"Nàng không nên chịu kết cục như vậy." Hạ Liên Phòng khẽ giọng nói."Yến Huy Âm sống rất tốt, Liên Sinh cũng sống yên ổn, mọi người đều sống được tốt, trừ bỏ nàng... . Nàng không nên bị đối đãi như vậy, điều này không công bình." Cho dù thế giới này bản thân nó không công bình. "Chớ lại thương tâm vì Yến Vân Kỳ nữa. Nàng ta thật lòng coi nàng là bằng hữu, tất nhiên sẽ không hi vọng sau khi chết nàng còn hao tổn tinh thần vì nàng ta như thế." Thanh vương hôn đỉnh đầu Hạ Liên Phòng, sau đó đem nàng ôm chặt.
Hạ Liên Phòng lên tiếng, thấp giọng thở dài: "Vân Kỳ cả đời này cũng không biết là vì ai mà sống, chỉ mong sau khi nàng rời đi, tất cả tâm nguyện của nàng đều có thể được thực hiện."
"Sẽ được." Thanh vương nói. Hai vợ chồng gắt gao ôm nhau, sau một lúc lâu Hạ Liên Phòng đột nhiên mở miệng nói: "Túc lang, nếu một ngày kia thϊế͙p͙ đột nhiên chết đi, thϊế͙p͙ sợ thϊế͙p͙ sẽ hối hận trước giờ đều chưa từng nói với chàng... thϊế͙p͙ thích chàng. " Tiếp tục nói, "Điều thϊế͙p͙ mong muốn quá nhiều, chàng vẫn chưa hoàn toàn cho ta." Hạ Liên Phòng cười, tâm tình nặng nề của nàng cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút. Mấy ngày qua, bởi vì chuyện của Yến Vân Kỳ nên nàng vẫn luôn không mấy buồn ngủ, đôi khi thậm chí mở mắt đến bình minh.
Nàng vẫn luôn nghĩ, nếu không gặp được Thanh vương, nếu đời này nàng không vãn hồi được những thứ đã từng mất đi, có phải cũng sẽ biến thành như Yến Vân Kỳ hay không? Nhưng mà Hạ Liên Phòng rất rõ ràng, nàng sợ là vĩnh viễn cũng không có cách nào tình nguyện phụng hiến được như Yến Vân Kỳ. Nếu nàng bị vây trong hoàn cảnh như Yến Vân Kỳ, sợ là sẽ điên mất.
Người với người đều không giống nhau, tình cảnh của nàng bây giờ cũng khác Yến Vân Kỳ, nhưng Hạ Liên Phòng lại vẫn nhịn không được suy nghĩ. Bi kịch Yến Vân Kỳ nàng thấy nó tựa như bản thân mình ở thế giới kia. Nàng ôm chặt eo Thanh vương, cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ: "Túc lang, thϊế͙p͙ mệt rồi, thϊế͙p͙ muốn ngủ."
"Ngủ đi." Hắn khẽ vuốt mái tóc dài của nàng. "Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng làm bạn nàng."
Hạ Liên Phòng mang nụ cười đi ngủ. Ngày hôm sau, nàng lúc tỉnh lại rất hiếm khi nhìn thấy Thanh vương chưa tỉnh. Hắn xưa nay luô dậy sớm hơn so với nàng, mỗi khi nàng tỉnh lai Thanh vương thường đã ở trong sân đánh xong vài bộ quyền. Vào lúc thời tiết lạnh, hắn sẽ rời đi muộn một chút vì sợ nàng lạnh, nhưng gần đây thời tiết càng thêm nóng bức, hắn liền dậy rất sớm.
Hạ Liên Phòng ngẩng đầu, ở trong ngực Thanh vương cựa quậy, hắn theo bản năng đem nàng ôm chặt, khuôn mặt tuấn tú đã mọc ra chút râu nhẹ nhàng cọ cọ chỗ hõm cổ nàng, cảm giác tê dại khiến Hạ Liên Phòng suýt nữa mềm nhũn xương cốt. Nàng muốn đẩy hắn ra đứng dậy, nhưng Thanh vương ôm chặt, Hạ Liên Phòng căn bản không có cách nào khác đẩy được hắn ra. So sánh với hắn, nàng quá yếu ... . Nàng không mặc quần áo đấy, hai người đều là lõa thể ôm nhau, Hạ Liên Phòng luôn cảm thấy rất ngượng ngùng. Nàng mím môi, thật vất vả giãy thoát ra một cánh tay, trạc trạc mặt Thanh vương.
Thanh vương lại không tỉnh mà là đổi tư thế, tiếp tục vùi đầu ngủ say. Thật sự là rất ít khi nhìn thấy hắn như vậy, Hạ Liên Phòng cũng có chút luyến tiếc vì đã gọi hắn tỉnh . Bất cứ lúc nào, Thanh vương luôn cho nàng cảm giác đỉnh thiên lập địa, không gì không làm được, nhưng giờ phút này nàng lại cảm thấy hắn thoạt nhìn thập phần vô hại và ôn hòa —— trong bản chất, Thanh vương là một người cực độ ôn nhu, nhưng trừ bỏ nàng cùng những hoa hoa thảo thảo kia (cây cối mà TV muốn trồng), không ai biết.
Thế nhân đều hâm mộ Thanh vương quyền cao chức trọng, lại không ai biết, hắn kỳ thật muốn làm nhất là một người bình thường, làm công việc đồng áng từ hửng đông cho đến khi mặt trời khuất núi... Những thứ người khác tha thiết ước mơ thì hắn căn bản lại không thèm để ý. Chỉ là hắn thân là một thành viên hoàng thất, có trách nhiệm và nghĩa vụ là phải bảo vệ dân chúng bình an.
Hạ Liên Phòng nghĩ, nàng gả cho một nam tử rất giỏi, đây là phúc khí nàng tích góp mấy trăm năm mới có thể gặp được hắn. Nếu nàng thích là người như Liên Sinh... Chỉ nghĩ thôi Hạ Liên Phòng đã nhịn không được nổi da gà!
Cho dù ngủ sâu Thanh vương cũng có thể nhận thấy được ánh mắt ôn nhu kia. Trừ bỏ Hạ Liên Phòng, trên đời không còn ai có một đôi mắt như vậy. Hắn ngay cả mắt cũng không mở liền hôn xuống, nhẹ nhàng lưu lại hồng ngân trên da thịt non mịn của nàng. Hạ Liên Phòng bị hắn cắn làm ngứa, không nhịn được muốn trốn, Thanh vương liền ôm chặt lấy nàng, hung hăng hôn mấy cái rồi mới mở mắt nhìn nàng: "Hôm nay sao tỉnh sớm như vậy? Không phải nói mệt sao?"
"Ngủ đủ rồi." Hạ Liên Phòng cười. "Nhưng mà đói bụng rồi."
Vừa nghe Hạ Liên Phòng nói đói bụng, Thanh vương cũng không trêu chọc nàng nữa, nhanh chóng đứng dậy, sai người truyền lệnh.
Từ lúc Yến Vân Kỳ chết, Thanh Nô không muốn ở lại Yến phủ, nàng không có biện pháp khoan dung lương thiện như tiểu thư nhà mình, nàng là một nô tỳ lòng dạ hẹp hòi hơn nữa không có tiền đồ gì, nàng được Yến Vân Kỳ nhặt về trên đường đi, khi đó nàng chỉ mới năm tuổi, cả người bị ghẻ nở, là Yến Vân Kỳ cho nàng tân sinh. Khi nàng 10 tuổi, mắt thấy hết thảy bi kịch phát sinh.
Nàng không có cách nào tha thứ Yến Huy Âm —— cho dù đối phương là chủ tử, căn bản không cần mình tha thứ. Nàng cũng không thể tiếp tục ở lại Yến phủ, từng cành cây ngọn cỏ nơi đó đều có bóng dáng của Yến Vân Kỳ, mà bây giờ, chủ nhân bọn họ gọi là Yến Huy Âm.
Nhưng Thanh Nô cũng không muốn gả đi, sau khi chứng kiến chuyện tình yêu của hai tỷ đệ Yến Vân Kỳ nàng đã không còn chút khát vọng vào với nam nhân, vì vậy liền đi tới Thanh vương phủ, quỳ trước cửa, cầu xin Hạ Liên Phòng thu lưu hầu hạ bên người.
Hạ Liên Phòng thấy nàng là một người trung thành liền để nàng ta ở lại, nhưng cũng không phải là để bên người hàu hạ, Thanh Nô là một cô nương tốt, mà Yến Vân Kỳ khẳng định không hi vọng nàng phải cô độc sống quãng đời còn lại. Bên người Hạ Liên Phòng đã có Cầm Sắt nhị tỳ cùng Thiên Tuyền Diêu Quang, thật sự là không cần thêm một người nữa. Hơn nữa, nàng là người rất khó toàn tâm tín nhiệm người khác, liền để Thanh Nô đi theo Lục nương. Thanh Nô rất nghe lời, tựa hồ từ lúc Yến Vân Kỳ, một bộ phận nào đó của Thanh Nô cũng đã chết theo.
Đồ ăn sáng rất phong phú, tay nghề của Thanh Nô rất tốt, không thua Lục nương, chuyện ày có liên quan rất lớn đến Yến Vân Kỳ mắc bệnh từ nhỏ nên trong chuyện đồ ăn thập phần xoi mói. Nàng vốn không nghĩ đến tìm nơi nương tựa chỗ Hạ Liên Phòng, một nô không hầu hai chủ, nhưng sau khi Yến Huy Âm trở về, cứng rắn muốn nàng lưu lại trong phủ, còn nói muốn để nàng trở thành tiểu thư Yến gia... Đừng đùa! Tiểu thư đã chết, Yến Huy Âm bồi thường cho một nô tỳ như nàng thì có ích lợi gì?! Nàng cũng từng nghĩ tới tuẫn chủ hoặc là xuất gia, nhưng Yến Huy Âm uy hϊế͙p͙ là nếu nàng dám liền sẽ phát mại hết những hạ nhân có quan hệ tốt với nàng.
Thanh Nô tức giận đến mức cả người phát run, cuối cùng nàng ngẫm lại, muốn áp chế được Yến Huy Âm, ngoài Hạ Liên Phòng còn có ai đó? Hạ Liên Phòng không giữ nàng ở bên người làm nha hoàn thϊế͙p͙ thân khiến Thanh Nô cũng nhẹ nhàng thở ra. Bởi vì nàng biết, nàng không bao giờ có khả năng hầu hạ một vị chủ tử khác giống như đã hầu hạ tiểu thư. Như thế là không công bằng với Hạ Liên Phòng, ai nguyện ý nuôi một nô tài không đủ trung tâm chứ? Thanh Nô nhớ ân của Hạ Liên Phòng nên liền đem hết khả năng muốn vì nàng làm chút gì đó.
Sau khi dùng xong đồ ăn sáng Hạ Liên Phòng liền chuẩn bị đến phủ đại học sĩ. Nhiều ngày nay thời tiết thập phần nóng bức, thế gia trong kinh thành thịnh hành ăn hoa quả đóng băng, Hạ Lan Tiềm ăn nhiều, đã bị đi tả mấy ngày, suýt nữa đi luôn cả nửa cái mạng. May mắn Trần thái y kịp thời bốc thuốc cho, bằng không xuống giường cũng không nổi, bởi vì chân cũng mềm nhũn ra rồi!
Hạ Liên Phòng thật sự không còn lời gì để nói, sau khi nàng đến phủ đại học sĩ, gặp qua phụ thân cùng muội muội liền đi đến U Lan các, từ xa nhìn thấy một thoáng góc áo hồng nhạt xẹt qua, Hạ Liên Phòng nghi hoặc trong lòng, đây là ai? Liền mệnh lệnh Thiên Tuyền tiến đến xem xét. Thiên Tuyền phi thân rời đi, rất nhanh quay lại bẩm báo nói đó là Trương Tử Tô nhị tiểu thư Trương gia. Trương Tử Tô? ... Ồ, Hạ Liên Phòng giờ mới nhớ tới, trước khi Từ thị còn chưa bị liệt, đích thật là đã đón người Trương gia vào ở cùng. Khi đó Hạ Lịch, Hạ Mạt Hồi, Hạ Lan Tiềm đều sống ở phủ Bình Nguyên công chúa cho nên bọn họ cũng không quản chuyện vớ vẩn này. Sau đó Từ thị trúng gió bị liệt, bọn họ chuyển về ở, người Trương gia vô cùng an phận, trong khách viện căn bản không dám đi ra cho nên Hạ Liên Phòng gần như đều đã quên mất bọn họ!
Không nghĩ tới lại ẫn cò ở đây? Chỉ là, Trương Tử Tô kia loanh quanh bên ngoài sân viện Tiềm Nhi làm gì? Chẳng lẽ là đang có âm mưu gì?
Rất nhanh sau đó, Hạ Mạt Hồi xử lý xong mọi công việc rồi cũng chạy tới U Lan các, Hạ Liên Phòng hỏi, sau khi biết được đáp án nàng thấy ghê tởm như là nuốt phải vài con ruồi. Ai có thể nói cho nàng biết, vì sao người Trương gia luôn là âm hồn không tán, vô sỉ xấu xa như thế không? Trương Tử Tô kia tuổi tác so với nàng còn lớn hơn mấy tháng, thế mà còn dám, còn dám có âm mưu với Tiềm Nhi?! Hóa ra, từ lúc Trương gia xuống dốc, Trương Chính Thư trộm hết bạc, Trương Linh Chi bị hủy danh tiết, người duy nhất có thể chống đỡ là Đại Từ thị cũng chết, toàn bộ Trương gia chỉ còn sót lại mấy người như vậy, giống như một đám bèo trôi.
Nói đến cũng buồn cười, người Trương gia sống uất ức dưới ɖâʍ uy của Đại Từ thị nhiều năm như vậy, khi Đại Từ thị mới chết bọn họ còn rất vui vẻ, nhưng một thời gian dài, bọn họ chợt bắt đầu tưởng niệm Đại Từ thị! Bởi vì khi còn Đại Từ thị, bọn họ chưa bao giờ phải buồn rầu vì bạc hoặc là chuyện sinh hoạt, bọn họ chỉ cần mỗi ngày ăn ngon uống ngon ngủ ngon là được rồi, cái gì cũng không cần bọn họ bận tâm, Đại Từ thị luôn chuẩn bị tốt hết thảy cho bọn họ. Nhưng giờ Đại Từ thị đã chết, cái gì cũng đến tay bọn họ, đáng sợ nhất là, bọn họ đã không còn bao nhiêu bạc! Chút bạc còn lại đến Túy Tiên lâu ăn bữa cơm cũng không đủ! May mắn Từ thị hồ đồ kia phái người đến gặp bọn họ, vì thế Trương viên ngoại suất lĩnh cả nhà già trẻ khóc lóc nức nở giải thích nhận sai, đem hết thảy tội lỗi đẩy đến trên người Đại Từ thị, vì thế, Từ thị liền mềm lòng, đem cả nhà bọn họ đến phủ đại học sĩ ở.
Lần này người Trương gia cũng không dám lớn lối như trước, một đám cụp đuôi để làm người, ai cũng không dám đi chọc người Hạ gia, chỉ cần có thể cho bọn họ một cảng tránh gió, lại cho bọn họ cơm áo không lo, bọn họ liền an phận.
Nhưng Trương Linh Chi cùng Trương Tử Tô ghen tị nha! Dựa vào cái gì đều là người, Hạ Liên Phòng có thể được phong là Bình Nguyên công chúa, còn có thể gả cho Thanh vương gia anh tuấn lại đầy quyền thế, còn các nàng lại chỉ có thể ở nhà mốc meo? Sau khi Trương gia xuống dốc, đừng nói là gả vào thế gia, chính là thường ngày muốn gặp thiếu gia nhà có tiền cũng khó! Hạ gia gác cổng rất nghiêm, tuyệt đối không cho phép nữ quyến một mình ra ngoài, còn chưa nói đến nay người Trương gia sống ở Hạ gia, nếu bọn họ gây ra chuyện gì thì đến cuối cùng cũng là Hạ gia bị mất thể diện! Vì thế Hạ Mạt Hồi trực tiếp nói rõ với bọn họ: muốn làm cái gì thì làm cái đó, đi, chỉ cần bọn họ lập tức rời khỏi phủ đại học sĩ, vô luận bọn họ làm cái gì nàng đều không ngăn cản.
Người Trương gia chịu đi mới kỳ quái đấy! Tuy rằng ở phủ đại học sĩ cũng không thể muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng cũng không đến mức giống trước đây, ở trong căn nhà nhỏ kia, không hạ nhân hầu hạ, giặt đồ nấu cơm mọi thứ đều phải tự mình làm! Nhưng người ấy mà, chính là luôn có lòng tham. Chiếm được một chút, liền muốn càng nhiều, chiếm được càng nhiều, liền muốn toàn bộ. Đợi đến khi chiếm được toàn bộ... Liền lại muốn một thứ khác.
Người Trương gia chính là như vậy. Ngay từ đầu bọn họ còn có thể đi tìm Từ thị, cầu xin Từ thị giúp đỡ một chút, nhưng theo Từ thị trúng gió bị liệt, bọn họ rốt cuộc nhận thức được một vấn đề rất lớn: nếu muốn tiếp tục ở lại phủ đại học sĩ nhất định phải lấy lòng Hạ Mạt Hồi, bởi vì đây là thiên hạ của Hạ Mạt Hồi! Toàn bộ phủ đệ đều bị nắm trong tay Hạ Mạt Hồi! Nghĩ đến đây người Trương gia liền cảm thấy trước mắt tối om. So với Hạ Liên Phòng luôn là tươi cười xinh đẹp nói chuyện ôn nhu nhỏ nhẹ "phi thường tốt ở chung", Hạ Mạt Hồi quả thực chính là một khối hàn băng ngàn năm! Mặc kệ bọn họ lấy lòng như thế nào thân cận như thế nào làm thân như thế nào, Hạ Mạt Hồi vĩnh viễn đều là gương mặt lạnh như băng, không cho bọn họ tới gần, càng không cho bọn họ loạn bấu víu quan hệ. Hạ Liên Phòng cho dù không thích, công phu mặt ngoài cũng vẫn làm đủ, đâu có giống Hạ Mạt Hồi... Căn bản chính là một khối băng, đừng nói là nghe bọn họ oán trách, dù bọn họ dùng sức nịnh nọt thì Hạ Mạt Hồi vẫn mặc kệ bọn họ! Người Trương gia vẫn hận chết Hạ Liên Phòng, giờ lại nhận thấy Hạ Liên Phòng tốt thế nào! Nếu là Hạ Liên Phòng chấp chưởng Hạ gia thì tốt biết bao nhiêu nha! Nếu vậy nói không chừng bọn họ còn có thể được đến nhiều chỗ tốt hơn rồi nha!
Hiển nhiên đám người vết thương lành đã quên đau này, đều quên mất khi Hạ Liên Phòng chấp chưởng việc nhà, trừ bỏ chi phí mỗi tháng, một đồng khác bọn họ cũng không chiếm được. Mà Hạ Mạt Hồi còn có chút nhân, mỗi tháng sẽ cho bọn họ một ít tiền tiêu vặt. Nghiêm khắc mà nói, Hạ Liên Phòng đối với bọn họ còn không bằng Hạ Mạt Hồi đâu! Chẳng qua Hạ Mạt Hồi luôn lạnh lùng đáp lại, dẫn đến người Trương gia nhất trí cho rằng Hạ Liên Phòng tốt hơn Hạ Mạt Hồi!
Sau khi nỗ lực rất lâu phát hiện Hạ Mạt Hồi nơi này không thể ra tay được. Không thể ra tay được có nghĩa là không ra ngoài được, vì ngày lành của nhà bọn họ, bọn họ có thế nào cũng phải nghĩ biện pháp khác nha! Vì thế người Trương gia đưa ánh mắt đặt lên trên người Hạ Lịch. Nói như thế nào, Hạ Lịch cũng là người từng trải, biết làm người hơn Hạ Mạt Hồi, hơn nữa số lần bọn họ gặp mặt Hạ Lịch cũng không nhiều, chỉ cần biểu hiện tốt một chút thì nhất định sẽ thành công! Nói không chừng có thể được lòng Hạ Lịch, từ đó ngay cả quyền quản sự phủ đại học sĩ cũng có thể rơi vào tay bọn họ ấy chứ? Thật là nằm mơ cũng thấy choáng váng.
Đáng tiếc Hạ Lịch đi sớm về muộn, thời gian rảnh rỗi hoặc là ở trong thư phòng đọc sách, hoặc là làm bạn tử nữ viết chữ chơi cờ, nghiên cứu thi họa —— trong thời gian đó đều không cho bất kỳ "người ngoài" nào tới quấy rầy, cho nên, đừng nói là lấy lòng Hạ Lịch, bọn họ ngay cả mặt Hạ Lịch cũng rất khó thấy.
Cửa này cũng không thông, Từ thị lại liệt, nam nhân duy nhất còn lại của Hạ gia, cũng chính là người thừa kế Hạ gia sau này, Hạ Lan Tiềm. Biểu ca biểu muội, nếu định chung thân, có lời của cha mẹ, lời của mai mối thì cũng có thể nói là một đoạn giai thoại. Nhưng nếu đổi thành biểu tỷ cùng biểu đệ... vậy thì thật đúng là một chút mỹ cảm cũng không có. Cũng không biết Trương Tử Tô lấy đâu ra tự tin, nàng ta tự nhận là có mĩ mạo hơn người, lại từ chỗ di nương học được chút phong tình, nghĩ rằng làm thế nào cũng có thể khiến Hạ Lan Tiềm thiếu niên chưa thông thế sự kia mê cho thần hồn điên đảo. Hạ Liên Phòng cùng Hạ Mạt Hồi không dễ thân cận, nhưng các nàng đều có một điểm giống nhau, đó chính là đối với bào đệ duy nhất, sủng ái đến tận xương tủy. Chỉ cần là Hạ Lan Tiềm muốn, dù là sao trên trời hai tỷ muội các nàng đều sẽ hái xuống cho hắn. Nếu Hạ Lan Tiềm thích nàng ta, chẳng lẽ Hạ Liên Phòng cùng Hạ Mạt Hồi còn có thể nói không? Mà Hạ Lan Tiềm từ nhỏ đã nổi tiếng là thần đồng gần xa, nay văn võ song toàn, ngay cả tiên sinh bên trong Quốc Tử Giám cũng khen ngợi tán thưởng tương lai hứn không có giới hạn. Nếu có thể làm thê tử của Hạ Lan Tiềm, không chỉ có thể trở thành thiếu phu nhân Hạ gia, sau này nói không chừng còn có thể vớt được cái chức phu nhân đại quan nha! Trương Tử Tô ôm ấp giấc mộng mà cố gắng! Nhưng mà, ngoài dự kiến của Trương Tử Tô là, mĩ mạo nàng ta coi là niềm kiêu ngạo ở trước mặt Hạ Lan Tiềm không thể phát ra bất cứ tác dụng gì. Hạ Lan Tiềm có mẫu thân Lam thị, cùng với hai vị tỷ tỷ, có ai mà không phải giai nhân tuyệt sắc độc nhất vô nhị? Trương Tử Tô đẹp thì có đẹp, nhưng so sánh với hai tỷ muội Hạ Liên Phòng thì vẫn là kém quá xa, Hạ Lan Tiềm lại không mù, từng gặp qua hoa sen cao lãnh, hoa nhài thanh nhã tràn ngập hương thơm, ai còn đi thích cỏ dại ven đường không chút thu hút nào?
Hắn là một thiếu niên phi thường thông minh, nhất là sau khi lớ thêm máy tuổi, nội tâm càng thêm phong phú, qua vài lần liền xác định Trương Tử Tô có ý đồ, vì thế nói với Hạ Mạt Hồi, nếu không phải hắn bị tiêu chảy thì nhất định sẽ giáo huấn nàng ta một trận! Trương Tử Tô lấy đâu ra tự tin mà cho là hắn nhất định sẽ điên đảo si mê nàng ta? Thể diện lớn quá nhỉ!
"Xem ra, ngày lành của bọn họ sắp chấm dứt rồi." Hạ Liên Phòng lạnh lùng nói. Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm đều ngẩn ra, bọn họ rất ít nhìn thấy Hạ Liên Phòng lộ ra vẻ mặt như thế, nàng luôn là vân đạm phong khinh, giống như mặc kệ phát sinh chuyện gì đều vẫn bị nắm ở trong tay nàng. Người Trương gia có năng lực lớn chọc đại tỷ tức giận như vậy sao? Không thể nào đâu?! Tỷ đệ nhìn nhau, nhưng không ai hỏi —— bọn họ sẽ không ngốc đến mức đi hỏi Hạ Liên Phòng đâu! Bọn họ có thể đợi, một người bám trụ Hạ Liên Phòng, người khác bắt lấy Thiên Tuyền hoặc là Cầm Thi mà hỏi. Dù Thiên Tuyền Cầm Thi kín miệng, cái gì cũng hỏi không ra thì vẫn còn có Sắt Từ đơn thuần nha!
"Nhưng mà bọn họ chưa làm sai cái gì, lúc trước khi tổ mẫu cùng Trương gia "Tiêu tan hiềm khích lúc trước", rất nhiều người đều thấy được, nếu như chúng ta vô duyên vô cớ đuổi Trương gia đi, cho dù có chuyện trước kia nhưng vẫn sẽ có người đâm sau lưng nói xấu chúng ta." Hạ Mạt Hồi nói.
Hạ Liên Phòng hỏi: "Tổ mẫu dạo gần đây có được không?"
"Rất khỏe mạnh đấy!" Hạ Mạt Hồi cười nhạt. "Mỗi ngày đều nằm ở trên giường, chuyện gì cũng không cần làm, ăn cơm mặc quần áo đều có người hầu hạ, sao có thể không tốt? Chỉ là đáng tiếc, miệng nói không ra lời, trên mặt cũng không làm được ra biểu tình."
"Thế giới này chính là như thế, người không đáng chết lại đoản mệnh, kẻ sớm nên chết đi lại vẫn sống tốt." Không hiểu Hạ Liên Phòng vì sao phát ra thở dài như thế, Hạ Mạt Hồi Hạ Lan Tiềm nhìn nhau, chớp chớp mắt, không rõ đại tỷ rốt cuộc là làm sao.
Cuối cùng, Hạ Mạt Hồi quyết định vẫn là tạm thời quay lại chuyện trước mắt: "Đại tỷ, Trương gia xử trí như thế nào nha? Tuy rằng bọn họ không gợn nổi cơn sóng gió lớn gì, nhưng không có việc gì lại cứ lượn qua lượn lại bên người lấy lòng muội và Tiềm Nhi, thật là nhìn thôi cũng chán lắm rồi." Nhất là nàng căn bản không cần nhà bọn họ tới nịnh nọt. Mỗi khi nhìn thấy cái bản mặt không mà hưởng kia của Trương viên ngoại thì Hạ Mạt Hồi liền cảm thấy buồn nôn, cố tình đối phương còn luôn không hề tự biết cứ lắc lư ở chung quanh nàng. "Muội thật sự rất chán ghét Trương viên ngoại, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thấy hắn." Tuy nói nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, nhưng những lời này trên người ở Trương viên ngoại tuyệt đối không thích hợp.
Hạ Lan Tiềm cũng nói: "Đúng rồi, Trương Tử Tô kia thật ghê tởm, hai di nương của Trương gia cũng không thể ưa nổi, đại tỷ tỷ không biết đâu? Bọn họ còn luôn giả vờ vô tình đến gần phụ thân đấy!" Thở sâu, tiếp tục phẫn nộ nói: "Không thử soi gương xem mình là cái loại người gì! Có thể so được với một đầu ngón tay của mẫu thân sao? Thế mà còn dám đến gần phụ thân?! Quá vô sỉ, thật là quá vô sỉ!" Càng miễn bàn các nàng còn đều là di nương của Trương viên ngoại! Có phải tất cả người của Trương gia đều không biết xấu hổ như vậy hay không?!
Hạ Liên Phòng: "... Phụ thân phản ứng như thế nào?"
"Phụ thân căn bản không thèm gặp bọn họ. Nhưng cho dù như vậy, phụ thân cũng luôn phải đi lại trong nhà, bọn họ liền chờ cơ hội hiện ra trước mặt phụ thân, cố tình cái gì cũng không nói, chỉ hỏi han ân cần, chúng ta muốn bắt thóp cũng không dễ!" Nói đến chỗ này, Hạ Lan Tiềm không khỏi thở phì phì, cậu quyết miệng, lộ ra tính trẻ con.
Hạ Liên Phòng mỉm cười nói: "Chuyện nào có đáng gì? Hai người các muội nha, không khỏi có chút quá ỷ lại ta. Nay làm chủ Hạ gia là Hồi nhi, Tiềm Nhi là đại thiếu gia Hạ gia, Hạ gia từ trên xuống dưới, trừ bỏ phụ thân, ai có thể có thân phận càng cao hơn các muội? Người Trương gia tính cái gì? Bọn họ chẳng qua chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu đáng thương mà thôi! Nếu ngay cả mấy con sâu bọ cũng xử lý không được, Hồi nhi, muội làm chủ nhà cái gì? Tiềm Nhi, sau này đệ lại dựa vào cái gì đi lên chiến trường? Chẳng lẽ đệ cho rằng đánh giặc chỉ cần dũng mãnh là đủ rồi sao? Chẳng lẽ không cần thiết bày mưu nghĩ kế, đấu trí đấu dũng sao?" Nói cho Hạ Mạt Hồi Hạ Lan Tiềm đều lộ vẻ mặt xấu hổ. Hạ Liên Phòng thấy vẻ mặt bọn họ suy sụp, trong lòng biết là mình nói hơi quá, liền mỉm cười, giơ tay xoa loạn hai cái đầu nhỏ, nói: "Yên tâm đi, có chủ kiến gì thì cứ to gan đi làm, trời sụp xuống, còn có tỷ phu các muội gánh cho mà."
Hạ Mạt Hồi hỏi: "Đại tỷ, tỷ phu đối xử tốt với tỷ không?" Hạ Lan Tiềm thập phần sùng bái Thanh vương, khi biết được Thanh vương cùng đại tỷ nhà mình tình đầu ý hợp chuẩn bị thành thân thì sợ là từ trên xuống dưới mấy chục miệng ăn của hai nhà Hạ Lam, người duy nhất không cảm thấy tức giận chính là cậu. Ngược lại, cậu còn cảm thấy cao hứng thay bọn họ. Bởi vì nói thật, trừ bỏ tuổi tác, Thanh vương điện hạ thật sự là không có bất kỳ khuyết điểm nào! Nhưng mà Hạ Lan Tiềm cảm thấy, đại tỷ đã đủ trưởng thành sớm, chiếu cố cho mình cùng nhị tỷ nhiều năm như vậy đã sớm nên mệt mỏi, không thể làm cho nàng gả cho một người tuổi tác xấp xỉ, sau khi kết hôn tiếp tục phải chiếu cố đúng không? Vẫn là Thanh vương điện hạ —— à, không, là tỷ phu tốt nhất, có thể chăm sóc cho đại tỷ. Cậu đã rất lâu không nhìn thấy đại tỷ cười vui vẻ như vậy. Chỉ cần Hạ Liên Phòng vui vẻ, bắt Hạ Lan Tiềm đi giết người phóng hỏa, ánh mắt cậu cũng sẽ không chớp một cái làm luôn.