Chợt, Tần Tuyết Như chỉ vào Tần Thư Dao nói: "Là nàng... Là nàng quyến rũ những nam tử này tới đây... Mặc kệ ta... Mặc kệ ta..."
Mộ Thiếu Dục hoàn toàn không để ý tới nàng ta, chẳng qua là giơ kiếm lên, khi kiếm rơi xuống lần nữa, Tần Tuyết Như bị dọa sợ đến kêu to thành tiếng, mà trên gương mặt của nàng ta cũng có một đường vết máu.
"Hôm nay cho ngươi không chết, nếu có lần sau nữa. Thì không phải là hủy dung đơn giản như vậy đâu!"
Lúc này, đám người Tần Lương cũng nghe tin chạy tới. Nhìn phòng đầy máu, thân thể Tần lão phu nhân cũng mềm nhũn ra. Thật may là đám người Lục ma ma đỡ kịp.
"Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Tần Lương cũng khiếp sợ không thôi.
Nữ nhi của mình bị rạch mặt, mà trên đất còn có ba nam tử xa lạ đang lăn qua lăn lại cùng với ba bàn tay bị chặt xuống.
Mộ Thiếu Dục lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Lương, trầm giọng nói: "Kính xin Tần đại nhân quản giáo ái nữ thật tốt, ngay cả có một ít hiểu lầm với trưởng tỷ, cũng không nên mang theo người bên ngoài đi vào vũ nhục nương tử chưa qua cửa của ta!"
Tần Lương nghe vậy trong lòng chấn động, lúc này hắn mới phát hiện, Tần Thư Dao nằm ở trên giường không nhúc nhích một chút nào.
Ông lại cúi đầu liếc mắt nhìn nữ nhi của mình, tức giận đạp lên ngực nàng ta một cước: "Ngày đó nếu không phải tỷ tỷ của ngươi, ngươi còn có thể sống sót sao. Không nghĩ tới ngươi nhưng lại lấy oán báo ân."
Vốn Tần Tuyết Như đã kinh sợ quá độ, hơn nữa mặt cũng bị rạch, sợ hãi không thôi. Lần này lại bị Tần Lương đạp cho một cước, lập tức nhổ ra một ngụm máu tươi.
Vốn Tần lão phu nhân muốn ngăn cản, nhưng mà lại nhớ tới trong ngày thường Tần Tuyết Như ngang ngược ương ngạnh, cuối cùng chỉ có thể lau nước mắt, âm thầm lắc đầu.
Mộ Thiếu Dục cũng không để ý tới bọn họ nữa, đi đến trước giường, bế Tần Thư Dao lên, lại đi qua bên cạnh bọn họ.
Hắn biết Tần Thư Dao luôn cảnh giác vô cùng, cho tới bây giờ cũng sẽ không chuốc mình say mèm. Huống chi là ở cùng trong viện với muội muội cùng cha khác mẹ, xem ra chuyện hôm nay, nhất định là đã chọc tức nàng, nếu không cũng sẽ không liều mạng.
Đám người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương vừa về tới Hinh Hương Viện, liền nghe nói Tần Thư Dao được mời đi Như Ý Uyển, trong bụng quýnh lên lập tức đi tới Như Ý Uyển. Nhưng mà mới đi vài bước, đã thấy Mộ Thiếu Dục ôm Tần Thư Dao đi về phía này.
Chuyện này làm bọn họ kinh ngạc không thôi, lại thấy dường như Tần Thư Dao uống say không còn biết gì hết, cũng đã sớm ngủ mất. Chỉ có thể tránh ở một bên, không cản trở.
Một đêm này, Tần phủ một mảnh hỗn loạn. Trong phủ thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc của nữ tử và tiếng mắng chửi.
Lúc Tần Thư Dao tỉnh lại lần nữa đã là nửa đêm, nàng chỉ cảm thấy cổ họng khô không thôi, liền bảo người rót nước.
Thi Vận rót một chén nước nóng cho Tần Thư Dao, hầu hạ Tần Thư Dao dùng nước xong, vốn định rời đi. Nhưng mà lúc này lại truyền đến một trận tiếng khóc thê lương.
Tần Thư Dao không khỏi nhíu mày một cái, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Thi Vận nhìn Tần Thư Dao một cái, thấy nàng đã tỉnh táo lại, liền nói chuyện ở Như Ý Uyển cho nàng nghe: "Sợ là bây giờ Tam tiểu thư còn chưa muốn ngủ đâu. Còn có đại phu nhân, sau khi nghe thấy chuyện, lập tức xông đến chỗ lão phu nhân đại náo. Vừa mới dừng lại lúc nãy!"
Tần Thư Dao không nghĩ tới trong thời gian chính mình bất tỉnh ngủ mất, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng không nghĩ tới Tần Tuyết Như sẽ ác độc như thế, mang theo ba kẻ lang thang bên ngoài tới làm bẩn thân thể mình.
Trong lòng nàng khiếp sợ, vốn đang cho rằng cũng chỉ là chết mà thôi, lại không nghĩ rằng Tần Tuyết Như sẽ không để cho mình chết một cách thoải mái, nhất định phải hành hạ mình, để cho mình đau đến không muốn sống.
Lúc này trong lòng nàng run lên, từ khi sống lại cho tới nay, nàng chưa từng thả lỏng, chẳng qua là không nghĩ tới mình thoáng phóng túng một lần, bọn họ muốn là không chỉ mạng của mình.
Thì ra là, bọn họ còn độc ác hơn trong tưởng tượng của mình.
Kiếp trước, bọn họ chỉ dùng một chút mưu kế nhỏ, đã đuổi mình đi. Nhưng mà kiếp này, mình không giống kiếp trước, ngược lại còn nhiều lần phản công, không nghĩ tới bọn họ sẽ hạ độc thủ như vậy, còn uổng phí mình hôm đó ở trên thuyền cứu giúp, còn cảm thấy không đành lòng, cảm giác vẫn là tỷ muội, không nên tàn sát lẫn nhau. Lại không nghĩ rằng Tần Tuyết Như hoàn toàn không coi mình là người thân, thậm chí hận thấu xương.
Lúc này, Tần Tuyết Như đã bị giam lỏng. Mà Ngô thị cũng đồng thời bị giam lại. Ngay cả như thế, giọng nói của bọn họ vẫn có thể phá vỡ phiến bầu trời này.
Qua đêm, Tần Thư Dao cũng hết buồn ngủ. Nếu lúc đó không có Mộ Thiếu Dục cứu giúp, như vậy hậu quả lại sẽ như thế nào, không phải là mình lại phải thảm chết một lần nữa sao?
Trong lòng nàng chấn động, không thể, nàng sẽ không giống kiếp trước nữa, nàng muốn tiếp tục kiên cường, nàng còn muốn báo thù, nàng còn chưa thấy Hàn Thế Quân quỳ ở dưới chân của mình, còn chưa nhìn thấy bộ dạng hắn chết thảm. Tại sao nàng có thể nhanh như vậy đã dễ dàng bỏ qua. Chỉ là bởi vì Mộ Thiếu Dục sao? Mặc dù người nam nhân này đã nhiều lần cứu nàng, nhưng cũng hoàn toàn không yêu nàng, coi như là yêu, thì cũng chỉ là nhàn nhạt róc rách như nước chảy, hoàn toàn không coi là yêu.
Ngày hôm sau, Tần Thư Dao sớm một chút đi Vinh Thị Viện thỉnh an. Nàng biết chuyện hôm qua, nhất định là Tần lão phu nhân một đêm không ngủ, coi như nàng đi sớm, cũng không chừng Tần lão phu nhân ở trong tối tự thương tâm đau khổ.
Quả nhiên, sau khi Tần Thư Dao đến Vinh Thọ Viện, Lục ma ma liền ra ngoài chào đón.
Lục ma ma nhìn Tần Thư Dao một chút, cũng biết nàng nhất định biết chuyện, bà không nhịn được thở dài một tiếng, vì Tần Thư Dao cuốn bức rèm lên, nhẹ giọng nói: "Đại tiểu thư đi khuyên nhủ lão phu nhân đi, từ hôm qua ngài ấy đều chưa từng dùng cơm!"
Tần Thư Dao khẽ gật đầu, đi vào. Quả nhiên thấy hai tay Tần lão phu nhân cầm Phật châu, bên miệng đang nhẹ nhàng niệm kinh Phật. Cho dù đã biết Tần Thư Dao đi vào, cũng chưa từng mở mắt ra.
"Tổ mẫu, bà nghỉ ngơi trước đi!" Tần Thư Dao đi tới bên người Tần lão phu nhân, nhẹ nhàng cầm tay của bà.
Từ khi sống lại tới nay, nàng cảm thấy thay đổi duy nhất, chính là Tần lão phu nhân. Kiếp trước Tần lão phu nhân là một người cao ngạo, hoàn toàn không thích Tần Thư Dao. Nhưng mà kiếp này, Tần Thư Dao mang theo các loại mục đích đến gần lão thái thái caoo ngạo lạnh lùng này, cuối cùng cũng lấy được yêu thương của Tần lão phu nhân, hơn nữa lúc nào Tần lão phu nhân cũng che chở nàng, đây cũng là điều duy nhất nàng cảm thấy vui mừng.
Tần lão phu nhân hơi mở mắt ra, nhìn Tần Thư Dao một cái, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, cầm tay Tần Thư Dao, nhẹ giọng nói: "Ủy khuất cháu rồi..."
Lỗ mũi Tần Thư Dao chua xót, vội vàng cười nói: "Có ủy khuất gì, chẳng qua là làm hại tổ mẫu một đêm không ngủ. Cũng là Dao Nhi sơ sót, vốn là biết muội ấy không thích cháu, vẫn còn đồng ý đi qua, lại còn uống rượu say. Nếu không..."
Tần lão phu nhân lập tức cắt đứt lời của Tần Thư Dao, hung hăng nói : "Nếu nó không có ý nghĩ độc ác như vậy với tỷ muội, thì làm sao xảy ra chuyện như vậy. Chỉ có thể thương cho danh dự trăm năm Tần gia chúng ta, sợ cũng phải bị hủy trong chốc lát!"
Tỷ muội tương tàn, muội muội còn đi bên ngoài mua ba gã kẻ lang thang vào chà đạp tỷ tỷ, nếu chuyện như vậy thật sự truyền đi, như vậy Tần gia thật sự không cách nào đặt chân ở kinh thành được nữa!
Tần Thư Dao bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nàng không biết Tần Tuyết Như oán hận mình sâu như thế: "Tổ mẫu cũng đừng lo âu nữa. Muội ấy còn chưa cập kê, cũng không hiểu chuyện!"
Tần lão phu nhân lắc đầu, khoát tay áo một cái, lại một câu cũng nói không nên lời nữa rồi.