Thật ra thì, Tần Thư Dao đã sớm biết Hiền phi bất mãn với nàng, theo Hiền phi, nếu ban đầu không phải bởi vì sự xuất hiện của nàng, hai người Mộ Thiếu Dục và Trịnh Anh Anh cũng đã sớm thành thân sinh con, sao còn có chuyện của nàng.
Chẳng qua là nàng cũng không nghĩ tới, Mộ Thiếu Dục sẽ nói với Hiền phi, chỉ nguyện ý cưới một mình nàng. Điều này làm cho nàng cực kỳ kinh ngạc, bởi vì cho tới bây giờ Mộ Thiếu Dục đều chưa từng nói qua lời như thế với nàng.
Mặc dù nàng không biết có phải Hiền phi cố ý nói như vậy hay không, nhưng mà trong lòng Tần Thư Dao vẫn có một chút vui mừng.
Nàng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Hiền phi, thật ra thì đưa mấy tên nha hoàn qua, xem hình thức là làm ấm giường cho Mộ Thiếu Dục. Chuyện như vậy, kiếp trước Thái phu nhân cũng rất thích làm, hơn nữa Hàn Thế Quân cũng thu toàn bộ, mỗi một người cũng càng thêm sủng ái, chẳng qua là ngay cả như vậy, những nữ nhân trong hậu viện cũng thích tranh giành tình nhân.
"Nương nương nói đúng, quả thật nên đưa thêm mấy người vào bên cạnh Tam hoàng tử."
Hiền phi hài lòng gật đầu, lại nói: "Hiện tại canh giờ cũng không sớm, bên kia cũng bắt đầu rồi. Đi, con đỡ Bổn cung đi qua đó!"
Tần Thư Dao lập tức đứng lên, sau đó đỡ Hiền phi đi.
Nơi thiết yến là ở điện Minh Hòa, trong điện rộng rãi, hai bên cũng đứng từng dãy cung nữ, trong tay cũng cầm một cây quạt to, đang nhẹ nhàng quạt. Hơn nữa gió đêm bên ngoài thổi vào, thật làm người ta cảm thấy rất thoải mái.
Tần Thư Dao đỡ Hiền phi vào điện Minh Hòa, thấy bên trong cũng đã sớm ngồi đầy người.
"Con cũng đừng cùng đi với lão bà tử này, đi tới bên Dục Nhi đi!"
Hiền phi nhìn bên cạnh hoàng thượng đã ngồi hai vị mỹ nhân mới tiến cung, tròng mắt trầm xuống, lập tức đi tới.
Tần Thư Dao cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng biết muốn để cho Hiền phi từ từ thay đổi suy nghĩ với nàng, cũng hoàn toàn không đơn giản như vậy, cho nên nàng cũng không nóng lòng, dù sao chuyện như vậy càng nóng lòng càng sẽ biến khéo thành vụng, hơn nữa Hiền phi đối xử với mình cũng coi như tạm được, dù sao không giống như Thái phu nhân, thỉnh thoảng làm mình khó chịu.
"Nói chuyện gì với mẫu phi vậy?"
Không biết lúc nào thì Mộ Thiếu Dục xuất hiện ở sau lưng Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao vội vàng quay đầu, nhìn thấy là Mộ Thiếu Dục, trên mặt cũng lộ ra nụ cười yếu ớt: "Ngươi đến đây lúc nào?"
Mộ Thiếu Dục chỉ vào Mộ Thành Hi cách đó không xa nói: "Uống một chén với Ngũ đệ, nàng cũng đi qua ngồi một chút đi."
Rốt cuộc hôn sự của hai người Mộ Thành Hi và Trịnh Uyển Uyển cũng được quyết định, ngay tháng mười một năm nay, ngược lại cũng gần.
Tần Thư Dao khẽ gật đầu, sau đó cùng với Mộ Thiếu Dục đi tới bên người Mộ Thành Hi, cười nói: "Đã lâu không gặp. Nghe nói gần đây đệ có chuyện tốt, trong khoảng thời gian này ta quá mệt mỏi, lại quên chúc mừng đệ!"
Mộ Thành Hi cũng đã lâu không thấy Tần Thư Dao, cười nói: "Ta cũng còn chưa chúc mừng tỷ đấy."
Mọi người nói xong cũng ngồi xuống, Mộ Thành Hi không có bằng hữu nữ, Hiền phi còn đặc biệt mời Trịnh Uyển Uyển. Tần Thư Dao và Trịnh Uyển Uyển cũng không có giao tình gì, hơn nữa nàng cũng biết Trịnh Uyển Uyển ghét nàng, nếu không phải nàng xuất hiện, bọn họ cũng cảm thấy Mộ Thiếu Dục và Trịnh Anh Anh cũng sẽ không bị chia rẽ.
Tần Thư Dao chỉ cười cười với Trịnh Uyển Uyển, mà Trịnh Uyển Uyển lại khuôn mặt lạnh lùng, dường như cực kỳ chán ghét Tần Thư Dao. Tần Thư Dao cũng thờ ơ, ngồi ở một bên, nhìn múa hát trong bữa tiệc.
Thỉnh thoảng có cung nữ bưng món ngon lên, Tần Thư Dao bởi vì mang thai, lại đi chỗ Hiền phi lúc sớm, cho nên lúc này đã sớm đói bụng, cúi đầu từ từ ăn.
Ngồi ở một bên, Trịnh Uyển Uyển hừ lạnh một tiếng: "Cũng không biết quỷ chết đói đầu thai tới từ chỗ nào, lại không có một chút tướng ăn!"
Lời này vừa nói ra, người xung quanh lập tức liền nhìn về phía Tần Thư Dao. Mà Tần Thư Dao đang ăn một miếng chả giò, nghe vậy cũng không giận, ngược lại cười nói: "Tất cả mọi người nói có thể ăn là phúc, đứa bé trong bụng ta chỉ sợ cũng là người có phúc khí!"
Mọi người cho rằng Tần Thư Dao sẽ lúng túng, tối thiểu sẽ buông miếng chả giò trong tay ra, sẽ tiếp tục giả bộ làm thục nữ. Không nghĩ tới nàng lại không hề băn khoăn, ngược lại Mộ Thiếu Dục bên cạnh cũng nở nụ cười, lại gắp một ít cải xanh cho Tần Thư Dao, nhẹ giọng nói: "Đừng chỉ ăn thịt, món ăn này cũng không tồi!"
Tần Thư Dao ngẩng đầu lên, khóe miệng còn vươn dầu mỡ, nở nụ cười ngọt ngào với Mộ Thiếu Dục.
Trịnh Uyển Uyển thấy dáng vẻ ân ái của bọn họ, vừa tức vừa giận, trong lòng cũng may mắn khi Trịnh Anh Anh không tới đây, nếu không thấy bộ dạng này của bọn họ, sợ lại sẽ bị tức đến khóc.
Lúc này, có cung nữ bưng nước canh lên, Tần Thư Dao uống một hớp, chỉ cảm thấy mùi có chút lạ, sau đó liền không uống nữa.
Nhưng cũng không lâu lắm, Tần Thư Dao đã cảm thấy có cái gì không đúng, bụng của nàng bắt đầu đau, hơn nữa đau đặc biệt lợi hại. Nàng vội ôm bụng, ánh mắt đều là hốt hoảng và sợ hãi, nàng nắm thật chặt Mộ Thiếu Dục, chỉ vào này chén canh: "Canh này có độc. . ."
Nàng biết có rất nhiều người muốn hại đứa bé trong bụng của nàng, nhưng không nghĩ tới đối phương lại gan lớn như vậy, sẽ hạ độc ở trong trường hợp này.
Sau đó nàng chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng, đau đến thấu tâm can, đau đến nàng gần như quên tất cả xung quanh.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Nàng không thấy Mộ Thiếu Dục khẩn trương lo lắng, cũng không thấy trong điện Minh Hòa đã loạn thành đoàn, hơn nữa cũng không nhìn thấy có người lộ ra nụ cười âm trầm. Hai tay của nàng chẳng qua là che bụng của mình, nàng cảm giác được đứa bé vốn thuộc về nàng đang từ từ biến mất.
Chẳng lẽ đời này nàng cũng không thể có con của mình sao?
Tần Thư Dao mở mắt ra lần nữa, đã trở lại phòng của mình, nàng mở mắt ra liền thấy Mộ Thiếu Dục đang nằm ở bên giường của nàng ngủ thiếp đi, nàng khẽ giật giật, Mộ Thiếu Dục lập tức tỉnh dậy.
"Nàng không sao chứ?"
Mộ Thiếu Dục nhìn sắc mặt Tần Thư Dao tái nhợt, trong lòng cũng rất khó chịu, đây là hài tử của bọn họ, nhưng cứ như vậy mà bị người dùng độc hại. Hơn nữa tức giận nhất chính là, hắn biết rất rõ ràng hung thủ là người nào, nhưng hắn lại không thể trừ khử bà ta.
Tần Thư Dao khẽ lắc đầu, nàng vuốt bụng bằng phẳng của mình theo bản năng, trong mắt đã nổi lên một tầng hơi nước, nàng khẽ cắn môi dưới, cuối cùng chẳng qua là quay đầu sang một hướng khác.
Vốn nàng còn một chút vui mừng, cảm thấy kiếp này rốt cuộc nàng có thể có hạnh phúc thuộc về mình, nhưng hóa ra tất cả đều là mộng ảo, chuyện thật sự thuộc về nàng đều luôn tàn nhẫn như vậy.
Mộ Thiếu Dục biết trong lòng Tần Thư Dao khó chịu, hắn cảm giác không được, hắn nắm chặt tay Tần Thư Dao, dịu dàng nói: "Không cần lo lắng, chúng ta còn sẽ có!"
Nước mắt theo gương mặt của nàng chảy xuống, thân thể của nàng cũng không ngừng run rẩy, sống thêm một kiếp nữa, nàng cũng không thoát khỏi được số mạng như vậy sao?
Mộ Thiếu Dục ôm Tần Thư Dao vào trong ngực, nhẹ nhàng an ủi, Tần Thư Dao càng thêm kiềm chế không được cất tiếng khóc rống.
Sau khi sống lại, nàng chưa từng khóc như vậy, nhưng nàng không chịu nổi, không nhịn được, nàng không cách nào tưởng tượng vốn là sinh mệnh đang sống, lại vội vã rời khỏi nàng. Nàng không hiểu, vì sao bản thân nỗ lực nhiều như vậy, vì sao số mạng vẫn như cũ không thay đổi, chẳng lẽ muốn nàng chết thảm một lần nữa sao?
Không biết khóc bao lâu, Tần Thư Dao lại im lặng ngủ, thân thể của nàng quá yếu, vừa thương tâm quá độ, nghỉ ngơi hơn một tháng, cho nên càng ngày càng gầy, tinh thần cũng càng ngày càng kém.