Sau khi Đường Thanh Hoan chết cảm xúc của Hạ Liên Phòng vẫn luôn không được tốt, người chết đi đã rời đi, người sống lại vẫn phải sống, đạo lý này sợ là không ai hiểu rõ hơn Hạ Liên Phòng. Nhưng mà hiểu là một chuyện, có làm được hay không lại là một chuyện khác. Đường Thanh Hoan chết mang đi một bộ phận nào đó của Hạ Liên Phòng, nàng thường xuyên nhìn lên bầu trời ngẩn người, đại khái đang suy nghĩ, có những thứ tốt đẹp cuối cùng nàng vẫn không giữ được, nếu ông trời đã định trước sẽ đem Thanh Hoan mang đi, nàng cũng chỉ có thể nhìn, vô lực ngăn cản. Giống như Vân Kỳ chết, những cô nương tốt đó đều đang từng bước từng bước rời đi, Hạ Liên Phòng nhìn hoa rơi hoa nở, nghĩ rằng đại khái nhân sinh chính là như thế, nàng có thể lưu lại đệ muội âu yếm, có thể tìm được chân ái đã là trời xanh ban ân.
Nhưng mà, dù hiểu rõ đạo lý này thì trong lòng nàng vẫn dị thường khổ sở. Thanh Hoan, cô nương cười rộ lên ôn nhu e lệ mà lại chân thành hiền lành kia, từng kiên nghị nói với nàng sẽ sống thật tốt, cuối cùng là bị vận mệnh tàn khốc này đánh bại.
Hạ Liên Phòng ở trong lòng cầu xin Phật tổ, nếu có linh thiêng hãy cho Thanh Hoan một cơ hội, làm cho nàng sống lại một lần cũng tốt, làm cho nàng đầu thai lần nữa cũng được, nhưng cầu cho nàng quên đi hết thảy, vui sướng khoái lạc sống một hồi đi! Làm cho nàng quên đi hết thảy, cái gì cũng không cần nhớ, tốt không nhớ, ác cũng không nhớ rõ.
Hạ Liên Phòng lập từ đường cho Đường Thanh Hoan ở khắp nơi, cũng lấy danh nghĩa nàng xây cầu trải đường, bố thí lươgn thực, chỉ cầu tích chút âm đức cho Đường Thanh Hoan, cầu nàng có thể một lần nữa đầu thai, tân sinh rực rỡ. Là người làm tỷ tỷ này vô dụng, luôn miệng nói muốn bảo vệ nàng kết quả lại là nàng vì mình bỏ ra nhiều như vậy. Chỉ cần vừa nghĩ đến những khổ sở mà Đường Thanh Hoan phải chịu, trong lòng Hạ Liên Phòng liền dâng lên cừu hận mãnh liệt.
Nàng không nguyện ý buông tha Kỳ Tế!
Nàng muốn Kỳ Tế đền mạng cho Thanh Hoan!
Còn có người Nhϊế͙p͙ gia, tất cả bọn họ đều phải chết!
Hạ Liên Phòng trước giờ đều không phải là một người thiện lương, nàng thiện tâm đã sớm bị mài sạch trong sự tàn khốc ở kiếp trước. Kỳ Tế nay đã làm quân chủ Đại Nguyên, lúc ấy bọn họ có thể dễ dàng thoát thân cũng là nhờ Nga cô. Nay Nga cô đã chết, sự mềm mại cuối cùng trong lòng Kỳ Tế cũng đã biến mất, hắn sợ là sẽ càng thêm phát rồ mất trí. Lưu lại một cái mầm tai vạ như vậy, vẫn là sớm ngày diệt trừ cho thỏa đáng, đối với Đại Tụng, Đại Nguyên vẫn luôn là kình địch, cho nên Kỳ Tế quyết không thể lưu!
Đường Thanh Hoan cuối cùng được an táng ở trong phần mộ tổ tiên của Kinh gia, Kinh Thiếu Du cưới bài vị của nàng, cũng ở trước mộ nàng thề vĩnh sinh không cưới vợ, nếu vi phạm lời thề này, liền khiến hắn bị thiên lôi đánh xuống, không được chết tử tế. Hắn vẫn như cũ là Kinh đại nhân quyền khuynh triều dã kia, chỉ là so với dĩ vãng càng thêm lạnh lùng, thường xuyên dăm ba ngày đều không nói lời nào, thời gian nhàn hạ liền chiếu cố di nương của Thanh Hoan, hắn nói mẫu thân của Thanh Hoan cũng chính là mẫu thân của hắn, là thân nhân còn sót lại duy nhất của hắn trên đời này.
Người nam nhân này có bao nhiêu thống khổ Hạ Liên Phòng hoàn toàn không muốn nhìn thấy. Nàng nhìn cũng không muốn nhìn thấy hắn, Kinh Thiếu Du cũng biết bản thân mình khiến Hạ Liên Phòng căm ghét cho nên cũng chủ động không xuất hiện ở trước mặt nàng. Đường Thanh Hoan là tử huyệt của hai người bọn họ, nhìn đến đối phương sẽ nhớ tới nàng, không thấy mặt mới là tốt nhất.
Trong lúc Hạ Liên Phòng vẫn đắm chìm trong bi thương vì Đường Thanh Hoan chết đi thì Ngụy Lâm Lâm rốt cuộc cũng quyết liệt với Hạ Lan Tiềm, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Hạ Lan Tiềm cùng một tiểu thư thế gia nào đó nói một câu, còn vào lúc đối phương vị vấp ngã đỡ một phen, Ngụy Lâm Lâm liền nhân cơ hội phát tác, yêu cầu Hạ Lan Tiềm từ bỏ chức quan, cùng nàng ta quy ẩn giang hồ.
Hạ Lan Tiềm làm sao có thể đồng ý! Cho dù hắn đồng ý, thân nhân của hắn cũng sẽ không đồng ý, Hoàng Thượng cũng sẽ không đồng ý! Nhưng cho dù hắn nói rách khóe miệng Ngụy Lâm Lâm cũng không nghe vào lời của hắn, cứng rắn muốn nói hắn ái mộ vinh hoa, không vứt bỏ được phú quý, sau đó biến thành căn bản cũng không phải thật lòng với nàng ta.
Nay Đại Nguyên Đại Tụng tuy rằng nhìn như hòa bình nhưng lại bởi vì thân phận của Kỳ Tế, tự hiểu trong lòng mà không nói thôi, nghị hòa là chuyện không thể nào, trận chiến này tất phải đánh, chỉ là đánh lúc nào, mở đầu như thế nào lại là một vấn đề. Chiến tranh là chuyện sớm hay muộn, nếu lúc này Hạ Lan Tiềm từ quan thì hắn có mặt mũi gì đi gặp những tướng sĩ đã hy sinh, lại có tư cách gì nói mình cũng là nam nhi Đại Tụng?!
Nhưng Ngụy Lâm Lâm không suy xét những điều này, nàng ta mặc kệ triều đình sẽ như thế nào, cũng mặc kệ sống chết của các tướng sĩ. Nàng cảm thấy văn võ bá quan trong triều, võ tướng nhiều đếm không xuể, chẳng lẽ cũng chỉ có một Hạ Lan Tiềm có thể dùng sao? Rõ ràng chính là cái cớ để Hạ Lan Tiềm luyến tiếc những vinh hoa phú quý đó! Vì thế nàng ta hạ tối hậu thư cho Hạ Lan Tiềm, chọn nàng ta hoặc là chọn danh hiệu tướng quân của hắn.
Hạ Lan Tiềm còn chưa kịp làm ra lựa chọn Ngụy Lâm Lâm đã để lại một phong thư, rất có khí khái giang hồ bỏ đi, trong thư nói nếu Hạ Lan Tiềm thật lòng với nàng ta thì hãy đi giang hồ tìm nàng ta, bằng không hai người từ đó ân đoạn nghĩa tuyệt, không con liên quan gì.
Lá thư này khi bị Hạ Lan Tiềm nhìn đến, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi. Đúng lúc vị thiên kim cao môn kia mang lễ đến cảm tạ, thấy hắn một giây trước còn cùng mình chuyện trò vui vẻ, một giây sau liền phẫn nộ, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Hạ tướng quân, ngài làm sao vậy?"
Hạ Lan Tiềm nhấc mắt nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Không có việc gì."
Tiểu thư thấy hắn đầy nỗi lòng lo lắng, cũng không tiện quấy rầy tiếp liền đứng dậy cáo từ, trước khi đi lại lưu luyến không rời liếc mắt nhìn Hạ Lan Tiềm, khổ nỗi thần nữ có mộng, Tương vương vô tình, Hạ Lan Tiềm căn bản là không cảm nhận được tình cảm mến mộ của nàng. Tiểu thư không khỏi nghĩ tới cô nương lần trước nhìn thấy đi theo bên cạnh Hạ tướng quân, trong lòng liền thấy chua xót, thầm nghĩ tướng quân chắc là vì vị cô nương kia, cũng không biết cô nương kia sao có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm bỏ qua nam tử xuất chúng ưu tú như thế chứ? Nếu là nàng, nếu là nàng... thì nhất định không nỡ.
Nghĩ đến đây mặt nàng liền đỏ bừng lên, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy nha? Thật đúng là xấu hổ muốn chết, cũng không sợ bị ai biết chê cười sao.
Chỉ là đi hai bước lại nhịn không được quay đầu nhìn lại, sườn mặt Hạ Lan Tiềm hoàn mỹ giống như được điêu khắc ra, làm người ta tim đập thình thịch. Nhưng mà ánh mắt hắn lại vô cùng lãnh đạm, lãnh đạm khiến người khác không dám tự tiện tiếp cận, sợ chọc hắn không vui.
Thật là hâm mộ nữ tử được hắn để ở trong lòng đó, có thể được Hạ tướng quân thích là một chuyện tốt biết bao nha! Nhưng nàng ta lại không biết quý trọng, rõ ràng đã có nhiều như vậy mà vẫn có thể dễ dàng buông tha.
Tiểu thư khe khẽ thở dài một tiếng, thu hồi tầm mắt đình trú ở trên người Hạ Lan Tiềm, xoay người rời đi.
Đối với chuyện của Ngụy Lâm Lâm cùng Hạ Lan Tiềm, Hạ Liên Phòng không hề quản, nàng luôn không thể mọi chuyện đều đi quản đệ đệ, tóm lại hắn sẽ phải lớn lên. Ngụy Lâm Lâm chẳng qua chỉ là khách qua đường ngắn ngủi trong nhân sinh của hắn, có lẽ hắn sẽ động tâm vì nàng ta, có lẽ sẽ muốn dừng lại vì nàng ta, nhưng cuối cùng sẽ không có kết quả, hắn phải học cách chấp nhận, sau đó thoải mái sống tiếp, đây mới là điều quan trọng nhất.
Nàng tin tưởng đệ đệ mình có năng lực này, hắn không phải đứa bé sống mãi dưới vây cánh tỷ tỷ không chịu thiết lớn lên, hắn là hùng ưng có thể bay lượn phía chân trời.
Từ sau lúc Ngụy Lâm Lâm rời đi Hạ Lan Tiềm yên lặng ba ngày, sau đó liền tựa như bình thường, chỉ là không hề nhắc tới tên Ngụy Lâm Lâm. Giống như nữ tử này chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của hắn. Hạ Liên Phòng cảm thấy tình hình như vậy rất tốt, nếu Hạ Lan Tiềm vì một nữ nhận mà muốn chết muốn sống, hoặc không cần người nhà, cô phụ chờ mong của Hoàng Thượng cùng các trưởng bối thì nàng mới cảm thấy người đệ đệ này điên rồi.
Bụng của nàng đã lớn đến dọa người, ngay cả chính nàng nhìn cũng cảm thấy run sợ trong lòng, khi hai chân đạp trên mặt đất căn bản không có một chút cảm giác vững chắc, vô cùng đáng sợ. Thanh vương sớm đã đem bà mụ dẫn tới trong phủ, Thái Hậu cũng không yên lòng, đem ma ma có kinh nghiệm đỡ đẻ phong phú trong cung phái hết đến, mọi người đều bởi vì bụng của nàng mà thận trọng, vừa chờ mong đứa nhỏ xuất thế, vừa lo lắng cho thân thể Hạ Liên Phòng, dưới loại tình huống này cảm xúc của Hạ Lan Tiềm cũng tốt lên nhiều, Hạ Liên Phòng sợ hắn miên man suy nghĩ liền kêu Thanh vương mỗi ngày cùng hắn bàn luận võ nghệ, có đôi khi Hạ Lan Tiềm nhìn cái bụng kia của đại tỷ nhà mình liền sợ tới mức run cả trái tim, nếu Hạ Liên Phòng đưa cái khăn vải lau mồ hôi hoặc là rót nước cho hắn, hắn càng sợ tới mức muốn quỳ, lập tức cái gì cũng không dám nghĩ, chỉ muốn cháu trai có thể bình an xuất thế, đại tỷ một nhà vui vẻ khoái lạc thì dù bắt hắn về sau vĩnh viễn không gặp Ngụy Lâm Lâm hắn cũng cam tâm tình nguyện!
Đúng vậy, Hạ Lan Tiềm có thể xem như đã nghĩ thông, từ lúc Ngụy Lâm Lâm rời đi, thời gian hắn ở bên tỷ tỷ nhà mình nhiều thêm hắn mới phát giác được... ánh mắt của mình lúc trước thật sự không tốt lắm, Ngụy Lâm Lâm quả thật là không thích hợp với hắn, nàng quá đề cao cái tôi của bản thân, mà hắn không có khả năng mỗi một lần đều thoái nhượng và thay đổi vì nàng. Hắn không chỉ là nhi tử của Hạ gia, còn là tướng quân của Đại Tụng, chủ soái của bọn lính, tương lai của hắn hoặc là chinh chiến sa trường, hoặc là tạo phúc cho dân, quyết không thể là cùng một nữ tử quy ẩn giang hồ —— huống chi, Ngụy Lâm Lâm cũng không phải thật lòng muốn cùng hắn từ nay ẩn cư giữa núi rừng mà là hi vọng hắn có thể cùng nàng ta xông pha giang hồ.
Hạ Lan Tiềm không có gì hứng thú với chuyện đó.
Rốt cuộc là tuổi trẻ, tâm tính cũng không cố chấp, thích thì thật sự thích, nhưng muốn bỏ cũng sẽ bỏ được.
Trải qua chuyện của Ngụy Lâm Lâm, Hạ Lan Tiềm cảm thấy bản thân mình trong thời gian ngắn sẽ không động tâm với bất kỳ nữ tử nào nữa, nữ nhi tình trường cái gì, hắn còn nhỏ tuổi, vẫn là kính nhi viễn chi thì hơn. Ngươi xem đại tỷ phu không phải là đều gần ba mươi mới gặp được đại tỷ sao? Đây đều là chuyện duyên phận, không cưỡng cầu được.
Thanh vương: vì sao bản vương lại lần nữa nằm cũng trúng đạn?
Này mắt thấy đứa nhỏ đã sắp sinh ra, tâm tình Hạ Liên Phòng cũng từ từ bình phục lại. Tất cả vết thương đều sẽ lành, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Thẳng đến có một ngày sứ giả Đại Nguyên lại lần nữa đi tới Yến Lương, chẳng qua lần này bọn họ không phải đến nghị hòa, mà là đến tuyên chiến.
Tục ngữ nói rất hay, hai nước giao chiến không chém sứ giả, cố tình Hoàng Thượng mang mặt nạ nhân nghĩa đã lâu, sau khi biết đối phương là con trai độc nhất của vị đại hoàng huynh luôn khổ tâm muốn mạng của hắn, trong lòng thật sự nói không nên lời là có tư vị gì. Vốn nể tinh cùng mang họ Kỳ, nếu Kỳ Tế an phận thủ thường thì thôi, cách phòng tuyến biên cảnh ai cũng không trêu chọc ai, không nghĩ tới tiểu tử kia lại là kẻ có dã tâm, chẳng những không chịu canh chừng thổ địa Đại Nguyên, còn phách lối tỏ vẻ muốn đến đoạt lại Đại Tụng!
Bởi vậy Hoàng Thượng dứt khoát chém rơi mấy chục cái đầu người này, sau đó sai người theo đường cũ đưa trở về, đương nhiên lúc này không phái sứ giả đến mà là trực tiếp giao đến trong doanh trại của đối phương.
Kèm theo lần xử trảm oanh động thiên hạ này, hai nước Đại Tụng Đại Nguyên cuối cùng lại lần nữa khai chiến. Song phương đều đóng đại quân nơi phòng tuyến biên cảnh, cứ ở yên đó, ai cũng không hạ chiến thư trước, so chính là sự nhẫn nại.
Hạ Liên Phòng ở kinh thành cũng nhận được một phần lễ vật.
Gần như là vừa nhìn thấy hộp gỗ độc đáo kia thì nàng liền biết là ai tặng.
Trong hòm lần này không có hoa sen mà là một bức tượng Phật Hoan Hỉ.
Hạ Liên Phòng nhìn thấy liền giận dữ, cảm thấy lần này Nhϊế͙p͙ Tĩnh là ngay cả thể diện cũng không cần nữa rồi? Trước đây tuy rằng ngoài miệng hắn cũng sẽ nói chút ngôn từ vô lễ, nhưng hành động trước nay không như thế, luôn vẫn duy trì cấp bậc lễ nghĩa, nay thì tốt rồi, lại đưa một bức tượng Phật Hoan Hỉ đến đùa giỡn nàng!
Quả nhiên là càng sống càng thụt lùi.
Hoặc là nói, hắn là muốn truyền tin tức gì cho nàng?
Cuộc chiến lần này Thanh vương không xuất chinh —— hắn thật sự không yên lòng về Hạ Liên Phòng. Xét thấy có hắn ở Yến Lương chăm sóc nên Tĩnh quốc công cũng yên tâm, rời nhà đến chiến trường. Hạ Liên Phòng vốn cũng muốn Thanh vương xuất chinh, nhưng hắn lại không nguyện ý, nói Hạ Lan Tiềm Lam Vãn Kinh Thiếu Du ai cũng đều có bản lãnh, căn bản không cần có hắn. Hơn nữa, hắn tuyệt đối không muốn vào lúc này cùng nàng tách ra. Cuộc chiến lần trước cho dù có Kỳ Tế tọa trấn, không phải bốn người bọn họ cũng đại hoạch toàn thắng sao? Hơn nữa còn có Thập Lục hoàng tử, đây chính là cơ hội để bọn họ sắp một mình đảm đương một phía, bọn họ sẽ nắm chắc thật tốt.
Hạ Liên Phòng liền yên lòng.
Cũng không biết có phải là bị bức tượng Phật Hoan Hỉ kia kích thích hay không, vào lúc ban đêm nàng liền cảm thấy bụng đau không thôi, loại cảm giác này lúc trước cũng từng có cho nên ngay từ đầu Hạ Liên Phòng cũng không để ý, vẫn tiếp tục đọc sách. Lại qua chừng nửa nén hương rốt cuộc nàng cũng cảm giác được không ổn, tay nhỏ một trảo bàn tay to của Thanh vương bên người: "... Túc lang."
Thanh vương ngẩng đầu nhìn nàng, thấy thần sắc nàng khác thường lập tức hiểu vì sao, nam nhân thường ngày khôn khéo cơ trí giờ phút này lại đột nhiên trở nên chân tay lóng ngóng, vừa nói đi ra ngoài gọi người dưới lòng bàn chân liền bị vướng vào thảm, lảo đảo suýt nữa vồ ếch. Hạ Liên Phòng thấy hắn như vậy không nhịn được muốn cười, nhưng nụ cười còn chưa giơ lên liền bị đau đớn hai mắt nhắm nghiền.
Thanh vương rất khẩn trương, nếu được hắn thà rằng mình có thể sinh con thay Hạ Liên Phòng, cho nên hắn căn bản là quên không ra ngoài cũng có thể kêu người. Đợi đến khi hắn chạy đến bên ngoài, khi nhìn thấy Lục nương, miệng há ra nhưng lại không biết nói chuyện!
Lục nương thấy Thanh vương biểu hiện hoàn toàn khác bình thương, trong giây lát liền đưa ra được phán đoán, "Cầm Thi mau sai người đi nấu nước nóng, Sắt Từ đi gọi ma ma cùng bà mụ, Thiên Tuyền đến phủ đại học sĩ báo tin, Diêu Quang đến Phủ Tĩnh quốc công, còn có Thiên Xu, kêu Thiên Xu vào cung, mau mau mau!" Nói xong nhấc váy chạy vào phòng.
Nhóm tỳ nữ lập tức tản ra bốn phía, toàn bộ Thanh vương phủ đều kích động, mọi người đều bận tối mày tối mặt, Thanh vương vừa định vào phòng liền bị Lục nương ngăn cản: "Ai u vương gia của ta, ngài đi vào là muốn làm cái gì? Ngài cũng không biết đỡ đẻ, đừng đi làm loạn thêm!"
Thanh vương đứng tại chỗ siết chặt nắm đấm, vẫn muốn vào.
Ma ma trong cung cũng tới rồi, thấy dáng vẻ này của Thanh vương liền nói: "Vương gia, phòng sinh là nơi dơ bẩn, ngài chờ ở bên ngoài thì hơn, vương phi nương nương cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ sinh hạ được đích tử cho ngài."
Thanh vương đâu để ý sinh ra là nhi tử hay là nữ nhi, hắn chỉ muốn đi vào xem A Phòng của hắn có đau hay không, hắn chỉ muốn bồi nàng. Cho nên, cho dù Lục nương cùng ma ma ngăn trở nhiều lần hắn vẫn xông vào.
Hạ Liên Phòng đã được đỡ nằm ở trên giường, phía sau lót nệm dày, tóc mai đều đã ướt đẫm mồ hôi, đang được Thiên Tuyền hầu hạ uống canh gà, chuẩn bị cho lát nữa sinh sản. Thấy Thanh vương tiến vào nàng liền ngẩn ra: "Sao chàng lại a ——"âm cuối kéo dài lên cao, đau quá.
Thanh vương lập tức nhào qua, cầm tay nàng, nhìn nàng không ngừng hít sâu, miệng mở ra muốn nói gì đó, thiên ngôn vạn ngữ lại hóa thành một câu: "Để ta."
Lời này là nói với Cầm Thi, hắn tiếp nhận chén canh trong tay Cầm Thi, cầm lấy thìa, dùng hết sự nhẫn nại cùng dũng khí lớn nhất đời này từng muỗng từng muỗng ôn nhu vô cùng đút cho nàng. Cô nương từ lần đầu tiên gặp mặt xa lạ, hiện giờ đã là mẹ của con hắn, bọn họ bây giờ đang muốn cùng nhau nghênh đón một sinh mệnh nhỏ bé đến. Nhưng Thanh vương lại mạc danh cảm nhận được sợ hãi, hắn vừa đút cho Hạ Liên Phòng, vừa hỏi: "Nàng sợ không?"
Hạ Liên Phòng lắc đầu: "Không sợ."
Thanh vương nói: "Nhưng mà ta sợ, A Phòng, ta vô cùng sợ." Tay hắn đang run.
Hạ Liên Phòng bị dáng vẻ này của hắn chọc cười, nụ cười này tựa hồ lại cảm nhận được một trận co rút lại đau đớn, nàng đẩy thìa bên miệng ra, bắt lấy góc chăn kêu một tiếng. Thanh vương khẩn trương cầm chén giao cho Cầm Thi, nắm tay của nàng, biểu tình như muốn khóc lên. Hạ Liên Phòng vốn thật sự rất đau, nhưng nàng vừa nhìn thấy biểu tình của Thanh vương liền muốn cười, vì thế vẻ mặt đều vặn vẹo đi, may mắn đau đớn kia chỉ trong chốc lát, rất nhanh lại lui xuống.
Lúc mới bắt đầu nàng còn có thể bảo trì lý trí, nhưng theo sản đạo mở ra, loại đau đớn kia càng ngày càng mãnh liệt, đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Hạ Liên Phòng, khi làm quỷ nàng đã cảm thụ qua đau đớn trên thế gian, khi đó nàng chỉ có một mình, cho nên vô luận thế nào đều phải thừa nhận. Còn bây giờ có Thanh vương làm bạn, nàng càng trở nên yếu ớt, đau đớn trên thân thể còn không thể chịu được rồi sao?
Cơn đau càng ngày càng mãnh liệt, đã cường liệt đến mức Hạ Liên Phòng không thể tin được đây là đau đớn khi sinh con, Lục nương không phải nói sẽ đau, nhưng cũng sẽ không đau đến mức vô pháp thừa nhận sao? Hạ Liên Phòng cảm thấy bản thân mình có thể chịu được, nhưng vì sao nàng lại đau đến mức muốn phát điên kêu to?
Trong lỗ tai nghe thấy bà mụ đang kêu nàng dùng sức! Dùng sức! Đầu óc Hạ Liên Phòng đã vô pháp tự hỏi, chỉ có thể làm theo lời đối phương yêu cầu, nàng sờ soạng bốn phía, ánh mắt lại nhìn không tới bất cứ vật gì. Cuối cùng, có một bàn tay to ướt đẫm mồ hôi cầm lấy tay nàng, sau đó bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu lại tràn ngập bất an của Thanh vương, một lần lại một lần gọi nàng A Phòng.
Hạ Liên Phòng rốt cuộc vô pháp thừa nhận, nhắm mắt lại ngất đi.
Trong mơ hồ, hồn phách nàng tựa hồ bay ở giữa không trung, dưới chân hư vô, nàng rõ ràng không có động nhưng cảnh vật bốn phía lại đang nhanh chóng lui về phía sau, bên tai truyền đến tiếng gió vù vù, hết thảy trước mắt càng ngày càng quen thuộc, Hạ Liên Phòng khϊế͙p͙ sợ trừng lớn mắt!
Trong mưa to giàn giụa, thi thể Hồi nhi bị tùy ý ném vào bãi tha ma, hạ nhân ném thi thể nói xúi quẩy, còn nói phu nhân quả nhiên là chết không luyến tiếc, lấy đâu tư cách so với Lục Ý phu nhân, còn thông ɖâʍ với gia đinh, rơi vào kết cục như vậy thật sự là đại khoái nhân tâm, thanh danh có thể nói là thối nát. Nữ tử như vậy mà cũng xứng trở thành nữ nhi Hạ gia? Nữ nhi Hạ gia chân chính, hẳn là đương kim Hồng Trang nương nương cùng với Lục Ý phu nhân nhà bọn họ!
Hạ Liên Phòng không dám tin, nàng không tự chủ được đuổi kịp hai hạ nhân kia, đi theo bọn họ trở về Thượng Thư phủ. Trương Chính Thư không có chết, hắn ôm Hạ Lục Ý trong ngực, ôn nhu nhỏ nhẹ dụ dỗ nàng ta, tận đến khi nàng ta nín khóc mỉm cười. Trương viên ngoại cùng Đại Từ thị cũng đều ở đấy, Trương Linh Chi cùng Trương Tử Tô đang thật cẩn thận lấy lòng vị tẩu tử mới này, vì chính là để sau này bản thân mình cũng có thể gả thật tốt.
Cả nhà bọn họ vui vẻ ấm áp, trong nội tâm của Hạ Liên Phòng lại là một mảnh lạnh lẽo. Đây là có chuyện gì? Tại sao có thể như vậy?!
Rất nhanh sau đó, cảnh tượng trước mắt nàng lại thay đổi, Tín Dương hậu nâng đỡ nhị hoàng tử đăng cơ trở thành tân đế sau đó liền lộ ra bộ mặt thật của hắn, Nhị hoàng tử bị bắt trở thành con rối trong tay hắn, vị hoàng hậu Hạ Hồng Trang này, đến cùng cũng không thể làm được phong cảnh như trong tưởng tượng. Nhưng mà bọn họ vẫn rất vui sướng, chỉ cần dựa vào Tín Dương hậu, chỉ cần không chọc giận Tín Dương hậu thì bọn họ vẫn có thể bảo trụ địa vị của mình.
Nhưng rất nhanh ngay cả hi vọng cuối cùng này cũng không còn, Đại Nguyên đột kích, tân đế phái Tín Dương hậu xuất chiến, kết quả hắn lại nhất chiến nhất bại, cuối cùng Đại Nguyên đánh vào Yến Lương, đem Đại Tụng nhét vào bản đồ, thống nhất Trung Nguyên. Tất cả người dân Đại Tụng đều bị xem như nô lệ, người Đại Nguyên lại là chủ nhân của bọn họ, bọn họ dùng hết sức ức hϊế͙p͙ bóc lột người Đại Tụng, Kỳ Tế trở thành hoàng đế chân chính, Tín Dương hậu được phong là Hộ Quốc công, Nhϊế͙p͙ gia ngũ tử đều được phong hào, Tề Lỗ nhị Vương đầu hàng Kỳ Tế, Kỳ Ngọc Hà Kỳ Hoài Húc cùng Kỳ Tế trò chuyện với nhau thật vui. Hai người chẳng những không sửa thói quen dĩ vãng, ngược lại bởi vì địa vị của người Đại Tụng bị hạ xuống còn cùng người Đại Nguyên ức hϊế͙p͙ con dân của mình!
Nhị hoàng tử được phong Tiêu Dao Hầu, hắn mang theo Hạ Hồng Trang vẫn sống ở Yến Lương, đáy lòng không cam tâm, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài. Vì biểu đạt tân đế nhân từ, Kỳ Tế để tất cả quan viên Đại Tụng đều tự có nhiệm vụ, Trương gia vẫn vinh quang như cũ. Thượng Quan thị lại vẫn làm chủ mẫu phủ đại học sĩ, Từ thị lại muốn chủ động làm tốt quan hệ với Đại Từ thị, muốn leo lên Trương phủ để bảo trụ vinh hoa phú quý của bản thân. Ngoại tổ mẫu không chịu nổi cảnh nước mất nhà tan, cùng đại cữu mẫu tự sát mà chết, từ đó Đại Tụng triệt để bị Đại Nguyên thôn tính.
Tại sao có thể như vậy? !
Hạ Liên Phòng không chịu tin tưởng!
Chẳng lẽ nàng lại trở lại? Chẳng lẽ nàng không ngăn cản được hết thảy? !
Ngay tróng lúc nàng hoảng hốt thất thố, khuôn mặt quen thuộc lại xuất hiện ở trước mặt nàng.
Là Thanh vương!
Hắn vẫn tuấn mỹ như vậy, chỉ là hai bên tóc mai đã bạc như sương, ánh mắt lãnh khốc. Lúc trước hắn bị Nhϊế͙p͙ gia ám hại trên chiến trường, Thanh y vệ vì bảo vệ tính mạng của hắn ra sức phá vòng vây, chỉ là Thanh vương bị bắn xuyên qua ngực, mất ba năm mới dưỡng lành vết thương. Mà trong lúc dưỡng thương hắn chưa bao giờ đình chỉ liên hệ với ngoại giới.
Thập Lục vương gia ở đất phong xa ngoài ngàn dặm chủ động kết minh với hắn, mong cứu vạn dân từ trong nước sôi nửa bỏng, đánh bại Kỳ Tế.
Hai người ngầm chiêu binh mãi mã, chiêu mộ người có chí sĩ ái quốc, không phân biệt nam nữ. Kinh Thiếu Du sớm đã giết một nhà Đường thị, không muốn cùng tân đế làm bạn, tòng quân mà đến. Lam Vãn năm đó tránh được một kiếp cũng bị nhét vào dưới trướng Thanh vương. Thanh vương còn lẻn vào Tướng Quốc Tự, tìm được Hạ Lịch.
Vừa biết ba đứa con đều đã chết, đáng thương đại nữ nhi còn không sống qua 12 tuổi, Hạ Lịch bảo thủ ở Tướng Quốc Tự mười mấy năm triệt để hỏng mất. Hắn cứ tưởng rằng Thượng Quan thị là người cơ thể phó thác mới để nhi nữ lưu lại trong phủ, cho rằng mẫu thân tâm thiện có thể quan tâm đứa nhỏ, cho nên một mình rời đi, lại đâu biết, khi hắn hối hận trong nhiều năm như vậy, các con của hắn sớm đã hóa làm bụi đất, biến mất khỏi thế gian này.
Hạ Lịch muốn báo thù, hắn biết chuyện Từ thị cùng Thượng Quan thị đã làm, chỉ cảm thấy bản thân mình là mắt bị mù mới có thể đem nhi nữ giao phó cho các nàng.
Vì thế, kế tiếp lại là suốt cả 10 năm thời gian, Thanh vương dẫn dắt bộ hạ, rốt cuộc thành công đem Đại Tụng đoạt lại. Ngày đem quốc danh một lần nữa đổi thành Đại Tụng, không đếm được lê dân bách tính khóc rống thất thanh, còn Kỳ Tế tự sát, Nhϊế͙p͙ gia bị tru di, Hạ Lịch cùng Lam Vãn tự mình rút kiếm tru diệt gia tộc Trương thị, Thượng Quan thị, tận tay đâm cừu địch. Nhưng cho dù vậy, thân nhân chết đi đã không về được.
Thượng Quan thị bị phán chém eo chi hình, Hạ Hồng Trang cũng nhị hoàng tử bởi vì từng cộng đồng mưu đồ bí mật độc hại tiên đế, cùng nhau bị chém đầu, Tề Lỗ nhị Vương bị tước đoạt vương vị, biếm thành thứ dân, Kỳ Hoài Húc Kỳ Ngọc Hà, thịt trên người hai người này bị Hạ Lịch từng mảnh từng mảnh xẻo xuống, rồi lại không cho bọn họ chết, đem chúng ném vào giữa đám khất cái, để chúng nếm thử thống khổ của những người từng bị chúng vũ nhục.
Thập Lục vương gia đăng cơ làm đế, Lam Vãn cùng Kinh Thiếu Du thành phụ tá đắc lực của hắn, Hạ Lịch đem thi cốt của con cái tìm về sau, an táng vào phần mộ tổ tiên, sau đó tự sát, trước khi chết khẩn cầu Lam Vãn để hắn cùng vong thê hợp táng. Tân đế cả đời không có con, cũng chưa từng lập hậu, khi chúng thần khuyên nhủ chỉ nói là tâm ý đã quyết, khi chưa thể gặp được nữ tử ngưỡng mộ trong lòng, quyết không cho hậu cung nhiều ra một người.
Còn Thanh vương cả đời chưa từng cưới vợ, hắn trầm mặc đóng quân ở biên cương, cho tới khi chết già.
Rốt cuộc đều về với bụi đất.