Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 41: Phù Dung Phương Tâm

Trong khách điếm, sau khi bốn người Hoa Tinh dùng bữa, Trần Lan liền dọn dẹp thức ăn và rượu ở trên bàn, khi nàng trở lại trong phòng, Hoa Tinh gọi Trần Lan ngồi xuống. Hoa Tinh nhìn ba người, khẽ cười nói: "Các người đến bây giờ vẫn chưa biết ta đến Trung Nguyên với mục đích gì, đúng không? Bây giờ ta sẽ nói cho các ngươi biết, ta đến đây có hai mục đích chính, thứ nhất là vì thư viện mà lập uy trong võ lâm, bây giờ xem ra đã làm rất tốt, cũng có được một chút thành tích.

Thứ hai, là tới Tế Nam bàn chuyện với Bách Hoa Môn. Các ngươi đều biết, thực lực của thư viện chúng ta trong tứ đại thư viện là yếu nhất.Ta lần này đến Trung Nguyên,là để tìm những môn phái có chút thực lực gia nhập liên minh của thư viện chúng ta, để tăng cường thực lực. Mà mục tiêu đầu tiên chính là Bách Hoa Môn. Bách Hoa Môn thực lực không tệ, một khi có được sự ủng hộ của họ, thực lực của thư viện chúng ta sẽ tăng lên không ít. Cho nên lúc này đây ta đi tới Tế Nam, là để thuyết phục Bách Hoa Môn, hy vọng họ đứng về phe của thư viện chúng ta. Mọi người có lẽ sắp phải đối mặt với những đại biến phát sinh trong chốn võ lâm rồi."

Ba người nghe Hoa Tinh nói xong, tất cả đều thấy cả kinh, không thể tưởng được Hoa Tinh tới đây là vì việc này, vừa mới tới Trung Nguyên, đã có những mục đích như vậy khiến cho người ta không thể tưởng được. Tin rằng nếu để Võ Lâm Thư Viện biết được, chắc chắn họ sẽ cực lực ngăn cản.

Cô Ngạo nói: "Chuyến đi lần này của công tử, xem ra cũng phải giữ bí mật thật tốt, tránh để Võ Lâm Thư Viện biết được, nếu không lúc đó sẽ xảy ra rất nhiều sóng gió."

Trần Lan cũng nói: "Sự tình này tốt nhất là không để bọn họ biết được, bằng không bọn họ sẽ tìm trăm phương nghìn kế để ngăn cản, gây khó khăn thêm, như vậy sẽ vô cùng phiền toái."

Hoa Tinh cười nói: "Điều này ta đương nhiên biết rõ, ta nói với các người, bởi vì tín nhiệm các người, không muốn để các ngươi không hiểu rõ mục đích mà vẫn đi theo ta. Từ nay về sau các ngươi đều đi theo ta, vậy thì giữ chúng ta phải thiết lập một sự tín nhiệm tuyệt đối, điều này vô cùng quan trọng. Như vậy mọi người mới có thể sống chung với nhau thật tốt, hiểu chưa?"

Cô Ngạo và Trần Lan yên lặng nhìn hắn, suy nghĩ điều hắn nói. Trong lòng mọi người, Hoa Tinh cố nhiên vô cùng tà môn, nhưng hắn đối xử với những người bên cạnh hắn cũng vô cùng tốt. Điểm này cả Cô Ngạo và Trần Lan đều cảm nhận được, cho nên trong lòng Cô Ngạo lúc này cũng không thể không phục hắn, trong lòng cũng thấy đi theo Hoa Tinh cũng là một việc tốt, là người của hắn cũng là một việc tốt. Thật ra Cô Ngạo cũng hiểu, người hầu cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi, hắn trong lòng Hoa Tinh kỳ thật so với thân phận bằng hữu cũng không có gì khác biệt cả. Ở một góc độ nào đó mà nói, so với bằng hữu lại còn thân mật hơn.

Trong lòng Trần Lan vô cùng rối loạn, nàng hiểu được ý đồ của Hoa Tinh với nàng, nhưng cũng không rõ trái tim nàng đối với Hoa Tinh như thế nào. Nàng biết Hoa Tinh muốn nàng, muốn thân thể nàng, muốn trái tim nàng. Nàng cũng hiểu được với khả năng của hắn, muốn chiếm đoạt nàng thì vô cùng dễ dàng, nhưng Hoa Tinh lại không hề làm như vậy. Hoa Tinh luôn dùng thâm tình để đánh động trái tim nàng, khiến trái tim nàng phải dần dần rơi vào lưới tình của hắn, sâu trong tâm nàng cảm giác được điều đó. Ở chung với Hoa Tinh càng lâu, nàng càng hiểu rõ hắn hơn, trái tim nàng càng lúc càng vướng vào sâu hơn, càng thêm khó có thể tự kiềm chế. Nhưng nàng cũng không biết làm thế nào để cự tuyệt hắn, có lẽ trong lòng nàng căn bản không có cự tuyệt hắn, cũng có lẽ ở sâu bên trong nội tâm của nàng cũng đã chấp nhận hắn, tóm lại nàng hiểu được, biết rõ cả đời này có lẽ muốn trốn cũng không thể thoát được.

Nhớ tới sự bạc tình của trượng phu, nhu tình của Hoa Tinh, tận đáy lòng của Trần Lan hình bóng ban đầu dần dần trở nên mờ nhạt, một nhân ảnh khác đang từ từ trở nên rõ ràng, chậm rãi khắc sâu trong trái tim nàng. Mà người này nàng biết, đó chính là Hoa Tinh. Nghĩ đến sẽ rời khỏi Trường An, nơi đây đối với nàng mà nói là một nơi vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng là một nơi khó quên, trong lòng Trần Lan cũng có chút lưu luyến và có chút thở dài.

Nàng biết khi rời khỏi nơi này, nàng rất nhanh phải đối mặt với Hoa Tinh, đối với đoạn đường trước mặt, nàng cảm thất có chút sợ hãi. Đối với người đoan trang cao quý như Trần Lan mà nói, đây là một mệnh lệnh mà nàng khó có thể không lựa chọn. Nàng mặc dù ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng nàng hiểu được, chính nàng kỳ thật trong mấy ngày ngắn ngủi ở đây, đã mắc vào rất sâu, cả đời này có lẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi nhu tình của Hoa Tinh được. Nàng cũng hiểu được, với tính cách của Hoa Tinh, sự tà dị của Hoa Tinh, hắn cũng quyết sẽ không buông tha cho nàng, hắn nhất định đem nàng lưu lại bên hắn.

Cô Ngạo nhìn Hoa Tinh, nhẹ giọng nói: "Cả đời này Cô Ngạo sẽ đi theo công tử, cho đến lúc chết!" Một lời thề ngắn ngủi, nhưng đến từ nội tâm của Cô Ngạo, biểu đạt lòng trung thành của hắn đối với Hoa Tinh.

Nhìn Cô Ngạo, trong mắt Hoa Tinh rất hiếm khi lộ ra một chút vẻ nghiêm túc như bây giờ, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của Cô Ngạo, Hoa Tinh trầm giọng nói: "Tương tâm bỉ tâm, dĩ ngã tâm hoán bỉ tâm!"* Mười từ ngắn ngủi, nhưng rung động trái tim cao ngạo của Cô Ngạo.


Cô Ngạo toàn thân chấn động, không chỉ có vì những lời này của Hoa Tinh, mà còn bởi khi Hoa Tinh vỗ nhẹ lên vai hắn. Cô Ngạo chỉ cảm thấy khi Hoa Tinh vỗ nhẹ trên người hắn, một đạo chân khí vô cùng mạnh mẽ, trong nháy mắt xâm nhập vào trong thân thể của hắn, khiến những huyệt đạo mà hắn đã khổ luyện trong ba năm cũng không thể đả thông được, toàn bộ đã trở nên thông suốt. Khiến cho võ công của hắn nhanh chóng tăng tiến rất nhiều, tiến vào một cảnh giới mới. Nhìn Hoa Tinh, Cô Ngạo trong mắt lộ ra thần sắc kiên định, mạnh mẽ gật đầu.

Hoa Tinh trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nói: "Ngươi cũng nên trở về phòng mà luyện công cho tốt đi, đi cùng ta chắc chắn sẽ không làm cho ngươi phải hối hận đâu. "Cô Ngạo nghe vậy, hắn biết lúc này luyện công là một thời cơ rất tốt, bèn nhanh chóng đứng dậy trở về phòng để luyện công.

Hoa Tinh nhìn Ám Vũ, trong mắt tràn đầy nhu tình, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Vũ à, nàng hôm nay cũng mệt mỏi rồi, trở về ngủ một giấc thật ngon nhé, buổi tối ta lại đến thăm nàng." Trong giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt của Hoa Tinh, lại hàm chứa những tình cảm nồng nàn.

Ám Vũ nhìn ánh mắt tràn đầy nhu tình kia, trong lòng vừa là chua xót vừa là vui mừng, nàng biết cả đời này rốt cục cũng tìm được nam tử mà mình thích, mà hắn cũng rất yêu nàng. Ông trời ơi, cám ơn ông, mặc kệ trong quá khứ ông đã mang đến cho ta bao nhiêu gian khổ, nhưng ta cũng phải cảm kích ông, bởi vì ông đã cho ta gặp gỡ Hoa Tinh, gặp gỡ nam nhân khiến ta cả đời yêu thương.

Ám Vũ nhẹ giọng nói: "Chàng cũng vậy, nghỉ ngơi thật tốt nhé." Trong đôi mắt sáng ngời của nàng lộ ra nhu tình nhàn nhạt, đó là tâm ý của người thiếu nữ.

Hoa Tinh sau khi tiễn Ám Vũ đi rồi, bèn khép cửa phòng. Đi đến bên Trần Lan, yên lặng nhìn nàng, trong mắt lộ ra một chút thương tiếc. Trần Lan khi liếc mắt nhìn hắn, vội dời ánh mắt của nàng đi chỗ khác, nàng trong lòng rất sợ phải đối mặt với Hoa Tinh. Nhưng tay của hắn khẽ nâng cằm của nàng, nhìn chằm chằm vào vào ánh mắt của nàng, không để cho nàng trốn tránh nữa.

Trần Lan nhìn vào ánh mắt ấy, nơi đấy có thâm tình mê người, có sự tà dị không nói nên lời, còn có một lực hấp dẫn không thể nào kháng cự, thật sâu trong trái tim nàng đang bị mắc vào nhu tình của hắn. Hoa Tinh trìu mến nói: "Hai ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi nguy hiểm này. Từ nay về sau sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, ta vĩnh viễn sẽ bảo vệ cho nàng, được không, tỷ tỷ?" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Trần Lan vào ánh mắt mê người của hắn, trong lòng càng lúc càng mắc vào sâu hơn, đôi môi hé mở, Trần Lan có chút khó khăn nói: "Đừng mà, đệ đệ, chúng ta không thể làm như vậy, ta không thể. Tỷ tỷ đã gả cho người ta rồi, không thể nào lại gả cho ngươi được, ngươi đã coi là tỷ tỷ, không đúng sao? Vì sao nhất định bắt tỷ tỷ phải lựa chọn chứ?" Trần Lan nhìn vào ánh mắt của hắn, từ từ nói cũng không thể nói được nên lời.

Hoa Tinh nhìn nàng, trong lòng sớm đã có quyết định, cả đời này sẽ không buông tha cho nàng, vô luận có chuyện gì cũng phải đem nàng giữ lại bên mình của hắn, cuối cùng nếu có phải dùng sức mạnh để gạt bỏ những chướng ngại cũng không tiếc. Hoa Tinh nhìn vào trong đôi mắt kiên cường của nàng nàng, biết rõ trong lòng nàng kỳ thật cũng yêu thích hắn. Chỉ là đối với nàng mà nói, tính cách trời sinh và khí chất cao quý trong nhiều năm qua, tuyệt không để cho nàng làm ra cái loại sự tình này.

Hoa Tinh hiểu được chỉ cần hắn kiên trì, nàng cuối cùng cũng phải mềm lòng, từ từ tiếp nhận hắn. Nhớ lại lần đầu hai người tiếp xúc thân mật, nàng giãy dụa tịnh không hề mãnh liệt, Hoa Tinh cũng hiểu được chỉ cần hắn dũng cảm hơn một chút, kiên trì thêm một chút, là có thể chiếm được nàng. Nghĩ vậy, Hoa Tinh trong mắt bắn ra vẻ bá đạo mà lại có chân tình nồng đậm, Hoa Tinh trịnh trọng nói: "Tỷ tỷ, ta muốn nàng, ta muốn nàng trở thành nữ nhân của ta, ta muốn trái tim nàng, ta muốn con người của nàng, ta muốn tất cả của nàng. Cả đời này nàng nhất định phải là nữ nhân của Hoa Tinh ta." Trong ngữ khí tràn ngập vẻ bá đạo, hắn nhẹ nhàng kéo nàng lại gần, hai tay ôm lấy eo của nàng, ôm chặt nàng trong lòng mình.

Trần Lan trong lòng muốn giãy dụa, nhưng khi Hoa Tinh ôm lấy nàng, nàng tựa như toàn thân vô lực, không khỏi thầm nghĩ hắn thật sự là ma tinh mà số phận đã định sẵn cho nàng, nàng đành mặc hắn ôm nàng trong lòng, né tránh ánh mắt khiến lòng nàng mê say, Trần Lan nhẹ giọng nói: "Đệ đệ, ngươi không thể làm vậy, không thể đâu. Tỷ tỷ đối với ngươi vô cùng cảm kích, nhưng tỷ tỷ thầm nghĩ sau khi rời khỏi đây, sẽ kiếm một địa phương không một bóng người, một mình yên lặng sống nốt quãng đời còn lại, tự nhiên từ từ đi hết cả cuộc đời này trên đôi chân của tỷ. Đối với đệ, tỷ tỷ trong cuộc đời đệ chỉ là một người khách qua đường, đệ không cần quá để ý. Trong tương lai bên cạnh đệ sẽ có vô số những nữ nhân tốt hơn tỷ tỷ, những nữ tử mỹ lệ hơn tỷ tỷ sẽ cùng đệ đi hết cả cuộc đời, khi đó đệ cũng sẽ quên đi đoạn ký ức đã từng có này, sẽ quên đi kẻ qua đường trong cuộc đời đệ là tỷ tỷ đây. Cho dù đệ có quên không được, cũng xin đệ xem đó là một đoạn hồi ức mỹ lệ, để những khi không vui, đệ có thể nhớ lại, vậy là được rồi." Trong âm thanh trầm thấp của nàng, hàm chứa một chút bất đắc dĩ, một chút chua xót, mấy phần nhu tình, thêm mấy phần thở dài.

Hoa Tinh yên lặng lắng nghe, trong lòng rõ ràng cảm giác được trong lời nói có chút bất đắc dĩ, chua xót, thêm mấy phần nhu tình. Hắn biết nàng không thể thoát khỏi sự trói buộc của những luân lý truyền thống kia, nên nàng đành phải chọn lựa cách trốn tránh, nhưng trong lòng kỳ thật cũng rất yêu thích hắn. Mặc dù thời gian hai người ở chung không lâu, nhưng Hoa Tinh hiểu được, nhu tình của hắn kỳ thật đã đánh động phương tâm của nàng. Nàng bây giờ sở dĩ không thể tiếp nhận hắn, không muốn làm nữ nhân của hắn, đều là do đạo đức luân lý trói buộc. Nàng từ nhỏ đã tiếp thu một nền giáo dục tốt, biết điều này là không thể không tuân theo đạo lý luân thường, cho nên không dám đối mặt với đoạn tình cảm này, cũng không dám đối mặt với chính bản thân nàng.

Hoa Tinh trong lòng hiểu được, thời khắc này gã tuyệt đối không thể mềm lòng, không thể thoái lui, phải phá vỡ hàng phòng ngự trong lòng nàng, nhanh chóng chiếm lấy phương tâm của nàng, bằng không khi ly khai Trường An thành, chính hắn nói không chừng lúc sơ ý, nàng có thể sẽ rời đi, bí mật mà rời bỏ hắn hắn, khi đó có muốn tìm lại nàng cũng không dễ dàng. Nhớ tới Trương Hoa trước khi chết có nói, Hoa Tinh hiểu được, Trương Hoa kỳ thật là đang nhắc nhở hắn, muốn hắn phải giữ được Trần Lan trong tay, đối xử với nàng thật tốt.

Hoa Tinh ôm nàng, đi đến bên giường, nhẹ nhàng buông nàng ra, hắn ngồi ở trên giường, sau đó lại ôm nàng trong lòng. Hoa Tinh khẽ nhấc khuôn mặt của nàng, nhìn trong mắt nàng đang ẩn chứa những giọt nước mắt, nhẹ giọng nói: "Có những sự tình không thể quên được, không phải sao? Cả đời nàng thật sự có thể quên được ta hay không, tỷ tỷ? Nàng nói cho ta biết đi. Kỳ thật ta hiểu rõ trái tim nàng, nàng cũng hiểu rõ trái tim nàng, cả đời này nàng cũng không thể quên được ta, phải không, tỷ tỷ? Vì sao nàng phải khổ với những luân lý đạo đức vô lí, trói buộc con tim nàng, làm khổ bản thân như vậy chứ? Cuộc sống phải trải qua rất nhiều sự tình, có rất nhiều điều phải quên đi, nàng hãy vì nàng mà phải sống thật tốt là chính, không cần quá để ý đến quan điểm của những người khác, có như vậy nàng mới có thể vui vẻ mà sống, có biết không?

Cả đời này chúng ta gặp được nhau, điều này như đã được định sẵn ở kiếp trước, nàng hãy tin tưởng vào phán đoán của bản thân, thì hãy tin tưởng trái tim nàng, dũng cảm đối mặt với nó, đối mặt với đoạn tình cảm này của chúng ta. Ta mặc dù hơi háo sắc hoa tâm, nhưng ta khẳng định những tình cảm đối với mỗi một nữ nhân mà ta yêu thương đều rất chân thật, điều đó khiến ta không thẹn với thiên địa, cũng không thẹn với lòng mình. Tỷ tỷ có thể hiểu được lòng ta, cảm nhận được tình cảm của ta mà, phải không, tỷ tỷ?"

Những giọt nước mắt trong đôi mắt Trần Lan cuối cùng cũng rơi xuống, ánh mắt nàng mê man nhìn Hoa Tinh, thấy trong đó là thâm tình nồng đậm, đang từ từ thấm sâu vào tâm linh vốn đang lung lay muốn đổ của nàng, khiến nàng từ từ rơi vào vực sâu nhu tình của hắn. Nghĩ tới điều hắn nói, Trần Lan không thể tưởng được hắn lại hoàn toàn nhìn thấu được nàng, thấy rõ ràng những bối rối lộn xộn trong lòng nàng, chẳng lẽ điều này đã được định sẵn, hoặc là trái tim có linh giác, bằng không hắn làm sao có hiểu rõ trái tim nàng đến vậy? Thần vận mệnh đang đùa cợt nàng hay đang nhắc nhở nàng đây? Trần Lan lại một lần nữa lâm vào khốn cảnh chẳng biết phải làm sao.

Hoa Tinh nhìn nàng, trong lòng hiểu được, nếu hắn không nhiệt tình một chút, không phá vỡ được những tầng xiềng xích trong lòng nàng, thì hắn cũng không biết nàng còn giằng co đến khi nào nữa. Nghĩ vậy, Hoa Tinh nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của nàng, muốn dùng hành động để hóa giải bức tường trong lòng nàng, từ từ chiếm lấy trái tim nàng.

Trần Lan khuôn mặt run lên, nhìn Hoa Tinh đang hôn lên hai gò má đầy đặn của nàng, trong lòng nàng cực kỳ hoảng loạn. Nàng hiểu được tiếp theo Hoa Tinh sẽ làm gì, nàng trong lòng có chút mê hoặc không nói nên lời, có chút chờ mong, lại có chút sợ hãi. Nàng biết Hoa Tinh nhất định không đơn giản chỉ dừng lại ở việc hôn lên những giọt nước mắt của nàng, nghĩ đến hắn lập tức xâm chiếm thân thể nàng, Trần Lan biết rõ điều đó là không nên, là trái với luân lí, nhưng nàng vô lực cự tuyệt, đồng thời trong lòng đang đan xen chút sợ hãi và chút chờ mong.

Hoa Tinh thấy ánh mắt đang mê man của Trần Lan, hắn biết trong lòng nàng đang dậy sóng, đang không ngừng đấu tranh. Bản thân hắn ở phía sau chỉ cần thuận nước đẩy thuyền, là có thể công phá bức tường trong tim nàng, chiếm lấy được phương tâm của nàng. Nghĩ vậy, Hoa Tinh nhìn đôi môi đang hé mở của nàng, trong mắt hiện lên thần sắc tà dị, bốn cánh môi tiếp xúc nhau, đôi môi mọng đỏ thơm ngát của nàng nhanh chóng bị đôi môi hắn ngậm lấy, tận tình nhấm nháp, tận tình trêu chọc nàng, muốn dùng cách này để đột phá sự phòng ngự của nàng.

Trần Lan mặc dù biết Hoa Tinh sẽ làm như vậy, nhưng khi Hoa Tinh hôn lên đôi môi nàng, nàng cũng nhịn không được cảm giác run rẩy. Đôi môi đang khép chặt của nàng dưới sự công kích đầy ôn nhu của Hoa Tinh, không hiểu từ lúc nào đã từ từ mở ra, ngay cả nàng cũng không biết, bị cái lưỡi linh hoạt của Hoa Tinh hắn trêu đùa bên trong miệng nàng, mặc hắn tùy ý mà bá đạo chiếm lĩnh lãnh địa của nàng. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, đối với Hoa Tinh chính nàng ngay cả đến một chút chống cự cũng không có, thật sự là kỳ quái không thể giải thích được.

Trần Lan trong lòng nổi lên một chút cảm giác hưng phấn, điều này khiến nàng cảm thấy thật khó mà chấp nhận. Trong lòng biết rằng biết nàng không được thân mật với Hoa Tinh, nhưng có lẽ chính vì thế, mà nàng ngược lại thấy có một chút hưng phấn trong lòng. Có lẽ đây là thứ mà người ta thường nói là tư vị của tình yêu, loại sự tình trái với luân lý kiểu này, thường sẽ làm con người cảm thấy hưng phấn, kích động lòng người. Trần Lan song thủ vô lực đặt ở hai bên hông của Hoa Tinh, mặc hắn nhấm nháp sự thơm tho của nàng, thân thể không tự chủ được nhẹ nhàng lắc lư, cực lực tránh né cặp ma trảo của Hoa Tinh đang xâm phạm nàng.

Hoa Tinh nhìn đôi mắt khép chặt của Trần Lan, trong lòng cực kỳ đắc ý, mặc dù ngoài miệng nàng nói không đáp ứng hắn, nhưng chỉ cần hắn khéo sử dụng một chút thủ đoạn, chủ động một chút, là có thể lột bỏ lớp mặt nạ cao quý kia của nàng, tận tình tận hứng nhấm nháp đóa hoa kiều diễm này. Hoa Tinh suy nghĩ bây giờ hắn có phải là nhân cơ hội mà chiếm đoạt nàng. Như vậy, quan hệ của hai người sẽ nhanh chóng tiến thêm một bước lớn, từ nay về sau còn có thể chiếm giữ được phương tâm của nàng, khiến nàng cam tâm tình nguyện lưu lại bên cạnh hắn, điều này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nghĩ như vậy, Hoa Tinh trong mắt hiện lên một chút tiếu ý tà dị, hai tay dùng sức xoa bóp cặp tuyết đồn đầy đặn mềm mại kia, cẩn thận cảm thụ xúc cảm thập phần đàn hồi co dãn, thật sự là vô cùng tuyệt vời. Đồng thời nghiêng người, nhẹ nhàng đặt nàng nằm trên giường, một bên vẫn hôn lên đôi môi nàng, một bên vuốt ve ngọc thể rung động lòng người của nàng.

Trần Lan toàn thân suy nhược, song thủ vô lực cố gắng tóm lấy tay của Hoa Tinh, muốn ngăn cản cặp ma thủ của hắn xâm phạm nàng, nhưng đối với Hoa Tinh thì xem ra, điều này tựa hồ chỉ càng thêm kích thích khêu gợi hắn. Hoa Tinh dùng miệng bịt lấy miệng của Trần Lan, không cho nàng nói gì, tránh để nàng giận dữ phá hoại bầu không khí tuyệt vời giữa hai người, một bên tận tình vuốt ve thân thể của nàng. Bởi vì Trần Lan đã dùng vải để buộc ngực, bó chặt lấy đôi ngọc nhũ mỹ lệ mê người mê người của nàng, cho nên Hoa Tinh đành phải chấp nhận dừng tay ở phía dưới, yên lặng hưởng thụ phong đồn co dãn mềm mại của nàng.

Trần Lan tâm linh từ từ chìm trong mê man, nụ hôn của Hoa Tinh vừa mạnh mẽ vừa sâu, khiến nàng run sợ, khiến trái tim nàng mê muội. Nàng cảm thấy tiếng trái tim đang cảm thấy cực kỳ khẩn trương, miệng của Hoa Tinh, tay của Hoa Tinh, như đang múa lượn trên sợi dây đàn trái tim ấy tấu lên một khúc nhạc tiêu hồn, khiến nàng không thể không từ từ chìm sâu xuống. Thân thể Trần Lan nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy, trong lòng biết rất rõ điều này là không đúng, nhưng lại không thể kháng cự mị lực của Hoa Tinh hắn, chẳng biết thế nào nữa, đúng là trong lòng nàng không hề hận hắn, cũng không muốn cự tuyệt hắn.

Hoa Tinh song thủ vuốt ve thân thể nàng, dùng sức cảm thụ sự mỹ lệ của nàng. Hắn muốn cho Trần Lan từ từ thích ứng với những vuốt ve đầy yêu thương của hắn trên thân thể của nàng, chấp nhận những tiếp xúc thân mật, khiến nàng từ từ cảm nhận sự yêu thương của hắn dành cho nàng, hắn đối xử với nàng đầy nhu tình, khiến trái tim nàng từ từ yêu thương hắn. Nhẹ nhàng buông đôi môi đỏ mọng mê người của nàng, Hoa Tinh trong mắt hàm chứa một nụ cười thâm tình, nhẹ nhàng thì thầm bên tai của nàng: "Tỷ tỷ, có thích không? Có thích đệ đệ yêu nàng như vậy không?" Nhìn ngọc diện của Trần Lan đang ửng hồng, Hoa Tinh trong lòng nhịn không được nổi lên chút đắc ý.

Trần Lan mở to mắt liếc nhìn hắn, rồi tránh đi chỗ khác. Nàng thấy trong mắt của Hoa Tinh một chút đắc ý, trong lòng vừa bẽn lẽn vừa xấu hổ, giận hắn không ngừng lấn tới, vừa định mở miệng, Hoa Tinh đã không cho nàng một cơ hội, liền hôn lên đôi môi nàng đỏ mọng mê người của nàng. Trần Lan vô lực, để mặc hắn khinh bạc nàng, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn và ngọt ngào, ngẫm lại có lẽ đây thật sự là thiên ý, mình có tránh cũng không tránh được. Đã như vậy, làm sao phải lừa dối lòng mình, phải nhanh chóng dựng lại bức tường ngăn cách giữa hai người để làm gì?

Hoa Tinh trong mắt hiện lên một chút kỳ dị, hữu thủ buông tha cho phong đồn mềm mại của nàng, theo cặp đùi thon thả chậm rãi tiến tới vực sâu thần bí kía, thám hiểm sự mỹ lệ mê người của nó. Cách một lớp vải lụa, Hoa Tinh hữu thủ đang vuốt ve thánh địa mềm mại mà tràn đầy đàn hồi co dãn, thỉnh thoảng còn công kích tòa thành mỹ lệ của nàng, thám hiểm phong cảnh mỹ lệ ở đó. Hoa Tinh trong lòng hưng phấn vô cùng, cảm giác mềm mại đó thực là chân mỹ, cảm nhận được nhịp điệu rung động của Trần Lan và vẻ kinh hãi của nàng, Hoa Tinh trong lòng có chút đắc ý không nói nên lời. Nghĩ đến lát nữa có thể nhấm nháp đóa hoa cao quý và kiều diễm của nàng cao quý, Hoa Tinh hắn mới nghĩ đến thì toàn thân hữu lực, hưng phấn vô cùng, tay cũng dùng sức vuốt ve những nơi mềm mại rung động lòng người của mỹ nhân.

Trần Lan đang khép hờ đôi mắt cũng phải mở to mắt ra, trong mắt nàng rõ ràng mang chút kinh hoảng và ngượng ngùng, cảm nhận được tay của Hoa Tinh đang dừng lại trên địa phương vô cùng xấu hổ của nàng, dùng sức vuốt ve. Mặc dù bị ngăn cách bởi một lớp quần lụa, nhưng Trần Lan trong lòng cũng hiểu được, hai tầng lụa kia căn bản là có mà như không, tuyệt chẳng ảnh hưởng đến hành động của Hoa Tinh. Cảm nhận được Hoa Tinh càng lúc càng dùng sức, ngón tay hắn càng ngày lúc càng lấn tới, chính nàng cũng bị hắn trêu chọc mà phát sinh dục tình, Trần Lan trong lòng cả kinh, đột nhiên ra sức đẩy Hoa Tinh ra.

Thấy âm thanh của Hoa Tinh bộc lộ chút kinh ngạc, trong mắt nổi lên chút lưu luyến nhẹ nhàng, Trần Lan nhịn không được phải mềm lòng, không hề có ý trách cứ hắn. Trần Lan nhìn vào ánh mắt của hắn, vẻ mặt nàng có chút kinh hoảng nói: "Đệ đệ, ngươi cho tỷ tỷ một chút thời gian có được không?" Trong ánh mắt kinh hoảng thất thố, hàm chứa chút bất an và kinh hãi, tựa hồ như sợ Hoa Tinh tức giận, vẻ mặt ấy khiến người ta phải hết sức thương tiếc.

Hoa Tinh không thể tưởng được lúc này nàng có thể tỉnh táo trở lại, trong lòng nhịn không được khẽ thở dài. Nhìn vẻ mặt khiến người ta phải hết sức trìu mến thương tiếc, Hoa Tinh hiểu được, nếu hắn chân chính muốn nàng, cũng rất dễ dàng để có thể chiếm đoạt được nàng, chỉ là làm như vậy, trong lòng nàng có thể lưu lại hồi ức không tốt, đây là điều mà Hoa Tinh không muốn nhìn thấy. Nhìn nàng, Hoa Tinh nhịn không được lại ôm nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má đầy đặn của nàng nhẹ nhàng nói: "Được, ta đáp ứng lời nàng, nhưng nàng cũng phải đáp ứng cho ta một điều kiện, bằng không ta sẽ … nàng." Nói xong bèn mỉm cười hôn lên đôi môi đỏ mọng mỹ lệ của nàng.

Trần Lan nhìn hắn, trong mắt hiện lên một chút nhu tình, lại mang theo một chút e thẹn bẽn lẽn, nhẹ giọng nói: "Điều kiện gì, chàng nói đi, nếu ta đáp ứng được, nhất định đáp ứng."

Hoa Tinh cười nói: "Điều kiện này rất đơn giản, đó là sau khi rời khỏi đây, nàng phải đáp ứng vẫn sẽ ở lại bên cạnh ta, không được nhân dịp khi ta vắng mặt, một mình bỏ đi. Chỉ cần nàng đáp ứng điều kiện này của ta, ta sẽ bỏ qua cho nàng, bằng không hôm nay ta phải chiếm đoạt thân thể của nàng." Hoa Tinh trong mắt lóe lên vẻ tà dị mê người.

Trần Lan nghe vậy trong lòng run lên, không thể tưởng được hắn ngay cả trong lòng nàng đang nghĩ gì cũng biết. Trong lòng Trần Lan, đối với Hoa Tinh có một loại cảm giác càng ngày càng lún sâu, nàng biết điều này là không thể được, nhưng khi đối mặt với Hoa Tinh, nàng lại vô lực kháng cự. Hoa Tinh tựa hồ như thiên sinh đã có một loại bản lĩnh mê hoặc lòng người, chỉ cần nữ nhân nào ở bên cạnh hắn hai ba ngày, sẽ từ từ rơi vào trong tòa thành nhu tình của hắn, rốt cuộc là vô lực trốn tránh. Trần Lan cũng e sợ nàng cuối cùng cũng chìm sâu hơn, cho nên trong lòng thầm quyết định, đợi sau khi ly khai khỏi Trường An thành này địa phương đầy nguy hiểm này, bản thân nàng sẽ thừa dịp hắn vắng mặt bí mật rời đi, từ nay về sau tìm một nơi nào đó một mình yên tĩnh sống nốt quãng đời còn lại, trong khi bản thân cảm thấy tịch mịch, có thể hồi tưởng lại đoạn tình cảm này, có lẽ cũng vô cùng mỹ lệ.

Nhưng không nghĩ được Hoa Tinh lại đoán ra được tâm sự của nàng, nhìn ánh mắt tràn đầy bá đạo nhưng không kém phần thâm tình của hắn, trong lòng Trần Lan vô cùng hỗn loạn. Có thể tưởng tượng lời nói của Hoa Tinh, nếu nàng không đáp ứng, hắn có lẽ thật sự sẽ dùng sức mạnh, đến lúc đó chỉ sợ nàng cũng không thể phản kháng lại ý muốn của hắn, cũng chỉ có thể để hắn chiếm đoạt thân thể của nàng. Lòng tự tôn của nàng tại thời khắc này đang nhắc nhở nàng, nữ nhân nếu muốn giữ mình thanh bạch, thì không thể có những việc khiến thế nhân không chấp nhận, những hành vi làm trái với truyền thống đạo đức, sẽ bị người đời nhục mạ.

Hoa Tinh nhìn nàng, biết trong lòng nàng đang lo lắng, điều này đối với nàng mà nói, có thể có chút khó xử. Hoa Tinh hiểu được đối với một nữ nhân như nàng, để nàng chấp nhận hắn, tiếp nhận sự tình nay, thì cần phải có thời gian, phải có cả một quá trình. Hoa Tinh hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng mỹ lệ của nàng, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, đáp ứng ta có được không? Ta thật sự muốn vĩnh viễn yêu thương nàng, quý trọng nàng, nàng chẳng lẻ không rõ tấm lòng của ta hay sao?"


Trần Lan nghe vậy nhìn hắn, dần dần ánh mắt trở nên nhu hòa, tràn ngập nhu tình nhẹ nhàng, than nhẹ một tiếng đáp: "Hoa đệ, ta đáp ứng chàng, nhưng chàng cũng phải đáp ứng ta, trước đó nếu ta không có đồng ý với chàng, thì chàng không được cố ý làm mấy chuyện xấu với ta, khi dễ ta, có được không?" Nói xong bèn nhìn hắn, trong mắt có chút chờ mong.

Hoa Tinh nghe vậy vui vẻ, trong mắt hiện lên một chút vui mừng và gian xảo, khẽ cười nói: "Được, ta cũng đáp ứng nàng. Bất quá hiện tại là một ngoại lệ, đây là biểu đạt tình yêu của ta đối với nàng, ta thích sử dụng loại phương thức này, tỷ tỷ không được cự tuyệt." Nói xong bèn đè lên người nàng, ánh mắt mỉm cười nhìn vào ánh mắt của nàng.

Trần Lan trong lòng cả kinh nói: "Đệ đệ, không được đâu, chàng đáp ứng với tỷ tỷ là không được khi dễ tỷ tỷ rồi, ngươi sao lại làm như như vậy." Trong ánh mắt mang theo chút xấu hổ và bất an"

Hoa Tinh hôn lên đôi môi đỏ mọng, cười nói: "Ta đúng là đáp ứng nàng, nhưng ta có nói là trước khi tỷ tỷ không đồng ý với ta, ta sẽ không chính thức chiếm đoạt thân thể thánh khiết của tỷ tỷ, nhưng không hề nói ta sẽ không được yêu thương thân thể của tỷ tỷ? Bây giờ ta muốn yêu thương thân thể mỹ lệ mê người của tỷ tỷ thật tốt." Nói xong song thủ bèn hoạt động bên hai bên hông mềm mại của nàng, chọc ghẹo nàng khiến nàng nhịn không được cười duyên thành tiếng, rồi lại vô lực giãy dụa, trong miệng vẫn yêu kiều rên lên không muốn, thân thể càng lúc càng trở nên mềm oặt, tùy ý cho thủ cước của Hoa Tinh được chiếm tiện nghi.

Hoa Tinh nằm ở trên giường, nhìn mỹ nhân đang thẹn thùng ở trong lòng mình, trong tim hắn cũng tràn ngập đắc ý, mặc dù không có chính thức chiếm đoạt được nàng, nhưng Hoa Tinh biết vấn đề chỉ là còn là thời gian, hắn từ nay về sau tùy thời nếu muốn, đều có thể chiếm đoạt thân thể mỹ lệ thành thục của nàng. Nhìn lên nóc nhà, Hoa Tinh nghĩ đến sự tình trong mấy ngày nay, hắn tới nơi này được vài ngày thì có thể nói đã xảy ra không ít sự tình, tiếp xúc cũng không ít người, có được những thu hoạch thập phần ngoài ý nghĩ, sự tình này khiến Hoa Tinh cực kỳ cao hứng.

Nhìn mỹ nhân trong lòng, Hoa Tinh song thủ vuốt ve kiều đồn mỹ lệ mê người kia, vô cùng tự hào được hưởng thụ mỹ vị khó nói. Nghĩ đến bản thân trong vài ngày, thu hoạch lớn nhất là chiếm được mấy vị mỹ nữ trên Bách Hoa Phổ, nghĩ đến lúc các nàng quen biết gặp nhau, khóe miệng Hoa Tinh hiện ra một nụ cười đắc ý.

Lần đầu tiên ở ngoài thành gặp gỡ Mai Hương, thiếu nữ hoạt bát rực rỡ này khiến Hoa Tinh vô cùng ưa thích, nghĩ lại lần đó nếu không phải vì Hắc Ngọc ma liên, lúc này chắc hắn đã sớm chiếm đoạt thân thể lung linh rực rỡ của nàng rồi. Tuy nhiên bây giờ giữa hai người đã nảy sinh tình cảm, so với phu thê cũng không có nhiều khác biệt, chỉ cần hắn muốn, tùy thời đều có thể hái đi đóa hoa mỹ lệ kia.

Lần thứ hai là ở trên Anh Hùng lâu gặp gỡ Thu Nguyệt, vị mỹ nữ bài danh thứ sáu trên Bách Hoa Phổ thượng này, phương tâm của nàng cũng bị hắn chiếm được, chỉ cần cơ hội tới, tự nhiên có thể thuận lợi chiếm được con người cũng như trái tim nàng.

Lần thứ ba trong lúc vô ý cứu được Tiểu Bình và Tú Quyên hai người, lúc này có thể nói một ngạc nhiên ngoài ý muốn, khiến Hoa Tinh hưng phấn không thôi. Nghĩ đến tư vị mỹ lệ cực kỳ mê người của hai nàng, những tiếng rên la yêu kiều và phong thái kiều mị của hai nàng tối hôm qua trên giường, Hoa Tinh nhịn không được mừng vui trong lòng muốn cười lớn.

Lần thứ tư gặp gỡ Trần Lan, nữ nhân mỹ lệ thành thục, vô cùng cao quý này, lúc này đang nằm trong lòng hắn. Hoa Tinh nhìn thoáng qua mỹ nhân trong lòng một chút nhúc nhích cũng không có, trong mắt hiện lên một chút nhu tình, cả đời này ta sẽ quý trọng chăm sóc nàng thật tốt.

Thứ năm chính là Ám Vũ, có này có lẽ là một loại duyên phận đã được định sẵn, bằng không nàng nhất định không thể trong tay hắn. Nghĩ đến dung nhan mỹ nhân tựa thiên tiên này, Hoa Tinh trong lòng nổi một chút tự hào, bởi vì cả đời này nàng đã quyết định làm nữ nhân của hắn, vĩnh viễn cũng nàng không có ý định muốn trốn thoát khỏi vòng tay hắn. Nhớ tới thân thể mềm mại mỹ lệ cực kỳ mê người của Ám Vũ sáng hôm nay, Hoa Tinh nhịn không được thầm có những vui vẻ trong lòng, tuyệt thật a!

Quay đầu nhìn lại, chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, hắn ở Trường An đã chiếm được phương tâm của sáu mỹ nhân, chiếm được thân thể của ba người, Hoa Tinh trong lòng cũng nổi lên một chút mê man mơ hồ, hắn nghĩ đến sự việc đã đi đến mức này, đợi tới lúc quay trở lại thư viện, phía sau có lẽ đã có một dây dài những nữ nhân đi theo, điều này còn không khiến Trầm, Dư, Liễu ba người phải tức chết sao. Hoa Tinh lúc này đột nhiên ý thức được, sự tình đã đi tới mức này là không được, có một số sự tình không để cho Trầm Ngọc Thanh các nàng biết là tốt nhất. Đáng tiếc hắn đã quên, ánh mắt của Phượng Hoàng Thư Viện trải rộng khắp võ lâm, hắn nếu muốn giấu Trầm Ngọc Thanh có lẽ là khó hơn lên trời.

Trần Lan lúc này trong lòng Hoa Tinh, dần dần tựa hồ cảm thấy mệt mỏi, từ từ chìm trong giấc ngủ. Hoa Tinh thấy nàng đã ngủ thiếp đi, song thủ cũng ngừng lại, cứ như vậy mà ôm nàng, từ từ nhắm mắt lại.