Nhìn vẻ mặt của nhị nữ, Hoa Tinh cười ta dị, truyền âm nói: "Thế nào, ghen tị sao? Nếu không đêm nay ta ngủ lại Bách Hoa các, thế nào?"
Tố Thủ Cầm Long Kiều Phượng Ngâm cùng Thiên Hương Ngọc Nữ Dương Anh nghe vậy hung hăng trừng mắt nhìn hắn, đứng dậy đón Bạch Phượng, nhiệt tình kéo nàng từ trong tay Hoa Tinh, nhỏ giọng hỏi thăm.
Biết được ý đồ tới đây của nàng, Kiều Phượng Ngâm cười nói: "Nếu đã tới, vậy nên hảo hảo nhìn một lần, kỳ thực nói thật, luận về mỹ mạo nàng cũng có thể so được với môn chủ chúng ta, nếu để hai người các ngươi đứng chung một chỗ, chính là tuyệt đại song kiều đó".
Một bên, Dương Anh kéo bàn tay nhỏ bé của Bạch Phượng, thấp giọng nói: "Ngươi có biết lai lịch của Hoa Tinh không?"Bạch Phượng trong lòng sửng sốt, vừa lắc đầu vừa suy nghĩ, vì sao tất cả mọi người lại hỏi vấn đề này?
Dương Anh khẽ thở dài: "Hoa Tinh là người hoa tâm, không biết nên chúc phúc hay thương xót nàng đây".
Bạch Phượng nhìn nàng, kinh ngạc thì thầm: "Hoa Tinh, hoa tâm. Tỷ tỷ nói hắn..."
Dương Anh gật đầu nói: "Sau này ngươi sẽ biết, Hoa Tinh là Phượng Hoàng đắc sứ của Phượng Hoàng Thư Viện, nàng không phải là người trong võ lâm cho nên không biết sự tích về hắn, sau này nàng sẽ biết".
Dứt lời, Hoa Tinh thần không biết quỷ không hay xuất hiện bên cạnh tam nữ, cười xấu xa nói: "Thế nào, đang nói xấu ta sao, cẩn thận bị phạt nhé. Hắc hắc".
Dương Anh trừng mắt nhìn hắn, chợt kéo Bạch Phượng sang một bên, hừ nói: "Cách hắn xa ra một chút, người này rất tà môn, ở chung lâu sẽ bị mê muội. Bây giờ ta đưa nàng đi gặp môn chủ, tin rằng nàng sẽ cao hứng khi thấy ngươi".
Bạch Phượng a một tiếng, quay đầu lại có chút không muốn nhìn Hoa Tinh, dường như không biết làm thế nào. Hoa Tinh đáp lại bằng cách mỉm cười, thanh nhã nói: "Đi thôi, nàng nhớ gọi mọi người ở đây là tỷ tỷ nhé, bảo đảm tương lai của nàng sẽ có chuyện tốt".
Đưa Bạch Phượng rời đi, Hoa Tinh khéo léo cầm tay Kiều Phượng Ngâm và Chu Văn Quyên, ánh mắt nhìn thẳng vào nhị nữ, truy hỏi: "Thấy các nàng vẻ mặt ghen tuông, có phải trong lòng rất khó chịu không, muốn hung hăng cùng nhau nói xấu ta, phát tiết một chút?"
Chung Văn Quyên tức giận nói: "Biết là tốt rồi, cho nên chàng tốt nhất là không nên chọc ta, nếu không chàng sẽ không dễ chịu đâu".
Kiều Phượng Ngâm chỉ lắc đầu thở dài, dường như nói hay không nói cũng như thế, bởi vì biết rõ tâm lý của Hoa Tinh.
Hai tay vừa thu lại, Hoa Tinh báo đạo ôm lấy eo nhị nữ, chóp mũi ngửi hương thơm trên người các nàng, hì hì cười nói: "Thơm quá, chỉ là hơi chua, dường như hơi lâu"
Chung Văn Quyên giãy dụa vài cái thấy giãy dụa cùng không được, không khỏi hừ nói: "Hoa tàn ít bướm, nào có không chua, chàng hay là đi tìm bị Bạch Phượng ôn nhu ngoan ngoãn đi, hà tất phải nói móc chúng ta".
Vẻ tươi cười cứng đờ, Hoa Tinh thu hồi vẻ hi hi cười, nghiêm túc nói: "Xem ra hôm nay thật có sinh khí, ta cũng không có lòng chọc giận các nàng nổi giận. Đến kia, chúng ta vào trong đình ngồi, ta từ từ nói
chuyện với các nàng, đến lúc đó các nàng sẽ biết, vì sao ta dẫn Bạch Phượng về đây?"
Nhị nữ nhìn hắn không tin, hai bên yên lặng không nói, thân thể giả bộ từ chối trong lòng Hoa Tinh, cùng nhau theo hắn đi vào trong đình.
Ngồi trên ghế đá, Hoa Tinh khẽ cười một tiếng, hai tay dùng sức thu lại, nhị nữ nhất thời thở nhẹ một tiếng, chia nhau ngồi trên đùi hắn, gò má mỹ lệ lập tức ửng hồng, lộ ra vài phần ngựng ngùng của thiếu nữ. Cảm thấy nhị nữ còn chưa quen, hai bên giãy dụa rất kích liệt, Hoa Tinh nhịn không được cười nói: "Giờ này khắc này, các nàng còn không muốn chứng minh sao, Hoa Tinh ta tự kiềm chế năng lực, xem ta có đúng là chịu được sự mê hoặc hay không" Vừa nói chuyện, hai tay vừa duỗi ra, muốn trèo lên ngọn núi mỹ lệ kia.
Thân thể cứng đờ, Chung Văn Quyên thấp giọng nói: "Dừng tay, chàng còn làm loạn ta sẽ trở mặt đó" Nói là làm liền đè lại tay phải của Hoa Tinh, không để hắn lộn xộn. Bên kia, Kiều Phượng Ngâm cũng nhỏ giọng nói: "Hoa Tinh, không nên như vậy, chúng ta không di chuyển là được, mong chàng đừng làm khó chúng ta"
Nghe vậy cười hắc hắc, Hoa Tinh nói: "Lúc này mới nghe lời đây, chỉ tiếc ta lại muốn làm chiêu hầu tử thâu đào, bây giờ lại lạc vào khoảng không" Nói xong lộ ra thần sắc ủ rũ, giống như ăn nhiều mà mệt, khiến cho nhị nữ vừa giận vừa thẹn.
Một lúc sau, Hoa Tinh thu hồi nụ cười, đem chuyện của Bạch Phượng nói qua loa một chút, trong đó lại thêm mắm thêm muối thổi phồng tay nghề của nàng tốt như thế nào, mình vì sao lại muốn ăn món ăn của nàng, không phải là muốn ăn nàng. Đối với điều này, hai nàng tự nhiên đều không phải là đứa ngu, biểu hiển tuy rằng không nói, trong lòng lại biết hắn tuyệt đối là chó không đổi được tính ăn cứt, Bạch Phượng xinh đẹp như hoa, sắc đẹp tuy rằng không bằng được Hoa Ngọc Như nhưng tuyệt đối không kém chỗ khác, cho nên nếu nói Hoa Tinh không dính mùi tanh, thì ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không tin.
Thấy sắc mặt hai nàng Hoa Tinh biết các nàng không tin, nhưng hắn cũng không thèm để ý, bởi vì hắn vốn không thích dính tới người có mùi tanh. Đã nói như vậy, chẳng qua là muốn lấy chút sĩ diện, chung quy không phải là sắc lang, còn một người nói, ta là sắc lang, các ngươi không biết à?
Tách khỏi Hoa Tinh, Bạch Phượng dưới dẫn dắt của Dương Anh không bao lâu đã tới nơi ở của Hoa Ngọc Như. Để nàng ở ngoài cửa chờ, Dương Anh một mình đẩy cửa tiến vào. Nghe tiếng quay đầu lại, Hoa Ngọc Như thấy Dương Anh, phất tay ý bảo nàng ngồi, cũng hỏi: "Có việc gì? Bên ngoài dường như còn có một người không biết võ công, là ai vậy?"
Dương Anh không ngồi, đi tới bên cạnh nàng, thấp giọng nói: "Người ở bên ngoài là do Hoa Tinh dẫn về".
Hoa Ngọc Như sửng sốt, cũng không nhìn người ngoài cửa, nhưng lại cau mày hỏi: "Là nữ nhân đúng không?"
Dương Anh hừ khẽ nói: "Hoa Tinh từ lúc nào lại mang nam nhân trở về?"
Hoa Ngọc Như khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: "Đi gọi người ta vào đi, ở lâu không được lịch sự". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: .vn chấm c.o.m
Dương Anh nghe vậy nhìn nàng một cái, giọng điệu cổ quái nói: "Thiếu nữ này rất tinh khiết, khá đáng yêu, tin rằng tỷ sẽ thích".
Đi theo phía sau Dương Anh, Bạch Phượng có chút không được tự nhiên, trong nháy mắt tiến vào cửa, đầu đều hơi thấp xuống, trong lòng có chút khẩn trương, dường như thực sự có cơ hội nhìn thấy người mình muốn thấy, ngược lại có chút sợ hãi. Hoa Ngọc Như nhìn thiếu nữ có chút thẹn thùng, khóe miệng không khỏi mỉm cười, dường như vì sự thuần khiết của nàng mà cảm thấy vui sướng. Chủ động tiến đến, Hoa Ngọc Như kéo tay nàng, hai thiếu nữ như hoa lần đầu tiên ánh mắt giao nhau, trong long hai bên đều chấn động, dường như vì mỹ mạo của đối phương mà kinh ngạc.
Chăm chú nhìn trong chốc lát, Bạch Phượng sắc mặt đỏ lên, thấp giọng nói: "Bạch Phượng ra mắt tỷ tỷ, tỷ tỷ đẹp quá, không hổ là Bách Hoa đệ nhất mỹ nữ".
Hoa Ngọc Như thản nhiên cười, kéo nàng đi tới cạnh bàn ngồi xuống, ôn nhu nói: "Muội cũng không kém tỷ tỷ, chỉ là bởi vì không phải người trong võ lâm, không thì vị trí này tỷ tỷ phải tặng cho muội đó".
Bạch Phượng xấu hổ nói: "Tỷ tỷ nói đùa rồi, ta so với tỷ tỷ còn kém xa. Một mình tỷ suất lĩnh một đoàn hiệp nữ trừ bạo an dân, vì thế nhân làm chính nghĩa, như ta đây vạn vạn không sánh bằng".
Hoa Ngọc Như cười, sắc mặt có chút tang thương, chỉ là biến mất trong chốc lát: "Nói cho tỷ tỷ, muội đang làm gì, vì sao lại tới nơi này, làm sao lại biết Hoa Tinh?"
Bạch Phượng cười ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ đừng cười ta, ta chỉ là một đầu bếp, hôm nay vừa mới gặp được Hoa Tinh đến tửu lâu ăn cơm, đúng lúc ăn được món ăn do ta làm, sau đó..." Đem ngọn nguồn sự tình kể lại tỉ mỉ một lần, Dương Anh và Hoa Ngọc Như chỉ biết âm thầm thở dài, thật là gặp ai không gặp, lại khiến nàng gặp phải Hoa Tinh.
Hiểu được ý của nàng, Hoa Ngọc Như cười: "Nói như vậy, tỷ tỷ hôm nay có lộc ăn rồi, có thể thưởng thức một chút tay nghề của mỹ nữ đại trù".
Bạch Phượng xấu hổ cười, thấp giọng nói: "Chỉ sợ tỷ tỷ chê tay nghề của tiểu muội không tốt, nếu như không chê, ta sẽ làm cho mọi người mấy món".
Thản nhiên cười, Hoa Ngọc Như nói: "Tốt, chúng ta sẽ chờ xem muội" Đích thân dẫn Bạch Phượng tới nhà bếp, Hoa Ngọc Như dặn dò Dương Anh, bảo nàng báo tin cho Hoa Tinh, bảo mấy ngươi cùng tới đây, mọi người cùng nhay thưởng thức tay nghề của Bạch Phượng.
Trên đường, Hoa Ngọc Như nói: "Vì sao muốn tới đây, bởi vì Bách Hoa Môn, hay là do nguyên nhân khác?"
Bạch Phượng ngây người, lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ, có thể bởi vì các tỷ rất nổi tiếng ở Tế Nam thành, mà tỷ tỷ lại xinh đẹp như vậy, cho nên khiến người ta muốn tới, làm cho luôn muốn tìm đến tận cùng".
Hoa Ngọc Như nhẹ nàng gật đầu nói: "Hiếu kỳ là bản tính của con người, có thể chính là tất cả nguyên nhân của dục vọng. Được rồi, không nói nữa, sau này nếu muội thích, bất cứ lúc nào cũng có thể tới Bách Hoa Môn, tỷ tỷ lúc nào cũng hoan nghênh muội".
Bạch Phượng vui vẻ, cao hứng nói: "Thật chứ, vậy tốt quá".
Hoa Ngọc Như thấy thế, nhịn không được mỉm cười, từ bên hông lấy ra ngọc bội đưa cho nàng, ôn nhu nói: "Nhận đi, đây là tín vật của tỷ tỷ, sau này muội mang theo trên người, có thể tùy ý ra vào Bách Hoa Môn".
Bạch Phượng quý trọng tiếp nhận, cảm kích nói: "Tỷ tỷ thật tốt, kiếp này gặp được tỷ tỷ, Bạch Phượng thật sự không uổng cuộc đời".
Hoa Ngọc Như cười thản nhiên, có chút cảm động nói: "Gặp ta không hề gì, gặp phải Hoa Tinh mới là chuyện xấu nhất cuộc đời muội, chỉ hy vọng muội có thể hạnh phúc".
Bạch Phượng không giải thích được, định mở miệng hỏi, nhưng thấy sắc mặt nàng không tốt, đành phải nhịn xuống.
Đi tới nhà bếp, Hoa Ngọc Như dặn dò môn hạ giúp đỡ Bạch Phượng, mình lại đứng một bên nhìn. Cầm lấy thái đao, Bạch Phượng dường như thay đổi hẳn, có vẻ linh lợi gấp trăm lần, toàn thân tản ra một cỗ tự tin.
"Tỷ tỷ, ở đây có bao nhiêu người ăn?" Hoa Ngọc Như suy nghĩ một chút, nói: "Khoảng hai bàn, vậy phiền muội rồi".
Bạch Phượng cả kinh, hỏi ngược lại: "Nhiều người như vậy sao, muội tưởng chỉ có vài vị tỷ tỷ và Hoa Tinh chứ, làm sao lại như thế..."
Ngắt lời nàng, Hoa Ngọc Như kỳ quái nói: "Đến lúc đó muội sẽ biết, bây giờ muốn cái gì cứ nói, cố làm món ăn ngon, có thể đối với muội sau này mới có lợi" Bạch Phượng thấy nàng không nói cũng không hỏi nhiều, bắt đầu làm chăm chú.
Lặng lẽ rời khỏi phòng bếp, Hoa Ngọc Như đi vào trong viện, phát hiện Hoa Tinh đang quấn lấy Chung Văn Quyên và Kiều Phượng Ngâm, quan hệ của ba người có vẻ rất mờ ám. Không có mở miệng, Hoa Ngọc Như chỉ yên lặng nhìn ba người, trong đáy mắt hiện lên vài phần thất lạc, dường như có áp lực nào đó cứ quanh quẩn trong lòng nàng. Vì sao lại như vậy? Trong lòng nàng ít nhiều cũng đoàn được vài phần, mặc kệ thừa nhận hay không, đều là tự nhiên tồn tại, há có thể trốn tránh?
Hoa Ngọc Như còn chưa tới gần, Hoa Tinh cũng đã nhận ra khí tức của nàng, nhưng hắn vẫn giả vờ làm như không thấy, đưa tay ôm lấy một mỹ nhân. Cùng các nàng nhập nhằng thân thiết. Đang bị quấy rối, toàn bộ tâm tư của Chung Văn Quyên cùng Kiều Phượng Ngâm đặt trên người Hoa Tinh, tự nhiên không biết môn chủ đang ở một bên quan sát, cho nên cử chỉ tuy là dục nghênh hoàn cự, nhưng lại có vẻ thập phần vô lực, chỉ cần Hoa Tinh kịch liệt một chút, hai nàng liền làm theo ý hắn.
Đối với vậy này, vẻ mặt Hoa Tinh say sưa, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ. Hai tay vuốt ve ngọn núi mê người trên người hai nàng. Hoa Tinh làm như vô ý quay đầu lại nhìn Hoa Ngọc Như, khóe miệng mỉm cười. Đúng lúc này, dường như hắn dùng lực quá mức, nhị nữ yêu kiều một tiếng, mang theo mị lực nói không lên lời, thanh âm lẳng lặng truyền đến tai Hoa Ngọc Như.
Xoay người, Hoa Ngọc Như sắc mặt đỏ bừng, không một tiếng động thối lui. Mà lúc này, Hoa Tinh đột nhiên mở miệng, khiến ba nàng đều cả kinh, lập tức thét chói tai và âm thanh phẫn nộ truyền khắp bốn phía, tiếng cười to đắc ý mang theo mấy phần bướng bỉnh!