Trong miếu đổ nát, chỉ có ba người bọn họ. Đám người Tuyết Ảnh cũng đã sớm rời khỏi.
Đầu tiên trên mặt Mộ Thiếu Dục khiếp sợ, sau đó chậm rãi chuyển thành lạnh lùng.
Khóe miệng Tần Thư Dao nở một nụ cười lạnh: "Ta tới là có đồ muốn giao cho ngài!"
Nàng không nói chuyện với Trịnh Anh Anh, mà là đang nói chuyện với Mộ Thiếu Dục, nàng đưa thư đang cầm trong tay ra, ném tới trên người Mộ Thiếu Dục, sau đó mới quay đầu nói với Trịnh Anh Anh: "Trịnh tiểu thư, ngươi một hậu nhân của danh môn, ở nơi này vụng trộm cùng với một dã nam nhân, nếu bị những người khác phát hiện. Chỉ là, nam tử anh tuấn tiêu sái như Tam hoàng tử vậy, là ai cũng sẽ thổn thức. Huống chi Trịnh tiểu thư và Tam hoàng tử cũng là thanh mai trúc mã, chỉ trách hoàng hậu làm ác, nếu không hai người các ngươi cũng đã sớm là một đôi bích nhân rồi!"
Chân mày của Mộ Thiếu Dục nhíu càng chặt hơn, mà sắc mặt Trịnh Anh Anh cũng chuyển từ hồng sang trắng.
Tần Thư Dao cũng không nguyện nói gì thêm nữa, chính nàng cũng có cảm giác như thế không phải sao, mặc dù là bởi vì trúng độc đưa đến, nhưng mà một thân trong sạch của nàng, lại cũng đã sớm là của Mộ Thiếu Dục rồi. Ngay cả nàng bị buộc bất đắc dĩ, nhưng mà lúc này lại vẫn cảm thấy rất bẩn.
Nàng cắn chặt hàm răng, cố nén để cho nước mắt của mình rớt xuống, lạnh lùng nói: "Hôm nay quấy rầy rồi, hai người các ngươi tiếp tục!"
Nói xong cũng không thèm nhìn bọn hắn, xoay người rời đi.
Mộ Thiếu Dục muốn đuổi theo, tuy nhiên hắn lại bị Trịnh Anh Anh kéo lại.
"Tam biểu ca, huynh cứ như vậy mà ghét bỏ ta sao?" Hai mắt Trịnh Anh Anh đẫm lệ, mang bộ dạng điềm đạm đáng yêu.
Mộ Thiếu Dục cau mày, hất tay Trịnh Anh Anh ra, lạnh lùng nói: "Kính xin biểu muội tự trọng, đừng hồ nháo nữa!"
Sau đó lập tức đuổi theo phương hướng Tần Thư Dao.
Hắn cầm lấy cổ tay Tần Thư Dao thật chặt, cau mày, trầm giọng nói: "Mặc kệ nàng có tin hay không, chuyện này đều không phải như nàng tưởng tượng!"
Tần Thư Dao hất tay của hắn ra, lạnh lùng nói: "Ta tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn giả được. Chẳng qua là kính xin Tam hoàng tử tự trọng một chút, trong phủ ngài đã có ba vị mỹ nhân, cũng đừng cô phụ người nào nữa!"
Sắc mặt Mộ Thiếu Dục càng thêm khó coi: "Dao Nhi, nàng nói cái gì vậy. Chuyện của ta, chẳng lẽ nàng vẫn chưa rõ sao?"
"Đúng vậy? Ta khờ, cho nên mới chẳng hay biết gì." Tần Thư Dao cắn răng, lạnh lùng nói: "Tết Nguyên Tiêu năm ngoái, có phải ngài nhét thư vào trong tay ta hay không, hơn nữa còn đe dọa ta. Là cùng một người phải không? Thật ra thì ngài cũng đã sớm trở về kinh, làm như vậy cũng chỉ để che dấu tai mắt người mà thôi. Lúc đó ta đã sớm phát hiện, lại cảm thấy chuyện trong cung, nên không có nghĩ sâu hơn nữa. Vốn là chuyện này cũng cứ tính như thế, nhưng hoàng hậu lại ban ta cho ngài, ngài sợ ta biết chuyện, cho nên mới cố ý làm ra vẻ chán ghét ta. Thế nhưng ngày đó ta muốn cầu cạnh ngài, dọc theo đường đi mặc dù ngài mắt lạnh nhìn nhau, lại cũng coi là càng thêm chiếu cố. Chỉ trách độc hoa mê tình kia, nếu không thì sao ngài có thể có tình cảm với ta trước được!"
Thật ra thì Tần Thư Dao cũng đã sớm biết được tình hình thực tế, chẳng qua là đang tiếp tục giả bộ ngu, nàng cảm thấy đời này nàng sẽ không tội nghiệp như kiếp trước nữa. Nhưng mà không nghĩ tới, chỉ đổi một nam nhân mà thôi, thật ra thì hai người nam nhân này đều hoàn toàn không yêu nàng.
Người ta nói một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Cũng chỉ có nàng, lại vẫn có một chút hi vọng với nam tử ôn nhu trước mắt này. Chỉ vì kiếp trước biết chuyện của hắn quá ít, cho là, tuy hắn là một người lạnh lùng, nhưng cũng không phải lãnh huyết vô tình.
Mộ Thiếu Dục muốn giải thích, tuy nhiên hắn chỉ có thể ôm hai vai của nàng, thấp giọng nói: "Không phải như nàng nghĩ..."
"Vậy thì như thế nào? Ta toàn tâm toàn ý, cho là, coi như thật sự làm thiếp thì như thế nào, chỉ cần ngươi yêu ta, trong lòng có ta là được. Nhưng mà không nghĩ tới, lại là tình hình như thế!"
Nàng đã bị tổn thương một lần, lại không nghĩ rằng còn có thể bị một lần nữa. Đây đều là chính nàng tự gây nghiệt, vốn cho rằng không vướng vào tình cảm là được. Chẳng qua là đợi khi tỉnh táo lại thì mới phát hiện, thì ra là coi như tâm địa sắt đá đi nữa, cũng khó tránh khỏi sẽ động tâm.
Nàng chợt bỏ tay Mộ Thiếu Dục ra, sau đó lau nước mắt trên gương mặt, nói với đám người Tuyết Ảnh: "Ta phải đi về, không cho hắn đuổi theo nữa!"
Đám người Tuyết Ảnh hai mặt nhìn nhau, cũng có chút khó khăn. Ba người cũng cầm kiếm trong tay, hướng về phía Mộ Thiếu Dục ôm quyền nói: "Kính xin Tam hoàng tử dừng bước lại, tránh gây khó khăn cho chúng nô tỳ!"
Mộ Thiếu Dục cũng đã sớm tức giận đến hai mắt đỏ bừng, trong ngày thường hắn nói ít, tính tình cũng lạnh nhạt. Tuy nhiên hắn chưa từng hốt hoảng như vậy, hắn mặt lạnh, muốn tiếp tục đuổi theo Tần Thư Dao, muốn nói chuyện này rõ ràng.
Nhưng mà đám người Tuyết Ảnh lại đứng thành một hàng, không để cho hắn đi qua.
Trong lòng hắn tức giận không thôi, cũng xuất chiêu thức đối kháng. Chẳng qua là trong lòng hắn nóng nảy, ánh mắt từ đầu đến cuối đều chưa từng rời khỏi Tần Thư Dao, cho nên coi như là muốn xông phá vòng vây, nhưng cũng không tập trung. Cho nên cuối cùng cũng chỉ có thể thấy Tần Thư Dao lên xe ngựa đi xa.
Trong bụng hắn sốt ruột, cũng muốn cưỡi ngựa đuổi theo. Nhưng mà lúc này Trịnh Anh Anh cũng đuổi tới, lôi kéo cánh tay Mộ Thiếu Dục nói: "Biểu ca, huynh muốn đi đâu? Huynh đi, ta trở về thế nào!"
Mộ Thiếu Dục cúi đầu liếc mắt nhìn Trịnh Anh Anh, mặc dù lúc này trong lòng hắn lửa giận đang thiêu đốt, nhưng mà quả thật cũng không thể ném Trịnh Anh Anh một nữ tử yếu đuối ở nơi này.
"Muội nhanh lên ngựa, ta đưa muội trở về!"
Trong con ngươi Trịnh Anh Anh thoáng qua một chút đắc ý, vội vội vàng vàng muốn lên ngựa, nhưng mà mới đạp đến bàn đạp, rồi cố ý làm như tay bị trượt, lập tức té xuống.
"A..."
Mộ Thiếu Dục nhíu chặt mày, trong lòng lo lắng vô cùng. Chẳng qua là lúc này Trịnh Anh Anh ngã ngồi dưới đất, một bộ dạng cực kỳ khó chịu. Thì cũng chỉ có thể đi tới bên cạnh nàng, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì không?"
Cách đó không xa, đám người Tuyết Ảnh nhìn thấy, cũng một bộ dạng tức giận bất bình: "Chúng ta nhanh đuổi theo tiểu thư, tránh cho nàng lại bị ác nhân kia khi dễ!" Nói xong, cũng không nhìn bọn họ nữa, vội vàng đuổi theo Tần Thư Dao.
Sau khi Trịnh Anh Anh nhìn bọn họ đi xa, mới to gan khoác một tay lên trên vai Mộ Thiếu Dục, đầu cũng nghiêng về phía trong ngực Mộ Thiếu Dục, nàng cắn chặt hàm răng, cố làm dáng vẻ đau đớn khó nhịn: "Biểu ca, ta đi không được. Huynh ôm ta lên đi!"
Sắc mặt Mộ Thiếu Dục khó coi vô cùng, hắn hối hận hôm nay không nên tới nơi này, nếu không cũng sẽ không gặp phải những chuyện này.
Hắn bế Trịnh Anh Anh lên, nữa cẩn thận đặt nàng lên yên ngựa, sau đó mình cũng nhảy lên ngựa, đưa nàng về thành.
Vốn là Mộ Thiếu Dục chỉ muốn đưa Trịnh Anh Anh đến cửa thành, sau đó sẽ mướn một chiếc kiệu cho nàng đưa nàng trở về, thế nhưng Trịnh Anh Anh vẫn không muốn. Cuối cùng Mộ Thiếu Dục cũng chỉ có thể xuống ngựa, chậm rãi dắt ngựa vào thành.
Đợi sau khi đi tới Trịnh phủ, Trịnh Anh Anh vẫn không thuận theo không buông tha nói: "Biểu ca, chân ta vẫn còn rất đau, huynh đỡ ta xuống nhé!"
Nhưng mà Mộ Thiếu Dục lại làm như không nghe thấy, chỉ nói với lính gát cửa: "Đỡ tiểu thư nhà các ngươi xuống!"
Làm sao những lính gát cửa kia dám động đến Trịnh Anh Anh, lập tức bảo người đi gọi toàn bộ nha hoàn thiếp thân của Trịnh Anh Anh ra ngoài, sau đó một đám người mới đưa Trịnh Anh Anh vào phủ.