Đích Nữ Truyện Ký

Chương 156: Bờ sông nhược liễu thẹn thùng dịu dàng (2)

Đang lúc xuất thần, Ngụy nương đột nhiên nói: "Lão phu nhân, đằng trước... hình như có người ở nơi đó nha!"


Từ thị tập trung nhìn vào, dưới cây mai kia tựa hồ có một nữ tử dáng người mảnh mai nằm ở nơi đó. Bởi vì nữ tử mặc một thân la thường phấn bạch cho nên gần như hợp thành một thể với đống hoa rơi xuống, không nhìn kỹ căn bản nhìn không ra. Hai người đi hướng này bởi vì đại bộ phận mai hoa đã rơi xuống, cho nên các tiểu thư trẻ tuổi đều đi tới nơi hoa đang nở rộ, chỉ mình Từ thị không muốn làm bạn cùng những tiểu thư mạo mĩ cò có diễm quang bắn ra bốn phía kia cho nên mới đi về hướng này.


Vịn tay Ngụy nương, Từ thị cẩn thận tới gần nữ tử nằm dưới tàng cây, trong lòng lập tức không thích —— cô nương nhà ai lại nằm ở chỗ này? Thật là không biết liêm sỉ.


Ngụy nương hiểu ý Từ thị liền tiến lên nhẹ nhàng đẩy nữ tử kia một chút, lễ độ nói: "Vị cô nương này, Tướng Quốc Tự là nơi Phật môn thanh tịnh, kính xin không cần ——" lời nói biến mất trong nháy mắt khi nhìn thấy gương mặt nữ tử.
Từ thị nhíu mày: "Làm sao vậy?"


"Lão phu nhân... Ngài, ngài xem... mặt vị cô nương này..."
Từ thị có chút không kiên nhẫn bước lên một bước, thu hết gương mặt nữ tử kia vào đáy mắt, bà ta hít sâu một hơi, nháy mắt ngay cả nói cũng không lưu loát!


Sau nửa canh giờ, Hạ Liên Phòng thu được tin tức Đại nha hoàn bên cạnh Ngụy nương truyền đến, nói là Từ thị đột nhiên cảm thân thể không thích hợp, cho nên thỉnh cầu Thái Hậu nương nương, muốn về phủ trước. Thái Hậu vốn cũng không ưa Từ thị cho nên không hề giữ lại.


Trong Phủ đại học sĩ, Từ thị ngồi ở mép giường, nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của nữ tử hôn mê trên giường, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.


Trần thái y sau khi bắt mạch cho nữ tử chỉ nói là quá độ mệt nhọc đến nỗi thể chất suy yếu mà bị ngất, chỉ cần tĩnh dưỡng cẩn thận thì tốt rồi.


Ngụy nương đã sớm sai người chuẩn bị xong đồ ăn, nước tắm ấm áp cũng chuẩn bị tốt, bộ đồ mới sạch sẽ mềm mại cũng đã để gọn ở đầu giường, trừ bỏ Ngụy nương đi theo hầu hạ Từ thị mấy chục năm, không ai biết vì sao lão phu nhân lại săn sóc cho một thiếu nữ bình thủy tương phùng cứu trở về như thế. Tuy nói thường ngày lão phu nhân không tính là hung thần ác sát, nhưng tuyệt đối không đến mức dễ nói chuyện như vậy. Cho nên, chợt nhìn thấy lão phu nhân hòa ái dễ gần như thế, tất cả hạ nhân trong Phúc Thọ viên đều cảm thấy khó có thể tin tưởng.


Chỉ nghe một tiếng ưm, thiếu nữ trên giường liền chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt sương mù của nàng ta lóe sáng giống như ngôi sao trên trời, mắt hạnh đào má, cái miệng hồng nhỏ nhắn, đây đích xác có thể được xưng là một mĩ nhân, nhưng đó cũng chỉ là loại bình thường thôi. Nếu so sánh với Hạ Liên Phòng Hạ Mạt Hồi, thiếu nữ này cũng chỉ là loại liễu yếu đào tơ mà thôi.


Nhưng mà điều khiến Từ thị đối xử đặc biệt với nàng ta căn bản cũng không phải do tư sắc, mà là dung mạo gần giống như đúc với bà ta hồi trẻ!


Bộ dạng thật sự rất giống nha... Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Ngụy nương lại kinh hô. Ai có thể tưởng được, cách mấy chục năm còn có thể nhìn thấy dáng vẻ Từ thị thời trẻ chứ?


Đúng vậy, so với mĩ mạo bức người của Đại Từ thị, năm đó Từ thị chỉ giống như một đóa tiểu Bạch Hoa vô danh, tuy rằng rất dễ nhìn nhưng chung quy không kiều diễm bằng mẫu đơn. Mà nay nhìn thấy cô nương có diện mạo khác mấy mình thời trẻ, không cần phải nói, đáy lòng Từ thị liền nổi tâm tư khác.


"Cô nương, ngươi tỉnh rồi?"
Thiếu nữ thất kinh nhìn bốn phía: "Đây, đây là nơi nào? Tại sao ta lại ở chỗ này? Các ngươi là người tỷ tỷ phái tới đuổi giết ta sao?!"


Vừa nghe lời này, Từ thị nhất thời giận tái mặt, nhưng bà ta lập tức ý thức được sẽ dọa sợ thiếu nữ đó liền lại vội vàng kiềm chế, trong lúc nhất thời biểu tình có vẻ cực kỳ quái dị. Lúc này, Ngụy nương nói: "Cô nương, ngươi hiểu lầm rồi. Là ta phát hiện ngươi té xỉu ở trong rừng hoa mai núi phía sau Tướng Quốc Tự, sau đó lão phu nhân chúng ta nảy lòng từ bi, thấy ngươi hôn mê bất tỉnh liền đem ngươi mang về trong phủ, mời phủ y trị liệu, ngươi chớ có hiểu lầm nha!"


Thiếu nữ vừa nghe bản thân mình trách lầm ân nhân, vội vàng cường chống xoay người đứng lên, quỳ xuống trước mặt Từ thị: "Đa tạ ân cứu mạng của lão phu nhân! Không có gì để báo đáp đại ân đại đức của Lão phu nhân, chỉ có thể dập đầu mấy cái cho lão phu nhân!"


Từ thị từ ái đem thiếu nữ đỡ dậy, hỏi: "Tốt lắm tốt lắm, không cần khách khí như thế, ta cứu ngươi, cũng là do chúng ta có duyên, chỉ là... Không biết cô nương là người ở đâu, tại sao lại đến đây vậy?"


Thiếu nữ dường như bị lời Từ thị gợi lên chuyện thương tâm gì đó, chỉ thấy thần sắc trên mặt nàng ta thay đổi liên tục, hỗn loạn, thống khổ, thương tâm, thất lạc... Sau một lúc lâu mới nói: "Tiểu nữ vốn là người Ký Châu, nửa tháng trước phụ mẫu đều mất, trưởng tỷ đoạt hôn sự của ta, gả cho trượng phu ta, lại sợ ta tới cửa đòi công đạo liền mướn không ít người tới đuổi giết ta, ta... ta..." Nói đến đây không ngờ lại bật khóc nói không thành tiếng.


Lời nói này thành công gợi lên chuyện thương tâm Từ thị chôn giấu dưới sâu đáy lòng, cùng với lòng đồng cảm với hoàn cảnh của nàng ta. Bà ta cũng không hỏi nữa mà chỉ nói: "Nếu đã như thế, sau này ngươi liền yên tâm sống ở trong phủ này đi, có ta ở đây, quyết sẽ không có người dám ăn hϊế͙p͙ ngươi!"


Thiếu nữ mặt đỏ lên: "Thật ngại quá, lão phu nhân cứu tiểu nữ, tiểu nữ không có gì báo đáp, ngân lượng trên người cũng đã dùng hết. Lại phiền toái tới lão phu nhân, ta sao có thể..."


Từ thị không nói lời gì một phen cầm tay của thiếu nữ, bị lời của nàng triệt để gây xúc động thế cho nên bà ta không cần nghĩ ngợi liền đem suy nghĩ trong lòng nói ra khỏi miệng: "Nếu đã như thế, ta liền nhận ngươi làm tôn nữ của ta! Như vậy, liền là danh chính ngôn thuận thiên kinh địa nghĩa đi!"


Đây quả thực là cái bánh rớt từ trên trời xuống! Thiếu nữ chớp chớp mắt, nhất thời không phản ứng kịp, vẫn là Ngụy nương khẽ giọng nhắc nhở: "Tiểu thư còn không mau chóng cám ơn lão phu nhân?"


Bản thân mình trôi giạt khắp nơi, đích xác cần một nơi cư trú, thiếu nữ lập tức cúi lạy: "Đa tạ nãi nãi!"


Ký Châu ở tận cùng phía Tây Bắc Đại Tụng triều, chỗ đó rất hoang vu, dân phong cũng tương đối chưa khai hóa cho nên gia đình bình thường không gọi tổ mẫu, đều gọi nãi nãi. Hai chữ vô cùng đơn giản lại ngọt ngào quả này quả thực rất khiến Từ thị vừa lòng. Đặc biệt thiếu nữ khóc nức nở cùng sùng bái, càng khiến bà ta cảm thấy, đây mới là cháu gái bà ta thật lòng mong muốn!


Không rắp tâm hại người giống Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý, cũng không tâm cao khí ngạo giống Hạ Liên Phòng Hạ Mạt Hồi! Cháu gái mềm mại ôn nhu ngoan ngoãn như vậy, mới là Từ thị thích! "Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan, về sau mặc kệ chuyện gì đều có nãi nãi làm chủ cho con, có được hay không?"


Thiếu nữ ngậm nước mắt gật gật đầu.
Lúc này ngụy nương nhỏ giọng nhắc nhở: "Lão phu nhân, còn chưa hỏi tên tiểu thư đâu!"


Thiếu nữ giờ mới nhớ tới bản thân mình chưa báo tên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời bởi vì ngại ngùng mà đỏ lên, thành thật nói: "Ta gọi Hà Liễu Liễu, Hà trong vì sao, liễu trong cây liễu. Tên này là mẹ ta đặt cho, nhưng ta cũng không biết là có ý gì. Bà chưa kịp nói đã qua đời ..." Nói xong, thần sắc lại thành thương cảm.


Từ thị vội vàng khuyên giải, lúc này một loạt tiếng òng ọc từ trong bụng Liễu Liễu truyền ra, nàng ta đỏ bừng mặt, cả người cũng càng thêm ngượng ngùng : "Xin, xin lỗi... Ta đã lâu chưa ăn gì..." Lộ phí dùng hết, nàng dọc theo đường đi đều không biết đã chạy trốn tới Yến Lương như thế nào.


Nghe vậy, Từ thị cùng Ngụy nương cùng nở nụ cười: "Yên tâm đi, nha đầu ngốc, ở Hạ gia chúng ta, con muốn ăn cái gì liền có đó, cái gì cần có đều có, quyết không thiếu xót!"


Hà Liễu Liễu vội vàng nói cảm ơn, sau đó bị người nâng đỡ đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn một bàn đầy đồ ăn, mắt sáng lên, lập tức ăn ngấu ăn nghiến.
*******************************************


"Hả? Tổ mẫu thu nhận một cháu gái, còn là nữ tử đào vong từ Ký Châu đến?" Hạ Liên Phòng sau khi biết được tin tức này, mặt lộ vẻ kinh ngạc.


Hạ An co quắp nhìn chung quanh, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không mà hắn lại cảm thấy tựa hồ có vài ánh mắt đang theo dõi hắn vậy? Khiến hắn dựng đứng hết cả lông tơ lên ... Giống như sắp phát sinh chuyện xấu gì đó. "Vâng, đúng vậy... Lão gia để nô tài chuyển cáo công chúa, không cần lo lắng, nàng ta sẽ không được ghi danh vào gia phả Hạ thị."


Hạ Liên Phòng không thèm để ý cái này đâu, nàng chỉ muốn biết tâm tình Từ thị gần đây thế nào thôi.


Hạ An thu hồi tầm mắt nhìn loạn chung quanh, cung cung kính kính hồi đáp: "Bẩm công chúa, dạo gần đây, từ lúc Hà cô nương đến, tinh thần lão phu nhân đều tốt hơn trước nhiều, khí sắc cũng khá, buổi tối ngủ nghe nói cũng yên giấc hơn."


"Nói như vậy, vị gì... nghĩa muội đúng không?" Hạ Liên Phòng hỏi, thấy Hạ An gật đầu, lại cười nói: "Có thể nói là có thủ đoạn nha." Ngay cả nữ tử như mẫu thân cũng không thể thu phục Từ thị, nử tử này lại làm được, thật là phải nhìn với cặp mắt khác xưa.


Hạ Mạt Hồi ngồi ở một bên nhàm chán cuốn tóc dài của mình chơi: "Tổ mẫu muốn nhận thì nhận đi, nhận 1000 cái chúng ta cũng không quản được."
Nàng đối Từ thị sớm đã chết tâm, tất nhiên sẽ không đi quan tâm đối phương sống hay chết.


Hạ An: "..." Lời đại nghịch bất đạo như vậy, nhị tiểu thư ngài vẫn là ngầm nói khi ở riêng cùng công chúa hoặc là đại thiếu gia hãy nói đi, không nên để cho một nô tài như ta nghe được nha!


"Hồi nhi nói đúng, tổ mẫu muốn nhận, nhận cũng được, hơn kém một người cũng có ảnh hưởng gì đâu?" Phụ thân có việc, sau khi hạ tiều cũng đến phủ công chúa, Hạ An là đại quản gia lại bị phái đi truyền lời, có thể thấy được nhất định là có người phái đi. Mà trừ bốn cha con bọn họ, người duy nhất còn có thể khiến Hạ An động thân là ai?


Chính là Từ thị.


"Công chúa thật thông tuệ." Trán Hạ An chảy một giọt mồ hôi lạnh. Hắn cảm thấy... Tiểu thư nhà mình từ lúc lên làm công chúa, càng ngày càng có khí thế, đôi khi ngay cả hắn cũng muốn bởi vì uy áp cường đại kia cảm thấy sợ hãi. "Lão phu nhân nói, nếu tộc trưởng cùng trưởng bối trong tộc đều không đồng ý Hà cô nương nhập gia phả Hạ thị, nhưng Hà cô nương chung quy đã là người Hạ gia, hơn nữa dạo này công chúa cũng không ở nhà dùng bữa, cho nên liền muốn người cả nhà cùng một chỗ ăn bữa cơm, hỏi tối hôm nay công chúa có rảnh không."


Hạ Liên Phòng cười, ở đâu ra là Từ thị có chút tưởng niệm nàng chứ, nàng căn bản là muốn mình làm ván cầu cho Hà Liễu Liễu kia, nhờ vào mĩ danh của mình, để Hà Liễu Liễu thượng vị!


Thật sự không biết, đến cùng ai mới là tôn nữ ruột của Từ thị. Trước có Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý, sau có Hà Liễu Liễu này, phảng phất chỉ cần là tôn nữ ruột, Từ thị đều không thân thiết nổi.