"Có chút nghe thấy, nhưng cũng không rõ ràng chuyện trong đó." Hạ Liên Phòng nói.
Thập Lục hoàng tử thản nhiên nói: "Kỳ thật nói trắng ra, cũng không có gì đáng nói. Nương của ta chỉ là cái một dân nữ bình thường, bình sinh tâm nguyện lớn nhất chính là có thể sống an ổn, nếu năm đó phụ hoàng không có tâm huyết dâng trào, vi phục xuất tuần, thì có lẽ hiện tại nương ta vẫn còn sống."
"Không có gia tộc cường đại, lại được Hoàng Thượng sủng ái như vậy, muốn sống sót ở trong hoàng cung này rất không dễ dàng." Phi tử trong cung có ai không phải thủ đoạn cao minh, người bình thường sao là đối thủ của các nàng.
"Đúng nha, là không dễ dàng, cho nên nương của ta tuổi còn trẻ đã chết." Trên mặt Thập Lục hoàng tử không có bi thương gì, đã qua nhiều năm như vậy, hắn còn có gì mà bi thương chứ? "Ngoại tổ của ta là một tú tài nghèo kiết hủ lậu, nhiều lần thi rớt liền mặc một cái tâm bệnh, sau khi nương ta tiến cung, ông ấy chưa kịp hưởng phúc đã chết. Kể từ khi đó, trừ bỏ phụ hoàng, trên đời này nương đã không có một người thân."
Hạ Liên Phòng gần như có thể tưởng tượng được ra, Hiền phi nương nương năm đó vừa nhập cung ôm một loại tâm tình như thế nào. Cho rằng Hoàng Thượng là phu quân tốt của nàng, cho rằng cùng hắn hồi cung có thể tìm được hạnh phúc, cho rằng từ nay về sau nàng sẽ không còn cô đơn một mình nữa... Nhưng phu quân tốt này của nàng lại là Hoàng Đế Đại Tụng triều, muốn độc chiếm, nói dễ hơn làm? Chưa nói đến đám ngôn quan dùng ngòi bút làm vũ khí, chỉ cần những tần phi hậu cung khác ghen tị oán hận cũng đã đủ để bức tử Hiền phi nương nương.
"Khi ta còn nhỏ không hiểu chuyện, luôn không rõ nương vì sao hay khóc, cũng không rõ vì sao luôn đứng chờ ở cửa điện, ta muốn an ủi bà ấy, nhưng bà ấy lại không cho ta nói cho phụ hoàng. Cho nên, mỗi khi phụ hoàng đến, bà ấy luôn lấy khuôn mặt tươi cười đón chào, giống như chuyện gì cũng không từng phát sinh. Vào thời điểm đó, ta chỉ muốn, sau này nếu ta có thích cô nương nào, tuyệt đối sẽ không đối xử với nàng giống như phụ thân. Ta cũng quyết không muốn làm Hoàng Đế, cái vị trí kia quá nặng, ta ngồi không nổi. Đêm hôm nương ta chết, phụ hoàng bởi vì bận chính sự ở ngự thư phòng cùng vài vị trọng thần thương nghị trắng đêm, đợi khi ông đến, nương ta đã tắt thở. Bà ấy vẫn cố chống không chịu chết đi, chính là muốn gặp phụ hoàng lần cuối, muốn nói cho ông ấy biết, kỳ thật bà ấy nhập cung qua nhiều năm như vậy, một chút cũng không khoái hoạt."
"Bà ấy lôi kéo tay ta, nói với ta, nếu có một ngày, ta cũng có cô nương mình thích, tốt nhất đừng sống trong hoàng cung này. Cung điện kim bích huy hoàng này kỳ thật là một tòa nhà giam hoa lệ! Bà ấy hi vọng ta có thể sống yên bình trên cõi đời này, không có bất kỳ khổ tâm cùng trói buộc nào đi thích một người."
"Khi nương ta còn sống không đọc qua mấy cuốn sách, nhưng bà ấy thật sự là một nữ tử ôn nhu thiện giải lòng người, nhưng mà bà ấy không thích hợp sinh sống ở trong hoàng cung này, nếu không có phụ hoàng bảo hộ, sợ là dù chỉ một năm bà ấy cũng không an ổn vượt qua được, càng miễn bàn là sinh hạ ta. Nương ta tuy rằng không có kiến thức gì, nhưng bà ấy lại biết, được phụ hoàng ưu ái, đối với ta mà nói cũng không phải là ban ân, mà là một loại uy hϊế͙p͙ đáng sợ. Ta không có ngoại gia cường đại, mẫu phi được sủng ái cũng đã chết, dù phụ hoàng có coi trọng ta cũng không có khả năng mỗi một khắc đều bảo vệ ta. Cây cao đón gió, nương ta chính là có ý này."
"Hoàng thẩm thẩm, ta thật sự không nghĩ tới muốn làm Hoàng Đế, thập tam Hoàng thúc cả đời chỉ yêu thương một mình ngài, ta cũng cả đời chỉ yêu một mình Mạt Hồi." Thập Lục hoàng tử nói vô cùng nghiêm túc. "Nàng muốn cái gì, ta liền cho cái đó, đời này kiếp này, quyết không vi phạm lời thề."
Lời hứa này quá êm tai, Hạ Liên Phòng biết, Thập Lục hoàng tử gỡ bỏ ngụy trang đã đeo bao lâu nay, ở trước mặt nàng thổ lộ chân tâm cần rất lớn dũng khí, đồng thời, hắn cũng muốn đi đối mặt với biến cố có thể xuất hiện, nói thật ra, làm như vậy đối với hắn mà nói, có hại mà không có ích. Vì thế nàng hỏi: "Ngươi không sợ ta đem chuyện của ngươi nói ra sao?"
"Nếu là có thể có được Mạt Hồi, ta cam tâm tình nguyện."
Hạ Liên Phòng trầm mặc thật lâu, rồi nói: "Để ta nghĩ một chút."
Thập Lục hoàng tử cũng không dây dưa nữa, dứt khoát cáo từ rời đi, ra Tây điện, đón đầu gặp phải Cửu hoàng tử, đối phương tựa hồ biết hắn chạy đến Tây điện, cho nên đặc biệt ở chỗ này tóm hắn: "Thập Lục đệ, đây là vừa ở đâu ra đấy, muốn đi chỗ nào nha?"
Thập Lục hoàng tử lập tức khôi phục như bình thường, cười hì hì nói: "Cửu hoàng huynh hôm nay sao lại quan tâm ta như vậy? Tiểu đệ thật là thụ sủng nhược kinh."
"Nói như thế nào ta cũng coi như là huynh trưởng của ngươi, làm sao có thể không quan tâm ngươi một chút chứ?" Cửu hoàng tử thuận thế nhìn thoáng qua về phía tây điện, giống như vô tình hỏi: "Vừa nãy ta nghe cung nhân nói, Thập Tam Hoàng thúc ở ngự thư phòng nghị sự cùng phụ hoàng, không ở Tây điện, sao Thập Lục đệ lại chạy ra từ Tây điện vậy? Chẳng lẽ là đi gặp Thập Tam Hoàng thẩm?"
"Cửu hoàng huynh nói cái gì vậy, bản hoàng tử chỉ là muốn tìm Thập Tam Hoàng thúc, kết quả Thập Tam Hoàng thúc không ở đây, nên ta liền trở về mà thôi." Thập Lục hoàng tử giảo hoạt nói. "Nếu để cho Thập Tam Hoàng thúc biết mấy lời âm dương quái khí vừa nãy ngươi nói, sợ là Cửu hoàng huynh ngươi sẽ có được một thời gian không thoải mái."
Thập tam Hoàng thúc xưa nay nổi danh công chính nghiêm minh, chỉ cần ngươi không phạm sai lầm, ngài ấy sẽ không động đến ngươi. Nhưng nếu có người đem chủ ý đánh tới trên người Hạ Liên Phòng... thì không giống vậy nữa rồi, Thanh vương điện hạ công chính nghiêm minh chỉ tồn tại ở bên trong những chuyện không liên quan đến Hạ Liên Phòng, đợt trước có một hoàng tử không biết sống chết ăn nói ngả ngớn, đùa giỡn Hạ Liên Phòng, kết quả bị Thanh vương một cước đá gãy mấy cây xương sườn, cho tới giờ vẫn nằm lỳ ở trên giường không dậy nổi. Nhà ngoại của hắn đều lựa chọn nén giận, không dám nói gì, Hoàng Thượng càng là ngoảnh mặt làm ngơ. "Chẳng lẽ Cửu hoàng huynh quên kết cục của Bát hoàng huynh dạo trước? Lúc Thập tam Hoàng thúc ra chân cũng không biết cái gì gọi là ôn nhu đâu nha."
Biểu tình của Cửu hoàng tử cứng lại, rồi lập tức khôi phục lạ bình tĩnh: "Thập Lục đệ, chớ lấy Thập Tam Hoàng thúc ra dọa ta."
Thập Lục hoàng tử nhún nhún vai: "Nếu Cửu hoàng huynh không tin, vậy ta liền đi tìm Thập Tam Hoàng thúc, ngươi tự mình thử một chút thì biết." Nói xong làm bộ muốn đến Ngự Thư phòng, bị Cửu hoàng tử kéo lại: "Đều là huynh đệ một nhà, làm gì nháo cho khó coi như vậy chứ?"
Đây cũng không phải là hắn muốn nháo, là chính hắn ta đưa tới cửa. Thập Lục hoàng tử nghĩ trong lòng như vậy, trên mặt lại vẫn cười một cách thoải mái.
Thấy chuyện này đã xong, Cửu hoàng tử lại chuyển sang một chuyện khác: "Đúng rồi, gần đây tại sao không gặp Hạ gia nhị tiểu thư?"
Lúc nãy nhắc tới Hạ Liên Phòng, biểu tình cùng ánh mắt của Thập Lục hoàng tử đều rất nhẹ nhàng —— có Thập Tam Hoàng thúc che chở, ai có thể khi dễ đến trên đầu Hoàng thẩm thẩm? Chỉ khi Cửu hoàng tử nhắc tới Hạ Mạt Hồi, hắn đột nhiên cảm thấy bất ổn, ngữ khí cũng có chút thay đổi: "Hạ nhị tiểu thư xưa nay rất ít tiến cung, Cửu hoàng huynh hỏi như vậy là có ý gì? Nếu thật sự muốn biết, cũng không nên tới hỏi ta, chẳng lẽ Hoàng thẩm thẩm không phải sẽ biết rõ hơn ta sao?"
Tục ngữ nói, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, sự tình một khi có liên quan đến người trong lòng, là ai cũng vô pháp không quan tâm. Cho dù Thập Lục hoàng tử ra vẻ không chút để ý, nhưng Cửu hoàng tử lại vẫn tinh tường bắt được hắn kích động cùng lo lắng.
Cửu hoàng tử cười đắc chí, còn ngại Thập Lục hoàng tử chưa đủ kích động, lại lần nữa lửa cháy đổ thêm dầu: "Hôm qua mẫu hậu nói với ta, bảo ta cũng đã đến tuổi thành gia, hỏi ta có coi trọng cô nương nào không, ta cẩn thận suy nghĩ, nay trong số danh môn khuê tú ở Yến Lương, cũng chỉ có Hạ nhị tiểu thư xuất sắc nhất, tuyển đến tuyển đi, cũng chỉ có nàng thích hợp làm hoàng tử phi của ta nhất, không biết Thập Lục hoàng tử thấy thế nào?"
Một giây sau, Thập Lục hoàng tử liền xé rách ngụy trang, hắn hung tợn túm áo Cửu hoàng tử, ngữ khí lạnh như băng uy hϊế͙p͙ nói: "Nếu ngươi dám động đến nàng, nàng thiếu một sợi tóc, ta đều muốn ngươi dùng cái mạng này để đền!" Không ai hiểu rõ vị hoàng huynh Cửu hoàng tử này hơn so với hắn! Nhìn như tầm thường vô vị, nhìn như làm việc thường xuyên phạm sai lầm, nhưng trong bản chất hắn vẫn là người hoàng tộc Kỳ thị, phàm là thứ hắn muốn có được liền sẽ không từ thủ đoạn đi tranh đoạt, nếu đến cuối cùng không thể toại nguyện, liền thà rằng đem thứ đó làm hỏng cũng không để lại cho người khác!
Bị Thập Lục hoàng tử túm áo ấn vào trên thân cây, Cửu hoàng tử chẳng những không sinh khí, ngược lại còn cười. Chỉ là tiếng cười của hắn trầm thấp, có vẻ phá lệ đáng sợ: "Ta liền biết, tiểu tử ngươi quả nhiên là giả vờ. Sao nào, chơi nhiều năm như vậy, ta khiêu khích nhiều năm như vậy ngươi đều không phản ứng, hôm nay lại vì một nữ tử, ngay cả ngụy trang ngày thường cũng không cần nữa?"
Thập Lục hoàng tử lạnh lùng theo dõi hắn: "Mau nói ngươi sẽ không chạm vào một sợi tóc của nàng!"
Cửu hoàng tử bất đắc dĩ nói: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, chuyện này thứ cho ta khó có thể đáp ứng."
"Phải không?" Thập Lục hoàng tử cười lạnh một tiếng. "Được! Nếu ngươi dám xuống tay đối với nàng, ngươi động vào nàng một chút nào, ta liền đòi lại từ trên người ngươi gấp trăm gấp ngàn lần!"
"Thập Lục đệ, ngươi không thể bá đạo như vậy chứ?" Dường như bị lời này làm cho sợ ngây người, Cửu hoàng tử khẽ thở dài, thực hiển nhiên, bức Thập Lục hoàng tử tháo mặt nạ, đối với hắn là một chuyện rất vui vẻ, rõ ràng , giờ phút này tâm tình của hắn rất tốt: "Ta nhờ mẫu hậu thỉnh cầu phụ hoàng tứ hôn cho ta cùng Hạ nhị tiểu thư, ngươi nói đề nghị này có được hay không? Có khả năng hay không?"
Đương nhiên có! Lời của Đế vương, nhất ngôn Cửu đỉnh, nếu phụ hoàng thật sự tứ hôn, thì sẽ khó có thể vãn hồi!
Sắc mặt Thập Lục hoàng tử trở nên cực kỳ khó coi. Cửu hoàng tử nhẹ giọng nói: "Nơi này một hồi liền có thị vệ thay ca đi qua, đến lúc đó, bọn thị vệ nhìn thấy Thập Lục hoàng tử ngươi đánh Cửu hoàng tử, ngươi nói... với hình tượng của ngươi bây giờ, lại so sánh với ta, phụ hoàng cùng hoàng tổ mẫu bọn họ sẽ tin ai?"
Những lời này ngược lại là thật sự, bởi vì cảm giác Cửu hoàng tử mang lại chính là khiêm khiêm quân tử, nói chuyện hay làm việc đều có chừng mực. Còn Thập Lục hoàng tử thì sao? Đương nhiên là kém hơn một ít —— à không, là kém rất nhiều. Xưa nay không làm chính sự không có hình tượng gì, chỉ cần nổi tính tình lên thì ai cũng dám đánh, gây chuyện thị phi cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, mặc dù Hoàng Đế cùng Thái Hậu thương yêu Thập Lục hoàng tử thì trước tiên cũng sẽ lựa chọn tin tưởng Cửu hoàng tử. Ở trong mắt hai vị đó, Thập Lục hoàng tử chính là đứa nhỏ mãi không lớn nổi lại thích gặp rắc rối, đâu thể so với Tiểu Cửu hiểu chuyện lại thông minh chứ?
"Nếu có ta làm chứng, hẳn sẽ tin tưởng Thập Lục đệ nhỉ."
Một giọng nam từ tính truyền đến, hai người nhất tề quay đầu nhìn lại, hóa ra là Thất hoàng tử.
"Thất hoàng huynh?" Hai người đồng thanh gọi.
Thất hoàng tử khẽ cười đến gần: "Hai vị Hoàng đệ đây là đang tranh cãi gì vậy? Đều đã lớn như vậy rồi, còn như hai đứa trẻ đùa giỡn, quả nhiên là càng sống càng thụt lùi."
Ngữ khí của hắn ôn hòa như gió, nhưng nói tới nói lui đều đem việc này định nghĩa thành "Hai đứa trẻ không hiểu chuyện đùa giỡn". Giờ thì, cho dù Cửu hoàng huynh muốn cáo trạng, dưới sự can thiệp của Thất hoàng tử cũng không có cách nào thành công.
"Thất hoàng huynh, ta cũng không muốn nha! Nhưng Cửu hoàng huynh hắn chính là tìm đánh!" Thập Lục hoàng tử chuyển động nhãn châu, dù sao ở đây chỉ có ba người họ, không sợ mất mặt. " Thất hoàng huynh huynh biết không? Cửu hoàng huynh quả thực chính là không bằng cầm thú!"
"Thập Lục!" Cửu hoàng tử xưa nay thập phần để ý hình tượng của mình, thanh âm của Thập Lục hoàng tử lại lớn như vậy, hắn lập tức liền nóng nảy. "Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Coi chừng ta không khách khí với ngươi!"
"Thất hoàng huynh huynh xem! Huynh xem! Cửu hoàng huynh đây là thẹn quá thành giận!" Thập Lục hoàng tử rất có ánh mắt buông tay ra, chạy đến trốn phía sau Thất hoàng tử: "Ta chỉ là ăn ngay nói thật, chẳng lẽ ngươi dám thề với trời, nói ngươi là trong lúc vô ý đi đến Tây điện này sao? Ngươi không phải là muốn đi vào! Muốn thấy Hoàng thẩm thẩm sao?!" Xin lỗi nhé Thập Tam Hoàng thúc, tạm thời mượn Hoàng thẩm thẩm làm lá chắn, sau này ta nhất định sẽ trả lại ân tình này cho ngài!
Khiến người ta không có nghĩ tới là, giờ này khắc này, những lời giống như lời nói đùa ở này của hắn sau này lại thật sự xảy ra.
"Ngươi, ngươi nói bậy nói bạ!"
Nghe một chút xem, cũng lắp bắp luôn rồi! Kỳ thật đây là Cửu hoàng tử bởi vì phẫn nộ mới vậy, nhưng mà theo Thất hoàng tử nghe ra thì đây cũng là biểu hiện có tật giật mình. Vì thế hắn làm ra dáng vẻ mọt huynh trưởng tốt, ân cần chỉ bảo nói: "Tiểu Cửu, đây chính là do ngươi không phải. Hôm nay ở đây đều là huynh đệ, cho nên tất nhiên sẽ không nói ra ngoài, nhưng nếu ngươi quả thật có ý nghĩ này tốt hơn hết là mau chóng dập tắt đi, chung quy Thập Tam Hoàng thúc không phải là người ngồi không, nếu để cho ngài ấy biết tâm tư của ngươi, sợ là..." Ngay cả phụ hoàng cũng không cứu được ngươi.
Ở trước đó, Thất hoàng tử đối với Hạ Liên Phòng hoặc nhiều hoặc ít cũng có một chút thích —— đây chính là mỹ nhân tuyệt thế đấy, có nam tử nào có thể không động tâm chứ? Chỉ là hắn rất nhanh nhìn thấu, Hạ Liên Phòng chính là nghịch lân của Thanh vương, ai xúc phạm người đó chết, động vào một cái là chết chắc. Hắn còn muốn sống, còn muốn đăng lên hoàng vị, cho nên bây giờ, nắm quyền rồi muốn cái dạng mĩ nhân gì mà không có? Nếu khi đó hắn vẫn thích Hạ Liên Phòng, đoạt lấy cũng được. Thập Tam Hoàng thúc xưa nay nguyện trung thành với triều đình, chẳng lẽ có thể vì một chuyện như vậy mà giết vua hay sao?
Nói đến cùng, Thất hoàng tử cảm thấy phụ hoàng có chút quá mức dung túng Thập Tam Hoàng thúc. Mặc dù là huynh đệ ruột nhất mẫu đồng bào cũng không nên tín nhiệm như thế, chẳng lẽ không sợ sau này Thập Tam Hoàng thúc nổi dị tâm, muốn thay thế sao?
Nếu như hắn là Hoàng Đế, nhất quyết sẽ không có khả năng đem đại quyền như vậy giao vào trong tay Thập Tam Hoàng thúc. Không thể phủ nhận, Thập Tam Hoàng thúc đích thật là kỳ tài trăm năm khó gặp một lần, có thần tử như vậy hắn cũng nguyện ý trọng dụng, nhưng hắn vĩnh viễn sẽ không giống phụ hoàng tín nhiệm một trăm phần trăm như vậy, điều đó thật đáng sợ.
Cửu hoàng tử còn đợi tranh cãi, Thập Lục hoàng tử lại chỉ vào mũi hắn, khí thế hung hăng nói: "Ngươi dám nói ngươi không có?! Ngươi dám nói ngươi chưa từng nói Hoàng thẩm thẩm xứng thập tam Hoàng thúc thật đáng tiếc?!"
"Ta ——" hắn đích xác từng có nói, nhưng đây chẳng qua là lời trêu đùa, hắn lại không phải thật sự chán sống, lấy một cái thân phận hoàng tử đi khiêu khích vương gia quyền cao chức trọng nhất Đại Tụng triều!
"Ngươi xem ngươi xem! Nói không nên lời rồi kia? Đây đều là lỗi của ngươi, ngươi còn không thay đổi! Còn dám khi dễ ta!" Thập Lục hoàng tử hung xong tiếp tục giả vờ đáng thương. "Xem ta cáo trạng với Thập Tam Hoàng thúc như thế nào!"
"Ngươi!" Cửu hoàng tử không nghĩ tới hắn có thể vô sỉ như vậy.
Đã nhiều năm qua, hắn vẫn tràn ngập kiêng kị với Thập Lục hoàng tử. Trong mấy năm Thập Lục hoàng tử giả ngây giả dại, hắn từng bước một che dấu bản thân chân thật của mình, làm một hoàng tử khiến mọi người đều than thở yêu thích, đem hình tượng của mình đắp nặn thành vô cùng quang minh. Nhưng mà điều này cũng có một chỗ hỏng, đó chính là —— hắn tất phải rộng lượng. Cho nên, Thập Lục hoàng tử có thể ăn nói bừa bãi nói xấu hắn, có thể lăn lộn dưới đất khóc lóc om sòm chơi xấu, nhưng hắn lại không được.
Cuối cùng, Cửu hoàng tử cũng sợ sự tình càng nháo càng lớn, nhiều năm tập võ nên hắn có thính lực cực kỳ tốt, cách thật xa đã nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, có lẽ là một phen lôi kéo vừa nãy đã thu hút chú ý. Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, vì thế Cửu hoàng tử không hề nghĩ ngợi liền xoay người rời đi.
Thập Lục hoàng tử nhìn chằm chằm bóng dáng hắn khinh bỉ nói: "Có bản lĩnh thì đừng chạy!"
Thất hoàng tử nhìn dáng vẻ này của hắn, buồn cười nói: "Được rồi, Thập Lục, ngươi chớ lại chọc ghẹo Cửu ca ngươi nữa."
Thập Lục hoàng tử bĩu bĩu môi, nhún vai, rõ ràng đã nghe lọt lời Thất hoàng tử nói. Thấy thế, trên mặt Thất hoàng tử không hề có gì bất thường, ánh mắt lại khẽ nhíu lại.
Đâu biết một màn đối thoại này của bọn họ đều bị Thiên Tuyền nhìn ở trong mắt nghe ở trong tai, đợi cho nàng hồi Tây điện đi diễn lại cho Hạ Liên Phòng xem, chọc cho Hạ Liên Phòng cười không thể ngừng. Nàng cũng thật sự không nghĩ tới, Thập Lục hoàng tử gần như không cần thời gian giảm xóc đã có thể bình tĩnh như thường trở về dáng vẻ chơi xấu chuyên gặp rắc rối!
Ngẫm lại, tính tình Hồi nhi nhà nàng không khỏi có chút bảo thủ, nếu có người như Thập Lục hoàng tử làm bạn, cũng coi như là có lợi mà không có hại. Vừa nghĩ như thế, Hạ Liên Phòng liền cảm thấy, nếu đồng ý Thập Lục hoàng tử thì cũng không có gì không tốt ... Nàng nhanh chóng lắc đầu, đưa cái ý tưởng này trục xuất ra khỏi đầu óc, chưa thấy Hồi Nhi gật đầu, nàng sẽ không loạn động vào mối uyên ương này!
Đối với Hạ Liên Phòng mà nói, ý nguyện của Hạ Mạt Hồi mới là quan trọng nhất. Cho dù bây giờ Thập Lục hoàng tử thích Hạ Mạt Hồi là nam nhân ưu tú xuất sắc như Thanh vương thì nàng cũng sẽ không dễ dàng thay muội muội làm chủ đồng ý. Nhưng mà, tuy rằng không thể đáp ứng, nhưng giúp đỡ tiểu tử kia một chút cũng không phải không thể. "Thiên Tuyền, ngươi cho người đi phủ đại học sĩ một chuyến, mời nhị tiểu thư sáng ngày mai ở chờ ngoài cửa cung, ta muốn cùng nàng ra ngoài."
Nói xong, lại phân phó Cầm Thi: "Ngươi đi truyền lời cho Thập Lục hoàng tử."
Cầm Thi là người cỡ nào thông minh chi, lập tức hiểu ý tứ của Hạ Liên Phòng, lập tức cười cúi người nói: "Nô tỳ đi ngay đây ạ!"
Thập Lục hoàng tử nhận được tin tức này, vốn còn đang lười biếng nằm bò trên bàn không muốn nhúc nhích, nghe xong Cầm Thi truyền lời cả người đều nhảy bật lên. Hắn biết mà! Hắn biết mà! Chân thành sở chí, sắt đá cũng mòn! Xem xem, hiện tại Hoàng thẩm thẩm không phải đang giúp hắn sao!
Vừa nghĩ đến ngày mai có thể nhìn thấy Mạt Hồi muội muội mong nhớ ngày đêm, trong lồng ngực Thập Lục hoàng tử tựa như cùng có một con nai nhỏ đang điên cuồng chạy nhẩy, hắn hắc hắc cười khúc khích, nhảy đến trên giường lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được.
Đợi cho Thanh vương trở lại Tây điện, Hạ Liên Phòng sớm đã đi ngủ. Dạo này Tín Dương hầu phủ quá bình tĩnh, đội quân kia lại bắt đầu rục rịch, cho nên thời gian Thanh vương cùng Hoàng Đế nghị sự cũng dài thêm. Trước đây hắn đều về trước khi nàng đi ngủ, chưa từng muộn như vậy.
Cởi áo bào và giày, lộ ra lồng ngực rắn chắc rộng lớn, Thanh vương rón rén nằm xuống. Trong phòng bày vài thùng băng lớn, lại mở cửa sổ ra cho nên độ ấm vừa phải, cũng không cảm thấy khô nóng. Hạ Liên Phòng nhắm mắt, đột nhiên nói: "Chàng đã về rồi?"
Thanh vương than khẽ: "Ta đánh thức nàng có phải không?"
Hạ Liên Phòng mở mắt ra, rồi sau đó lắc đầu, đem chuyện xảy ra hôm nay từ đầu tới cuối tỉ mỉ kể lại một lần cho Thanh vương. Thanh vương nghe, tựa hồ cũng có chút cảm xúc bách vị tạp trần. Hắn nhiều năm chinh chiến ở bên ngoài, thời gian lưu tại Yến Lương ít đến mức đáng thương, có bao nhiêu thời gian cũng đều bỏ vào chuyện chính sự cùng làm bạn Thái Hậu, giữa hắn với Thập Lục hoàng tử cũng không có cảm tình gì. Khi Thập Lục hoàng tử có tiếng xấu vang dội, hắn cũng không có chút quan tâm nào—— trừ người có quan hệ huyết thống và chí ái của hắn, Thanh vương sẽ không phân ra bất kỳ cảm tình gì ở trên người những người khác.
Nhưng mà thấy Thập Lục hoàng tử còn nhỏ tuổi đã biết đạo lý như vậy, Thanh vương vẫn rất tán thưởng: "Tuy rằng hồ nháo chút, nhưng thật sự hữu hiệu. Nếu không phải những năm gần đây nó vẫn bất cần đời như vậy, sợ là đã sớm bị chôn vùi mạng nhỏ ở trong cung này."
Cho dù Hiền phi đã chết cũng vẫn sẽ có người ghen ghét nàng từng có sủng ái. Nàng chết vào thời điểm Hoàng Thượng yêu sâu đậm nhất đối với nàng, cho nên đến cuối đời Hoàng Thượng vẫn sẽ không thể quên nàng, hơn nữa sẽ dùng tất cả chân tâm cùng cảm tình để hoài niệm nàng, ghi khắc nàng, tôn trọng nàng. Không có bất kỳ phi tử nào sẽ lấy được những thứ đó nữa, vì nó thuộc về người đã chết, những phi tần khác sao có thể không ghen tị không thù hận chứ? Hiền phi chết, các nàng ai cũng động không được vào Hiền phi nữa, nhưng nếu là động nhi tử nàng lưu lại thì thừa sức đúng không? Nhất là đứa nhỏ này lại có thiên phú dị bẩm, thông minh tuyệt đỉnh, chính là chướng ngại vật trên đường đăng cơ xưng đế sau này của con các nàng.
Cả đời này, không làm được Thái Hậu, dù được làm Hoàng Hậu, cũng không tính viên mãn.
Hạ Liên Phòng cũng tán đồng cách nói của Thanh vương: "Thϊế͙p͙ không nghĩ tới, hắn sẽ vì Hồi nhi mà thẳng thắn với ta. Chàng nói xem... Hắn là thật lòng thích Hồi nhi sao?"
Thanh vương đâu biết được. Hắn tuy rằng lớn hơn Hạ Liên Phòng mười mấy tuổi, nhưng thực sự thế giới tình cảm cũng là trống rỗng, "Hẳn là phải, nó rất giống ta, mẫu hậu năm đó cũng là như vậy, nhưng bà thân là nhất quốc chi mẫu, chú định không thể đố kỵ độc sủng, thậm chí còn phải chia số lần phụ hoàng đến cung của bà qua đêm cho những phi tử khác, đau khổ trong đó, không cần nghĩ cũng biết." Không chỉ không thể danh chánh ngôn thuận yêu cầu trượng phu toàn tâm toàn ý, còn phải tự mình để hắn ban phát đều cho hậu phi, chưởng quản phượng ấn, bận bận rộn rộn, thậm chí còn phải đối mặt với hãm hại cùng ác ý sự ùn ùn xuất hiện, làm sao có thể vui vẻ khoái hoạt chứ. Huống chi, Hiền phi còn không phải thiên kim tiểu thư đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc như Thái Hậu, nàng là nữ tử tình thơ ý hoạ đến từ Giang Nam, thập phần yếu ớt, cho nên chú định là không sống được lâu.
"Nói như vậy, năm đó còn không bằng Hoàng Thượng nuôi Hiền phi nương nương ở bên ngoài, nhờ nàng thì đi nhìn một cái. Đón nàng vào trong cung, cho nàng vinh diệu tứ phi, kỳ thật, tất cả những thứ đó đều là bùa đòi mạng nàng nha!" Hạ Liên Phòng thở dài.
Thanh vương không muốn bàn đến những người không quan trọng đó, hắn ôm sát Hạ Liên Phòng, hôn một cái lên vầng trán trắng nõn của nàng: "Sáng ngày mai sẽ dẫn nàng đi ra ngoài."