạn tác giả biến thái tả bạn vương tử cho có thôi ;))
“Nhưng mà…nhưng mà…nhưng mà…ngay cả tên của anh em còn chưa biết.” Tiểu Hôi cảm động đến độ não bộ cũng rối loạn luôn.
“Anh là vương tử.”
“A, anh là vương tử?”
“Đúng vậy!” Vương tử cũng rất là cảm động. Tiên Đế Lôi Lạp thực đơn thuần đáng yêu biết bao. Ngay cả thân phận của hắn cũng không biết mà vẫn nguyện ý yêu hắn! (tại anh đẹp đó anh à)
Tình yêu thực thuần khiết! Tựa như viên kim cương tinh khiết mẫu hậu lưu lại.
“Vương tử cũng phải có tên chứ a!”
“Tác giả không có cho anh tên.” ~~~> ủy khuất cho anh ghê vậy đó:”>
« Kêu Nhất Nhị Tam cũng tốt lắm a! » tác giả lười biếng ghét nhất việc nghĩ tên,đặt tên. Thuận miệng nói ra cho xong cái tên của vương tử.
“Gọi vương tử thôi cũng được.”
“Vương tử, anh thật sự yêu em sao?” cái câu ai cũng thích hỏi khi rơi vào ái tình. Hôi tiểu thư đương nhiên không ngoại lệ.
Vương tử nhẹ nhàng xuất khẩu thành thơ thổ lộ tình ý:
« Em hỏi anh yêu em bao nhiêu
Anh yêu em chỉ vài phần
Vài phần tình cảm chân thật
Vài phần tình yêu chân thật
Chân thật tựa kim cương
Em hỏi anh yêu em bao nhiêu
Anh yêu em chỉ vài phần
Vài phần tình cảm bất biến
Vài phần tình yêu bất biến
Bất biến tựa kim cương
Một nụ hôn nhẹ
Tâm liền rung động
Tình yêu sâu nặng
Mộng tưởng không ngừng
Nhớ liền rất nhớ
Gặp liền muốn gặp »
(bạn bất lực ~ trình thơ cóc ghẻ của bạn chỉ đến đây thôi TT___TT)
“A, thấy ghét!” Tiểu Hôi toàn thân cao thấp như bị hấp nóng, đỏ bừng bừng, xấu hổ chết đi được giương tay đẩy (yêu) vương tử, xui xẻo thay vương tử, không ngờ bị trượt chân, ngã xuống, đầu vừa vặn kê lên kê đúng ngay tảng đá, hôn mê bất tỉnh.
“Vương tử…vương tử…vương tử…” Tiểu hôi hoảng loạn kêu khóc, vương tử vẫn bất tỉnh…
Lúc này, mười hai tiếng chuông vang lên.
Tiểu Hôi buộc lòng cất bước ra đi. (sức mạnh của đồng tiền ’ v ‘~)
Hẳn nhiên là, vương tử lại một lần nữa bỏ lỡ cơ hội.
Đương nhiên là, quốc vương lại tiếp tục tổ chức yến hội lần thứ ba.