Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 129: Rình Xem Mỹ Nữ

Bóng đêm dàn trải khắp thành Lạc Dương, trải qua một ngày phồn hoa náo nhiệt, đại đa số mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, nghỉ ngơi để ngày mai nghênh đón một ngày mới, đối mặt với những việc mới.

Tuy nhiên trong một gian phòng nhỏ vẫn còn có ánh đèn, hiển nhiên chủ nhân vẫn chưa ngủ. Xuyên qua song cửa sổ, có thể thấy bên trong có một vị mỹ nữ đang ngồi, vẻ mặt trầm tư, mặc la y bó sát người, lộ rõ những đường cong mê hoặc, bộ ngực đầy đặn vun tròn, hấp dẫn sự chú ý của người khác. Khuôn mặt đẹp như ngọc tạc, chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, chính là một phụ nhân.

Trương Tuyết lẳng lặng ngồi trên giường suy nghĩ. Từ lúc đến thành Lạc Dương đến nay, chưa có chuyện nào được hoàn thành, hộp gấm không biết đang ở đâu, Doanh Phong và Chu Lượng vẫn sống phây phây, ngay cả một chút tâm ý trong lòng cũng không thể hoàn thành. Lúc này đây nếu không thể đoạt được hộp gấm thì phải nghĩ biện pháp giải quyết Doanh Phong và Chu Lượng, nếu không khi trở về Hoa Sơn thì vợ chồng nàng sẽ thất bại bởi hai kẻ đó. Khi đó kết quả như thế nào vẫn chưa thể tưởng tượng nổi.

Ngả người nằm xuống giường, nhắm mắt lại thì một thân ảnh đột nhiên xuất hiện khiến cho Trương Tuyết kinh hãi trong lòng. Không biết là vì nguyên cớ gì nhưng mấy ngày nay mỗi khi nàng nhắm mắt lại thì trong đầu lại hiện ra khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt tà dị kia, luôn khiến nàng không thể nào tĩnh tâm được. Tại sao lại như vậy chứ? Bản thân nàng đã là phu nhân của chưởng môn phái Hoa Sơn, đã là người trưởng thành, vì sao khi nhìn thấy kẻ đó lại không cách nào giữ được sự bình lặng trong tâm hồn?

Ánh nến nhàn nhạt trên bàn nghiêng ngả, Trương Tuyết thở dài một tiếng, ngồi dậy đi đến chiếc bàn, nhìn thoáng qua chiếc bồn gỗ chứa nước nóng. Rốt cuộc một ngày mệt nhọc - giao thủ với sát thủ Ám Ưng, mồ hôi đầy người – cũng đã chấm dứt, có thể thoải mái tắm rửa. Đóng lại tất cả cửa phòng, Trương Tuyết tiến đến bồn gỗ, chuẩn bị cởi bỏ trang phục, tiến hành tắm rửa.

Đối với Doanh Phong và Chu Lượng, Trương Tuyết luôn luôn đề phòng, quyết không cho bọn hắn một chút cơ hội. Cho nên mỗi lần tắm rửa, nàng đều lựa chọn thời gian giữa đêm khuya khoắt, chờ cho hai người bọn chúng đã ngủ thì mới tiến hành, tránh bọn chúng thừa cơ hội. Gió vẫn thổi vi vút bên ngoài cửa sổ, Trương Tuyết chậm rãi cởi bỏ trang phục.

Cách phòng Trương Tuyết không xa, một thân ảnh đột nhiên đáp xuống đất, không hề để lọt ra một tiếng động nào, dáng vẻ cực kỳ cẩn thận. Bóng người sau khi đáp xuống hậu viện thì nhìn quanh tứ phía, sau khi không thấy ai thì chậm rãi đi về phía phòng Trương Tuyết. Mắt thấy bóng đen đã đi được nửa đường thì giữa không trung lại xuất hiện một bóng người khác, lẳng lặng đứng trên không. Bóng người trên không dõi theo bóng người trong hậu viện, ánh mắt lộ ra vẻ tò mò, mỉm cười hết sức tà dị.

Bóng người ở giữa không trung không phải là ai khác, chính là Hoa Tinh. Nguyên là Hoa Tinh định đến đây gặp Trương Tuyết, ai mà biết hắn chỉ biết đại khái nơi này, không biết phòng của Trương Tuyết ở đâu, tìm ở gần đấy đều không thấy Trương Tuyết, nhưng lúc này sự xuất hiện của bóng đen trong hậu viện lại khiến hắn chú ý. Nhìn người này chậm rãi áp sát một căn phòng, Hoa Tinh mỉm cười, Trương Tuyết hẳn là phải ở nơi này. Hắc hắc, thật là có ý tứ, nghĩ không ra ngoài hắn còn có người cũng có ý muốn chiếm tiện nghi của Trương Tuyết. Thật là thú vị.

Hoa Tinh nhìn Doanh Phong trong hậu viện, chợt hắn nghe được âm thanh sột soạt cởi quần áo rất nhỏ vang lên. Chuyện này thật khiến Hoa Tinh sửng sốt, trên mặt nở một nụ cười. Hữu thủ Hoa Tinh phất một cái, một cơn gió nhẹ vô thanh vô tức nhập vào cơ thể Doanh Phong. Doanh Phong sững người, vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ. Thì ra Hoa Tinh đã phong bế huyệt đạo của Doanh Phong, khiến cho kẻ đó không cách nào có thể nhúc nhích, ngay cả thanh âm cũng không thể nào phát ra.

Hoa Tinh chuyển thân, không một tiếng động đáp lên nóc phòng Trương Tuyết, lẳng lặng nhìn kỹ động tĩnh xung quanh, sau đó khẽ dời một mảnh ngói sang một bên, nhìn vào trong phòng, ánh mắt nhất thời sáng lòa, thầm nghĩ:

"Thật là may mắn, không nghĩ ra có thể ngắm mỹ nhân tắm rửa, hắc hắc, thật là khiến ta cao hứng.

Trương Tuyết cởi bỏ trang phục, rất nhanh đã để lộ ra hai bờ vai trắng như ngọc, cởi bỏ áo lại lộ ra một chiếc yếm ngực đỏ, bó chặt song nhũ cao vút, cực kỳ mê hồn. Quần dài mỏng manh hiện rõ đường cong của cặp mông căng tròn, dụ hoặc kinh nhân. Hoa Tinh bởi vì góc độ quan sát nên không cách nào có thể nhìn thấy rõ ràng cặp mông tròn trịa của nàng, chỉ có thể thấy đại khái mà thôi. Tuy nhiên vẻ mập mờ như thế lại hấp dẫn, kích thích hắn vô cùng, trong lòng chỉ mong nàng mau cởi bỏ mọi thứ nhanh nhanh một chút.

Dưới ánh trăng, một nhân ảnh nằm phục trên mái nhà, hai mắt lấp lánh quan sát mỹ cảnh trong phòng. Trương Tuyết lúc này đã cởi bỏ áo yếm, song nhũ trắng muốt xổ tung, lắc qua lắc lại, thật là mê người. Ngắm nhìn song nhũ xinh đẹp của mình, Trương Tuyết xuất hiện cảm giác tự hào, nhiều năm đã trôi qua nhưng nàng vẫn có thể duy trì được vóc người quyến rũ của mình, mỗi nơi mỗi chỗ đều hấp dẫn ánh mắt nam nhân. Vì thế, trong lòng Trương Tuyết lúc này cũng cao hứng lắm, nữ nhân mà, ai lại không thích xinh đẹp chứ?

Chậm rãi cởi bỏ nội khố cuối cùng, Trương Tuyết nhấc chân, chỉ thấy đôi chân trơn láng, thon dài bước vào bồn nước, dần chìm trong làn nước ấm áp, thoải mái vô cùng. Thế nhưng nàng hoàn toàn không biết toàn bộ thân thể của mình đã bị Hoa Tinh thu vào mắt. Khắp mặt nước trong bồn được rải tiên hoa, mùi hương bay lên theo làn khói nước có phần làm mờ đi ánh mắt của Hoa Tinh, hắn chỉ biết thầm kêu đáng tiếc mà thôi.


Nhìn cánh tay ngọc của Trương Tuyết chậm rãi chà xát, tẩy rửa thân hình, Hoa Tinh hiểu được đây là một loại hấp dẫn chết người, hỏa dục trong người bùng phát, chỉ muốn nhảy xuống ôm chầm lấy thân thể xinh đẹp đó. Tuy nhiên có một số việc không phải lúc nào cũng tuân theo ý của mình. Đạo lý này Hoa Tinh vẫn có thể hiểu được, bởi vậy hắn chỉ có thể cố gắng kìm nén sự xúc động của nam nhân vào lòng.

Trương Tuyết chậm rãi chìm đắm trong khoái cảm, cả người khe khẽ giỡn nước, thân thể lắc lư đong đưa, hai tay không ngừng chuyển động khiến cho song nhũ khi lộ khi chìm trên mặt nước, hấp dẫn Hoa Tinh thật sâu. Nhìn tiểu bạch thỏ trắng tròn, hai mắt Hoa Tinh lại tỏa sáng, thầm nghĩ nếu có thể dùng tay nắn bóp nơi đó thì thật là mỹ diệu. Đáng tiếc, cơ hội không cho phép, chỉ có thể rửa mắt mà thôi.

Gió đêm vẫn rì rào, Doanh Phong trong tiểu viện vẫn không nhúc nhích, trong lòng vừa sợ vừa giận, không biết là ai đã ra tay chế ngự hắn, chỉ biết thủ pháp của đối phương rất cao cường, đứng một hồi lâu cũng không thể cử động được. Nếu tình thế này kéo dài đến sáng thì làm sao giải thích cho mọi người đây?

Cảm giác được nước đã lạnh dần, Trương Tuyết đứng dậy, nhất thời thân thể mê người hoàn toàn hiển lộ, dưới ánh đèn lắc lư lại càng trở nên huyền ảo hơn. Nhìn song nhũ cao ngất, nhũ châu hồng nhuận, vòng eo thon thả, phì đại viên đồn, quả thực là mãn nhãn. Từng giọt nước lăn tròn trên thân thể.rớt xuống, lóng la lóng lánh, dụ hoặc vô cùng. Hoa Tinh nuốt một ngụm nước bọt thèm thuồng, nghĩ không ra Trương Tuyết có thể duy trì được vóc dáng xinh đẹp như yêu tinh dụ người vậy.

Trương Tuyết lau khô thân thể, lẳng lặng đi đến bên giường mặc quần áo. Hoa Tinh trên nóc nhà nhìn thấy cử động mạn diệu, động tác nhu mỹ, cảm giác muốn đoạt được nàng dâng lên mãnh liệt. Đối với Hoa Tinh thì Trương Tuyết đích thị là có sức hấp dẫn thực sự mạnh mẽ, bởi vì không những thân phận của nàng là phu nhân chưởng môn Hoa Sơn mà còn là vì nàng chính là mẫu thân của Thu Nguyệt. Thân phận như thế đích thực là ma lực cuốn hút Hoa Tinh, tà niệm sinh ra càng nhiều. Cảm giác cũng giống như muốn được thưởng thức quả cấm vậy, những gì mà khó đạt được thì sức hút càng cao. Đạo lý chính là như thế.

Mặc quần áo xong, Trương Tuyết lẳng lặng nằm lên giường, trong lòng lại xuất hiện thân ảnh của Hoa Tinh. Nàng thở dài một tiếng, hiểu được đó là chuyện không thể xảy ra được, thân phận nàng không thể cho phép chuyện đó xảy ra. Tuy nhiên lúc này một tiếng hít thở rất nhỏ vang đến tai nàng, Trương Tuyết chấn động vội vàng ngồi dậy.

Nhìn xem bốn phía không có ai, Trương Tuyết đi đến cửa sổ, khẽ mở ra xem, ánh mắt lập tức hiện ra vẻ giận dữ nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ điềm tĩnh vốn có. Bởi vì nàng đã nhận ra Doanh Phong đã bị chế ngự huyệt đạo, khoảng cách từ phòng nàng đến chỗ hắn đứng phải đến năm sáu trượng, không thể nào nhìn lén nàng tắm được, nghĩ vậy Trương Tuyết yên tâm được một chút.

Thế nhưng ai đã chế ngự Doanh Phong ở đó, kẻ đó đang ở đâu? Trương Tuyết suy tư đóng cửa sổ lại, đồng thời thuận tay phóng ra một chỉ, giải khai huyệt đạo cho Doanh Phong. Nàng hiểu được Doanh Phong có ý đồ không tốt với mình nhưng cũng không nên ra tay giết hắn, như vậy sẽ bị người khác phát hiện. Trương Tuyết lại nhìn lên nóc nhà, không hề có gì khác lạ.

Trương Tuyết đi đến bên giường, mở miệng nói:

"Các hạ nếu đã đến cần gì phải ẩn thân? Thỉnh vào gặp mặt." Nói xong cẩn thận quan sát tứ phía, đáng tiếc, một lúc lâu sau cũng không có động tĩnh. Trương Tuyết nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm:

"Không lẽ ta đã đoán sai, như vậy cũng tốt dù sao nếu có người ở đây thì có thể ta đã bị hắn nhìn trộm, không có ai thì thật là hoàn hảo.

Hoa Tinh mỉm cười, muốn dụ hắn à? Không thể dễ dàng như vậy. Nhìn xung quanh, Hoa Tinh mỉm cười, thân thể trong nháy mắt đi chuyển đến một cây đại thụ cách đó ba trượng, có ý tạo ra một thanh âm nhỏ, thu hút sự chú ý của Trương Tuyết. Đúng như dự đoán của hắn, thân thể Trương Tuyết rất nhanh lao ra, đuổi theo bóng người trên không trung.

Ánh mắt Hoa Tinh lóe ra sắc màu tà dị, tốc độ không nhanh không chậm, chỉ duy trì khoảng cách ba trượng với Trương Tuyết. Hai người chạy ra ngoài thành Lạc Dương, đến một cánh rừng nhỏ. Khi đó Hoa Tinh mới mỉm cười, quay lại nhìn Trương Tuyết đang thở hồng hộc, bộ ngực nhấp nhô lên xuống, lại nhớ lại tình cảnh được tận mắt nhìn thấy đôi bảo bối xinh đẹp khi nãy.

Trương Tuyết định thần nhìn Hoa Tinh, trong lòng rúng động, hắn làm sao lại ở chỗ này? Hắn dẫn dụ mình đến đây không lẽ có ý đồ? Trương Tuyết mang theo vài phần kinh nghi trong mắt, mở miệng nói:

"Hoa thiếu hiệp đêm khuya dẫn dụ Trương Tuyết đến đây, không biết có chuyện gì, thỉnh mời nói rõ.

Ánh mắt Hoa Tinh không hề kiêng kị, quét tới quét lui trên thân thể nàng, trên mặt mang theo tiếu ý, lẳng lặng ngắm nghía nàng, tựa như muốn nhìn xuyên qua cả trang phục của nàng, khiến cho Trương Tuyết xuất hiện cảm giác bối rối, muốn trốn tránh. Hoa Tinh nói: mới nhất ở truyen/y/y/com

"Đêm nay trăng thanh gió mát, vô ý lại dẫn dắt một vị mỹ nữ đến đây. Thật ra ta chỉ đi ngang qua mà thôi, không ngờ nhìn thấy một kẻ có vẻ lén lút, mờ ám nên thuận tay điểm huyệt hắn, để hắn cùng thưởng trăng với ta. Ai mà ngờ lại khiến mỹ nữ của Hoa Sơn xuất hiện, thật là ngoài ý muốn, hì hì, ngoài ý muốn mà thôi." Nói xong nhìn chằm chằm vào ngực nàng, ánh mắt đầy vẻ thèm muốn.

Trương Tuyết nhìn động thái của Hoa Tinh, trong lòng run nhẹ, chỉ muốn chạy trốn. Nàng cố trấn định lại tinh thần, nói:

"Không biết Hoa thiếu hiệp đi ngang qua đấy lúc nào, có nhìn thấy kẻ đó gây ra chuyện mờ ám gì không?

Hoa Tinh đương nhiên hiểu được ý tứ của nàng, bấm bụng cười thầm, nói:

"Ta cũng không nhớ rõ khi đó là canh mấy, chỉ thuận tay chế trụ kẻ đó mà thôi, sau đó rời đi. Về phần hắn định làm chuyện gì thì ta cũng không rõ." Nói xong mỉm cười nhìn Trương Tuyết.

Trương Tuyết nghe vậy, tim đập thình thịch, mơ hồ nhận biết được chuyện mình tắm đã bị Hoa Tinh nhìn thấy. Nghĩ đến đây Trương Tuyết không biết nên nói gì mới tốt, xấu hổ vô cùng, đường đường là phu nhân chưởng môn phái Hoa Sơn nhưng lại bị Hoa Tinh nhìn rõ hết thân thể, thực là xấu hổ chết được. Hơn nữa lại không thể cất lời hỏi hắn là có nhìn thấy hay không, tình huống này thực khiến cho Trương Tuyết cảm thấy mất tự nhiên, kỳ quái vô cùng.

Sắc mặt ửng đỏ, nàng đành lảng sang chuyện khác:

"Đã trễ như vậy, Hoa thiếu hiệp sao lại có nhã hứng dạ hành ở Lạc Dương? Không lẽ Hoa thiếu hiệp có chuyện muốn làm?" Nàng đương nhiên không biết đêm nay Hoa Tinh cố tình thâu hương trộm ngọc, trong lúc vô ý lại được rửa mắt, bị thân thể nàng khiến cho dục vọng mãnh liệt nổi lên.

Hoa Tinh cười nói:

"Cũng không có chuyện gì, bất quá không nghĩ ra lại đưa đến gặp phu nhân. Không biết phu nhân có nguyện ý theo tại hạ đồng hành một đoạn đường hay không?" Nói xong ánh mắt lập tức lóe ra hắc sắc quang mang kỳ dị, quyến rũ vô cùng.

Trương Tuyết ngẩn ngơ nhìn hắn, nhưng nhanh chóng thanh tỉnh trở lại, bất quá nhìn ánh mắt mê hồn của hắn thì lại không thể nào cự tuyệt lời đề nghị, khẽ nói:

"Nếu Hoa thiếu hiệp không có chuyện gì bận rộn thì Trương Tuyết sẽ đi cùng thiếu hiệp. Lần này Hoa thiếu hiệp đi đến thành Lạc Dương không biết là có mục đích gì, có thể cho ta biết hay không?

Hoa Tinh đi đến cạnh nàng, mỉm cười dịu dàng nói:

"Đến Trung Nguyên chỉ đi ngang qua Lạc Dương mà thôi Người ta nói Trung Nguyên là nơi thiên tài địa bảo, mỹ nữ nhiều như mây, hôm nay mới biết là không sai. Trung Nguyên khắp nơi đều là mỹ nữ. Cũng như lúc này đây, dưới ánh trăng lại có một vị mỹ nữ tương bồi, Hoa Tinh thật sự vinh hạnh vô cùng.

Trương Tuyết nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn ánh mắt Hoa Tinh, bởi vì ánh mắt đó quá sức mê hồn, đoạn nói:

"Hoa công tử đã quá khen, Trương Tuyết đã già lão, thật không đáng nhắc đến. Những người bên cạnh Hoa công tử mới đúng là mỹ nữ như mây. Đặc biệt là vị cô nương Ám Vũ hôm nay, dung nhân xinh đẹp đủ để có mặt trên Thiên Tiên phổ. Hoa công tử tuổi trẻ phong lưu, mỹ nữ bên người nhiều như mây, thân lại là Phượng Hoàng đặc sứ, có thể nói là thiếu niên anh hùng thời này. Với tốc độ này, tin tưởng rằng Hoa công tử có thể đứng đầu Phong Vân bảng, trở thành người được vạn nhân tôn kính.

Hoa Tinh thản nhiên cười nói:

"Ta đến đây cũng không phải là vì danh lợi, chỉ muốn du ngoạn mà thôi. Nhưng nếu ta đoán không sai thì phu nhân đến đây hẳn phải có mục đích. Là vì hộp gấm có đúng không? Nếu đúng là như vậy thì ta khuyên phu nhân tốt nhất là hãy bỏ qua vật đó, bởi vì chủ nhân của vật đó bây giờ không phải là người mà phái Hoa Sơn nên chạm đến.

Trương Tuyết nghe vậy thì biến sắc, không nghĩ ra Hoa Tinh lại biết được hộp gấm đang ở nơi nào, bèn hỏi:

"Không biết chủ nhân của hộp gấm lúc này là ai, tại sao Hoa Sơn của chúng tôi lại không nên chạm đến?

Hoa Tinh cười nói:

"Nói cho phu nhân biết cũng không hề gì, hộp gấm đối với ta mà nói thì không có ý nghĩa gì cả. Hộp gấm bây giờ đang ở trong tay Thần Châu Ngũ Dị, nằm trong tay lão tam Hắc Thủ Ma Sát. Bằng vào nhân lực của Hoa Sơn lúc này nếu muốn đối đầu với kẻ đó thì chỉ có chết mà thôi. Cho nên phu nhân nên bỏ qua vật đó, nếu không sẽ hối hận không kịp. Nghĩ nhiều đến hộp gấm, chi bằng nên để ý đến hai kẻ tai họa bên người phu nhân thì hơn. Lúc này cao thủ tề tụ ở Lạc Dương, chỉ cần phu nhân có thể nắm được cơ hội thì tất có thể hoàn thành được tâm nguyện của mình, phu nhân có hiểu không?

Trương Tuyết nghe vậy, sắc mặt đại biến, kinh ngạc lắm. Tại sao Hoa Tinh lại hiểu rõ lòng nàng như vậy, làm sao biết được bí mật của Hoa Sơn? Trương Tuyết vẻ mặt bất an hỏi:

"Thiếu hiệp làm sao biết được chuyện này?

Nhìn bộ mắt kinh hãi của Trương Tuyết, Hoa Tinh nén không được cười nói:


"Chuyện này người khác có thể không thể nào biết được nhưng ta lại có thể biết rất dễ dàng. Bởi vì Hoa Sơn có hai mỹ nữ, trừ phu nhân thì còn một người nữa mà ta đã từng gặp qua. Nàng có liên quan đến ta, tương lai khi phu nhân hỏi nàng thì sẽ hiểu vì sao ta lại biết được.

Trương Tuyết nghe vậy, ánh mắt trở nên kỳ dị, khẽ hỏi:

"Thiếu hiệp nói đến Thu Nguyệt, đã gặp qua nó hay sao? Chuyện này cũng ta cũng đã nghe có người đồn đãi, rốt cuộc thiếu hiệp và Thu Nguyệt có quan hệ thế nào?

Hoa Tinh cười cười, chuyển sang vấn đề khác:

"Đêm nay ánh trăng xinh đẹp, trên con đường nhỏ trong khu rừng này sẽ lưu lại trong ta một kỷ niệm thật đẹp. Ta sẽ nhớ mãi, cám ơn phu nhân đã đi cùng ta một đoạn, bây giờ cũng không còn sớm nữa, phu nhân hãy trở về nghỉ ngơi. Tương lai có chuyện gì có thể đến tìm ta, ta sẽ hết sức trợ giúp. Bây giờ để ta đưa phu nhân về, dù sao mấy ngày nay trong thành Lạc Dương không an toàn chút nào. để ta đưa phu nhân về cho an toàn." Nói xong nở một nụ cười thật khó hiểu với Trương Tuyết.

Trương Tuyết khẽ thở dài, không hỏi thêm nữa. Có những chuyện không cần phải hỏi nhiều, ánh mắt Hoa Tinh kỳ thật đã nói rõ tất cả. Triển khai khinh công, thân thể Trương Tuyết theo sát Hoa Tinh đi về nơi mình đang ở. Trong gió đêm, Hoa Tinh quay đầu lại nhìn nàng, cười tà dị, hữu thủ vung động, cười nói:

"Để ta giúp phu nhân một tay, đi như vậy thì chậm lắm." Không đợi Trương Tuyết mở miệng cự tuyệt, hữu thủ ôm lấy hông nàng, kéo sát vào người hắn, sau đó gia tốc, trong nháy mắt đã ra ngoài ba mươi trượng, tốc độ cực nhanh, xé gió mà đi, khiến cho Trương Tuyết không cách nào mở miệng, chỉ giãy giụa một lúc rồi để Hoa Tinh tùy ý ôm mình.

Giờ phút này trong lòng Trương Tuyết rối loạn vô cùng, nàng đã biết rõ đây là chuyện không nên làm, nhưng lại hy vọng nó xảy ra? Không lẽ đây thực sự là ước muốn chân thật từ đáy lòng?

Hoa Tinh đương nhiên không rõ nàng đang suy nghĩ gì, chỉ biết ôm chặt lấy nàng, dán sát bộ ngực đầy đặn, mềm mại của Trương Tuyết vào vai mình, cảm thụ một chút tư vị của nàng. Hắn đang suy nghĩ xem hắn có phải là người xấu hoàn toàn hay không? Ôm mỹ nữ như vậy, nhưng hắn lại có thể kiềm chế, có khi nào hắn đã quang minh chính trực thái quá hay không?

Hoa Tinh mang theo Trương Tuyết rất nhanh chóng quay về lại nơi ở của nàng. Thân hình Hoa Tinh dừng lại, hữu thủ siết chặt lấy nàng, cảm nhận một lần nữa bộ ngực mềm mại co dãn của nàng, mỉm cười nói:

"Cảm giác thật tuyệt, đáng tiếc lại quá ngắn, nhưng ta sẽ không quên." Dứt lời rời tay khỏi Trương Tuyết, để thân thể nàng nhẹ đáp xuống tiểu viện.

Trương Tuyết ngẩng đầu nhìn Hoa Tinh, không nói gì thêm. Lúc này nàng biết nói gì chứ? Mọi thứ Hoa Tinh đều đã nói rõ ràng, nàng chỉ có thể tránh né mà thôi. Nhìn Hoa Tinh rời khỏi, Trương Tuyết than nhẹ một tiếng, quay người đi vào phòng.

Nằm trên giường một lúc lâu Trương Tuyết vẫn không thể bình tĩnh được, cứ nhắm mắt lại là hình ảnh của Hoa Tinh lại hiện lên, nhớ lại cảm giác Hoa Tinh đã ôm nàng, Trương Tuyết lại tự mắng mình là vô sỉ, thật khó có thể tha thứ. Nàng đương nhiên hiểu động tác đó của Hoa Tinh là để chiếm tiện nghi của nàng, nhưng nàng lại không hề kháng cự. Nghĩ một lúc, Trương Tuyết lắc đầu để cho mọi thứ trong đầu được xóa nhòa, quên đi chuyện vừa xảy ra.

Trương Tuyết không thể hiểu được bản thân mình đã lớn tuổi, còn có thể động tâm với nam nhân khác ngoài chồng nàng, thật là không thể tha thứ được. Nằm nghe tiếng côn trùng vọng vào, nàng quyết định chờ khi hoa hội chấm dứt thì sẽ quay về Hoa Sơn, quên hết thảy mọi chuyện. Việc nàng gặp Hoa Tinh chỉ là xảo ngộ mà thôi, không có gì khác nữa.

Bóng đêm rồi cũng trôi qua, phía chân trời đông đã tỏa ra ánh sáng, ám chỉ một ngày mới lại bắt đầu. Những chuyện gì đang chờ đợi Hoa Tinh?