Vầng trăng tròn treo ở trên ngọn cây, bóng cây lắc lư, ngược lại có vẻ có vài phần âm trầm.
Bạch Thiển mặc một thân y phục màu trắng, đứng ở bên trong một chỗ cung điện hoang phế, trên mặt nàng không còn hoạt bát và tươi cười như ngày thường, chỉ là một bộ dạng lạnh lùng
"Ở bên cạnh hắn cảm thấy thế nào?"
Bạch Tu Sinh đi từ trong bóng đêm ra, mà phía sau ông ta ngoại trừ Liêu Phong, còn có Hàn Thế Quân.
Bạch Thiển thấy bọn họ, lông mày hơi nhíu lại, lạnh lùng nói: "Lần này ông muốn cái gì?"
"Ha ha, ta tới thấy nữ nhi của ta, chẳng lẽ còn muốn nói điều kiện?"
Bạch Tu Sinh ngửa đầu cười phá lên, chẳng qua là tiếng cười kia ở dưới màn đêm như vậy, lại có vẻ càng thêm quỷ dị.
Bạch Thiển lạnh lùng nhìn bọn họ: "Phải nói ta cũng nói rồi, các ngươi còn không hài lòng?"
"Ta để ngươi ở bên người Tam hoàng tử, ngoại trừ giám sát từng hành động cử chỉ của hắn, còn mỗi ngày phải cho hắn ăn bột phấn màu đen, ngươi đã làm chưa?"
Hai tròng mắt sáng ngời của Bạch Thiển lập tức lộ ra nồng đậm hận ý, trong khoảng thời gian này nàng đã lấy được tín nhiệm của Mộ Thiếu Dục, ngay cả Tần Thư Dao cũng không chút nào hoài nghi, cũng cho rằng nàng thật sự ngây thơ, mặc kệ hiềm khích lúc trước.
Thật ra thì nàng rất hận, chỉ là không chán ghét. Cho nên lúc ban đầu nàng mới đồng ý gả cho Mộ Thiếu Dục, sẽ đồng ý mỗi ngày cho Mộ Thiếu Dục ăn bột phấn màu đen. Chẳng qua là thời gian lâu dài, ngay cả chính nàng cũng bắt đầu dần dần hoài nghi, mình đang thật sự báo thù sao?
Mộ Thiếu Dục cực kỳ cảnh giác, hơn nữa bên người còn có cao thủ giải độc. Cho nên Bạch Tu Sinh không dám dễ dàng bại lộ, chỉ có thể dùng con gái của mình. Quả thật ông ta muốn thâu tóm cả Đại Minh triều, bên ngoài kinh thành ông ta đã bắt đầu nuôi dưỡng hơn vạn binh mã, sẽ chờ cơ hội để đánh một trận.
Chỉ cần khi độc Mộ Thiếu Dục phát tác, chính là ngày ông ta tấn công thành.
Bạch Thiển lạnh lùng nói: "Đã cho ăn, chỉ cần qua một tháng nữa, độc sẽ phát tác!"
Nàng đã liên tục cho ăn hơn nửa năm, chỉ cần qua một tháng nữa, độc này sẽ xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ của hắn, cho dù là có Linh Đan Diệu Dược cũng không cách nào cứu được hắn.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Chẳng qua là còn một tháng nữa, nàng lại bắt đầu do dự. Quả thật tình cảm của nàng với Mộ Thiếu Dục không phải là tình yêu nam nữ, chỉ là bởi vì ban đầu hắn đã cứu mình. Nhưng mà bây giờ thấy Mộ Thiếu Dục càng ngày càng tiến tới gần tử vong, nàng lại có ý định lùi bước.
Cho tới bây giờ nàng cũng không thích chiến tranh, chỉ thích cuộc sống lúc ở đồng ruộng. Thế nhưng cuộc sống bình thản, khi mẫu thân nàng qua đời, hoàn toàn biến mất không thấy.
Mặc dù Bạch Tu Sinh là phụ thân của nàng, tuy nhiên lại coi nàng như công cụ. Trước vì có thể lôi kéo Liêu Phong, muốn gả mình cho hắn. Sau lại bởi vì muốn đánh hạ Đại Minh triều, mới gả mình cho Mộ Thiếu Dục.
Nàng bắt đầu chán nản cuộc sống như thế, nàng thật sự muốn về Nam Tĩnh, tiếp tục cuộc sống không buồn không lo.
"Ha ha, được được được. Chỉ cần qua một tháng nữa, ta cũng không cần núp trong bóng tối nữa, có thể hưởng hết vinh hoa phú quý!"
Bạch Tu Sinh ngửa đầu cười phá lên, sau đó quay đầu nói với Hàn Thế Quân: "Ngươi thật sự nắm được binh quyền rồi hả? Là hai vạn binh mã?"
Trong khoảng thời gian này, Hàn Thế Quân vẫn luôn đi theo Mộ Tử Liệt, cũng dần dần làm cho Mộ Tử Liệt càng thêm tín nhiệm hắn ta, hơn nữa còn giao binh quyền vào trong tay hắn ta.
Chẳng qua hai vạn binh mã trong tay hắn là không coi vào đâu, bởi vì trong tay Mộ Thiếu Dục có mười vạn binh mã. Cho nên Bạch Tu Sinh và Mộ Tử Liệt mới vẫn luôn chờ cơ hội.
Đây chính là nguyên nhân hoàng hậu và Bạch Tu Sinh hợp mưu.
Chỉ cần Mộ Thiếu Dục ngã, như vậy tướng sĩ trong triều cũng chỉ là một bầy kiến hôi.
Bạch Thiển nhíu mày một cái, nàng thấy không thích người này, hơn nữa còn mỗi ngày bảo nàng giám sát Tần Thư Dao. Mặc dù nàng không biết rốt cuộc hắn ta và Tần Thư Dao có quan hệ như thế nào, lại cũng nhất nhất chi tiết bẩm báo.
Lúc này Hàn Thế Quân mặc một thân y phục màu bạc trắng, ống tay áo thêu hoa văn mây, nếu không có ánh mắt sắc bén kia, cũng là một nam tử tao nhã lịch sự.
"Nếu không có việc gì, ta phải về."
Nàng không muốn ở chung một chỗ với những người này nữa, bởi vì thế này sẽ làm nàng càng thêm oán hận bản thân.
"Đợi một chút!"
Hàn Thế Quân ngăn cản ở bên người Bạch Thiển, dung nhan tuấn lãng nở một nụ cười nhàn nhạt: "Nàng có từng hoài nghi không?"
Đương nhiên Bạch Thiển biết người Hàn Thế Quân hỏi là ai, nàng không hiểu vì sao Hàn Thế Quân cố chấp nhớ chung Tần Thư Dao như thế, mỗi ngày đều phải dò xét hành tung của nàng ấy, hơn nữa còn thỉnh thoảng uy hiếp nàng ấy.
Nàng có thể rõ ràng cảm giác được Hàn Thế Quân yêu Tần Thư Dao, chẳng qua là bản thân Hàn Thế Quân cũng không biết, hơn nữa yêu như vậy cũng cực kỳ biến thái.
"Không có. Hai ngày nữa nàng ta muốn ra ngoài cung một chuyến, nếu ngươi muốn gặp nàng, cũng là một cơ hội!"
Hàn Thế Quân nghe vậy hơi ngẩn ra, sau đó khóe miệng lộ ra nụ cười tà mị: "Đa tạ!"
Bạch Thiển cũng không còn để ý đến hắn ta nữa, từ từ biến mất ở trong màn đêm.
Đợi sau khi Bạch Thiển đi, Liêu Phong liếc mắt nhìn Hàn Thế Quân, hỏi: "Chỗ Hoàng hậu cũng đều biết rồi hả?"
Hàn Thế Quân khẽ gật đầu, lạnh lùng nói: "Chỉ là các ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu bị phát hiện. Như vậy tất cả kế hoạch của chúng ta cũng đều xong hết!"
Bạch Tu Sinh hừ lạnh một tiếng: "Chỉ cần hoàng hậu không nuốt lời, tất nhiên chúng ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ."
Trên mặt Hàn Thế Quân lộ ra khinh thường, nói: "Cái này thì bản thân ông yên tâm, hoàng hậu đã hứa, như vậy đợi đến sau khi chuyện thành công, tất nhiên sẽ không nuốt lời."
Nói xong, Hàn Thế Quân cũng không còn để ý đến ông ta nữa, thẳng đi ra ngoài.
Liêu Phong liếc mắt nhìn bóng lưng Hàn Thế Quân, mới nhẹ giọng nói: "Sư phụ, chúng ta thật sự liên thủ với bọn họ sao? Đệ tử thấy Hoàng hậu là một người lòng dạ độc ác, nếu bà ta đổi ý thì sao?"
"Hừ, đổi ý? Đến lúc đó sợ bà ta không còn mạng nữa!"
Trên mặt Bạch Tu Sinh lộ ra nụ cười âm trầm quỷ dị, ở nơi này dưới màn đêm đen nhánh, làm cho người ta không rét mà run.
Giữa hè, mặc dù ban đêm có chút gió mát, nhưng vẫn nóng vô cùng. Tần Thư Dao bảo cung nữ mở các cửa sổ ra, nhưng vẫn nóng bức vô cùng. Đêm như vậy, làm cho tâm thần người không yên, nàng cảm giác sẽ có chuyện gì đó quan trọng xảy ra.
Hơn nữa, tối nay Mộ Thiếu Dục cũng bởi vì có chuyện ra khỏi cung, chưa trở về. Một mình nàng đi tới đi lui trong sân, ngồi ở trong lương đình bên hồ, lẳng lặng chờ gió mát.
Chợt thấy một bóng người biến mất ở trong màn đêm, trong lòng nàng hoảng hốt, vội vàng đứng lên. Sau đó lặng lẽ đi tới.
Kể từ sau khi gả vào, nàng cảm giác nơi này lộ ra một chút kỳ lạ. Nhưng nàng lại không nói được kỳ lạ chỗ nào.
Phương Sơ Viện đã bị đưa ra ngoài, Đinh Văn Tĩnh cũng rất yên tĩnh, mỗi ngày đều ở trong viện của mình, cho tới bây giờ cũng không ra khỏi cửa. Dường như đã sớm chặt đứt ý nghĩ với Mộ Thiếu Dục.
Chỉ có Bạch Thiển mỗi ngày hi hi ha ha theo nàng, để nàng dần dần bắt đầu thích ứng cuộc sống ở nơi này.
Thế nhưng cuộc sống bình thản mà an tĩnh này, làm Tần Thư Dao thấy có một chút mộng ảo, dù sao đây là thâm cung, dù sao hoàng hậu vẫn luôn nhìn nàng không vừa mắt. Dù sao Mộ Tử Liệt vẫn luôn coi Mộ Thiếu Dục là chướng ngại vật, là cái đinh trong mắt.
Vào trước cơn bão táp là một đêm yên tĩnh. Xem ra bão táp sắp sửa đến.
Bên người Tần Thư Dao không mang theo cung nữ, chẳng qua là lặng lẽ đi theo. Đợi thoáng đến gần, mới phát hiện thì ra trước mặt nàng lại là Bạch Thiển. Chẳng qua là sắc mặt Bạch Thiển có chút hốt hoảng, hành tung cũng có chút quỷ dị.