Điên Phúc Đồng Thoại

Chương 12: Vương Tử bị lãnh cảm sao ???

Trong hoàng cung, yến hội chính thức bắt đầu, không khí tưng bừng náo nhiệt, ánh sáng rực rỡ, mọi thứ được bài trí hoa lệ, thức ăn dành cho yến hội thì không cần phải nói – vừa ngon vừa đa dạng, các thiếu nữ chưa kết hôn đổ về từ nhiều nơi dù xinh đẹp hay không đều trang điểm lộng lẫy, cố gắng thể hiện bản thân, chỉ với mục đich duy nhất: thu hút được người hấp dẫn nhất danh giá nhất đêm nay – vương tử điện hạ!

Vương tử điện hạ một thân trang phục lịch lãm, cả bộ tây phục kèm cả áo gi-lê phía trong đều được yêu cầu làm thủ công tại một nhãn hiệu nổi tiếng của Ý, càng thêm phần anh tuấn sang trọng. Hắn đứng ở trung tâm đại sảnh yến hội, mỉm cười hoàn lễ từng thiếu nữ bước đến chào hỏi, nhất cử nhất động đều toát lên khí chất vương giả tao nhã, ngay cả cự tuyệt cũng rất khéo léo, mỗi một vị thiếu nữ xinh đẹp đi qua, vương tử lại một lần từ chối, ngồi trên tầng hai quan sát, cứ mỗi lần vương tử từ chối một vị thiếu nữ là quốc vương bệ hạ không nhịn được bất giác lại giẫm chân tức tối, cuối cùng quả thực là tức tới sùi bọt mép.

Uổng phí một kẻ trẻ tuổi vậy mà lại không phong lưu, cực phẩm như ngươi mắc gì phải theo chân Liễu Hạ Huệ kia chứ?

“Quốc vương bệ hạ, thiếu nữ cả nước đều ở đây, vậy mà vương tử bệ hạ không hề lay chuyển, làm sao bây giờ?” Đại công tước chạy tới báo cáo.

“Làm sao, làm sao là làm sao? Lúc nào cũng chỉ biết hỏi làm sao? Sao không tự mình động não mà giải quyết đi?” Quốc vương đang thiếu nơi chút giận, hiện giờ toàn bộ đều tuôn trào, “Ta không muốn nghe bất cứ câu hỏi nào, mà là kết quả, kết quả, KẾT QUẢ…!”

“Chính là vương tử điện hạ nhất nhất cự tuyệt, làm sao chúng thần có biện pháp mà đem một vị nhét vào lòng ngực điện hạ được!”


“Ngươi nói vương tử vậy là làm sao? Nhiều mỹ nữ như vậy, xinh đẹp đến như vậy, như thế nào lại không động tâm? Nhớ lại năm đó vừa nhìn thấy hoàng hậu ta…” (tỉnh lược 18900 phần nhớ lại)

“Đúng vậy a! Khi đó chúng ta đều còn trẻ…” Năm đó đại công tước và quốc vương chính là tình địch.

“Đúng vậy a, chúng ta hiện tại đã già thực rồi!” Hai cái lão nhân cùng nhau thổn thức cảm thán.

“Theo như ngươi nói thì hắn phải động chứ? Không hiểu nổi!”

“Không phải là…” Đại công tước thận trọng cất tiếng.

“Sao?”

“Này…”

“Nói mau, đừng có dông dài.”

“Chính là…”

“Ngươi đừng có mà kéo dài này nọ, cứ này đó nọ kia nữa…NÓI!”


“Rõ! Có khi nào vương tử điện hạ bị cái chứng bệnh…người ta hay nói…là ‘lãnh cảm’ không?”

“A!!!” Quốc vương bệ hạ chấn động, “Ngươi nói vương tử là bị ‘lãnh cảm’?”

“Chính vậy!”

“‘Lãnh cảm’?” Quốc vương đưa tay vuốt chòm râu dê, vẻ mặt trầm ngâm, “Mà, cái kia…‘lãnh cảm’ là cái gì?”

Công tước: “Ta…! Người không biết cũng không cần phải ra vẻ a, còn tưởng ngươi biết. ‘lãnh cảm’ là ‘tính tình lạnh lùng vô cảm’, nghe nói dân chúng thành thị hiện đại gọi đây là một chứng bệnh, hơn nữa một năm lại càng trầm trọng, người mắc bệnh có những biểu hiện như là: lãnh khốc, không có hứng thú, không trách nhiệm, chỉ biết có bản thân…chi chi oai oai chi chi oai oai…Hiểu chưa?”

“Nga!” Quốc vương bừng tỉnh đại ngộ, “Xem ra vương tử thật đúng là có điểm giống đ! Nhưng mà vương tử được chăm sóc tốt. sao lại bị ‘lãnh cảm’!”

“Này chỉ sợ do vương tử điện hạ là thiếu tình thương của mẫu hậu mà thành. Một người cha dù yêu thương thế nào đi nữa cũng không thể sánh bằng người mẹ.”


Hai lão nhân lại tưởng nhớ đến vẻ đẹp hoàng hậu đã mất, lại cùng nhau thổn thức thêm lần nữa.

“Kia ‘lãnh cảm’ có biện pháp nào trị liệu?” Quốc vương lo lắng.

“Đành phải mời bác sỹ tâm lý trị liệu…”

“Ôi, các thiếu nữ đều bước đến ra mắt, vương tử vẫn không chọn được người nào vừa ý sao chứ, ai…!”

“Ai…!”

Ngay tại thời điểm hai lão nhân bắt đầu tuyệt vọng, chiếc xe ngựa của Hôi tiểu thư dừng trước hoàng cung…