Chẳng được bao lâu bà ta liền la hét thân mình không thoải mái, muốn đi nằm nghỉ trong chốc lát, kêu Hạ Hồng Trang đỡ bà ta đi lên giường, lại để cho Hà Liễu Liễu đi xem canh tổ yến ngân nhĩ đã được chưa, triệt để bỏ quên hai tỷ muội Hạ Liên Phòng.
May mắn Hạ Liên Phòng cùng Hạ Mạt Hồi cũng đều không thèm để ý. Từ thị muốn như thế nào liền như thế ấy, các nàng mới lười cùng phân cao thấp với bà ta.
Hà Liễu Liễu được Từ thị phân phó liền nhấc váy muốn đến phòng bếp. Một khắc khi đi ngang qua bên cạnh Hạ Liên Phòng, Hạ Liên Phòng nhìn thẳng đằng trước, thanh âm nói ra vừa nhẹ vừa trầm: "Đừng tưởng rằng bản cung không biết ngươi là ai, muốn báo thù, liền đem móng vuốt của ngươi cất đi, không nên tùy tiện vươn ra. Bằng không..." Nói xong, nàng quay đầu, một đôi mắt phượng không giận mà uy nhìn thẳng về phía Hà Liễu Liễu, khiến nàng ta run sợ trong lòng. "Đừng trách bản cung chém đứt tay ngươi."
Giọng nói nhẹ nhàng tự tại, tựa như đàm luận hôm nay thời tiết thế nào, nhưng Hà Liễu Liễu lại bởi vậy ra một thân mồ hôi lạnh, trong lòng kinh ngạc không thôi, không biết lời trong miệng Hạ Liên Phòng có phải cgiống ý nghĩ của mình hay không. Sau một lúc lâu, môi hết hé lại mở, mở lại đóng, khẩn trương một chữ cũng nói không nên lời.
Hạ Mạt Hồi có chút thú vị nhìn dáng vẻ buồn cười kia của Hà Liễu Liễu: "Lục Ý muội muội, chẳng lẽ muốn chúng ta nói thẳng ra sao?"
Nghe vậy, Hà Liễu Liễu giống như thấy quỷ nhìn chằm chằm hai tỷ muội Hạ Liên Phòng, nàng ta phản ứng đầu tiên là nhìn hai bên một chút, sợ bị người khác nghe được, ngay cả tiếng nói cũng ép tới rất thấp: "... Ngươi nói bậy bạ gì đó? Đừng loạn nhận người!"
"Sao nào, không giả vờ nhu thuận nghe lời nữa?" Hạ Mạt Hồi làm sao có thể bị nàng dọa sợ. "Còn tưởng rằng ngươi có thể ở trước mặt chúng ta giả vờ vài ngày chứ, nói thật ra, vài ngày nay nhìn ngươi vắt óc tìm mưu kế, diễn xướng rất xuất sắc, ta cùng đại tỷ cũng không nỡ chọc thủng ngươi." Nói xong, nàng che miệng cười trộm.
Hà Liễu Liễu bị Hạ Mạt Hồi cười cho suýt nữa thẹn quá thành giận, nhưng nàng biết bản thân mình không thể xúc động, bởi vì hai người đứng trước mắt tùy tiện một cái đều có thể đem mình coi như con kiến nghiền chết. Sau một lúc lâu, Hà Liễu Liễu cong cái đầu gối mà nàng ta tự cho là ất cao của mình xuống: "... Xin các ngươi chớ nói ra ngoài!"
"Làm sao có thể không nói ra chứ?" Hạ Liên Phòng thở dài. "Ngươi thay đổi khuôn mặt, mai phục đến bên người tổ mẫu, chắc là rắp tâm hại người. Nếu không vạch trần ngươi, bản cung sợ tổ mẫu sẽ bị ngươi làm hại nha!"
Hà Liễu Liễu cắn răng nói: "Ta sẽ không hại bà ấy, ta cam đoan!"
"Cam đoan của ngươi chúng ta không tin." Hạ Mạt Hồi cười nhạt, "Dù ngươi phát thề độc cũng không thể khiến chúng ta tin tưởng."
"Vậy các ngươi muốn thế nào?!"
Nghe xong câu hỏi tràn ngập không cam lòng của nàng ta, Hạ Liên Phòng đột nhiên cười nói: "Ngươi muốn báo thù, chẳng lẽ không cần bản cung hỗ trợ sao?"
Hà Liễu Liễu ngây ngẩn cả người!
Nàng ta nhìn chằm chằm mặt Hạ Liên Phòng, ý đồ từ ánh mắt của nàng hoặc là trong biểu tình tìm ra cái gì tin tức hữu dụng, nhưng đối phương lại vẫn nhất phái thản nhiên, hoàn toàn nhìn không ra tâm tình gì. Lúc này, ai mở miệng trước, người đó liền thua.
Hà Liễu Liễu không có tiền vốn chống lại Hạ Liên Phòng cho nên chú định trước người phải cúi đầu là mình: "... Ngươi có điều kiện gì?"
"Điều kiện bản cung còn chưa nghĩ kĩ, nhưng trước đó, bản cung ngược lại là có thể cho ngươi nếm thử chút ngon ngọt." Hạ Liên Phòng bỗng nhiên cười, hơi hơi nghiêng người sang, ở bên tai Hà Liễu Liễu nói vài câu. Chỉ thấy biểu tình Hà Liễu Liễu từ không dám tin biến thành kinh ngạc, sau đó chuyển thành mừng như điên!
Hạ Liên Phòng quay đầu nhìn thoáng qua muội muội, sau đó nói: "Bản cung đã đem tin tức cho ngươi, về phần làm như thế nào thì phải xem chính ngươi rồi." Nói xong liền cùng Hạ Mạt Hồi xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị Hà Liễu Liễu trù trừ gọi lại "Này!"
Hạ Liên Phòng dừng bước, chờ đợi nàng ta mở miệng.
Hà Liễu Liễu hỏi: "Ngươi vì sao muốn giúp ta? Ta trước đây đối với ngươi tràn ngập địch ý... Ngươi vì sao còn muốn giúp ta?" Đây là chỗ như thế nào nàng ta cũng nghĩ không thông, nàng cùng Hạ Liên Phòng, tuy nói không có thâm cừu đại hận gì nhưng lại vẫn có oán hận cùng ghen tị, Hà Liễu Liễu là cả đời đều không có cách nào tiêu tan hiềm khích với hai tỷ muội Hạ Liên Phòng, các nàng có được quá nhiều thứ nàng ta tha thiết ước mơ.
Hạ Liên Phòng cười: "Ai mà biết được chứ?"
Cũng không chính diện trả lời nàng ta, chỉ mang theo Hạ Mạt Hồi cùng nhau rời đi.
Nhìn bóng dáng hai tỷ muội Hạ Liên Phòng, Hà Liễu Liễu thất thần. Nàng ta không biết bản thân mình phải làm gì, nhưng nàng biết, nàng cũng không dám ở sau lưng hạ thủ với Hạ Liên Phòng, về phần thổi gió bên tai Từ thị, Hà Liễu Liễu nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.
Nàng ta khẽ cắn môi, cất bước đi đến phòng bếp.
Sán ngày hôm sau, Hà Liễu Liễu lợi dụng muốn đi chợ đi dạo thuận tiện mua chút son phấn để ra phủ. Từ thị vốn nói với nàng ta sẽ kêu người trực tiếp đưa đến, nhưng Hà Liễu Liễu lại nói mình đã rất lâu chưa đi dạo chợ, ở trong phủ lâu như vậy, nàng ta muốn ra cửa đi dạo. Từ thị nghe xong, cảm thấy cũng đúng, một tiểu cô nương suốt ngày ở trong nhà, đúng là không thích hợp nha! Vì thế liền cho phép.
Hà Liễu Liễu hôm nay trang điểm phá lệ thanh lệ. Gương mặt phi thường tinh thuần thanh tú, lại xuyên một kiện La thường trắng tinh, trong lúc đi đường, làn váy thêu đường biên màu bạc tựa như mây trắng trên trời, khiến cả người cũng như cùng tiên tử hạ phàm. Lại xứng với dung mạo mĩ lệ kia, quả nhiên là khiến người nhìn chảy nước miếng.
Tuy rằng nha hoàn bên người nàng cũng thập phần xinh đẹp, nhưng vừa so sánh với Hà Liễu Liễu, nha hoàn liền ảm đạm thất sắc.
Hà Liễu Liễu tùy ý đi lại chung quanh, thỉnh thoảng lật xem cái sạp này, xem cái sạp kia, nhưng trái lại cũng không có mua bao nhiêu.
Đại khái qua nửa canh giờ, nàng ta lấy cớ đói bụng liền mang theo nha hoàn đi Túy Tiên lâu, gọi một bàn nhắm rượu, ngồi ở đó lẳng lặng chờ.
Rất nhanh, theo như lời Hạ Liên Phòng, có một đại hán thân hình cao lớn cả người cơ bắp đi tới, một chưởng vỗ ở trên bàn nàng ta, đặt lên một thỏi bạc, cuồng vọng hỏi: "Ngươi là cô nương nhà ai? ! Cùng lão tử trở về, làm tiểu thϊế͙p͙ thứ mười tám của lão tử đi!"
Đây cũng là đăng đồ tử thường xuyên ở Túy Tiên lâu đùa giỡn con gái nhà lành mà hôm qua Hạ Liên Phòng nhắc đến. Chỉ là Hà Liễu Liễu không nghĩ tới đối phương lại là hán tử cường tráng như vậy! Nguyên bản nàng cho rằng đối phương sẽ là văn nhược thiếu gia như bạch trảm kê! Nàng ta không khỏi bắt đầu lo lắng, vạn lát nữa Thượng Quan Ngộ không đến, vạn nhất Thượng Quan Ngộ tới lại không dám ra tay cứu giúp... Vậy là không phải nàng ta đã tin nhầm Hạ Liên Phòng sao? Kỳ thật đây chỉ là một cạm bẫy?!
Thấy Hà Liễu Liễu không trả lời, hán tử nóng nảy, trực tiếp đưa tay đến lôi kéo. Một cây quạt đột nhiên bay đến, đập lên trên cánh tay hán tử, lập tức một cái nắm tay, hán tử nặng ít nhất hơn hai trăm cân bị đánh bay ra ngoài.
Hà Liễu Liễu chưa tỉnh hồn xoa ngực, một hồi lâu sau mới ngăn chặn kích động cùng chua xót trong lòng, đứng dậy tạ lễ: "Đa tạ công tử cứu mạng, tiểu nữ vô cùng cảm ơn."
Người tới chính là Thượng Quan Ngộ. Bởi vì sắp đến cuộc thi Hương cho nên dạo này hắn cũng sẽ cùng bằng hữu có chung chí hướng hẹn gặp mặt ở Túy Tiên lâu, vừa uống rượu vừa ngâm thi tác nhạc, không nghĩ tới hôm nay lại phải sự cố như vậy. Thượng Quan Ngộ từ nhỏ tập võ, tuy rằng công phu không cao nhưng đối phó với du côn lưu manh cũng là dư dật.
Hăn vừa thấy cũng liền chắp tay, quả nhiên là tác phong nhanh nhẹn chọc người mê say: "Tiểu thư không cần đa lễ... À, chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu hay không?"
Hắn vừa kêu lên, Hà Liễu Liễu cũng giả vờ khẽ sửng sốt một chút, sau đó nghiêng đầu ngẫm lại, rồi đột nhiên nói: "Là công tử ngày ấy dâng hương gặp được, vị hôn phu của Lục Ý cô nương, đại thiếu gia hàn lâm phủ đúng không?"
Thấy Hà Liễu Liễu có thể nhanh chóng nhận ra mình như vậy, Thượng Quan Ngộ liền cao hứng trong lòng. Lúc này hắn đột nhiên trở nên cực kỳ thương hương tiếc ngọc: "Tiểu thư sao lại một mình ở đây? Nơi này mặc dù là dưới chân thiên tử nhưng người hành hung cũng không phải số ít, tại sao tiểu thư ngay cả một thị vệ cũng không dẫn theo?"
Nha hoàn thầm nghĩ trong lòng: "Chẳng lẽ nô tỳ không phải là người sao?"
Hà Liễu Liễu cúi đầu, hơi có chút ngượng ngùng: "Dù sao cũng là ở tạm tại phủ đại học sĩ, ta cũng không tiện phiền toái lão phu nhân. Đúng rồi, sao hôm nay công tử lại một mình tới đây? Chẳng lẽ Lục Ý cô nương cũng tới rồi sao?"
Không thể nói rõ là vì sao, Thượng Quan Ngộ đột nhiên có loại ảo giác, lo lắng tiểu thư mĩ lệ này sẽ hiểu lầm quan hệ của bản thân mình cùng Hạ Lục Ý, đương nhiên, bọn họ đích xác là vị hôn phu thê... Nhưng ở trước mặt vị tiểu thư này hắn lại không muốn nói thẳng ra như vậy... Tuy rằng nàng đã biết, nhưng Thượng Quan Ngộ luôn cảm thấy chỉ cần mình không nói liền vẫn còn có cơ hội.
Cơ hội... Cơ hội gì chứ?
Hắn không biết. "Không có không có, là một mình ta đến. Xưa nay ta đều sẽ hẹn vài vị bằng hữu tụ hội ở Túy Tiên lâu, đàm luận chút thi từ, chuẩn bị dự thi. Tiểu thư hôm nay tại sao cũng một mình đi ra?"
Hà Liễu Liễu thẹn thùng nói: "Chỉ là thường ngày ở trong phủ mãi, may mà lão phu nhân thương tiếc, để ta đi ra ngoài đi dạo. Kết quả nửa đường thấy đói bụng liền muốn đến ăn vài thứ, không nghĩ tới sẽ ở được công tử đây gặp... Quả nhiên, quả nhiên là có duyên."
Một câu cuối cùng nàng nói rất nhẹ, nhẹ đến mức Thượng Quan Ngộ suýt tưởng mình nghe lầm. Trái tim của hắn kịch liệt nhảy lên, bùm, bùm, bùm... Hắn không biết đây là chuyện gì xảy ra, thật là kỳ quái nha! Hắn như thế nào sẽ đối với cô nương vừa gặp lần thứ hai đã thuộc như vậy, hơn nữa còn động tâm chứ? "Ân..." Mở miệng, phát hiện thanh âm đã có chút khàn khàn. Thượng Quan Ngộ hắng giọng một cái, thật vất vả mới từ trong cổ họng phát ra thanh âm: "Nếu, nếu tiểu thư không chê... Không bằng, không bằng cùng tại hạ dùng chung một bàn đi?"
Hà Liễu Liễu nghe vậy càng thêm xấu hổ: "Như thế, thật ngại quá không? Công tử không phải còn muốn tụ hội cùng bằng hữu sao? Ta như vậy có vẻ đã quấy rầy..."
Biểu tình thẹn thùng giống như bông hoa e ấp khiến tim Thượng Quan Ngộ đập càng thêm lợi hại. Hắn nuốt nuốt nước miếng, khẩn trương nhìn chung quanh, thấy đã không ai chú ý bên này mới nói: "Mây vị bằng hữu kia của ta... Hôm nay sợ là không tới... Tiểu thư có ghét bỏ tại hạ hay không?"
Nghe hắn nói như vậy Hà Liễu Liễu vội vàng thề thốt phủ nhận: "Sao lại như thế được? Công tử ngài thật là hiểu lầm ... Ta chỉ là cảm thấy, nếu bị Lục Ý cô nương biết, sợ là không tốt..."
"Không sao, tiểu thư lẻ loi một mình, tại hạ chỉ là quan tâm một chút mà thôi. Lục Ý ôn nhu khả ái, thâm giải nhân ý, nàng ấy sẽ không để ý." Nói tới đây, ngữ khí Thượng Quan Ngộ ẩn ẩn có cảm giác tự hào.
Hà Liễu Liễu đau xót trong lòng!