Phương Sơ Viện sợ ngây người, ả nhìn Phùng thái y, qua thật lâu mới tiêu hóa hết tin tức này, trên mặt ả miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó nhẹ giọng nói: "Đa tạ Phùng thái y, chỉ là chuyện này khoan truyền ra ngoài trước. Tránh cho Tam hoàng tử cảm thấy ta cố ý truyền ra!"
Phùng thái y hiểu rất rõ ràng, trước đó ông cũng đã nhận được chỉ thị của Mộ Thiếu Dục. Vốn muốn làm một tuồng kịch, không nghĩ tới bây giờ ngay cả diễn cũng không cần diễn.
Ông cúi đầu cười nói: "Trắc phi không cần hốt hoảng, chỉ là mới vừa mang thai. Cho nên mới có phản ứng nôn như vậy, đợi qua ba tháng nữa sẽ hết. Hiện tại thần đi bốc mấy thang thuốc an thai cho Trắc phi, sau khi Trắc phi uống vào, phản ứng nôn sẽ bớt một chút!"
Sắc mặt Phương Sơ Viện khó coi vô cùng, ước gì lập tức đuổi Phùng thái y ra ngoài. Nhưng mà trên mặt của ả vẫn không thể không giả bộ vui vẻ: "Vậy làm phiền thái y rồi!"
Phùng thái y đưa mấy thang thuốc thì lập tức lui xuống.
Sau khi thấy người đi, nha hoàn Cẩm Tú bên cạnh Phương Sơ Viện vội vàng đóng cửa lại, vẻ mặt kinh hoảng cùng với sợ hãi: "Chuyện này nên làm như thế nào cho phải, nếu bị Tam hoàng tử phát hiện..."
"Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ còn muốn đưa Tam hoàng tử tới đây?"
Lúc này Phương Sơ Viện cũng sợ không thôi, chẳng qua là ả cố ép mình tĩnh táo, hiện tại quan trọng nhất là loại bỏ miếng thịt trong bụng, đến lúc đó đưa cho Phùng thái y một chút chỗ tốt, rồi dấu giếm chuyện này đi.
Cẩm Tú sợ toàn thân run rẩy, nàng chỉ là một nha hoàn, mạng tiện vô cùng, xảy ra chuyện như vậy chủ tử phải lột một tầng da, mà mình cũng chỉ có một con đường chết.
Nàng suy nghĩ một chút, vội vàng nói: "Trắc phi, không bằng chúng ta nói chuyện này cho hoàng hậu biết. Người là cháu gái ruột của hoàng hậu, sao bà ấycó thể trơ mắt nhìn ngài chịu khổ. Hơn nữa đứa bé trong bụng ngài là ruột thịt của bà ấy!"
Phương Sơ Viện suy nghĩ một chút cũng cảm thấy rất có đạo lý, coi như bị đánh bị chửi ả cũng không muốn ở chỗ tồi tàn này thêm một giây nào nữa.
Ả vội vàng bảo Cẩm Tú giúp ả thay quần áo, sau đó mang theo người vội vội vàng vàng đến cung Tê Phượng.
Hoàng hậu ngồi ở trên ghế quý phi, nghe vậy tiện tay cầm một ly trà lên, ném về phía nha hoàn Cẩm Tú bên người Phương Sơ Viện: "Ngươi là tiện nhân không biết xấu hổ, thậm chí ngay cả chuyện như vậy cũng làm ra được!"
Phương Sơ Viện không nghĩ tới hoàng hậu sẽ tức giận như vậy, dọa cho sợ đến toàn thân cũng run rẩy, đầu cũng cúi thấp hơn, mà trên trán Cẩm Tú đều là máu, tuy nhiên một chữ cũng không dám nói, chỉ có thể quỳ trên mặt đất run rẩy.
"Cô, người cứu con lần này đi. Đứa bé trong bụng con là cháu của người đấy!"
Phương Sơ Viện không muốn cứ như vậy mà chết đi, cũng không muốn nhìn dung nhan mình già đi, cho nên ả mới cố ý tìm Mộ Tử Liệt.
Chuyện rắn độc lần đó, làm hoàng hậu bị mắc nghẹn. Cũng làm cho hoàng hậu hơn nửa tháng không dám ra khỏi cung Tê Phượng một bước, chính là sợ hoàng thượng oán hận bà ta. Nhưng mà không nghĩ tới Phương Sơ Viện và nhi tử của bà ta lại ở chung một chỗ.
Nàng là đại tẩu của con trai mình, nếu chuyện này truyền ra ngoài, đừng nói hoàng gia không còn mặt mũi, ngay cả Phương gia cũng không còn mặt mũi.
Ỷ Cầm bên cạnh vội vàng an ủi hoàng hậu: "Nương nương, người cũng đừng nóng giận. Chuyện đã như vậy rồi không thể tránh được, có tức nữa cũng chỉ làm hỏng thân thể của mình. Hơn nữa Phương trắc phi nói không sai, đứa bé trong bụng ngài ấy là cháu của ngài. Ngài nói mà xem, Tam hoàng tử đã thành hôn hơn nửa năm mà bụng của những nữ nhân kia không lớn. Hơn nữa Hoàng thượng luôn muốn bồng cháu, nói không chừng cũng sẽ không trách tội nương nương và Tứ hoàng tử!"
Hoàng hậu nghe vậy im lặng trong chốc lát, hiện tại tình cảnh của bà ta vô cùng không lạc quan, ngay cả nhi tử của mình cũng không được tốt. Bởi vì hoàng thượng có ý phong Mộ Thiếu Dục làm thái tử.
Trong khoảng thời gian này, bà ta nghe nói hoàng thượng đã bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị lập thái tử, mà người được đề cử làm thái tử chính là Mộ Thiếu Dục.
Cho nên hoàng hậu không muốn tin tưởng, nhưng chuyện như vậy cũng không phải tin đồn vô căn cứ, mặc kệ thế nào cũng phải loại bỏ những đối thủ kia từng người một.
"Chuyện này còn có ai biết nữa?"
Phương Sơ Viện cố nén thân thể run rẩy, nhẹ giọng nói: "Còn có Phùng thái y!"
Hoàng hậu nghe vậy càng thêm tức giận: "Thật là một nữ nhân ngu xuẩn mới làm ra loại chuyện ngu xuẩn này. Chuyện này sợ cũng đã sớm truyền đến chỗ Tam hoàng tử rồi."
Phương Sơ Viện vừa nghe, lập tức lắc đầu nói: "Làm sao có thể..."
"Hừ, ngươi thật sự cho rằng mình làm không chê vào đâu được? Phùng thái y là người nào, chẳng lẽ ngươi không biết? Ông ta thật ra là người của Tam hoàng tử."
Phương Sơ Viện nghe vậy cả người cũng co quắp ngồi dưới đất, qua thật lâu mới vội vàng lết lên trước vài bước, sau đó lôi kéo làn váy của hoàng hậu, khóc nói: "Cô phải cứu con. Con là nữ nhi của Phương gia, cho tới bây giờ Tam hoàng tử cũng chẳng quan tâm tới con, nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Hơn nữa đứa bé trong bụng con là cháu của người đó!"
Hoàng hậu chỉ cảm thấy nhức đầu, bây giờ quan trọng nhất là làm thế nào dùng tốc độ nhanh nhất để hoàng thượng biết chuyện này, hơn nữa phải làm cho ông ấy chấp nhận.
Bà ta khẽ ấn huyệt Thái Dương, không nhịn được nói: "Hôm nay con chớ trở về cung Vĩnh Phúc, cứ đợi ở chỗ này. Đợi Bổn cung nghĩ ra biện pháp đã rồi nói!"
Rốt cuộc Phương Sơ Viện bắt được một tia hi vọng, ả vội vàng gật đầu, rồi dập đầu một cái, sau đó mới lặng lẽ lui xuống.
Đợi sau khi Phương Sơ Viện đi, hoàng hậu liền bảo người chuẩn bị cho bà ta một bộ y phục vô cùng thanh nhã, ngay cả trên búi tóc cũng chỉ mang một hai cái trâm cài đầu.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Điện Dưỡng Tâm, hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương. Nghe được giọng nói the thé của thái giám, hơi nhíu mày một cái, sau đó liền thấy hoàng hậu một thân thanh nhã đi vào.
Điều này làm cho hoàng thượng không nhịn được nhìn thêm mấy lần, kể từ sau khi hoàng hậu gả cho ông, cũng chưa từng mặc trang phục như vậy. Ở trong mắt hoàng thượng, hoàng hậu cực kỳ coi trọng khuôn mẫu, làm sao sẽ tùy tiện mặc một bộ y phục mỏng đi lại khắp nơi.
Ông buông tấu chương trong tay ra, lạnh lùng nói: "Hoàng hậu mặc như vậy là vì sao?"
Hoàng hậu vội vàng lấy khăn ra, lau nước mắt của mình, mang theo nức nở nói: "Còn xin hoàng thượng thứ tội!"
Hoàng thượng nhíu chặt chân mày, lạnh lùng nói: "Hoàng hậu phạm vào lỗi gì, vì sao phải làm như vậy!"
Lúc này, ngoài của điện vang lên một trận ồn ào, sau một lát, liền thấy Mộ Tử Liệt bị trói đi vào. Hoàng thượng càng nhíu chặt chân mày hơn, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Hoàng hậu quay đầu nhìn Mộ Tử Liệt, mắng: "Con đồ nghịch tử này, còn không nhanh quỳ xuống nhận sai với phụ hoàng con!"
Về chuyện Phương Sơ Viện có thai, Mộ Tử Liệt cũng đã biết rõ ràng. Hắn không nghĩ tới nữ nhân kia sẽ chạy tới chỗ hoàng hậu trước, nếu hắn sớm biết từng bước, nhất định sẽ giết chết nữ nhân kia.
Mộ Tử Liệt bị người đè quỳ xuống, hắn vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, cũng không nhìn hoàng hậu.
Hoàng hậu thấy hắn như vậy, tiếng khóc càng lớn: "Ngươi đứa con bất hiếu này, làm ra loại chuyện mờ ám như vậy, còn không dám thừa nhận!"
Hoàng thượng thấy bọn họ làm như vậy, càng thêm không hiểu ra sao, vội vàng quát bảo ngưng lại, nói: "Đủ rồi, nói rõ ràng cho trẫm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"