Bên này hai người cầm sắt hòa minh, trong phòng giam Hạ Lục Ý sau khi tỉnh lại cảm thấy thiên toàn địa chuyển, không thể tin được đã xảy ra chuyện gì.
Đầu nàng ta đau kịch liệt, đau đến mức nhịn không được đưa tay lên gõ đánh, thật lâu mới thấy dễ chịu hơn chút nhưng lại vẫn đau đớn từng cơn. Hạ Lục Ý hao hết khí lực từ dưới đất bò dậy, nàng ta mờ mịt nhìn chung quanh, không rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao nàng ta lại nằm ở trong phòng giam, vì sao Hồng Trang lại không thấy đâu?
Há mồm, muốn gọi người tới nhưng há miệng mới phát hiện bản thân mình lại vô pháp phát ra bất kỳ thanh âm gì, toàn bộ yết hầu nóng bỏng đau đớn, thỉnh thoảng còn có dị chất chảy vào trong cổ họng. Hạ Lục Ý bị dọa sợ, nàng ta trước giờ đều từng có cảm giác như thế, nàng ta run run môi, cẩn thận sờ môi lưỡi của mình, ngón tay tham nhập khoang miệng, nhất thời một trận đau tan lòng nát dạ ập đến, sau đó ngón tay đụng đến từng chuỗi bọt nước nhỏ gập ghềnh, mọc đầy toàn bộ khoang miệng, thứ nàng ta nếm đến cũng là bởi vì miệng vận động làm cho bọt nước vỡ toang chảy ra.
Đây là chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Hạ Lục Ý muốn gầm rống, muốn tìm người tới hỏi nhưng lại phát không ra thanh âm gì.
Tận đến buổi trưa, một cai ngục bưng cơm trắng rau xanh đơn giản lại đây, Hạ Lục Ý vội vàng nhào qua, hai tay cầm song cửa không ngừng lay, miệng a a a a cũng không biết đang nói cái gì.
Tuy rằng vô thanh, nhưng cai ngục lại vẫn cảm thấy phiền phức. Hắn tùy tay rút roi trong thắt lưng ra, nhắm ngay Hạ Lục Ý quất một roi. Một roi này quất cho Hạ Lục Ý cả người phát run, từ nhỏ đến lớn nàng ta đều được nuông chiều, đã bao giờ từng nếm qua đau khổ như vậy!
Cai ngục thấy nàng ta đau lăn lộn trên đất, nhất thời lộ ra sắc mặt khinh bỉ: "Tiểu tiện nhân, xem ngươi giở trò được đến bao giờ! Đồ không biết xấu hổ, ở phủ đại học sĩ đã tư thông với người khác, khắc chết vị hôn phu không tính, còn để công công (bố chống) trèo lên, làm tiểu thϊế͙p͙! Thật là một chút liêm sỉ cũng không biết! Còn không biết xấu hổ làm muội muội của Bình Nguyên công chúa mười mấy năm, ta phi! Tiện nhân giống như ngươi nên bị dìm lồng heo! Còn dám há mồm, lại há mồm lão tử để ngươi ăn phân!"
Tiếng chửi rủa thô bạo lại hạ lưu khiến Hạ Lục Ý không ngừng run rẩy, nước mắt thi nhau rớt xuống. Nàng ta nhớ tới đêm qua đã xảy ra chuyện gì! Hồng Trang đánh ngất mình... Còn đoạt đi quần áo của nàng, muốn trao đổi thân phận với nàng!
Trò chơi này, khi Hạ Lục Ý còn rất nhỏ đã rất thích chơi. Ngay cả Thượng Quan thị sinh dưỡng hai tỷ muội các nàng cũng phân biệt không ra ai là tỷ tỷ ai là muội muội, Ngộ biểu ca cùng ngoại tổ phụ tất nhiên càng không thể nhận ra! Chỉ cần chịu đựng qua mấy tháng này, đợi cho vấn trảm sau mùa thu qua Hồng Trang liền có thể từ đó vô lo!
Nàng ta tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy!? Hạ Lục Ý không dám tin, các nàng chính là đồng bào thân tỷ muội! Hồng Trang làm sao có thể đối với mình như vậy?! Dù đêm qua nàng nói chút không tốt nghe, nàng ta cũng không thể dùng phương thức như vậy để trừng phạt mình nha!
Hạ Lục Ý khóc rơi lệ đầy mặt, khóc không tiếng động, phối hợp với dáng vẻ chật vật của nàng ta thoạt nhìn thật sự là rất buồn cười.
Nhưng nàng ta giãy giụa thế nào đi nữa cũng vô dụng, không có bất kỳ người nào sẽ nhớ đến nàng ta, cũng không có bất kỳ người nào sẽ nhớ rõ nàng ta. Nàng ta bị giam ở trong này, ngay cả kêu oan cũng không thể, Hồng Trang tàn nhẫn làm bỏng cổ họng của nàng ta, nói không chừng đời này nàng ta đều không thể nói chuyện nữa!
Không, nàng ta đã không có đời này ...
Mấy ngày sau đó, khi Hạ Lục Ý sắp chấp nhận vận mệnh bi kịch của mình thì hai khách nhân thần bí không ngờ được lại xuất hiện ở bên trong nhà tù, vẫn là cai ngục ngày ấy, chẳng qua lúc này biến thành hai tấm ngân phiếu một trăm lượng. Cai ngục sau khi nhận ngân phiếu cười xoa tay lui ra ngoài, đem toàn bộ không gian lưu lại cho ba người này.
Hạ Lục Ý nằm trên rơm, khi nhìn rõ người tới là ai thì cặp mắt vô thần của nàng ta nháy mắt phóng xạ ra hào quang không có gì sánh kịp!
Nàng ta xông cả người đều đến, hai tay chộp vào trên lan can, vô cùng chờ đợi, chỉ hy vọng Thượng Quan Ngộ có thể nhận ra mình, giải cứu mình. Nàng ta thật sự sắp sống không nổi nữa! Ở trong này ăn, ăn không ngon; ngủ, ngủ không yên, còn gặp phải tra tấn tâm lý cực lớn, thậm chí ngay cả ánh nắng cũng chiếu không tới, nàng ta thật sự không chịu nổi, thật sự!
Một giọng nữ êm ái lại đột nhiên truyền đến: "Biểu ca, Hồng Trang thoạt nhìn thật đáng thương, chúng ta thật sự không thể van cầu ngoại tổ phụ, cứu tỷ ấy ra sao?"
Thanh âm này vô cùng quen thuộc, Hạ Lục Ý vừa nghe liền triệt để ngây dại, bởi vì nhìn thấy Thượng Quan Ngộ quá mức kinh hỉ cho nên nàng ta căn bản không chú ý đến phía sau hắn còn có một nữ tử thân hình tinh tế yêu kiều, nay nữ tử vừa mở miệng, Hạ Lục Ý liền đã hiểu, đây là Hạ Hồng Trang!
Nàng ta tức giận đến mức gương mặt cũng biến dạng, bám trên lan can, nhìn thẳng đối phương. Hạ Hồng Trang nhìn nàng, đáy mắt lóe qua một mạt thị uy, sau đó đáng thương kéo lấy tay áo Thượng Quan Ngộ: "Biểu, biểu ca... Ta, ta có chút sợ hãi, Hồng Trang tỷ, tỷ ấy còn không chịu tha thứ cho ta..."
Thượng Quan Ngộ vội vàng xoay người an ủi nàng ta, sau đó lạnh lùng quay đầu, nhìn Hạ Lục Ý trong phòng giam, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi quả nhiên là không biết tốt xấu! Lần trước Lục Ý đến thăm ngươi, ngươi không cảm ơn liền thôi, lại còn dám đem nàng đẩy ngã! Lần này nếu không phải Lục Ý cầu ta mang nàng đến thăm ngươi, ta quyết định sẽ không để cho rắn rết nữ nhan như ngươi gặp nàng!"
Vị hôn phu ôm một nữ nhân khác, nói ra lời tàn nhẫn như vậy, Hạ Lục Ý triệt để hỏng mất, nàng há to miệng, lộ ra bọt nước mọc mủ bên trong, khuôn mặt vô cùng dữ tợn, làm Thượng Quan Ngộ cũng hoảng sợ, vội vàng lôi kéo Hạ Hồng Trang lui về sau một bước, bảo trì khoảng cách với nữ nhân điên này.
"Hồng Trang..." Hạ Hồng Trang tiến lên vài bước, quay lưng lại phía Thượng Quan Ngộ nhìn Hạ Lục Ý, ngữ khí nhu hòa mang theo cầu xin, biểu tình trên mặt lại vô cùng đắc ý kèm khiêu khích. Nàng ta tựa hồ muốn nói: hiện tại ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, ngươi hết thảy đều là của ta, mà ngươi tất yếu phải thay ta đi tìm chết, không cam lòng sau, có giỏi ngươi ra đây tranh với ta nha!
Qua nhiều năm như vậy, Hạ Lục Ý vẫn cho là ba mẹ con các nàng cái là người thân cận nhất trên đời, giống như là ba tỷ đệ Hạ Liên Phòng, các nàng cũng là có thể trả giá hết thảy vì nhau, bao gồm tánh mạng của mình. Nhưng cho tới hôm nay nàng ta mới phát hiện, hóa ra đây hết thảy chỉ là vọng tưởng của nàng! Hồng Trang chưa từng coi nàng xem như thân nhân quan trọng nhất, cũng giống như nàng ta cũng sẽ không nguyện ý thay Hồng Trang đi tìm chết!
Thượng Quan Ngộ chán ghét nhìn "Hạ Hồng Trang" toàn thân chật vật, không chỉ dung mạo bị nước bẩn che dấu, ngay cả trên người cũng tỏa ra mùi hôi thối, nhà tù này thật là bẩn thỉu, hắn đến cùng vì sao muốn tới chỗ này?
"Hạ Lục Ý" đem hộp đồ ăn trên tay đặt trước lan can, nơi "Hạ Hồng Trang" đưa tay liền có thể lấy được, sau đó ôn nhu nói: "Hồng Trang, tỷ nghỉ ngơi cho tốt, ăn ít đồ ngon, mấy ngày nữa ta sẽ trở lại thăm tỷ."
Nói xong, cùng Thượng Quan Ngộ tay trong tay rời đi.
Bọn họ phen này tiến đến, giống như chỉ là vì muốn khoe tình cảm ở trước mặt Hạ Lục Ý. Tròng mắt Hạ Lục Ý như sắp trừng ra khỏi hốc mắt, nhưng nàng ta không có biện pháp nào, Hạ Hồng Trang rất cẩn thận, không chỉ mang theo Thượng Quan Ngộ, thậm chí ngay cả nhiều lời vài câu với mình cũng không bằng lòng.
Hạ Lục Ý không biết yết hầu của mình còn có thể khỏi hay không, cho dù khỏi, sợ là cũng sẽ không có ai tin lời nàng nói? Chung quy Hồng Trang giống mình như đúc, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần trao đổi thân phận chưa từng có ai nhận ra được.
Nàng ta ghé vào trên mặt đất ẩm ướt, rải đầy uế vật, khóc rống không thôi. Nàng hận! Hận Hạ Hồng Trang! Hận nàng ta không để ý tình tỷ muội, đoạt người yêu, còn chiếm nhân thân phận, trộm đi hết thảy của mình! Hạ Hồng Trang là tên trộm! Vô sỉ, mặt dày tới cực điểm!
Ngay khi Hạ Lục Ý khóc sắp hỏng mất, thanh âm cai ngục cà lơ phất phơ truyền đến: "Sao, có phải rất không cam lòng hay không? Có phải rất muốn báo thù hay không?"
Hạ Lục Ý sửng sốt.
"Nhưng mà đáng tiếc, không có ai sẽ tin lời của ngươi, xem dáng vẻ hiện tại của ngươi đi, đau giống thiếu phu nhân tương lai của phủ hàn lâm người ta nha!" Nói tới đây, mặc dù là Ngọc Hành cũng không nhịn được phải bội phục Hạ Hồng Trang. Tuy rằng cũng là ở nhà tù, thời gian còn lâu hơn Hạ Lục Ý nhưng Hạ Hồng Trang phi thường chú ý bề ngoài, có thể bảo trì sạch sẽ liền tuyệt đối muốn bảo trì sạch sẽ, đưa gì ăn lấy, muốn bảo trì thể lực cùng tinh lực, trước nay không gầm rống, cãi lộn. So sánh với Hạ Hồng Trang, Hạ Lục Ý thật là như cỏ ven đường!
Nghe ý cai ngục, chẳng lẽ hắn biết mình không phải là Hạ Hồng Trang, mà là Hạ Lục Ý?
Hạ Lục Ý kích động không thôi, túm lan can há mồm vô thanh nói gì đó.
Ngọc Hành hoàn toàn không đi nghe cũng không đi xem, hắn chỉ lười biếng hỏi: "Muốn báo thù hay không?"
Hạ Lục Ý gật đầu như giã tỏi.
Vì thế Ngọc Hành nhếch miệng cười.
Trong phủ Bình Nguyên công chúa, Hạ Mạt Hồi sau khi biết được việc này phi thường thắc mắc hỏi: "Đại tỷ, vì sao muốn cứu Hạ Lục Ý? Để cho nàng ta cứ thế đền mạng không tốt sao? Dưỡng hổ vi hoạn, chúng ta không thể lưu nàng lại nha!"
Hạ Liên Phòng cười, đưa tay xoa xoa đầu Hạ Mạt Hồi, nàng vừa tắm gội, dáng vẻ mềm mại thơm ngào ngạt phi thường đáng yêu, Hạ Liên Phòng căn bản không chịu được muội muội hấp dẫn: "Nhưng không lưu nàng ta lại, ai đi đối phó Hạ Hồng Trang nha?" Nàng cũng không rảnh đi tìm Hạ Hồng Trang gây sự, chuyện hai tỷ muội thứ xuất này tốt hơn vẫn là để các nàng tự mình giải quyết.
Hạ Mạt Hồi rát thành thực lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
Hạ Liên Phòng cười càng sâu: "Hạ Lục Ý tuy rằng đầu óc không tốt, nhưng có một ưu điểm, đó chính là cố chấp. Bất cứ việc gì chỉ cần nàng ta nhận định, mặc kệ tốt xấu hay không nàng ta đều sẽ liều chết làm được." Kiếp trước, không phải là bởi vì ghen tị với Hạ Mạt Hồi sâu tận xương tủy cho nên rõ ràng có thể gả càng tốt, rõ ràng có thể đi làm chính thê, nhưng Hạ Lục Ý lại vẫn lựa chọn gả vào Thượng Thư phủ làm di nương của Trương Chính Thư sao——chỉvì chán ghét Hạ Mạt Hồi, đem Trương Chính Thư từ trong tay Hạ Mạt Hồi đoạt lấy!
Như vậy, đời này, khi loại cố chấp này chuyển dời đến trên người Hạ Hồng Trang thì sẽ là cảnh tượng gì chứ?
Hạ Liên Phòng tỏ vẻ phi thường chờ mong.
Nghe xong lời tỷ tỷ giải thích, Hạ Mạt Hồi tựa hồ có đã phần hiểu biết, nhưng lại vẫn không đủ minh bạch. Nàng không hiểu đại tỷ tại sao có thể lý giải hiểu rõ hai tỷ muội Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý như vậy, rõ ràng, các nàng phía trước đều chưa gặp qua vài lần, cũng chưa nói qua mấy lời nha! Đôi khi, Hạ Mạt Hồi đều muốn hoài nghi, vài năm đó ở Phật đường có phải đại tỷ chỉ là ở mặt ngoài lễ Phật, kỳ thật ngầm đều là đang nghiên cứu ba mẹ con Thượng Quan thị? Bằng không vì sao lại đánh đâu thắng đó, không mắc lỗi nào?
Nàng tất nhiên không thể tưởng được, đại tỷ trước mặt nàng là ác quỷ bò lên từ địa phủ, đặc biệt vì báo thù trở về nhân gian. Hạ Liên Phòng ôn nhu thương yêu là chỉ thuộc về nàng cùng Hạ Lan Tiềm, dù Thanh vương cũng chưa từng được hưởng thụ qua.
"Đúng rồi Hồi nhi, chỗ đại tỷ có chuyện muốn giao cho muội, muội có nguyện ý làm hay không?"
Ngay khi Hạ Mạt Hồi đang xuất thần, thanh âm ôn nhu của Hạ Liên Phòng đem nàng gọi trở về. "Chuyện gì ạ?"
"Ta nghĩ chắc muội sẽ thích." Nói xong, Hạ Liên Phòng cười thần bí, thò tay vẫy Thiên Tuyền lại đây, bám vào bên tai Thiên Tuyền nói hai câu. Thiên Tuyền nghe xong, biến sắc: "Công chúa, ngài thật sự muốn nhị tiểu thư tự mình làm sao?"
Hạ Liên Phòng gật gật đầu.
Thiên Tuyền do dự nhìn Hạ Mạt Hồi, ngược lại không phải cho rằng Hạ Mạt Hồi không có năng lực này mà là nàng cảm thấy, biết chỗ của kia người càng ít càng tốt, cho dù là nhị tiểu thư, cũng tốt nhất giữ lại cho nàng sự đơn thuần cùng ngây thơ, không cần sâu rơi vào đầm lầy đó.