Đứng ở đầu thuyền, nhìn cảnh đẹp trên mặt hồ, chỉ cảm thấy thích ý vô cùng.
Nhưng mà Tần Thư Dao không có hứng thú ngắm cảnh, nàng hơi cúi người thi lễ với Mộ Thành Hi, sau đó lại đi tới trong đám người.
Sắc mặt Mộ Thành Hi khẽ tối đen, đương nhiên hắn hiểu, Tần Thư Dao không muốn ở chung với mình quá lâu, chính là sợ bị người hiểu lầm. Mà hắn cuối cùng chỉ có thể đứng từ xa nhìn như vậy.
Trên thuyền ca múa mừng cảnh thái bình, người trên bờ cũng lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Tần Tuyết Như thấy Tần Thư Dao cùng xuất hiện với Mộ Thành Hi, thì cười nói: "Không phải tỷ tỷ mới vừa đứng ngắm cảnh ở đầu mũi thuyền sao? Thế nào Ngũ hoàng tử vừa đi ra, tỷ tỷ đã trở lại rồi? Chẳng lẽ là sợ Ngũ hoàng tử?"
Lời này tuy là nói đùa, nhưng mà mọi người đều là người sáng suốt, cũng có thể nghe ra được ý tứ trong lời nói này.
Khi mọi người trước mặt dùng ánh mắt tò mò liếc nhìn nàng, nàng lại làm như không nhìn thấy, trên mặt cũng lộ ra vẻ thản nhiên: "Cảnh sắc trên mũi thuyền quả thật không tệ, chẳng qua là nhìn lâu cũng chán."
Lúc này, Mộ Thành Hi cũng đã đi về vị trí của mình, lạnh lùng nhìn Tần Tuyết Như một cái.
Mặc dù Tần Tuyết Như không cam lòng, tuy nhiên nàng ta cũng không dám làm lần nữa.
Khi mọi người đang thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, chợt có một con thuyền từ từ nhích tới gần, vốn là mọi người chỉ cho rằng đó là một chiếc du thuyền bình thường, nhưng mà đợi tới gần mới phát hiện, trong tay mỗi người trên thuyền đều cầm một thanh kiếm, hơn nữa gương mặt hung thần ác sát.
Đợi đến khi người trên thuyền phát hiện, cũng đã chậm.
Những người đó đều giống như biết bay, ném dây thừng ra một cái là nhảy sang tới đây.
Trên thuyền này cũng có không ít thị vệ, nhưng lại không nghĩ rằng trong hồ vẫn sẽ có thích khách.
Trên thuyền có không ít nữ quyến, vừa nhìn thấy cảnh tượng này lập tức hoảng hồn, tất cả mọi người bắt đầu rối rít chạy trối chết. Chẳng qua là đều đang ở trên thuyền, chạy trốn tới chỗ nào cũng có thích khách.
Tần Thư Dao cũng mang vẻ mặt kinh hoảng, trên trán nàng đã chảy đầy mồ hôi, nàng nắm thật chặt tay Tần Khả Cầm, muốn chạy về phía khoang thuyền.
Đám người Thi Vận có võ công, vẫn luôn bảo vệ ở xung quanh Tần Thư Dao, vì nàng ngăn cản thích khách.
Tần Tuyết Như thấy thế cũng lập tức kéo ống tay áo Tần Thư Dao thật chặt, vẻ mặt hoảng sợ và luống cuống: "Tỷ tỷ, tỷ không thể lại bỏ mặc ta!"
Tần Thư Dao lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, cũng không còn để ý tới nàng ta nữa, lệnh Thi Vận đi bảo vệ Tô Nhã Hạm, để cho hai người Tuyết Ảnh và Ngưng Sương bảo vệ ở bên cạnh mình.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Các nàng dùng tốc độ nhanh nhất đi tới khoang thuyền, nhưng có không ít thích khách cũng dâng lên, coi như hai nguời Tuyết Ảnh và Ngưng Sương võ công cao cường, đối phó cũng cực kỳ khó khăn. Cho nên bọn họ cũng chỉ mới đi vài bước mà thôi.
Mặc dù Tần Tuyết Như tức giận không thôi, tuy nhiên nàng ta không dám một mình rời đi, chỉ có thể theo sát ở sau lưng Tần Thư Dao.
Lúc này trên thuyền cũng đã sớm một mảnh hỗn chiến, bởi vì thuyền bọn họ trong hồ, cách bờ cực xa, người trên bờ chỉ nhìn thấy hai chiếc thuyền dựa vào quá gần, cũng hoàn toàn không có gì khác thường.
Lúc này không biết là người nào, đốt đạn tín hiệu lên bầu trời, đạn tín hiệu vừa vang lên, thị vệ trên bờ lập tức lên một chiếc thuyền lớn, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía bọn họ.
Nhưng mà dù sao cách quá xa, ngay cả đã kêu cứu binh, thích khách trên thuyền cũng hoàn toàn không có một chút ý sợ hãi, ngược lại càng thêm hung hãn
Đám người Tần Thư Dao, di chuyển từng bước đều tốn rất nhiều sức lực.
Lúc này, trên ván thuyền cũng đã có không ít thi thể, mặc kệ là thích khách hay vũ nữ, thị vệ trên thuyền, cũng có không ít người vì mạng sống mà nhảy vào trong hồ, chẳng qua những người biết bơi mới dám làm như thế.
Rốt cuộc mất thời gian gần một nén nhang, đám người Tần Thư Dao mới dời đến cửa khoang thuyền.
"Nhanh đi vào!"
Thời gian một nén nhang này, giống như tiêu tốn vô số thời gian.
Đợi bọn họ vừa vào khoang thuyền, Tần Tuyết Như đã giành ở đằng trước, Tần Thư Dao khẽ cau mày, lạnh lùng nói: "Tam muội muội vẫn nên cẩn thận một chút, nếu những tặc tử kia vào khoang thuyền này, chỉ sợ cũng là một con đường chết!"
Tần Tuyết Như vừa nghe, trong lòng kinh hãi vội vàng dừng bước, vẻ mặt sợ hãi và bất lực nhìn nàng.
Tần Thư Dao cũng không để ý đến nàng ta, nắm tay Tần Khả Cầm thật chặt, tiếp tục đi về phía trước.
Trong khoang thuyền này, ngược lại cũng có không ít người tránh nạn, chẳng qua đây cũng chỉ là kế hoãn binh. Những tặc tử kia vẫn sẽ còn xông tới.
Tuyết Ảnh dò xét một gian phòng sạch sẻ và bí mật, để cho đám người Tần Thư Dao đi vào trốn trước, sau đó bảo Ngưng Sương canh ở cửa, mà mình lại chạy đi muốn cứu những người khác vào.
Đợi sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Tần Tuyết Như mới thở phào nhẹ nhõm, bên ngoài vẫn có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết, và âm thanh đao kiếm tương tàn.
"Tỷ tỷ, vì sao những người này phải đánh lén chúng ta!"
Trong lòng Tần Thư Dao đã sớm biết đáp án, chỉ là có chút không thể nói lung tung, huống chi những người kia bọn họ cũng không đắc tội nổi.
"Còn có thể là ai, nhất định là vị ngồi ở vị trí cao kia!"
Tần Thư Dao vội vàng quát bảo ngưng lại: "Ngươi chán sống rồi sao, dám nói ra lời đại nghịch bất đạo!"
Trên mặt Tần Tuyết Như đã không còn khủng hoảng như vừa rồi, chẳng qua là hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Chắc đại tỷ cũng đoán được, chẳng qua là không dám nói mà thôi! Vốn là bà ta chỉ cảm thấy Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử chướng mắt, không nghĩ tới bà ta cũng cảm thấy Đại hoàng tử chướng mắt. Nếu Ngũ hoàng tử và Đại hoàng tử có thể chạy đi, như vậy những ngày sau này của bà ta cũng không còn tốt nữa đâu!"
Mặc dù Tần Khả Cầm nghe có chút mơ hồ, nhưng cũng đại khái đoán được là ai, cho nên lập tức mím chặt môi, một câu cũng không nói.
Tần Thư Dao cũng không để ý tới nàng ta nữa, ôm Tần Khả Cầm vào trong ngực, nhẹ nhàng an ủi nàng.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một trận tiếng cười đùa, sau đó lại truyền tới từng trận tiếng thét chói tai.
Trong khoan thuyền này có không ít vũ nữ và nha hoàn trốn ở chỗ này, xem ra những tặc tử kia đã phát hiện ra bọn họ.
Mà lúc này Ngưng Sương cũng đi vào, hơn nữa lập tức đóng cửa lại, sau đó vội vàng đẩy cái bàn tới chắn cửa
Tần Thư Dao cũng gấp gáp đứng lên, giúp đỡ Ngưng Sương lấy thứ gì đó nặng chắn ở cửa.
Quả nhiên, sau một lúc lâu bên ngoài liền vang lên một trận tiếng gõ cửa. Còn có tiếng người chửi.
Lúc này Tần Tuyết Như bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, co rúc người thành một đoàn, đôi mắt khẩn trương nhìn cánh cửa kia.
"Trong này nhất định có người!" Giọng nói bên ngoài vang lên lần nữa: "Trên chiếc thuyền này có không ít mỹ nhân, mang về để cho các huynh đệ vui vẻ!"
Tần Thư Dao nghe thấy lời của bọn họ, trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ bọn họ đã hoàn toàn khống chế chiếc thuyền này rồi sao?
Những người đó lại dùng chân đá mạnh mấy cái, mà Tần Tuyết Như cũng bởi vì khẩn trương và sợ hãi, kêu to thành tiếng.
Ngưng Sương lập tức vọt tới, che miệng Tần Tuyết Như. Thế nhưng lúc này đã muộn.
Bên ngoài lại truyền đến một trận tiếng cười làm người ta ghê tởm: "Ha ha, trong phòng này quả nhiên có mỹ nhân, nhanh phá cửa."
Kế tiếp chính là vang lên tiếng phá cửa, Ngưng Sương biết lần này muốn chạy trốn sợ là khó vô cùng. Dù sao nàng chỉ có một mình, mà ba tỷ muội Tần Thư Dao đều là những nữ tử yếu đuối không có võ công.
Nàng lo lắng nhìn xung quanh một chút, lại phát hiện trong khoang thuyền vẫn còn có một cửa sổ, mà phía bên ngoài cửa sổ chính là mặt hồ, nếu nhảy xuống tuy cũng là một con đường chết, nhưng cũng không thể để thân thể ô uế.
"Tiểu thư, không bằng chúng ta nhảy thôi!"