Khi Dịch Nghiêu tỉnh lại thì Thời Sướng vẫn còn đang trong giấc mộng, nàng rón rén đứng lên thu thập xong, nhờ vả Túc Như Chỉ đang dậy sớm tập thể dục chiếu cố dùm Thời Sướng, sau đó đi làm.
Buổi trưa Dịch Nghiêu trở về, vốn là tính ăn cơm trưa xong liền đưa Thời Sướng về nhà, nhưng Túc Như Chỉ lại ôm Thời Sướng nhìn nàng một cái, khinh phiêu phiêu bỏ lại một câu: “Đi rước mami của Sướng Sướng về đây, mẹ mời nàng tới nhà ăn cơm.” “Sao?” Dịch Nghiêu nhất thời không phản ứng kịp, Túc Như Chỉ liếc mắt: “Mẹ bảo con đi rước Tiểu An tới nhà dùng cơm, nhanh lên một chút đi.”
Dịch Nghiêu bị Túc Như Chỉ đẩy ra tới cửa, quay đầu lại không hiểu ra sao nhìn bà: “Mẹ, mẹ mời nàng tới dùng cơm lúc nào?” Túc Như Chỉ lắc lư điện thoại di động của mình: “Ngày hôm qua mẹ đã lưu lại số điện thoại di động của Tiểu An rồi, chuẩn bị tùy thời trao đổi tình cảm “mẹ chồng – con dâu”. Ai, con còn đứng đó lo lắng cái gì, đừng để cho nàng chờ sốt ruột.”
Dịch Nghiêu để cho lão Ngô đi ăn cơm, tự mình lái xe đi đón Thời Ngộ An. Dựa vào trí nhớ siêu nhân, cho dù chỉ đi qua một lần, Dịch Nghiêu không hề phụ sự mong đợi của mọi người tìm được nhà của Thời Ngộ An. Tâm tình Dịch Nghiêu rất tốt đi thang máy lên lầu, cửa thang máy vừa mở, nàng liền nghe thấy tiếng một nữ nhân tràn đầy giễu cợt: “Cô thật đúng là cảm thấy Khang gia chúng tôi dễ khi dễ sao?”
Dịch Nghiêu đi tới trước cửa, cửa không có đóng kín, nàng híp mắt từ khe cửa nhìn vào trong, Thời Ngộ An đứng ở bên cạnh ghế sa lon, cúi đầu không nói lời nào, một nữ nhân tóc dài vóc người không thấp đứng trước mặt cô, đưa lưng về phía cửa, âm dương quái khí châm chọc: “Ban đầu không phải cô ỷ vào anh tôi thích cô, mang theo đứa con hoang kia gả cho anh tôi, để cho anh tôi giúp cô ngăn trở những lời nói bóng nói gió. Bàn tính như ý của cô đánh thật không tệ nha Thời Ngộ An, để cho anh tôi làm cha cho con của cô ba năm, có lẽ anh tôi ngay cả tay của cô cũng chưa chạm tới đi?”
Dịch Nghiêu trong lòng sáng tỏ, nữ nhân này chính là cô cô trong miệng Thời Sướng đây, không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận những lời nữ nhân kia nói, nữ nhân kia lại tiếp tục mở miệng: “Cô bây giờ lại có ý gì a? Lợi dụng xong rồi liền vứt, đứa nhỏ lớn lên rồi thì muốn cùng anh tôi ly hôn? Hay là nói cô đã tìm được kẻ khác so với anh tôi cho cô càng nhiều lợi ích hơn, nên không thể chờ đợi được nữa liền vứt bỏ anh tôi? Thời Ngộ An, cô đủ khôn khéo a.”
Thời Ngộ An bị cô gái kia liên tiếp châm chọc, rốt cục không nhịn được mở miệng cãi lại: “Khang Từ, đừng nói khó nghe như vậy. Tôi muốn cùng Khang Diệu ly hôn là bởi vì không muốn liên lụy tới anh ấy nữa, không phải là...” “Cô là vì muốn chia tài sản đi?” Thời Ngộ An lời còn chưa nói hết liền bị Khang Từ cắt đứt, nàng đưa tay bắt cổ tay Thời Ngộ An, kéo cô xuống phía ghế sa lon, cư cao lâm hạ nhìn cô: “Tôi cho cô biết, cho dù ly hôn, cô cũng phải tay trắng ra đi cho tôi! Lúc ban đầu khi cô cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ cũng là người không có đồng nào, hai mẹ con các cô ăn uống mặc ở đều là của Khang gia tôi! Tôi tuyệt đối không thể nhìn cô lấy thêm của Khang gia tôi một phân một hào nào nữa!”
Thời Ngộ An xoa cổ tay bị Khang Từ siết đau, cắn môi nhìn nàng: “Cô yên tâm, tôi chỉ muốn quyền nuôi dưỡng con gái, ngoài ra cái gì cũng không cần.” Khang Từ hừ lạnh một tiếng: “Tốt nhất cô nên nhớ những gì cô đã nói. Nếu để cho tôi biết cô đến trước mặt anh tôi nói cái gì không nên nói, hừ, cũng đừng trách tôi không nể mặt!”
“Tôi sẽ không cùng Khang Diệu nói thêm cái gì, chẳng qua là cô cũng biết, anh ấy hiện tại cũng không đồng ý cùng tôi ly hôn, tôi hy vọng cô có thể khuyên anh ấy.” Thời Ngộ An đứng lên, cô vốn là kiểu người nhỏ nhắn, lúc này đứng ở trước mặt Khang Từ thân cao lại khí thế bức người, càng lộ vẻ yếu ớt mười phần.
Khang Từ nhìn cô, cười lạnh một tiếng: “Ý của cô là, anh tôi quấn lấy cô?” Thời Ngộ An vội vàng lắc đầu: “Tôi không có ý đó...” Khang Từ hiển nhiên nghe không lọt tai lời của cô, đưa tay lại muốn đi lôi kéo. Dịch Nghiêu bây giờ đã không nén được tức giận, nàng vốn là sợ Thời Ngộ An lúng túng mới không có đi vào, nhưng nhìn Khang Từ quá quắt thế này, lỡ đâu làm bị thương Thời Ngộ An thì thật là mất nhiều hơn được.
Dịch Nghiêu đẩy cửa ra, trực tiếp đi tới kéo Thời Ngộ An vào trong lòng mình, cảnh giác nhìn Khang Từ. Nàng lúc này mới thấy rõ bộ dạng Khang Từ thế nào, cũng coi như là rất có vẻ thùy mị, chỉ là thấy nàng dáng vẻ cay cú, cũng nói không ra tí xíu hảo cảm nào.
“Đi ra ngoài.” Dịch Nghiêu nhíu mi, ôm chặt Thời Ngộ An, trong đôi mắt nhìn về phía Khang Từ mang theo tức giận. Khang Từ sửng sốt một chút, phản ứng kịp sau lập tức hung tợn nhìn chằm chằm Dịch Nghiêu: “Cô là ai?” Dịch Nghiêu lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi dù sao cũng không phải là người tốt lành gì. Vị tiểu thư này, mời cô đi ra ngoài.”
“Tại sao tôi phải đi ra ngoài?!” Khang Từ cắn răng: “Ngược lại, cái người không rõ lai lịch như cô, chuyện nhà của người khác cô cũng muốn trông nom? Người nên cút ra ngoài là cô mới đúng!” Dịch Nghiêu không có để ý đến Khang Từ, buông Thời Ngộ An ra, kéo tay của cô nơi nơi ưu tâm nhìn cô: “Ngộ An, không có chuyện gì chứ?” Thời Ngộ An lắc đầu một cái, có chút lúng túng giật nhẹ khóe miệng, Dịch Nghiêu cười cười, hoàn toàn xem Khang Từ như trong suốt, lôi kéo tay của Thời Ngộ An liền hướng bên ngoài đi: “Kia, vậy chúng ta đi thôi.”
Thời Ngộ An ngây ngốc để cho Dịch Nghiêu lôi kéo, Khang Từ ở phía sau tức giận đến choáng váng mà rống to: “Này! Các người đi đâu!” Dịch Nghiêu ngừng bước, vặn chân mày quay đầu nhìn lại nàng, bĩu môi: “Vị tiểu thư này, lớn lên người nhà của cô không dạy cô biết hai chữ lễ phép thế nào sao?” Khang Từ hừ lạnh một tiếng: “Cùng các người cần cái gì lễ phép?” Dịch Nghiêu nheo mắt lại, xuyên thấu qua mắt kiếng ánh mắt có chút lãnh, nàng trên dưới quan sát Khang Từ một chút, giống như nhìn một người bị bệnh thần kinh: “Vậy tại sao tôi phải trả lời cô?”
“Cô!” Khang Từ đưa ra ngón trỏ thở phì phò đi tới trước mặt Dịch Nghiêu, ngón tay thiếu chút nữa điểm đến trên mũi nàng, Dịch Nghiêu nghiêng người né tránh nàng, hơi có chút kinh ngạc nhướng chân mày: “Khang quản lý cũng coi là rất có giáo dưỡng, tại sao có thể có em gái như cô vậy chứ?” Khang Từ phản ứng cũng không phải chậm, hận hận nhìn chằm chằm Dịch Nghiêu: “Cô nói người nào không có dạy... Ôi chao, cô biết anh tôi?”
Dịch Nghiêu mỉm cười, trong lòng đã không kiên nhẫn tới cực điểm: “Tôi và anh cô là đồng nghiệp.” Khang Từ có thể là sợ khiến Khang Diệu mất mặt, sắc mặt hơi hòa hoãn: “Cô tên là gì? Là làm cái gì? Cùng anh tôi có quen hay không?” Dịch Nghiêu cắn cắn răng, nhất nhất trả lời vấn đề của nàng: “Tôi là Dịch Nghiêu, là cấp trên của anh trai cô, tôi và anh cô cũng không quen thuộc lắm đâu.” Khang Từ nháy mắt mấy cái, Dịch Nghiêu cũng mặc kệ nàng, lôi kéo Thời Ngộ An trực tiếp bước đi.
Ngồi vào trong xe, Dịch Nghiêu vừa phát động xe vừa hỏi Thời Ngộ An: “Cô ta thường như vậy khi dễ em?” “A? Cũng không có thường... Ôi chao, không phải, cô ấy không có khi dễ em...” Thời Ngộ An hữu khí vô lực biện giải, Dịch Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô một cái, Thời Ngộ An liền ngậm miệng lại. Dịch Nghiêu cũng không nói thêm gì nữa, chuyên tâm lái xe, hồi lâu, Thời Ngộ An mới toát ra một câu nói: “Dịch Nghiêu, cám ơn chị.”
Dịch Nghiêu tập trung tinh thần nhìn về phía trước, như không để ý chút nào nói: “Em yêu Khang Diệu sao?” Thời Ngộ An nhất thời không theo kịp tiết tấu của nàng, theo bản năng lắc đầu: “Không thương... Ách, không đúng, yêu, yêu đi... Anh ấy là chồng em mà...” Dịch Nghiêu cau mày, đánh tay lái ở ven đường ngừng xe lại, đẩy đẩy mắt kiếng, dù bận vẫn ung dung nhìn Thời Ngộ An: “Em không phải muốn cùng hắn ly hôn sao?”
“...” Thời Ngộ An không nói, Dịch Nghiêu bất đắc dĩ liếc mắt: “Em cùng hắn ly hôn đi, đứa nhỏ để tôi nuôi, được không?” Thời Ngộ An nháy mắt mấy cái, chợt đưa tay sờ sờ cái trán của Dịch Nghiêu: “Chị đang nói cái chuyện hoang đường gì vậy?” Dịch Nghiêu nắm lấy tay của Thời Ngộ An, ánh mắt sáng quắc nhìn cô: “Tôi nói nghiêm túc.”
Thời Ngộ An yên lặng rút tay về, suy tư một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: “A, Dịch Nghiêu, em biết là chị có ý tốt. Em cũng đúng là bởi vì, ách, không có tiền, ban đầu em mang theo Sướng Sướng gả cho Khang Diệu, ba em vẫn cảm thấy em chẳng ra gì... Em vì cho Sướng Sướng một người cha, cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, đại học em cũng không có tốt nghiệp, cho tới nay cũng không có việc làm, giống như Khang Từ nói, hết thảy của em đều là Khang Diệu cho... Cũng chính bởi vì như vậy, em mới có ý tưởng ly hôn, nhưng không nghĩ muốn tài sản gì của Khang Diệu, nhưng mà ngoài Sướng Sướng, cái gì em cũng không có... Em biết chị có tiền, là cấp trên của Khang Diệu, em thật sự xem chị là bạn, nhưng mà Dịch Nghiêu, chúng ta mới biết mấy ngày mà thôi, em không thể...”
“Tôi không có xem em là bạn.” Dịch Nghiêu mở miệng cắt đứt Thời Ngộ An: “Tôi thích em, không muốn em cùng Khang Diệu làm vợ chồng, cho dù là trên danh nghĩa cũng không muốn. Thời Ngộ An, em cùng hắn ly hôn, tôi sẽ nuôi em cùng Sướng bảo bảo, có được không?” Thời Ngộ An khẽ ngẩng đầu nhìn ánh mắt của nàng, ánh mắt kia trong suốt lại ôn hòa, mang theo tình ý cô xem không hiểu, cô nhìn một lúc lâu, chợt toát ra một câu: “Chị muốn bao dưỡng em?”
“...” Dịch nghiêu đỡ trán, Thời Ngộ An cũng cảm giác mình hiểu có chút sai lệch, lúng túng há miệng. Dịch Nghiêu hít sâu một hơi, đưa tay đỡ bả vai Thời Ngộ An, chăm chú nhìn cô: “Em phải nắm bắt được trọng điểm, Ngộ An, tôi đang tỏ tình với em. Tỏ tình, em có hiểu hay không? Tôi thích em, Dịch Nghiêu thích Thời Ngộ An.” Thời Ngộ An lui lui cổ: “Em hiểu em hiểu, nhưng mà, Dịch Nghiêu, em là nữ nhân a.” Dịch Nghiêu thật sự nghiêm túc gật đầu một cái: “Tôi biết a, ai mà nhìn không biết đây.”
Bây giờ đến phiên Thời Ngộ An đỡ trán: “Nhưng mà tại sao chị lại thích em? Vừa gặp đã yêu? Luôn cảm thấy có chỗ không đúng a.” Dịch Nghiêu cười, giống như đối xử với Thời Sướng nhéo nhéo trên mặt Thời Ngộ An: “Cô nàng ngốc, em đúng thật quên tôi sạch sẽ. Tôi đã thích em thật nhiều năm, em thậm chí ngay cả tôi là ai cũng không nhớ, kia xem như bồi thường, cho tôi một lần cơ hội đi.”
“Ôi chao?” Thời Ngộ An có chút ngẩn ra: “Thật nhiều năm?” Dịch Nghiêu không nhịn được muốn thở dài: “Em thật sự là quý nhân hay quên chuyện a.” Thời Ngộ An xin lỗi cúi đầu, Dịch Nghiêu đưa tay nắm lấy cằm của cô, nâng đầu Thời Ngộ An lên: “Cho nên, có thể cho tôi một cơ hội hay không?” Thời Ngộ An có chút chần chờ, khó xử cùng Dịch Nghiêu nhìn nhau: “Không phải là không thể được a, chính là luôn cảm thấy như vậy chị quá bị thua thiệt. Chị xem nha, điều kiện gia đình của chị tốt như vậy, bản thân cũng ưu tú như vậy, em chỉ là một kẻ vô tích sự, còn mang theo đứa nhỏ...”
Dịch Nghiêu nín cười, nhu nhu rối loạn tóc của Thời Ngộ An: “Tôi cũng không có để ý, em suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Không nói đến cái này, em ngược lại đối với tình cảm giữa hai nữ nhân không có phản cảm chứ.” Thời Ngộ An lại làm ra một dáng chuyện đươg nhiên “Phản cảm cái gì a? Em vốn cũng không có cảm thấy có cái gì không đúng, hơn nữa Sở Ca mấy năm này cùng Giang tiểu thư kia dây dưa không rõ, em cũng sớm miễn dịch.”
“Ngụy Sở Ca?” Dịch Nghiêu có chút kinh ngạc, Thời Ngộ An dùng sức gật đầu, không có chút nào áp lực tuôn ra bí mật nhỏ của Ngụy Sở Ca: “Chị có biết Giang gia Nhị tiểu thư người mới lên nắm quyền tập đoàn Hưng Thịnh, Giang Trừng, Sở Ca vẫn thích nàng, nhưng mà giống như Giang Trừng vẫn có người khác, quan hệ giữa hai người các nàng vẫn rất kỳ quái.Thời gian trước Sở Ca rốt cục nghĩ thông suốt không muốn cùng Giang Trừng dây dưa nữa, nhưng Giang tiểu thư đó lại không biết nghĩ như thế nào, vẫn quấy rầy nàng. Ôi chao, Sở Ca ngày hôm qua vừa gọi điện thoại cho em than thở một trận.”
Dịch Nghiêu yên tâm thoải mái nhận cái tin tức đối với mình rất có trợ giúp này, cười híp mắt nhìn Thời Ngộ An: “Không nói mấy chuyện không liên quan nữa, nhiệm vụ của em bây giờ chính là nhanh chóng cùng Khang Diệu ly hôn, sau đó được tôi theo đuổi.” Thời Ngộ An không hiểu nhìn nàng: “Theo đuổi? Em trực tiếp đáp ứng chị là được, dù sao cảm giác em đối với chị cũng không tệ.” Dịch Nghiêu rất hết cách với cô: “Em nha, căn bản không hiểu tôi nói thích là có ý gì đi? Thôi, sau này từ từ em sẽ hiểu, Thời Ngộ An, em chỉ cần nhớ kỹ, cõi đời này không có ai có thể thích em hơn tôi.”
“Nha “ Thời Ngộ An đỏ mặt, đẩy Dịch Nghiêu ngồi thẳng người, bản thân cũng nhìn phía trước, ra vẻ không có việc gì nói: “Mau lái xe đi, mẹ chị chắc đang sốt ruột chờ.” Dịch Nghiêu biết Thời Ngộ An có chút xấu hổ, nghĩ đến thời gian cũng quả thật không còn sớm, cũng không tiếp tục trêu chọc cô nữa, thuận theo khởi động xe.