Ngô thị vừa nghe sắc mặt lập tức tái nhợt vô cùng, bà ta nhớ lại mưu kế hôm nay của mình, nếu không phải Tần Thư Dao thuận lợi chạy trốn, như vậy lúc này Tần Thư Dao cũng đã bị hủy trong sạch. Mà nữ nhi của mình không có nha hoàn bên cạnh Tần Thư Dao che chở, có phải trong sạch cũng bị hủy hay không?
Nghĩ tới đây, trong lòng bà ta cứng lại, lập tức không dám nói gì nữa, chẳng qua là càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng cảm thấy Tần Lương nói có đạo lý, bà ta hốt hoảng đi ra khỏi Vinh Thọ Viên, lại cũng quên hành lễ với Tần lão phu nhân.
Chẳng qua là Tần lão phu nhân và Tần Lương đều không ngăn bà ta, dù sao Tần Tuyết Như là thịt trong trái tim của bà ta, xảy ra chuyện như vậy nào có mẫu thân không đau lòng không nóng nảy. Chẳng qua là ngàn lần bà ta không nên đẩy những trách nhiệm này lên trên người Tần Thư Dao.
"Chuyện như vậy Đại hoàng tử cũng nhìn thấy, ngày mai ta sẽ đi tìm Đại hoàng tử nói một chút. Nếu hắn ghét bỏ Như Nhi chúng ta, chúng ta sẽ lập tức lui cửa hôn sự này, ngàn lần không thể để cho Như Nhi gả qua chịu nhục!" Tần Lương suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng nghĩ vẫn nên buông tha cho đoạn nhân duyên này, cũng không thể khiến nữ nhi của mình sống không tốt.
Tần lão phu nhân cũng có ý đó, hơn nữa chuyện này không khỏi liên quan đến Thiên gia, chuyện tình của Tần Tuyết Như tự có người giúp đỡ bọn họ lừa gạt, huống chi lúc ấy cũng không có mấy người nhìn thấy. Cho nên hắn không sợ truyền đi, sợ chỉ Mộ Phượng Thiên sẽ sinh ra vết nứt về tình cảm.
"Cũng tốt, chuyện này vậy thì con đi làm!" Tần lão phu nhân dừng một chút lại nói: "Những ngày qua con cần phải nhìn chặt, nghĩ đến Ngô thị lòng dạ độc ác, chuyện này nếu nàng nói nhất định là lỗi của Dao Nhi, nhất định sẽ đi gây sự với Dao Nhi!"
Tần Lương tự nhiên biết lợi hại trong này, liền gật đầu một cái.
Mẫu tử hai người lại tán gẫu trong chốc lát, Tần Lương mới lui ra ngoài.
Chẳng qua là lần này ông không đi Lạc Vân Viện, mà là đi Tiêu Tương Uyển.
Mặc dù mới vừa rồi Ngô thị nói hưu nói vượn, nhưng cũng là trong lòng Ngô thị lo lắng, mới sẽ như thế.
Một mình Ngô thị nằm trong chăn khóc ồ lên, mới vừa rồi vốn là bà ta muốn đi Như Ý Uyển, nhưng làm thế nào Tần Tuyết Như cũng hoàn toàn không bằng lòng gặp bà ta, chẳng qua là tự nhốt một mình ở trong phòng.
Xảy ra chuyện như vậy, làm sao bà ta không lo lắng, coi như là thân thể Tần Tuyết Như không bị làm bẩn, nhưng cũng bị những người đó xé y phục.
Quý ma ma vốn đứng ở một bên dụ dỗ, chợt nhìn thấy Tần Lương đi vào, vốn định lên tiếng, lại thấy Tần Lương khẽ lắc đầu, mới lặng lẽ lui ra ngoài.
Dù sao Tần Tuyết Như cũng là bảo bối của hai người bọn họ, mặc dù hành động vừa rồi của Ngô thị quả thật có chút không ổn, nhưng mà nữ nhi của mình gặp phải chuyện như vậy, khó tránh khỏi sẽ làm ra loại chuyện điên rồ kia.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Cho nên Tần Lương mới tới an ủi Ngô thị một chút.
Ông đi tới trước giường ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng trấn an nói: "Chuyện như vậy bà cũng đừng có gấp, nghe nói là Đại hoàng tử cứu Như Nhi, hắn vốn là một người ôn hòa hiền hậu, cũng sẽ không ghét bỏ!"
Những năm gần đây, Ngô thị chưa từng nghe qua Tần Lương nói lời dịu dàng, thoáng cái ngẩn người, ngay sau đó lại nghĩ nhất định là ông ta nghĩ vì Tần Thư Dao phạm lỗi, cho nên mới phải hạ mình, tới chỗ này dụ dỗ bản thân. Lửa giận trong lòng cùng với không cam lòng vọt lên lần nữa, bà ta chợt ngẩng đầu lên, trên mặt đã sớm không có ôn nhu và hiền thục của thường ngày, mà là điên cuồng và dữ tợn.
"Đại hoàng tử không chê? Sao ông biết Đại hoàng tử không chê? Coi như là hiện tại Đại hoàng tử không chê, như vậy sau này thì sao? Quan trọng của một nữ nhi chính là một thân trọng sạch, nếu Đại hoàng tử không nhìn thấy thì cũng được, nhưng hết lần này tới lần khác Đại hoàng tử nhìn thấy rõ ràng. Ông nói một chút xem Như Nhi chúng ta có thể không khổ sở, có thể không thương tâm sao? Vậy tiện nhân có mẫu thân sinh không có mẫu thân nuôi dưỡng kia thấy chết mà không cứu, ông cũng không trách cứ nó, ngược lại còn che chở nó."
Tần Lương càng nghe sắc mặt càng thêm khó coi, vốn ông muốn an ủi Ngô thị một chút, ngay cả mới vừa rồi hành động của bà ta ở Vinh Thọ viện có chút quá khích, nhưng Tần Lương thông cảm bà ta là một mẫu thân, mới sẽ như thế. Nhưng lại không nghĩ rằng Ngô thị càng làm càng quá đáng.
Ngô thị thấy Tần Lương không lên tiếng, lại tiếp tục mắng: "Hôm nay, ta muốn có một câu trả lời hợp lý. Ngược lại ông phải trả lời cho ta, muốn xử trí Dao Nhi như thế nào!"
Quả thật Tần Lương càng thêm thiên vị Tần Tuyết Như, nhưng chuyện này hoàn toàn không có liên quan gì đến Tần Thư Dao, huống chi lúc ấy là bản thân Tần Tuyết Như muốn lưu lại. Nếu nghe lời của Tần Thư Dao, cũng không trở thành như thế.
Ông xanh mặt, đứng thẳng người, hừ lạnh một tiếng: "Chuyện hôm nay, ta sẽ làm như không nghe thấy, nếu bà luôn khăng khăng một mực như vậy, ta cũng không khách khí nữa!"
Trong lòng Ngô thị cả kinh, chỉ cảm thấy trong miệng có vị đắng chát, đến hôm nay ông ta lại vẫn thiên vị tiện nhân kia như vậy.
Bà ta chợt đứng lên, giống như phát điên vọt tới bên người Tần Lương, sau đó hai tay đánh Tần Lương, khóc kêu nói: "Hôm nay ông phải nói rõ cho ta, rốt cuộc muốn xử trí nó như thế nào!"
Tần Lương chỉ cảm thấy chán ghét nữ nhân trước mắt không thôi, làm ông không nguyện ý liếc nhìn nhiều lần hơn nữa, ông chợt đẩy Ngô thị tới trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Từ nay về sau, bà liền ở chỗ này đóng cửa suy nghĩ, đợi sau khi bà hiểu rõ, ta sẽ thả bà ra ngoài!" Nói xong liền không bao giờ ... nhìn Ngô thị một cái nữa, vén áo bào lên đi ra ngoài.
Vẫn núp ở cửa, Quý ma ma nghe rõ ràng mọi chuyện, thấy Tần Lương muốn ra khỏi, thì vội vội vàng vàng núp vào. Đợi đến khi Tần Lương đi xa, mới vội vàng chạy đi vào.
"Phu nhân ... Người hồ đồ như vậy..." Quý ma ma vội vàng chạy đến bên người Ngô thị, muốn đỡ Ngô thị, nhưng mà lúc này Ngô thị hoàn toàn không nghe khuyên, còn dùng sức đẩy Quý ma ma ra.
Quý ma ma thở dài một tiếng, muốn khuyên nữa, nhưng cũng biết vào lúc này sợ cũng khuyên không tốt, chỉ có thể lẳng lặng đứng ở một bên chờ đợi.
Tất cả chuyện xảy ra ở Tiêu Tương Uyển, rất nhanh đã truyền khắp cả Tần phủ.
Hinh Hương Viện.
Tần Thư Dao cũng bị kinh sợ một chút, nhưng lại không có gì đáng ngại, lúc này đang ngồi ở gần trước cửa sổ, trong tay cầm một ly trà sứ men xanh, sau khi chậm rãi uống một hớp, mới cười lạnh một tiếng: "Không nghĩ tới bà ta lại hận ta như vậy, vốn định làm bẩn thân thể ta, không nghĩ tới lại là nữ nhi bà ta gặp phải. Đây cũng là tự làm tự chịu."
Vốn Ngưng Sương sớm có thể cùng nhau nhảy xuống hồ, chỉ là thấy Tần Tuyết Như bị những người đó chà đạp, trái tim không đành lòng. Không nghĩ tới quay đầu lại, người nọ lại vẫn muốn oán mình.
"Sớm biết lúc ấy ta liền chạy, cần gì còn cứu nàng ta. Hiện tại nàng ta không có nửa phần cảm kích thì cũng coi như thôi, lại vẫn gọi mẫu thân nàng ta muốn tới trách phạt chúng ta." Trong ngày thường vô cùng ít nói, Ngưng Sương cũng không nhịn được mà bất bình.
Tuyết Ảnh cũng đã sớm bất bình, mắng hai người Tần Tuyết Như và Ngô thị một lần mới nói: "Hoàng hậu cũng ngoan độc, nếu thật sự như ý nguyện của bà ta, một thuyền người này cũng mất mạng hết!"
Nghe vậy Tần Thư Dao cũng khẽ cau mày, lần này quả thật thủ đoạn của hoàng hậu quá tàn nhẫn, xem ra bà ta muốn diệt trừ từng người một trong những hoàng tử kia, chẳng qua là đáng tiếc hai người Ngũ hoàng tử và Đại hoàng tử cũng mạng lớn, hơn nữa quan trọng nhất là bọn họ còn bắt được thủ lĩnh của thổ phỉ, chỉ cần có thể để cho thủ lĩnh này cung khai, như vậy hoàng hậu cũng sẽ gieo gió gặt bão.
Chợt, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng vang. Đám người Tuyết Ảnh lập tức xông ra ngoài, chẳng qua là qua một lát ngay đến một chút tiếng động cũng không có.
Tần Thư Dao nghi ngờ kêu lên, lúc này mới truyền đến một trận tiếng bước chân vội vàng.
Mộ Thiếu Dục đã sớm nghe nói Phượng Tây Hồ gặp phải thủy tặc, mặc dù cũng biết Tần Thư Dao bình an vô sự, nhưng vẫn muốn tận mắt coi trộm một chút mới có thể yên tâm.
Tần Thư Dao lại không nghĩ rằng là Mộ Thiếu Dục, trong bụng căng thẳng, trên mặt cũng hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng.