Trong cung này nguy cơ tứ phía, nói không sợ cũng là giả. Chẳng qua là ký lai chi tắc an chi*, cần gì phải nghĩ quá nhiều.
(*ký lai chi tắc an chi (既来之则安之) tương tự như câu “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”. Nghĩa là chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó)
Hơn nữa, sau khi bọn họ cưới cũng vẫn hạnh phúc mỹ mãn, tối thiểu hai ngày nay Tần Thư Dao cũng rất hài lòng. Coi như sau này Mộ Thiếu Dục không sủng ái nàng như thế nữa, như vậy chỉ cần trong lòng có nàng, sẽ không hãm hại nàng, sẽ không tính toán nàng, như vậy cũng coi như nàng đủ hài lòng
Tần Thư Dao tránh thoát ra khỏi cái ôm của Mộ Thiếu Dục, trên mặt hơi lộ ra một chút ngượng ngùng: "Thứ nhất Hiền phi đã nói, thiếp thân không thể mê hoặc ngài. Tránh cho ngài để lỡ chính sự!"
Mộ Thiếu Dục nghe vậy hơi kinh hãi, ngay sau đó lập tức cảm thấy thẹn với Tần Thư Dao. Nếu nàng là chính phi, như vậy thì làm sao Hiền phi có thể nói như vậy, sợ rằng sẽ dặn dò nàng sớm ngày sinh đứa bé mập mạp.
Nghĩ đến chỗ này, Mộ Thiếu Dục lại lập tức nói: "Nàng không cần lo lắng, chỉ cần chưa tới một năm, ta sẽ không để cho nàng bị ủy khuất như thế nữa."
Tần Thư Dao không hiểu ý hắn nói, coi như hiểu cũng không ôm bất kỳ hi vọng gì với hắn.
Vốn Mộ Thiếu Dục nói cũng không nhiều, cho nên cũng không quản Tần Thư Dao có nghe hiểu không, cũng không giải thích nữa. Dù sao lúc này, hắn vẫn không thể cho nàng hạnh phúc chân chính, ngay cả che chở tối thiểu cũng làm không được. Trong lòng hắn thật sự buồn bực, nếu sớm biết Tần Thư Dao trúng độc một chút, có lẽ bọn họ cũng không trở thành như thế...
Ngày thứ ba, chính là ngày lại mặt.
Mặc dù Tần Thư Dao không có bao nhiêu lưu luyến với Tần phủ, nhưng dù sao nàng cũng sinh sống ở bên trong hơn mười năm, mà sau khi sống lại, quan hệ giữa nàng với Tần lão phu nhân với Tần Khả Cầm cũng thay đổi càng thêm thân mật. Mà nàng cũng bắt đầu phát giác, cũng không phải tất cả những điều bỏ ra đều không nhận được hồi báo, giống như Tần lão phu nhân, ban đầu chỉ vì tìm một núi dựa, nhưng những năm gần đây, Tần lão phu nhân vẫn luôn giúp mình.
Bạch Thiển bởi vì nghẹn ở trong cung quá lâu, cho nên có một cơ hội xuất cung hiếm thấy, tất nhiên vui mừng không thôi.
Thật ra thì, Tần Thư Dao chỉ là trắc phi. Loại lễ lại mặt này, cũng có thể không cần. Chẳng qua là Mộ Thiếu Dục không đành lòng để cho Tần Thư Dao bị ủy khuất, cho nên tự mình cùng đi với Tần Thư Dao.
Nếu chỉ có hai người bọn họ, như vậy nô tài từ trên xuống dưới của Tần gia cũng sẽ không hiểu lầm quá nhiều, chỉ sẽ cho rằng Mộ Thiếu Dục quá sủng ái Tần Thư Dao mà thôi.
Tuy nhiên hết lần này tới lần khác lại mang theo Bạch Thiển, quan hệ như vậy làm cho người ta không khỏi không thể tưởng tượng nổi, không ít người ở trong bóng tối nghị luận, thủ đoạn của hoàng tử phi này nhất định cao thâm, nếu không cũng sẽ không đi theo một trắc phi đi lại mặt. Xem ra cũng là người khó dây dưa.
Những chuyện này, đương nhiên Tần Thư Dao sẽ không biết. Lúc này đang ngồi ở trong nội viện Vinh Thọ Viện, mà Bạch Thiển cũng được mời ngồi lên ghế đầu.
Vốn là Tần lão phu nhân nghe nói Tần Thư Dao lại mặt, cũng cao hứng không thôi, còn đặc biệt bảo người trong phòng bếp chuẩn bị rượu và thức ăn ngon. Chẳng qua là nghe nói ngay cả hoàng tử phi cũng tới, vui mừng trong lòng lập tức tan thành mây khói, còn dư lại tất cả đều là lo lắng.
Vậy mà, trong lòng Ngô thị lại vui mừng vô cùng.
Kể từ ngày Tần Thư Dao xuất giá, hai người Ngô thị và Tần Tuyết Như cũng được thả ra, mặc dù hai người bọn họ còn thầm hận Tần Thư Dao không thôi. Nhưng mà chỉ cần nghe nói hôn lễ của nàng cực kỳ vắng lạnh, hoàng thượng hoàng hậu cũng không chào đón nàng, thì cảm thấy trong lòng sảng khoái.
Hiện tại thấy ngay cả lại mặt hoàng tử phi cũng muốn gắt gao theo sát, nghĩ đến nàng trong cung nhất định không dễ chịu.
Nụ cười trên mặt Ngô thị càng ngày càng sâu, nói cũng dần dần nhiều hơn: "Con vừa gả đi, như vậy phải hầu hạ hoàng hậu và Hiền phi nương nương thật tốt. Mặc kệ thế nào con cũng không thể chậm trễ
Tần Thư Dao khẽ gật đầu, nàng không muốn nói quá nhiều với Ngô thị, chẳng qua vào lúc này nhiều người, cũng không tiện dính vào trên người Tần lão phu nhân, nói ý của Bạch Thiển cho bà nghe.
Bạch Thiển ngồi ở ghế trên, nhìn điểm tâm xinh xắn được bày trên bàn thì rất vui vẻ, cầm điểm tâm lên từ từ ăn, thỉnh thoảng quan sát bọn họ.
Chẳng qua là nàng còn tưởng rằng khi Tần Thư Dao trở lại, bọn họ sẽ cao hứng rơi lệ, hoặc là ôm một chỗ khóc lớn một trận. Không nghĩ tới lại lạnh lùng giống trong cung.
Bạch Thiển không vui bĩu môi, thật may là điểm tâm nơi này không tệ, không kém trong hoàng cung lắm.
Ngô thị thấy sắc mặt Bạch Thiển không vui, trong lòng càng thêm vui mừng không thôi, cảm thấy chắc chắn Tần Thư Dao ở trong cung sống không tốt.
Tần lão phu nhân cũng hơi nhăn đầu lông mày, chẳng qua là gừng càng già càng cay, bà không biểu hiện tâm tư của mình ra, chẳng qua là cười nói: "Khó có lúc cháu trở về một chuyến, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút!"
Dù sao cũng ở trong nhà mình, hơn nữa gả cho người cũng không thể so với thời gian ở trong nhà, lúc nào cũng phải lập quy củ!
Tần Thư Dao vui mừng không thôi, nghe lời Tần lão phu nhân ngồi xuống, sau đó nháy mắt với Thi Vận, Thi Vận lập tức lấy ra mấy cái hộp tinh xảo.
"Những thứ này cũng chỉ là một chút lễ vật nhỏ, hi vọng các vị muội muội chớ để ý!"
Kể từ sau lần đó, Tần Tuyết Như liền thay đổi càng thêm không thể nói lý, nhìn ai cũng mang gương mặt đều phòng.
Hiện tại, tuy Tần Thư Dao gả cho Mộ Thiếu Dục làm thiếp, nhưng trong lòng ả vẫn oán hận không thôi. Mặc dù cuối cùng hôn sự của ả và Mộ Phượng Thiên không bị hủy bỏ, nhưng Mộ Phượng Thiên cũng lộ vẻ lạnh nhạt với ả không ít.
Ả đưa thư vào cung, nhưng một phong thư Mộ Phượng Thiên cũng không trả lời, hơn nữa cũng không trở lại tìm ả. Trong lòng ả biết, nhất định là Mộ Phượng Thiên đã chán ghét ả. Trong lòng ả vừa sợ vừa hận, chẳng qua là lúc này ngay cả mẫu thân của mình cũng không cách nào giúp được ả.
Tần Thư Dao đưa cho Tần Tuyết Như một đôi khuyên tai tinh xảo, mặc dù không tính là đặc biệt trân quý, nhưng được ở chỗ tinh xảo và là mẫu mới, vốn Tần Tuyết Như cũng là người khả ái động lòng người, hợp với ả không còn gì tốt hơn rồi.
Mà Tần Khả Cầm chỉ là một cây trâm vàng khắc các nhánh hoa mẫu quấn lên nhau, hoa mẫu đơn được điêu khắc trông rất sống động, từng mảnh từng mảnh cánh hoa cực kỳ tinh xảo, nhìn vào liền làm cho người ta thấy rất đẹp. Đây cũng là giữ thể diện cho Tần Khả Cầm, nếu sau này đến Tô gia, cũng có thể lấy ra được một hai kiện đồ tốt.
Kế tiếp chính là Tiết Nhã, nàng oán hận Tiết Nhã không thôi, chẳng qua là cũng đưa thứ quý trọng, mà cũng là tốt nhất trong bọn họ. Là một đôi vòng tay ngọc mã não đỏ tươi, từng viên mã não ôm trọn một dung dịch trong suốt, đeo trên tay càng lộ vẻ tay trắng nõn, hơn nữa vòng tay này còn tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, càng làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Tiết Nhã nhận được lễ vật này, cũng có chút được sủng ái mà lo sợ, nàng ta không phải người ngu, đương nhiên cũng có thể nhìn thấy Tần Thư Dao có địch ý với nàng ta.
Tần Thư Dao thấy nàng ta như vậy, thì cười nói: "Thật ra thì cũng không đồ gì tốt, mã não này cũng không phải là tinh phẩm, đều là vật có một chút tỳ vết, chỉ là làm tinh xảo một chút. Kính xin biểu muội đừng để ý!"
Tiết Nhã vừa nghe như vậy, liền tỉ mỉ nhìn vòng tay mã não này, quả nhiên phát hiện trên mỗi viên mã não cũng có một điểm nhỏ, chẳng qua là không nhìn kỹ cũng nhìn không ra.
Quả nhiên vật được tặng không phải đồ tốt, chẳng qua là thật may vì cái này đeo trên tay, người bên cạnh không nhìn kỹ, lại nhìn không ra tốt xấu, mang ở trên người cũng không sao.
Tần Thư Dao thấy Tiết Nhã không hoài nghi nữa, thì lại tặng cho Tần Minh Hi một ngọc bội tinh xảo, những đường huynh đệ muội khác tất nhiên cũng được tặng quà, từng món quà đều được đưa ra.