Thập lục hoàng tử vẫn ngồi tại chỗ ngồi nhìn cung nữ mĩ mạo chảy nước miếng đột nhiên nói: "Chỉ là đánh đàn có cái gì đáng xem, ở trong cung bản hoàng tử cũng không biết đã nghe bao nhiêu, nếu Bình Nguyên cô cô có thể được hoàng tổ mẫu thu làm nghĩa nữ, chắc chắn có chỗ hơn người, chẳng lẽ chỉ biết đánh đàn hay sao?"
Hắn nói chuyện rất thẳng dẫn, trước giờ đều là nghĩ sao nói vậy, hoàn toàn không nghĩ tới nói thế sẽ mang đến cho Hạ Liên Phòng hậu quả gì. Thập Nhất công chúa nghe xong, giữa mi mày nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, cảm thấy thập lục hoàng huynh thường ngày cà lơ phất phơ không ra hình dạng gì hôm nay lại nói ra lời đi thẳng vào đáy lòng nàng. Cũng cười cùng nói: "Thập lục hoàng huynh nói đúng, nếu chỉ đánh đàn, sợ là trong cung này tùy tiện một cầm sư nào cũng làm được đi?" Nàng dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Hạ Liên Phòng, trong lời nói tỏ ý đánh đồng Hạ Liên Phòng cùng đào kép hạ tiện. Nếu Hạ Liên Phòng ăn trái bồ hòn này thì sau yến hội hôm nay nàng sẽ không có chỗ mà đứng vững gót chân, mà ngược lại sẽ trở thành vô cùng nhục nhã.
Thập lục hoàng tử nghe xong kinh ngạc nhìn về phía Thập Nhất công chúa, hỏi: "Phàm là thế gia thiên kim, cầm kỳ thư họa không ai không tinh thông, Thập nhất Hoàng muội ngươi đừng chỉ lo ngoài miệng nói Bình Nguyên cô cô, ngươi ngay cả dây đàn đều còn không biết phân biệt đấy!"
Bởi vì Thập Nhất công chúa nhỏ tuổi nhất, lại được Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu sủng ái nhất cho nên dưỡng ra thói kiêu căng bốc đồng, ngày thường càng điêu ngoa, trên cơ bản trừ thập lục hoàng tử không ai dám cứng đối cứng với nàng, nàng lại là người có tình tình lười biếng, cái gì cũng không muốn học, cầm kỳ thư họa không một thứ gì am hiểu. Trước mắt nghe Thập Lục hoàng tử nói bản thân mình như vậy liền đỏ vành mắt: "Thập lục hoàng tử rốt cuộc là ngươi giúp ai!"
Điệu bộ kiêu căng này của nàng ta khiến Hoàng Thượng hơi hơi nheo mắt lại. Trước mặt mọi người, trước mặt văn võ bá quan, Tiểu Thập nhất lại không chút nào biết thu liễm mũi nhọn, khiến Hoàng gia vô cùng hổ thẹn!
Thập lục hoàng tử kinh ngạc hơn: "Ngươi là Hoàng muội của bản hoàng tử, Bình Nguyên cô cô là Hoàng cô của bản hoàng tử, đây đều là người trong nhà, nói gì giúp ai không giúp ai?"
Thái Hậu nghe xong lời này, trong lòng nhất thời cảm thấy thoải mái, nghĩ rằng, tiểu tử Thập lục này thế nhưng cũng có thể nói ra loại lời nói này, ngược lại là khiến bà mở mang tầm mắt.
Hạ Mạt Hồi ngồi ở bên dưới, nghe hắn nói như vậy thầm thì trong miệng một câu: "Hóa ra cũng biết nói tiếng người."
Hạ Liên Phòng cười nói: "Nếu Thập lục hoàng tử nói như vậy, ta liền cung kính không bằng tuân mệnh. Làm phiền giúp ta chuẩn bị hai cuộn vải lụa, bút mực và một ít thuốc màu."
Thập Lục hoàng tử cảm thấy trước mắt sáng ngời: "Chẳng lẽ là muốn biểu diễn cầm trung họa* sao!" (*Cầm trung họa: theo ta hiểu là vẽ trong khi đàn/ vẽ tranh bằng tiếng đàn)
Hạ Liên Phòng Yên Nhiên: "Đúng vậy."
"Nhiều năm trước trẫm từng xem Hiền phi vũ trung họa (Vẽ trong khi múa), quả nhiên là xa hoa lộng lẫy, chỉ nhìn liền không thể không ca ngợi, cầm trung họa trong lời Bình Nguyên, trẫm ngược lại là chưa bao giờ gặp." Hoàng Thượng cười tủm tỉm nói, thoạt nhìn tâm tình không tệ.
Nhưng hai chữ "Hiền phi" này lại tựa hồ kích thích nhóm người thần kinh yếu ớt nào đó. Không biết có phải là ảo giác của Hạ Liên Phòng hay không, nàng luôn cảm thấy đáy mắt Hoàng Hậu tựa hồ có chút ý vị thâm trường. "Bẩm hoàng huynh, cầm trung họa này sợ là kém xa vũ trung họa của Hiền phi nương nương năm đó. Hôm nay đại yến, thần muội cũng chỉ là bêu xấu mà thôi." Hai chữ "Hoàng huynh" Hạ Liên Phòng gọi được đương nhiên, có tiện nghi tất nhiên phải chiếm, bằng không chờ bị người khác nhặt đi sao?
"Bình Nguyên quá mức khiêm tốn, người tới, chuẩn bị văn phòng tứ bảo!" Thái Hậu giương giọng hạ lệnh.
Rất nhanh liền có cung nữ dáng người mảnh khảnh chuyển bình phong đến, trước bàn chuẩn bị sắp xếp bút lông cùng mực nước đủ màu, khi các nàng muốn đem vải lụa trải ra thì Thiên Tuyền cùng Cầm Thi tiến lên phía trước nói: "Công chúa nhà ta có chút yêu thích riêng với giấy lạu, vẫn là đẻ cho chúng ta làm đi."
Cung nữ lui ra, Thiên Tuyền Cầm Thi đem vải lụa trải ra rồi cố định lại, dưới ánh mắt của mọi người đem bút lông trên bàn cất hết đi.
"Cài này, chẳng lẽ bức tranh này không cần bút lông để vẽ sao?" Thái Hậu nhìn rất tập trung, bà biết Hạ Liên Phòng là người thông minh, bằng không ngày đó nhi tử kiêu ngạo lãnh đạm kia của bà cũng sẽ không nói ra những lời như vậy, nửa năm ở chung với Hạ Liên Phòng càng khiến Thái Hậu cảm thấy nàng rất khác biệt với đám dong chi tục phấn bình thường. Cho nên đối với chuyện hôm nay Hạ Liên Phòng trổ tài, Thái Hậu thật đúng là một chút cũng không lo lắng.
Thanh vương cười như không cười nhìn, không biết cô nương này muốn làm gì, nhưng cũng tràn ngập chờ mong. Nàng luôn là có thể cho hắn kết quả vượt qua mong đợi, lần này chắc cũng không ngoại lệ.
Tiêu vĩ cầm* được đưa lên, Hạ Liên Phòng ưu nhã ngồi xuống sau bàn để đàn, mười ngón thon thon non mềm, nhẹ nhàng đặt lên dây đàn. Nàng không dấu vết dùng dư quang nhìn mọi người một vòng, lại từ trên mặt Thập Nhất công chúa thấy được một mạt tươi cười.
(* Tiêu Vĩ Cầm
Tiêu Vĩ cầm là cây đàn cổ do nhà văn, nhà âm nhạc trứ danh Thái Ung thời Đông Hán chế tác. Khi Thái Ung trên đường đi lánh nạn, gặp đám cháy lớn, ông đã cứu được một khúc cây ngô đồng chưa bị cháy hết. Khúc cây ngô đồng này có thanh âm kỳ lạ khác thường.
Ông dựa theo độ dài ngắn và hình dáng của nó mà chế tác thành cây "thất huyền cầm". Quả nhiên thanh âm của nó rất lạ thường.
Bởi vì phần đuôi của khúc cây còn lưu lại vết cháy nên ông đã đặt tên cho cây đàn này là Tiêu Vĩ. Âm sắc êm dịu dễ nghe của Tiêu Vĩ và được chế tác đặc biệt nên nó đã nổi danh bốn biển.
Cuối đời Hán sau khi Thái Ung bị sát hại, Tiêu Vĩ cầm vẫn được bảo quản hoàn hảo ở nội khố của hoàng thất. Hơn 300 năm sau, khi Tề Minh Đế lên ngôi, vì để thưởng thức tài nghệ đánh đàn hơn người của Vương Trọng Hùng, nên đã sai người đem Tiêu Vĩ cầm đã được cất giữ nhiều năm ra cho Vương Trọng Hùng diễn tấu.
Vương Trọng Hùng liên tục đàn 5 ngày, đồng thời cũng ngẫu hứng sáng tác "Áo não khúc" dâng hiến lên Minh Đế. Đến đời nhà Minh, Vương Phùng Niên người Côn Sơn đã cất giữ cổ cầm này.)
Thập Nhất công chúa cười... Đây là vì sao? Theo lý thuyết, nàng ta hẳn là phải tức giận mới đúng nha!
Không có thời gian cho Hạ Liên Phòng nghĩ nhiều, ngón tay khẽ gẩy dây đàn, thiên âm dễ nghe như nước chảy liền truyền vào trong tai mọi người. Nàng tập đánh đàn từ nhỏ, càng về sau càng chăm chỉ khắc khổ, thường luyện đến khi ngón tay chảy máu mà không tự biết, tuy rằng không giỏi ca múa nhưng nếu luận cầm kỹ thì trên đời này sợ là khó có thể tìm ra người có thể địch nổi nàng. Đánh đàn, cần nhất là thiên phú cùng sự cố gắng, hai thứ này Hạ Liên Phòng đều có, nàng thậm chí càng thêm dụng tâm hơn người thường, nên tiếng đàn này vừa cất lên liền tựa như lời câu hồn chấn nhϊế͙p͙ toàn thể mọi người trên đại điện.
Không ai lên tiếng, bởi vì sợ quấy rầy đến tiếng đàn dương xuân bạch tuyết này. Chỉ nhìn những ngón tay trắng nõn thon dài múa trên dây đàn kia đã thấy cảnh đẹp ý vui. Hạ Liên Phòng có khí chất xuất chúng, chỉ ngồi ở một chỗ đã khiến người nhìn cảm thấy không giống bình thường, huống chi giờ phút này nàng còn là nhân vật chính.
Đột nhiên, không biết từ nơi nào bay tới một con hồ điệp (bươm bướm)!
Con hồ điệp này bay một vòng trong đại điện, rồi đậu trên nghiên mực đã mài đầy mực màu! Sau đó hồ điệp càng tụ càng nhiều, cuối cùng phủ kín các nghiên mực trên bàn!
Tiếng đàn từ như nước suối róc rách trở nên phá lệ nhu hòa, trong đó thậm chí mang theo hương vị hoạt bát, dù không nhìn biểu tình của người đánh đàn mọi người cũng có thể từ giữa cảm nhận được tình cảm mà tiếng đàn mang đến. Hạ Liên Phòng giỏi đọc lòng người, tiếng đàn này tuy chuyển thành mềm nhẹ nhưng lại ẩn chứa mùi vi khác biệt, chỉ là hôm nay chính là một ngày đại hỉ, không thích hợp đàn mấy khúc bi thương. Dù vậy, đã có rất nhiều người lộ ra biểu tình hướng tới hạnh phúc, ngay cả Thanh vương điện hạ xưa nay nhìn không ra tâm tình gì, giờ phút này ánh mắt cũng phi thường nhu hòa.
Hồ điệp sau khi hút đủ màu nước, lại bay đến bên trên hai tấm vải lụa kia, chúng nó liên tục biến hóa trận hình, lúc thì yên lặng lúc lại giương cánh bay, mọi người nhìn chằm chằm một màn thần kỳ khó lý giải này, nhưng ngay lúc đó, "Phựt ——" một tiếng, dây đàn tiêu vĩ cầm lại đồng loạt bị đứt!
Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm đứng bật dậy, bàn tay của Thanh vương đặt ở trên bàn nắm thành quyền, Thái Hậu thần sắc đại biến! Chỉ có Thập Nhất công chúa cười càng thêm khoái hoạt!
Hạ Liên Phòng hiểu! Nàng đã biết Thập Nhất công chúa vừa nãy vì sao lại cười, chắc chắn là cái đàn này đã bị động tay động chân! Còn nhỏ tuổi mà tâm địa đã rất kín đáo! Không ngay từ đầu đã khiến dây đàn đứt mà là tính toán đến khi nàng đàn được một nửa! Chỉ cần nàng ngừng lại, dù cho không phải là lỗi của mình thì thanh danh cũng đừng mong được vãn hồi! Thế nhân cũng sẽ không đi tìm hiểu chân tướng, bọn họ chỉ cần biết rằng, Bình Nguyên công chúa đánh đàn trong yến hội trên đại điện ở hoàng cung, kết quả dây đàn bị đứt, không chỉ không có bản lĩnh, còn là điềm xấu!
Họa đang đến thời khắc quan trọng nhất, tuyệt đối không thể loạn, tuyệt đối không thể ngừng!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trước khi kịp suy nghĩ xong Hạ Liên Phòng đã đứng mạnh lên, đẩy giá gỗ đỡ đàn ra, rồi nhẹ nhàng đá một cái liền đem tiêu vĩ cầm dựng lên, sau đó nhanh chóng một tay bắt lấy dây đàn, đem dây đàn đặt giữa các kẽ ngón tay, kéo xuống phía dưới—— tiếng đàn lại nổi lên, tiếng "phựt" không hài hòa kia ngược lại biến thành điểm nhấn chuyển âm. Tiéng đàn trở nên trống trải rộng lớn, ẩn như có xe ngựa hí kêu, đao kiếm va chạm, khôi giáp cọ nhau, làm cho người nghe giống như đặt mình ở trên chiến trường, điểm binh sa trường, kim qua thiết mã, khí thế như thủy triều. Hồ điệp vỗ cánh cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều theo tiết tấu tiếng đàn, Hạ Liên Phòng ôm đàn xoay người ngồi xuống đất đối mặt bình phong, động tác hào phóng nhanh nhẹn, không chút chật vật, ngược lại còn có vẻ anh khí.
Tận đến khi âm cuối chấm dứt, vẫn cứ dư âm không dứt bên tai mọi người, hồ điệp thành đàn rủ nhau bay đi, trên bình phong thình lình hiện ra cảnh Long Phượng Trình Tường, Long Khiếu Thiên, Phượng Tê Ngô, thậm chí còn có sáu chữ to cuồng mà không ngạo: Đại Tụng thiên thu vạn đại.
Hạ Liên Phòng buông tiêu vĩ, đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi cúi lạy tạ lỗi với Hoàng Thượng: "Liên Phòng bêu xấu, nửa đường dây đàn bị đứt, kính xin Hoàng Thượng giáng tội."
"Giáng tội? Trẫm hôm nay thật đúng là được mở mang tầm mắt, sao có thể giáng tội muội chứ? Vừa vặn tương phản, trẫm muốn ban thưởng lớn cho muội!" Hoàng Thượng nhìn Long Phượng cùng lời ca tụng kia, long tâm đại duyệt, chưa nói Hạ Liên Phòng phản ứng nhanh chóng nối lại dây đàn, dù nàng biểu diễn thất bại, để ông nhìn thấy bức tranh này, những chữ này hắn cũng sẽ không sinh khí!
Câu trả lời này chính là trong dự liệu, Hạ Liên Phòng cúi sâu một cái: "Đa tạ long ân của Hoàng Thượng."
Trước khi nàng trở lại bên người Thái Hậu, dùng ánh mắt vô cùng tối đen nhìn sâu Thập Nhất công chúa, đối phương vốn còn vẻ mặt ương ngạnh cao ngạo, bị nàng nhìn như vậy lại cả người run run, lập tức cảm thấy bản thân mình như vậy không khỏi quá mức vô dụng, lại cố trừng mắt nhìn trả, đáng tiếc miệng cọp gan thỏ, đích thực không có tác dụng dọa người gì.
Trái tim của Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm treo ở giữa không trung rốt cuộc cũng buông xuống, nắm tay của Thanh vương cũng hơi hơi buông ra, hắn bưng rượu lên khẽ nhấp một ngụm, đáy mắt tràn đầy tán thưởng.
Thái Hậu rất cao hứng, không ngừng lôi kéo Hạ Liên Phòng khen nàng, lại sốt ruột hỏi đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, giờ đã lập đông, từ đâu ra hồ điệp chứ? Những con hồ điệp này vì sao sẽ đi lấy màu trong nghiên mực, lại vì sao thành quần kết đội tụ tại bên trên vải lụa, thậm chí còn có thể y theo tâm ý Hạ Liên Phòng vẽ ra bức tranh Long Phượng Trình Tường? Càng không nói đến sáu cái chữ to kia! Đây căn bản không phải là chuyện sức người có thể làm được! Nếu không phải đã chung sống với Hạ Liên Phòng lâu như vậy, Thái Hậu thật sự cảm thấy nha đầu trước mắt không phải phàm nhân mà là tiên nữ hạ phàm.
Nghe xong mấy câu hỏi của Thái Hậu, Hạ Liên Phòng nhẹ nhàng cười, kỳ thật cầm trung họa này, nghe thì cao nhã, nhìn cũng rung động, nhưng trên thực chất lại phi thường vô cùng mệt. Hồ điệp là Ngọc Hành dẫn ám vệ đi đến trên một ngọn núi quanh năm ấm áp bắt, bắt đầy mấy cái túi vải lớn, còn Thiên Tuyền Diêu Quang lúc trải vải lụa liền đem thuốc bột các nàng đã sớm chuẩn bị giấu trong tay áo bôi lên.