Khi trong phòng chỉ còn lại ba tỷ đệ bọn họ, Hạ Lan Tiềm mới ngắc ngứ nói: "Đại tỷ... những lời Thượng Quan thị nói đều là sự thật sao?"
Hạ Liên Phòng trìu mến ngưng mắt nhìn cậu: "Trong lòng đệ đã tin rồi không phải sao?"
Hạ Lan Tiềm yên lặng cúi đầu rơi lệ. Cậu vốn là đứa trẻ cực kỳ bướng bỉnh, chẳng sợ mỗi ngày luyện võ đọc sách khổ nữa mệt mỏi nữa cũng chưa từng khóc, nhưng vài lần rơi lệ đều là khóc đến kinh thiên động địa, đã bao giờ thấy cậu trầm mặc khóc như vậy đâu? Hạ Liên Phòng cảm thấy tim như bị đao cắt, nhưng lại không có cách nào nói cái gì đó để an ủi hắn, bởi vì ngay cả nàng cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Hạ Mạt Hồi lại nhẹ giọng nói: "Đại tỷ, không thể cứ thế buông tha Thượng Quan thị." Nàng nâng lên hai mắt, trong đó tràn đầy ngọn lửa thù hận.
Một Hạ Mạt Hồi như vậy lại có dáng vẻ giống như kiếp trước khi bị Trương gia siết chết. Hạ Liên Phòng âm thầm kinh hãi, nàng muốn biết chân tướng mẫu thân tử vong, nhưng nhất định không muốn khiến muội muội lại một lần nữa bị thù hận bao phủ. Nàng hi vọng đệ muội có thể trưởng thành, trở nên mạnh mẻ, đủ để bảo vệ mình cùng người bọn họ muốn bảo vệ, nhưng nàng quyết không muốn bọn họ cũng giống như mình, chỉ muốn báo thù không nghĩ tới tương lai! "Không buông tha là tất nhiên, trừng mắt tất báo mới là người Hạ gia chúng ta, không phải sao?" Lấy đức trả ơn, lấy ơn báo oán, bọn họ trước giờ đều không phải loại người tốt ngu muội lấy ơn báo oán gì. "Chỉ là việc này để ta làm là được, các ngươi không cần thiết phải ra tay."
Hạ Lan Tiềm không phục: "Bà ta hại chết mẫu thân của chúng ta, dựa vào cái gì mà đệ cùng nhị tỷ không thể ra tay?"
Hạ Liên Phòng trầm mặc vài giây, không nói chuyện, đứng dậy liền muốn đi. Hạ Lan Tiềm vừa thấy nàng đứng dậy liền luống cuống, vội vàng bắt lấy tay nàng, vô cùng hốt hoảng hỏi: "Đại tỷ, tỷ định đi đâu vậy?"
"Đệ ngay cả lời ta nói cũng không nghe, cần gì phải qun tâm xem ta đi đâu?" Hạ Liên Phòng thản nhiên trả lời.
Trên mặt Hạ Lan Tiềm nhất thời hiện ra vẻ bị thương cùng quật cường, cậu lôi kéo Hạ Liên Phòng không chịu buông ra, "Đại tỷ tỷ lại muốn bỏ lại ta cùng nhị tỷ sao? Mấy ngày nay tỷ cũng không tới nhìn chúng ta, cũng không theo chúng ta nói chuyện."
Hạ Liên Phòng thở dài, rốt cuộc không đeo nổi cái mặt nạ vô tình nữa, nàng xoay người vuots ve khuôn mặt của Hạ Lan Tiềm, lau nước mắt trên khóe mắt cậu đi, rồi nhìn về phía Hạ Mạt Hồi im lặng không lên tiếng lại cũng có nước mắt. Đệ muội ỷ lại nàng, đây là chuyện Hạ Liên Phòng vẫn luôn biết, nhưng cuối cùng có một ngày, nàng sẽ chết trước bọn họ, rời bọn họ mà đi, đến lúc đó bọn họ nên làm cái gì bây giờ? Cho nên dạo này nàng luôn cố ý xa lánh bọn họ, trừ bỏ đúng hạn kiểm tra việc học thì gần như là không thấy mặt. Biết rõ không có khả năng nhưng nàng vẫn hi vọng đợi sau khi mình chết đệ muội có thể bình tĩnh tiếp thu chuyện này, đem nàng an táng, sau đó tiếp tục trôi qua cuộc sống của mình.
Nàng chỉ mong bản thân mình trùng sinh có thể đem hết thảy kéo về quỹ đạo, rồi lại hi vọng cái chết của mình không không gay ra bất kỳ gợn sóng nào cho thân nhân.
"Đại tỷ... không phải muốn bỏ lại các ngươi. Chỉ là..." Hạ Liên Phòng há mồm nhưng lại nhiều lần không biết nói gì. "Nhân sự vô thường, các ngươi không nên ỷ lại ta mà là nên đi làm những chuyện khác, Thượng Quan thị hại chết mẫu thân, chúng ta đương nhiên muốn báo thù, nhưng ta cũng không muốn các ngươi bị thù hận che mắt, ta hi vọng các ngươi trở nên thông minh, dũng cảm, quyết đoán, kiên cường, nhưng không muốn các ngươi vĩnh viễn sống dưới sự che chở của ta, nếu vĩnh viễn như vậy không phải là chuyện tốt." Cái mạng này của nàng là được ong trời thương ban cho, chẳng biết lúc nào sẽ bị thu hồi, nếu nàng không thể hoàn thành tâm nguyện thì sau khi chết lấy mặt mặt mũi gì để đi gặp mẫu thân dưới cửu tuyền chứ?
"Đại tỷ..." hốc mắt Hạ Mạt Hồi nhức nhối. "Muội luôn cảm thấy, giống như đã rất lâu rồi chưa được gặp tỷ, cho nên luôn muốn có thể ở cùng với tỷ nhiều một chút, lại nhiều một chút, nếu có thể vĩnh viễn không xa rời nhau thì tốt hơn! Nhưng mà ta không phải có ý sẽ vĩnh viễn dính lấy đại tỷ, đại tỷ, tỷ đừng nóng giận... Đại tỷ đang làm cái gì, bạn cái gì, muội cùng Tiềm Nhi không biết, cũng không giúp được một tay, nhưng chúng ta hi vọng đại tỷ không nên quên mất chúng ta, có chuyện gì ba tỷ đệ chúng ta có thể cùng nhau làm..." Vừa dứt lời, nước mắt liền lăn xuống.
Hạ Liên Phòng bị lời của nàng khiến cho cả trái tim đều đau đớn. Nàng thương tiếc không thôi nhìn muội muội, ôn nhu nói: "Được rồi, đừng khóc, ta cam đoan, mặc kệ làm chuyện gì đều sẽ không gạt các ngươi, chỉ cần các ngươi nhớ rõ thù hận không trọng yếu, quan trọng nhất là tương lai là được rồi." Nói xong, nàng lắc đầu cười, khi ngẩng đầu lên đáy mắt ôn nhu giống như biển khơi thâm thúy động lòng người: "Một khi đã như vậy, qua mấy ngày nữa chúng ta cùng đi thăm Thượng Quan thị đi."
Nàng đối đãi đệ muội thật sự là vô hạn ôn nhu, so với khi đối đãi người bên ngoài nhìn như ôn hòa kì thực cũng không có mấy cảm tình thì đúng là hoàn toàn khác nhau. Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm vừa nghe giọng điệu này của nàng liền biết đại tỷ đã thỏa hiệp, hai người nhìn nhau cười, trong cười có sự giảo hoạt mà chỉ có hai người mới hiểu. Hai người sau khi cáo biệt Hạ Liên Phòng trở về sân viện tử của mình, không hề nhìn thấy nụ cười ý vị thâm trường của Hạ Liên Phòng.
Nàng há là người dễ dàng thay đổi quyết định của bản thân mình như vậy, bất quá là dựa vào cơ hội lần này xem xét một chút ý tưởng chân thực của đệ muội mà thôi. Trước mắt xem ra, bọn họ đối với Thượng Quan thị thật sự là không có chút đồng tình nào, nàng cũng có thể yên tâm. Sắt Từ thương xót ba mẹ con Thượng Quan thị thì nàng không thèm để ý, nhưng nếu Hạ Mạt Hồi Hạ Lan Tiềm cũng cảm thấy mấy người Thượng Quan thị đáng thương thì nàng phải cẩn thận rồi.
Quyết không cho phép mềm lòng với địch nhân, quyết không cho phép!
Thượng Quan thị không phải muốn nhìn ba tỷ đệ bọn họ thê thảm thống khổ sao? Nàng liền cố tình muốn sống thật tốt, thật vui vẻ, muốn xem có thể khiến Thượng Quan thị tức mất nửa cái mạng hay không!
Thấy nhị tiểu thư cùng đại thiếu gia rời đi Thiên Tuyền mới bước vào phòng, đem á thư có dấu niêm phong trên tay cung kính trình lên. "Tiểu thư, vương gia gởi thư."
Hạ Liên Phòng nhìn thấy phong thư này, đầu tiên là nao nao sau đó nhận tới trên tay, nghi ngờ nói: "Tháng này sao lại gửi sớm hơn mọi tháng rồi?" Dĩ vãng không phải đều tại trung tuần mỗi tháng mới đưa đến sao?
Nàng cùng Thanh vương có ước định, mỗi tháng liên hệ một bức thư, trao đổi tin tức. Hạ Liên Phòng cần biết thân nhân có an toàn không, còn Thanh vương thì muốn biết chuyện ở Yến Lương, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao hắn đem lệnh bài có chữ "Thanh" giao cho Hạ Liên Phòng. Vì phòng ngừa thư tại nửa đường bị người khác cướp đi, cho nên hai người ước định đặt ra một loại ám hiệu mà chỉ có hai người mới nhìn hiểu được, công tác bảo mật làm được phi thường đúng chỗ.
"Nô tỳ không biết, điều này phải để tiểu thư đọc thư mới biết được."
Mở thư ra, biểu tình của Hạ Liên Phòng chậm rãi trở nên thả lỏng sau mỗi con chữ, kỳ thật phong thư này không có gì đáng nói, trừ bỏ ân cần thăm hỏi như lệ thường, ý tứ Thanh vương chính là hết thảy vẫn ổn. Hạ Liên Phòng không cầu mong ngoại tổ phụ bọn họ kiến công lập nghiệp, chỉ hi vọng bọn họ bình an, thứ gì khác cũng không trọng yếu. Trừ bỏ báo bình an Thanh vương còn ở trong thư hỏi nàng một vấn đề, Hạ Liên Phòng trầm tư một lát, mệnh lệnh Thiên Tuyền mài mực, tức khắc hồi âm cho Thanh vương.
Sau khi thả bồ câu đưa tin Thiên Tuyền nhịn không được hỏi: "Tiểu thư, trong thư vương gia có nói khi nào hồi kinh không ạ?"
Hạ Liên Phòng lắc đầu: "Bắc Cương có Đột Quyết như hổ rình mồi, Tây Cương thì Khương tộc thỉnh thoảng đến xâm phạm, vương gia cùng ngoại tổ ta phân biệt lãnh binh trấn áp, trong thời gian ngắn sợ là không thể trở lại."
Thiên Tuyền nghe xong lại lộ ra thần sắc tưởng niệm. Hạ Liên Phòng mắt sắc bắt được, nhưng thần sắc kia ẩn giấu cực nhanh, trên mặt Thiên Tuyền lại lập tức khôi phục dáng vẻ gợn sóng không sợ hãi như ngày thường.
Dù sao cũng là việc tư của người khác, Hạ Liên Phòng cũng không tiện miệt mài theo đuổi. Nàng ngẫm nghĩ rồi phân phó nói: "Ngươi đi xem thử Hạ An làm chuyện phụ thân phân phó ra sao rồi, tình huống chỗ Thượng Quan thị thế nào."
Thiên Tuyền lĩnh mệnh mà đi, một khắc đồng hồ sau trở về bẩm báo: "Hạ tổng quản đã dọn dẹp sạch sẻ sân viện của Thượng Quan thị, bọn hạ nhân cũng đều đã cho lui hết, chỉ để lại ba mẹ con cùng nha hoàn bà mụ thϊế͙p͙ thân bên người, ngoài ra, trong phòng bếp nhỏ còn để lại một đầu bếp nữ, thứ gì khác cũng không có. Thượng Quan thị đang nằm ở trên giường kêu gào, tam tiểu thư tứ tiểu thư thì ngồi ở bên cạnh bàn lau nước mắt."
"Không ai đi thỉnh phủ y sao?"
Thiên Tuyền lắc đầu: "Không có, Hạ tổng quản nói không có lão gia cho phép, ai cũng không cho đi thỉnh phủ y."
Hạ Liên Phòng mân môi nói: "Hôm nay là lần đầu tiên hai vị muội muội hầu hạ Thượng Quan thị, ngươi đi phân phó, ngọ thiện cùng bữa tối đều để Lục nương đưa qua."
Thiên Tuyền lập tức hiểu ý tứ Hạ Liên Phòng, "Nô tỳ đi làm ngay đây ạ."
Lục nương đi đưa đồ ăn, bên trong những đồ ăn kia nhất định sẽ ó thêm thứ gì đó. Hạ Liên Phòng sẽ không để cho Thượng Quan thị có cơ hội đứng dậy lần nữa, quãng đời còn lại của bà ta sẽ chỉ có thể là một kẻ bị liệt, hơn nữa hai chân của bà ta còn có thể phát đau ngứa, vĩnh viễn đều không thể khỏi hẳn. Hạ Liên Phòng muốn nhìn một chút, dưới sự đả kích cùng suy sụp như vậy Thượng Quan thị còn có bản lãnh vùng dậy hay không.
Kiếp trước Tiềm Nhi bị đưa vào Tề vương phủ, lời Thượng Quan thị nói đến bây giờ nàng vẫn nhớ như vừa mới nghe.
Tiềm Nhi, ngươi là người đọc sách, cũng biết thiên tương giáng đại nhiệm vu thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, nga kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hoành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính tằng ích kỳ sở bất năng*, người làm mẫu thân như ta chẳng qua là muốn kiểm nghiệm năng lực của ngươi mà thôi, nên biết không phải ai cũng có thể tiến vào Tề vương phủ! Sau khi ngươi vào vương phủ trăm ngàn lần phải nhớ rõ thành thành thật thật, nếu cuối cùng ngươi có thể hảo hảo đi ra, nhị tỷ ngươi ở trong phủ cũng có thể tốt hơn một chút. Tiềm Nhi, ngươi nên không chịu thua kém, ngươi là độc dịnh của phủ đại học sĩ chúng ta đấy!
(*Là câu nói của Mạnh Tử. Dịch: Trời định giáng cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở lên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy)
Từng chữ từng chữ từng câu, như kim châm đâm vào trong lòng Hạ Liên Phòng. Tiềm Nhi đáng thương của nàng mình đầy thương tích, thân nhiễm bệnh thiên hoa, lại còn có thể kiên cường đào thoát khỏi vương phủ, trở lại phủ đại học sĩ. Nàng muốn nhìn thử xem Thượng Quan thị có bản sự này hay không?
Quá mấy ngày sau liền truyền ra tin tức Thượng Quan thị hai chân đứt đoạn hơn nữa miệng vết thương còn chuyển biến xấu, Hạ Liên Phòng liền thỉnh Trần thái y đi xem, không nghĩ tới ngay cả Trần thái y diệu thủ hồi xuân đều nói đã hết thuốc chữa, nếu khi vừa bị gãy tìm ông ta đến thì còn có mấy phần hi vọng, nhưng hiện tại đã bỏ qua thời kỳ nối xương tốt nhất, hơn nữa khí trời nóng bức, miệng vết thương chuyển biến vô cùng xấu, xương cốt bên trong đã bị hoại tử hết, không bao giờ có hy vọng chữa khỏi.
Thượng Quan thị nhận được tin tức này phản ứng đầu tiên là lại hôn mê bất tỉnh.
Không có một thân mình khỏe mạnh, bà ta muốn giành lấy trái tim lão gia thế nào đây? Thực hiện nguyện vọng lâu nay của bản thân mình thế nào?
Tất cả giấc mộng đều trở thành bọt nước!
Hai tỷ muội Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý biết được tin tức này cũng là trước mắt bỗng tối đen. Các nàng không tin y thuật của Trần thái y, một mực chắc chắn là ông nghe Hạ Liên Phòng sai sử đến hại Thượng Quan thị, ở trong sân đòi muốn gặp Từ thị. Nhưng Từ thị sao có thể gặp bọn họ? Hiện tại Hạ Lịch đã hoàn toàn không đến thăm bà ta, quả thực tựa như không có người mẫu thân này. Loại thời điểm này mà bà ta còn gặp đám người thứ xuất, thậm chí còn biện hộ cho các nàng thì Từ thị cũng sợ vinh hoa phú quý của bản thân mình tan thành mây khói!