Bỏ qua chúng nữ, Hoa Tinh nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt chuyển qua trên người Thiết Chiến cùng Long Vũ, dò hỏi: "Thiết huynh cùng Long huynh trước mắt có tính toán gì không?"
Sắc mặt sửng sốt, hai người dường như không ngờ Hoa Tinh lại đột ngột hỏi vấn đề này, trong lúc nhất thời không biết trả lời làm sao. Sau một lúc lâu, Long Vũ bình tĩnh mở lời trước: "Tạm thời tính toán cũng không có gì, ta tới đây chủ yếu là để báo thù, chỉ cần Huyết Nga lão tổ còn trên đời một ngày, ta sẽ truy tìm hắn, vẫn đuổi hắn tới khi chết mới thôi".
Bên cạnh, Thiết Chiến trầm giọng nói: "Long Vũ nói không sai, Huyết Nga lão tổ là địch nhân của chúng ta, không tự tay giết hắn, cả đời này ta không cam lòng. Hiện giờ trong Tế Nam thành phong vân đã bắt đầu khởi động, người suy nghĩ vì đại cục, rời đi là lựa chọn tốt nhất, nhưng chúng ta lại không thể đi. Tin tưởng mọi người đều hiểu được nỗi khổ của nhau, có gặp gỡ thì có chia tay. Cuộc đời này ta quen biết được Hoa Tinh ngươi, được ngươi coi là bằng hữu, coi như là đáng giá rồi. Tương lai có việc gì cứ kêu một tiếng, chỉ cần ta có thể tới, quyết sẽ hỗ trợ không từ".
Mỉm cười gật đầu, Hoa Tinh vỗ vỗ vai hắn trầm giọng nói: "Có những lời này của ngươi là đủ rồi. Chúng ta giữ tình hữu nghị lâu dài. Hôm nay hỏi việc này, các ngươi có thể cảm thấy có chút đột nhiên, đó là ta nghĩ trước hết nên nói cho mọi người một tiếng, có chuyện gì không hoàn thành chúng ta có thể cùng nhau giải quyết. Qua mấy ngày nữa, ta tính rời khỏi Tế Nam, quay về Giang Nam".
Cầm tay hắn, Thiết Chiến nói: "Ngươi cũng nên quay về Giang Nam, bằng không võ lâm Trung Nguyên bị ngươi ép cho không trở mình dậy được. Đến lúc đó võ lâm tứ đại liên hợp lại không chừng lúc đó Phượng Hoàng Thư Viện là gặp nguy hiểm".
Hoa Tinh tùy ý mở miệng cười, nói: "Hiện giờ ngươi nhắc nhở ta việc này e rằng đã quá muộn rồi".
"Đúng vậy, với tích cách của đại ca, một đường thẳng tiến Trung Nguyên có ai là không từng đắc tội qua chứ? Hơn nữa đắc tội thì có làm sao, ai có thể không biết hắn là Phượng Hoàng đặc sứ, truyền nhân Đao Hoàng chứ?" Tử Ngọc Hoa thuận miệng nói, mọi người cũng suy nghĩ, không ai nhắc tới việc này nữa.
Một lát sau, Hoa Tinh cùng mọi người tùy ý hàn huyên vài câu sau đó đứng dậy nói: "Các ngươi cứ ở lại tán gẫu, ta đi xem các nàng một chút, tránh không để Ám Nhu nói bậy sau lưng ta. Tuy rằng ta không cần những chuyện này cũng không thể không tốt được" Dứt lời xoay người, vụng trộm nhìn Tử Ngọc Hoa một cái, liền chợt lóe lên rời đi.
Phân phó Dạ Phong cùng Long Vũ, Thiết Chiến, Tử Ngọc Hoa, thấy Hoa Tinh rời đi cũng đứng dậy rời đi. Xuyên qua tường viện, Tử Ngọc Hoa thật xa đã thấy Hoa Tinh đứng dưới một tàng cây chờ, không khỏi nhíu đôi chân mày, nhoáng cái đã xuất hiện quá trăm trượng, hiện tại bên người hắn, "Đại ca, có chuyện gì không thể nói với bọn họ mà phải nói với một mình ta chứ?"
Hoa Tinh nhìn thoáng qua đằng sau, nhẹ giọng nói: "Có một số việc tạm thời không nên để cho Long Vũ biết. Tựa như Vô Mao lão đạo lúc trước, hắn đều biết những gì ta biết, đối với ta là cực kỳ bất lợi. Long Vũ người này mặc dù không thể khẳng định là người xấu, nhưng hắn có tâm cơ hơn so với Thiết Chiến, chúng ta phải có đề phòng. Dù sao Độc Long cốc không phải địa phương bình thường, nói không chừng một ngày nào đó hắn vì lợi ích của Độc Long cốc mà có mưu đồ với chúng ta".
Tử Ngọc Hoa nghẫm nghĩ, gật đầu nói: "Lời này của đại ca thật có lý, trước mắt hắn chỉ lo báo thù, tạm thời sẽ không muốn triêu chọc chúng ta. Chỉ khi nào hắn báo thù xong, tâm tính biến hóa như thế nào cũng khó nói. Tương lai có thể phát sinh bất trắc, thì không bằng hiện giờ nên sớm đề phòng".
Hoa Tinh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó trầm ngâm nói: "Trước mắt Tế Nam đang phát triển trong dự đoán của ta, chính là Tuyệt Âm giáo xuất hiện còn không rõ, nhưng Thông Thiên môn chủ Lý Bất Hối thật có chút phiền phức. Bởi vì ta đã đáp ứng Lý Thải Tú cho hắn một con đường sống, trừ phi hắn thật lòng muốn chết. Ta gọi nàng tới, chỉ cần nàng nói một tiếng, về sau khi gặp gỡ Lý Bất Hối ta không tự mình ra tay, hết thảy đều là nàng ra tay. Mà Lý Thải Tú còn sống ở bên người ta, việc này ta không hy vọng Lý Bất Hối biết, cũng không muốn thêm phiền phức. Nàng hiểu được ý tứ của ta chứ?"
Tử Ngọc Hoa khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu, ngữ khí thoáng chần chừ hỏi: "Ý của đại ca ta hiểu rồi, chỉ là cứ như vậy, người khác sẽ không có ý kiến hoặc bất mãn gì sao?"
Hoa Tinh nhìn nàng một cái, trầm giọng nói: "Việc này ta cũng muốn qua đi, chỉ là khi gặp phải sự tình phải đối mặt, rồi tâm lại không độc. Giang hồ, là một chỗ tôi luyện lòng người, chỉ là nữ nhân bên cạnh ta càng nhiều tâm tính của ta hình như cũng ngày càng mềm".
Nhìn hắn một cái tỏ vẻ đã hiểu, Tử Ngọc Hoa thở dài: "Rất nhiều chuyện, đứng ở góc độ của ta, đại ca bất tất có thể lý giải nhưng đứng ở góc độ người khác, vậy thì khó nói rồi".
Hoa Tinh cổ quái nhìn hắn một cái, vỗ vai hắn cười nói: "Nàng nói những lời này ta hiểu được, từ từ sẽ đến vậy. Tốt rồi, ta đi coi các nàng một cái, thời gian không còn sớm" Nói xong thân pháp mở ra, phiêu dật biến mất trước mắt Tử Ngọc Hoa.
Một đường tìm kiếm, Hoa Tinh với tuyệt thế võ công của mình nhanh chóng nhận ra nơi chúng nữ đang nô đùa. Vòng quanh vài lần phát hiện ra một cái ao nhỏ, phát hiện ra chúng nữ cùng Bạch Phương đang ở đó bắt cá.
Cái gọi là bắt cá, tự nhiên không phải là xuống ao bắt cá, mà là đều lấy võ công các nàng mà thi triển ra các thủ pháp bất đồng. Đối với việc này, Hoa Tinh không nhịn được cười, tưởng tượng tâm tính của niên kỷ của mọi người, hơn nữa lúc này là Ám Nhu chỉ huy, đang làm bộ dạng trọng tài, tự nhiên loại này Hoa Tinh không thấy thú vị gì, nên cứ để chúng nữ chơi.
Vô thanh vô tức đi tới phía sau chúng nữ, Hoa Tinh cẩn thận nhìn một chút, chỉ thấy Ám Nhu phụ trách chỉ huy, Bạch Phương vẻ mặt vui sướng hâm mộ vỗ tay, còn lại tất cả mọi người thức thời phối hợp, dường như muốn lấy lòng đối với Bạch Phượng. Chẳng lẽ vì thủ nghệ đặc biệt của nàng sao? Có lẽ thế.
Lúc này, Nguyệt Vô Ảnh lăng không bắt một con cá chép màu đỏ, vừa mới đưa chúng nữ đè xuống, nhất thời đưa tới một phen oán giận của Mai Hương, Thu Nguyệt cùng tỷ muội Diệp Tinh. Mà Ám Nhu cùng Bạch Phượng lớn tiếng vỗ tay, vây quanh bên người Nguyệt Vô Ảnh náo loạn cả lên, hoàn toàn có bộ dạng của tiểu hài tử. Hai bên, Trần Lan, Trương Tuyết Lý Thải Tú, Lãnh Như Thủy mỉm cười đứng đó, dường như bị các nàng cuốn hút, tâm tính cũng trở nên trẻ hơn nhiều.
Ho nhẹ một tiếng, Hoa Tinh đột nhiên hiện ra, cười hi hi nói: "Chơi đùa vui vẻ nhỉ, ta cũng tới chơi một chút".
Chúng nữ cả kinh, nhất thời tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, lùi về phía sau tựa như sợ hắn trêu đùa. Ám Nhu trừng mắt liếc nhìn hắn một cái hai tay chống nạnh quát: "Muốn chết sao, chúng ta đang vui vẻ chơi đùa, ai cho ngươi tới quấy đục dòng nước, còn không mau rời đi".
Bạch Phượng sửng sốt lôi kéo gấu áo Ám Nhu nhỏ giọng nói: "Ám Nhu đừng như vậy, nếu Hoa Tinh muốn chơi, để cho huynh ấy cùng chơi đi" Chúng nữ sửng sốt, lập tức cười vang làm cho Bạch Phượng không hiểu ra sao, không biết phương hướng thế nào.
Đưa tay kéo Bạch Phượng về sau, Ám Nhu nói: "Muội không cần khách khí với hắn, hắn là tinh linh thực sự, luôn luôn trêu đùa chúng ta, bằng không tỷ muội chúng ta sao phải vừa thấy hắn đã trốn hết".
Bạch Phượng hoài nghi nói: "Không thể nào, ta xem huynh ấy không giống như tỷ nói vậy".
Hoa Tinh cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy, ta nào có như nàng nói. Nàng xem ta dáng vẻ đường đường, khí độ bất phàm, sao lại là tiểu nhân như miệng nàng nói. Ngược lại chính là nàng đó, người không còn nhỏ nữa là tính tình vẫn không lớn chút nào, lại còn chống nạnh vẻ mặt hung dữ, chẳng có dáng vẻ của một thục nữ tý nào".
Ám Nhu sắc mặt giận dữ mắng: "Hoa Tinh thối tha, Hoa Tinh chết tiệt, đại sắc lang, đại hoa tâm, ngươi dám mắng ta, ngươi xem ta không…"
Hoa Tinh cắt đứt lời của nàng, cười hề hề ra vẻ đáng thương với Bạch Phượng nói: "Nàng xem đó, cả ngày ta sống dưới uy quyền của nàng ấy, còn dám phát tính tình xấu, còn dám làm chuyện xấu sao, hay dám có chút tà niệm nào chứ".
Bạch Phượng đồng tình nhìn Hoa Tinh nhỏ giọng nói: "Hoa Tinh, không thể tưởng được hóa ra huynh lại thảm như vậy, ta còn tưởng rằng chàng…"
Ám Nhu vừa nghe thấy tức giận mắng to nói: "Đáng giận, tên Hoa Tinh thối tha này, cũng dám trước mặt mà châm ngòi ly gián, ta hôm nay không xử lý chàng, chàng không biết sự lợi hại của ta" Nói xong hầm hầm quơ tay quơ chân đuổi theo Hoa Tinh.
Chung quanh, chúng nữ nhìn Ám Nhu bị Hoa Tinh làm cho tức giận tới vậy, mỗi người đều cười toe toét. Mà Bạch Phượng tựa hồ còn không có phản ứng lại, nhìn Ám Nhu xông ra ngoài, không nhịn được mà khuyên nhủ: "Ám Nhu, quên đi, Hoa Tinh cũng là vô tình nói, tỷ tạm thời tha cho huynh ấy đi. Nói cho cùng nhìn huynh ấy như vậy, cũng bị tỷ khi dễ rồi, tỷ làm chút thiện tâm đi…"
"Im miệng, ta tức chết thôi, sao cả muội cũng không tin ta" Không đánh Hoa Tinh, Ám Nhu tức giận dừng trước mặt Bạch Phượng quát, trên mặt lộ vẻ nổi giận. Bạch Phượng sửng sốt, khi đang mờ mịt không biết làm sao, Trần Lan động thân đi tới, lôi kéo bàn tay nhỏ bế của nàng nhỏ giọng nói: "Đừng nói Ám Nhu, Hoa Tinh cố ý đùa muội đó, muội không thấy chúng ta đều đang cười sao?"
Bạch Phượng nhìn bốn phía, thấy mọi người đều gật đầu thừa nhận, không khỏi nhìn về Hoa Tinh hỏi: "Hoa Tinh, huynh sao lại…"
Hoa Tinh thu hồi vẻ mặt đáng thương cười nói: "Như vậy không tốt sao, tất cả mọi người đều cười, đây chính là vui vẻ". Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Ám Nhu quát: "Cười cái đầu chàng á, chàng dám trêu ta, ta sẽ không quên đâu".
Hoa Tinh cười tà dị, ánh mắt nhìn tới trước ngực Ám Nhu hỏi ngược lại: "Phải vậy không, nếu như vậy, ta đây chỉ còn cách tiên hạ thủ vi cường, bằng không sẽ gặp phải tai ương, hắc hắc, hoài niệm dĩ vãng thật tốt".
Ám Nhu biến sắc, trong miệng hét lớn: "Sắc lang, cứu mạng!" Nói xong chạy nhanh như chớp tới sau lưng Nguyệt Vô Ảnh, còn thi thoảng vụng trộm nhô đầu ra vài lần, vẻ mặt thật khôi hài. Nhất thời làm mọi người lại cười vang.
Sau khi cười xong, Hoa Tinh cười nói: "Thời gian không còn sớm, ta đưa Bạch Phượng trở về".
Bạch Phượng nhìn sắc trời, có chút không muốn nói: "Đúng vậy sắc trời không còn sớm, mau quay trở về, không lại bị phụ thân mắng. Các vị tỷ tỷ, các người bảo trọng, hy vọng còn có cơ hội gặp lại".
Chúng nữ liếc mắt nhìn Hoa Tinh một cái, cùng kêu lên nói: "Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, hơn nữa sẽ không lâu đâu".
Bạch Phượng khó hiểu nhưng nàng không có hỏi rõ, chỉ cẩn thận nhìn mọi người rồi đi theo Hoa Tinh.
Ra khỏi Bách Hoa môn, Hoa Tinh nắm tay nàng, vừa đi vừa cười nói: "Vì sao không hỏi ta, Ám Nhu cùng các nàng có quan hệ gì với ta?"
Bạch Phượng vẻ mặt có chút cúi xuống sâu kín hỏi: "Hỏi như thế nào? Dù sao về sau cũng khó gặp lại, cần gì phải phiền lòng thêm nữa".
Hoa Tinh hiểu được lo lắng của nàng, cũng không hỏi nhiều tiếp tục nói: "Nàng đã quên lời nói của các nàng khi rời đi rồi sao, không lâu nữa chắc chắn sẽ gặp lại, sao lại khẳng định như thế chứ?"
Nghi hoặc nhìn Hoa Tinh, Bạch Phượng hỏi: "Vì sao?"
Cười thần bí, Hoa Tinh nói: "Bời vì, hắc hắc, bởi vì rất nhanh nàng sẽ biết thôi. Ha ha, đi thôi" Thân pháp mở ra, tốc độ nhanh hơn, Hoa Tinh thuận tiện ôm Bạch Phượng vào trong lòng, chóp mũi hít sâu mùi hương thơm mát trên cơ thể nàng.
Dường như nhận thấy hành động của Hoa Tinh, sắc mặt Bạch Phượng vừa đỏ vừa nóng lên, nhỏ giọng nói: "Hoa Tinh, không cần phải làm như vậy, không cần…"
Hoa Tinh khẽ cười nói: "Chậm như nước chảy, hương giống hoa sen, một thân tuyết trắng, ngạo nhược thiên kiều. Như hoa, giống như mộng, thật nhiều bông hoa, là duyên, ngưng sương, mấy phần vướng bận…" Những từ sau thật là nhỏ, chẳng qua chỉ có Bạch Phượng mới có thể nghe thấy, chỉ thấy vẻ mặt nàng đỏ ửng một màu, ẩn hiện còn có vài phần sắc mặt vui mừng.
Đến cuối cùng Hoa Tinh nói với nàng cái gì đây? Ngoại trừ hai người không ai biết cả.
Truyện đến đây bị tác giả chính thức dừng viết đã 5 năm! Rất tiếc cho một bộ truyện hay! Trân trọng!